Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử


Đỗ Anh Vũ lúc này có chút ngỡ ngàng, miệng hơi mở rộng, mắt thì nhìn không chớp.
Phải một lúc này mới trở lại bình thường.
Mắt hướng về Tây Vực thiếu nữ trước mặt, hắn nhoẻn miệng mỉm cười, tay gãi sống mũi, nhẹ nhàng gật đầu, đầu thầm nghĩ:
“Quả nhiên người đẹp vì lụa, có một số thứ vẫn nên để nguyên bản là tốt nhất!”
Mia lúc này xuất hiện trước mắt hắn trong bộ đồ truyền thống của Tây Vực cố quốc, bộ đồ này là Đỗ Anh Vũ thiết kế riêng cho nàng, dựa theo trí nhớ của hắn về những bộ phim mà hắn xem từ kiếp trước để làm ra, đặc biệt là bộ đồ của Eve Green trong phim Kingdom of Heaven được sử dụng làm hình mẫu nên màu chủ đạo của toàn bộ set đồ là màu vàng trang nhã quý phái
Lụa là trang sức như dệt hoa trên gấm, vì tất cả cũng chỉ là phụ trợ, bản thân Mia đã là một mĩ nhân rồi, có lẽ bởi vì nàng là người Tây Vực Trung Đông nên nét trưởng thành là hơi sớm, mới 16-17 mà đã tựa như bông hoa Hồng Sa mạc nở rộ...
Kiều diễm, thướt tha!
Khiến người ta không khỏi ngây ngất!
Thấy công tử chằm chằm nhìn mình, Mia có chút ngại ngùng mắt đỏ mặt, tay chân có phần luống cuống không biết để đâu.

Đỗ Anh Vũ khi nhìn thấy điệu bộ này của nàng thì cười cười lắc đầu, thầm nghĩ “cô nàng ngốc này”, hắn rảo bước tiến về phía Mia, hơi kéo tấm mạng che mặt của nàng xuống, ngón tay nhỏ khẽ lướt trên da thịt đang ửng đỏ, vuốt ve má nàng, hắn dịu dàng nói:
- Từ bây giờ ngươi chính là Thánh Nữ, tự tin lên, Thánh Nữ đại nhân của ta, hãy đi ra ngoài kia, nói cho cả thiên hạ biết...!ngươi là ai!
Được công tử cổ động, Mia gật đầu, cố làm ra một sắc thái quyết tâm, giơ lên nắm đấm nhỏ, nàng rất chậm chạp nói:
- Vâng...!thưa công...!tử, ta...!Ta...!là...!thánh nữ...!Mia...!Khalifa!
Đỗ Anh Vũ : ....!
Ách!
Haizz!!
“Thôi kệ đi! Là lỗi của ta!”
Đỗ Anh Vũ thở dài, ngẩng đầu vọng thiên thầm nghĩ.
...
Ba tên anh họ của hắn đã đi được nửa ngày, Đỗ Anh Vũ cảm thấy bản thân hắn cũng nên xuất phát.
Mà điểm xuất phát lại không phải là Yên Hưng bến cảng.
Tại một vùng bờ biển phía Đông Bắc Yên Hưng, cách doanh trại về phía Bắc không xa, Đỗ Anh Vũ là đã bí mật xây dựng một cảng quân sự.
Khu vực này tạm thời chưa khai phá, mục đích chính là để che giấu cái cảng nhỏ này.
Đỗ Anh Vũ cùng Mia và Hoa Nương cưỡi chiếc xe ngựa 4 bánh của hắn một đường chạy tới, Nguỵ Quốc Bảo cùng mấy chục tên hộ vệ cũng rong ruổi đi theo.
Đây là đội cận vệ nỏ binh mà Đỗ Anh Vũ cùng Nguỵ Quốc Bảo sàng lọc ra từ đám Ma Sa binh sĩ mới tới.
Yêu cầu khá đơn giản, không bị say sóng trên biển và có khả năng xạ bắn tốt.— QUẢNG CÁO —
Đỗ tiểu tử không yêu cầu bọn hắn trở thành thủy quân chuyên nghiệp, chỉ cần làm thiếp thân xạ thủ đoàn chỉ đâu bắn đó là được.
Nguỵ Quốc Bảo bản thân lần này cũng sẽ đóng vai trò làm đội trưởng đội cận vệ cho Đỗ tiểu công tử vì lão Trần còn có trách nhiệm khác.
Lúc đến nơi, Trần Kình và Trần Đại Long đã mang theo toàn bộ Thuỷ quân xếp hàng chờ sẵn.
Khoác cung nỏ, hông đeo đao, trên tay cầm khiêng gỗ, đầu đội mũ sắt và đặc biệt...
Kẻ nào kẻ nấy đều đeo mặt nạ gỗ.
Đỗ Anh đưa mắt nhìn toàn quân, nhìn thấy kẻ nào kẻ nấy cũng đều lộ ra khí tức bưu hãn thiện chiến liền gật đầu hài lòng.
Ánh mắt hắn dừng lại ở trên thân Trần Kình, trầm giọng ra lệnh nói:
- Xuất phát đi thôi!
Lão Trần cười gật đầu, râu tóc đều rung rinh, ánh mắt bình thường đối với Đỗ tiểu tử luôn hiền lành thì lúc này đã trở lại vẻ hung thần ác sát năm nào, hắn quay lại hướng về đám binh sĩ dưới trướng, gào thét:
- Công tử có lệnh! Xuất chiến!
- Rõ! - Hàng bên dưới trăm người như một, đồng thành hô lớn.
Mỗi người đều theo sắp xếp từ trước, chạy về phía những chiếc thuyền đã được chuẩn bị sẵn từ lâu, rong thuyền ra biển.
Bản thân Đỗ Anh Vũ nhóm người cũng được Trần Kình nâng đỡ tiến lên chiếc soái thuyền lần này, chính là chiếc tiểu Phượng Hoàng mà hắn dùng để tán gái...!ách...!là dùng để diễn luyện quân sự ngày đó.
Con thuyền căng buồm đón gió, tiến ra biển lớn , soái thuyền được các con thuyền nhỏ phía trước dẫn đường, trái phải hai bên cũng có những chiếc thuyền lớn khác đang được Trần Đại Long chỉ huy bao bọc.
Tất cả cùng nhau xuất phát, tiến về khu vực quần đảo phía Đông Bắc.
...
Lại nói, thủy quân Đông Hải chính là lực lượng mà Đỗ Anh Vũ đầu tư nhiều nhất, võ trang đầy đủ nhất.
Cung nỏ, khiêng gỗ, câu liêm thương, bội đao, mũ giáp và mặt nạ.
Tại sao không có áo giáp?
Vì đơn giản 2 điều, một là nghèo, hai là không phù hợp.
Vấn đề Đỗ Anh Vũ hắn còn có cái tên khác là Đỗ Nghèo Khỉ thì không nói, đây là vấn đề muôn thủa rồi...
Còn việc giáp chiến lại không phù hợp với thủy chiến thì đơn giản thôi...
Thêm giáp cả người sẽ bị nặng, cứng, ảnh hưởng đến việc linh hoạt di chuyển, chiến đấu trên thuyền.
Thủy chiến khác với bộ chiến, điều quan trọng nhất chính là có thể giữ được trọng tâm khi chiến đấu trên thân thuyền, nơi mà lúc nào cũng sóng sa sóng sánh, đôi lúc sẽ có chiến thuật lặn nước tiếp cận thuyền địch, vì thế theo quan điểm của Đỗ Anh Vũ thì võ trang càng nhẹ nhàng càng tốt, tránh ảnh hưởng tới thân thủ...— QUẢNG CÁO —
Chứ không phải bởi vì hắn nghèo đâu...
Thật đấy!!
Tướng lĩnh cấp bậc tất nhiên là vẫn sẽ mặc giáp vì đó là lễ nghi cũng như là thứ phân dùng để phân chia cấp bậc, nhưng Đỗ Anh Vũ chỉ chọn loại giáp nhẹ mà dùng, cùng lắm là thêm nội giáp mà thôi.
Mặt nạ thì cái này là có từ rất lâu rồi, vừa tránh tên bay đạn lạc, vừa có sức uy hiếp, làm bằng gỗ nên cũng dễ làm....
Đeo lên cũng lại rất thời trang!
Nhìn rất ngầu!!
Đứng bên cạnh nhìn Đỗ Anh Vũ bỗng nhiên ngây ngốc cười, Nguỵ Quốc Bảo có chút chẳng hiểu ra làm sao, hắn đưa mắt nhìn sang Trần Kình, lão Trần chỉ khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Công tử bình thường đôi lúc sẽ như vậy, ngươi nên làm quen dần đi!
Ngụy Quốc Bảo cũng chỉ gật gù, kiến thức mới này hắn sẽ ghi tạc lại.
Thuyền đi nửa này, quãng đường đến với khu vực quần đảo Đông Bắc ngày một gần, lúc này trời hoàng hôn cũng đã buông xuống, Trần Kình hạ lệnh cho đám thủy quân thận trọng dò đường, tiếp tục hành quân.
Quân của Đỗ Anh Vũ điểm mạnh chính là không có mắc bệnh quáng gà, tại trong đêm tối vẫn có thể hành động.
Tiến vào bên trong thân thuyền, Đỗ Anh Vũ đứng tại vị trí chủ tọa, từ ngực áo rút ra một chiếc bản đồ, phía trên có vẽ toàn bộ vùng biển đảo tại khu vực quần đảo Đông Bắc, đặt tấm bản đồ lên bàn, hắn nhìn lão Trần nói:
- Theo lộ trình còn khoảng 3 ngày nữa chúng ta sẽ tiếp cận phạm vi quần đảo Đông Bắc.

“Mồi câu” của chúng ta cũng sẽ không khoảng thời gian này đến đây, ngươi xem ở chỗ này, phải chăng là thích hợp để mai phục?
Đỗ Anh Vũ chỉ tay vào một điểm trên bản đồ.
Trần Kình cùng Trần Đại Long cũng ngó ngó vào nhìn xem, nơi mà Đỗ Anh Vũ chỉ vào là một hòn đảo tại khu vực Vân Đồn.
Rất nhanh, Đỗ tiểu tử liền giải thích:
- Nơi này ta gọi là Đảo Quan Lạn, tại khu vực này có hình thế và vị trí rất đặc biệt, chạy gần như song song với đất liền, ngăn thành một vụng biển kín gió, tại đây nước sâu, dòng rộng, là một tuyến đường biển quan trọng mà thuyền bè có thể an toàn đi qua, hầu hết tất cả thuyền buôn dù xuất phát ở đâu nhưng trên tuyến đường Việt - Tống, tất sẽ đi qua nơi này, lộ trình của “mồi câu” cũng sẽ phải đi qua nơi này.
Ngụy Quốc Bảo đứng hộ vệ phía đằng sau cũng vểnh tại nghe lỏm, hắn thần tình có chút mê hoặc, đầu tiên là không hiểu tại sao, bằng cách nào mà Đỗ Anh Vũ lại biết rõ về vùng biển này đến mức có thể vẽ ra được tấm bản đồ chi tiết đến vậy, tiếp theo thì hắn không hiểu được một vấn đề, rõ ràng đoàn thuyền chúng ta xuất phát sau, lại phải thành đội ngũ đông đảo để di chuyển, làm sao có thể tới đó trước để tiến hành phục kích được.
Trần Kình thì vuốt râu, suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Công tử, ngài cố tính để lộ ra lộ trình của “mồi câu” là muốn dụ đám Hải tặc đến nơi này, một mẻ diệt gọn?
Đỗ Anh Vũ híp mắt mỉm cười, gật gù nói:
- Không sai, cái này gọi là “sớm cho kẻ địch biết trước một bước”, dẫn dắt bọn hắn chơi theo phong cách của chúng ta.
- Mời công tử nói rõ! - Trần Đại Long có phần không hiểu, chắp tay xin chỉ giáo.
Đỗ Anh Vũ tự nhiên sẽ nói rõ ràng với bọn hắn, truyền bá quân lệnh sợ nhất là mập mờ khiến soái - tướng không hiểu ý nhau, hắn đơn giản giải thích toàn bộ kế hoạch.— QUẢNG CÁO —
Muốn trừ đám Hải tặc, tất nhiên sẽ không thể lên từng hòn đảo để lục soát tìm tòi được, tại Đông Hải có hàng trăm, hàng ngàn hòn đảo lớn nhỏ khác nhau, tìm kiếm thì không biết đến khi nào mới xong, vậy nên chỉ có thể quăng mồi dụ, để cho bọn hắn chủ đồng xuất chiến, mà con mồi này tất nhiên sẽ phải là hàng thật.
Việc tiếp theo chính là khiến bọn hắn chiến đấu ở nơi mà chúng ta muốn, ở đây chính là vùng biển lặng giữa đất liền và đảo Quan Lạn, nơi này là lộ trình thuyền buôn đi qua thường xuyên, nói có bọn hắn lộ trình của “mồi câu” để đám Hải Tặc có thể sớm tập trung ở đây, mai phục thuyền buôn, đây là bước thứ hai.
Để tập trung được toàn bộ đám Hải tặc cũng không phải là việc dễ, trước đó Đỗ Anh Vũ đã tung ra tin đồn có thuyền buôn đại Tống bị đắm ở nơi đây, để thu hút đám Hải Tặc gần xa đều tới tìm kiếm, lúc đầu bọn hắn còn có chút e dè nhưng tìm một thời gian mà không thấy quan binh truy bắt, tự nhiên lòng cảnh giác cũng sẽ giảm đi, làm việc căng lớn mật không sợ.
Tìm không thấy bảo vật bị đắm cùng thuyền theo lời đồn, tâm lý chung của đám Hải Tặc tất nhiên sẽ không cam tâm một chuyến tay không, nay lại nghe tin sắp có một đoàn thuyền buôn đi ngang qua, lòng cảnh giác cũng đã mài mòn từ sớm, tự nhiên đám tham lam này sẽ không bỏ qua.
Bước cuối cùng chính là thu lưới, muốn làm điều này tự nhiên Đỗ Anh Vũ là phải chuẩn bị từ sớm, kì thật hắn đã mai phục ở đây từ nhiều tháng trước.
Trọng binh do Vệ Nam, Trịnh Hà đóng tại Đảo Vân đồn không phải để làm cảnh.
Lúc đó, phía Tây là đất liền, phía Đông có đảo chắn, mặt Bắc có quân của Vệ Nam, mặt phía Nam có quân của Đỗ Anh Vũ đang tới, 4 mặt khép kín, đóng cửa đánh chó!
Chiến một trận liền xong!
Đỗ Anh Vũ một hơi nói ra hết toàn bộ kế hoạch, đám người trong khoang thuyền trợn tròn mắt nhìn nhau.
“Cái này...!cái này là...?” Trong lòng ba người đều nghẹn một câu hỏi.
Tên này...!rốt cuộc là tính toán đám Hải tặc từ lúc nào?
Đến cả Trần Kình bình thường nghe lệnh Đỗ Anh Vũ làm việc nhưng khi nghe cụ thể từng bước trong kế hoạch cũng có phần kinh ngạc không thôi.
Ngụy Quốc Bảo là lần đầu tiên cùng Đỗ Anh Vũ tham dự việc quân cơ, sau khi nghe hết từ đầu đến đuôi thì nội tâm hắn lúc này có chút phức tạp.
Hắn hiện tại là thật tin tưởng....
Ma Sa động ngày đó chiến bại là do một tay thiếu niên này tạo nên.
Đỗ Anh Vũ ngược lại thần tình không chút thay đổi, hắn bản thân cảm thấy chuyện này khá là bình thường, thậm trí có phần mất mát.
Đảo Quan Lạn theo lịch sử là nơi diễn ra trận Hải Chiến Vân Đốn trứ danh.
Là nơi mà Trần Khánh Dư chôn giết toàn bộ quân lương của Mông Cổ, một tay lật ngược lại toàn bộ thế cục của trận đại chiến Việt - Nguyên năm nào.
Đánh một dấu mốc quan trọng trong lịch sử, giúp Đại Việt chiến thắng đế chế mạnh nhất thế giới thời điểm bấy giờ.
Nay hắn chỉ tại đây tính kế một đám Hải tặc.
Có cái mẹ gì để mà tự hào?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui