Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử


Bình minh thắp sáng xua tan đêm lạnh, mang đến cho vùng đất hoang vu này một ít nắng ấm nhưng lòng người nơi này đều sớm tản mát từ lâu.
Một thiếu niên vịn mẫu thân của mình ngồi xuống sườn đất, lưng hơi tựa vào một cái thân cây bên cạnh, suốt một ngày một đêm bôn ba, cả hai mẹ con đều vô cùng mệt mỏi trong cả một chặng đường dài.
Thiếu niên ôm cánh tay của mẹ hắn, hơi ghé vào lòng mẹ ngủ, cả người hưởng thụ cái ánh nắng ấm áp chiếu trên thân mình.
Nhưng bốn phía chuyền tới âm thanh huyên náo khiến hắn khó lòng mà ngủ được, cũng không dám thật ngủ.
Bọn hắn không chỉ có một mình, xung quanh hai mẹ con là một lượng cực lớn lưu dân quy tụ, dựa vào khẩu âm đều biết là người trong vùng, tất cả lưu dân đều đã bị tặc quân xông tới cướp đoạt, đốt nhà, huỷ gia viên, nhưng bọn hắn chỉ cướp tiền tài lương thực chứ không có giết người, không, phải nói là rất ít giết người.
Lưu dân quy tụ ở đây bọn hắn đều là dân cư sống tại quanh khu vực Ung Châu Thành suốt mấy đời nay.
Ung Châu thành có sông lớn vắt ngang, phía Đông là Uất Giang, phía Tây chia làm hai nhánh hướng Tây Bắc gọi Hữu Giang, hướng Tây Nam gọi Tả Giang.
Quanh năm phù sa bồi đắp, so không được với vùng Đồng Bằng Châu Giang ở Quảng Châu nhưng cũng tương đối không tệ rồi.
Chỉ là mùa thu hoạch gần tới, nông dân còn chưa vội vui mừng vì sắp thu được thành quả thì chiến sự đột khởi.
Ung Châu thành phá diệt, đám dân cư sống bên ngoài thành cũng không tránh khỏi vạ lây.
Số phận cũng đủ trêu ngươi.
Tất cả đám lưu dân, trong đó có hai mẹ con bị phỉ tặc một mực xua đuổi về phía Đông, lộ trình đi đâu thì thật sự mù mịt, lương thực trong tay đám người đều là phỉ tặc cung cấp, mặc dù rất ít nhưng vẫn có thể miễn cưỡng cho người ta duy trì sự sống, hiển nhiên bọn hắn đều không muốn đám người này chết đi.
- Con trai! Ăn một chút gì không? - Người mẹ ôm đứa con trong tay, nói.
Đứa trẻ lắc đầu, đáp:
- Mẹ! Ta không đói, lương thực có hạn, ngài mau ăn đi.
- Mẹ cũng không đói, mẹ để phần cho con!!
- Tiểu huynh đệ, có chút gì ăn sao? - Đột nhiên bên cạnh có âm thanh phát ra khiến cả hai mẹ con đều giật mình, ngoảnh đầu ra thì thấy một nam nhân gầy gò đứng đó.
Thiếu niên có chút động lòng nhưng cũng rất nhanh quyết định lắc đầu từ chối.
Hiện tại lương thực có hạn, nếu phân chia cho người thì không biết ngày sau hai mẹ con sống làm sao.
Đột nhiên Hán tử ánh mắt trở nên điên cuồng hung mãnh, quát:
- Không cho cũng phải cho!
- Ngươi...!ngươi muốn gì? - Người mẹ thất thanh hô lên.
- Ta...!ta muốn sống! - Hán tử phát điên rồi, như hoá thành dã thú muốn lao vào hai mẹ con.
Nhưng đúng lúc đó có một gã binh sĩ đeo mặt nạ đi qua, hắn dùng roi vung xuống, quật ngã tên Hán nhân trước mặt, quát lên:
- Không được làm loạn.

Nói xong liền quay đầu bỏ đi, bà mẹ thấy vậy thì ngay lập tức nhào tới, ôm lấy chân của lên binh sĩ, khẩn thiết cầu xin:
- Quan gia! Cứu chúng ta, xin hãy cứu chúng ta!
Gã binh sĩ toàn thân giáp trụ của Tống Triều khiến người khác nghĩ hắn là Tống binh, lại nghe khẩu âm cùng là người trong vùng nên khiến nữ nhân này cảm thấy có thể cầu xin một chút lòng thương hại, chỉ là gã binh sĩ kia không mảy may động lòng, hắn khẽ gảy chân ra một chút khiến bà mẹ ngã nhào, đứa con trai vội hô lên chạy tới ôm lấy mẹ mình, dùng ánh mắt hận thù nhìn gã binh sĩ, đứa trẻ gào lên:
- Ngươi là Tống binh, tại sao lại cùng phỉ tặc ức hiếp dân mình!
Gã binh sĩ hơi khựng người, hắn quay lại, nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ, bà mẹ thấy thế liền sợ hãi ôm chặt lấy con mình, hướng gã binh sĩ khóc lóc, khẩn thiết cầu xin:
- Quan gia! nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong Quan gia tha thứ...
Gã binh sĩ đi lên vài bước thì khựng người lại, hắn cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt đứa nhỏ, trầm giọng nói:
- Thế sự là vậy, nhóc con, từ đây đi thêm nửa ngày sẽ tới một toà thành, nếu các ngươi được thu nhận sẽ có cơ may sống sót, còn nếu không...!hừ, tự cầu phúc đi!
Lời của gã binh sĩ rất nhỏ, chỉ đủ cho hai mẹ con nghe thấy, nói xong gã liền quay đầu bỏ đi.
— QUẢNG CÁO —
“Có thành trì?”
Hai mẹ con nghe thấy lời này thì trong ánh mắt dần dần có gì vọng, thiếu niên cao giọng gọi vọng theo gã binh sĩ:
- Tạ ơn!
Quả nhiên đúng như tên Tống binh đó nói, đoàn lưu dân đi thêm nửa ngày liền nhìn thấy một toà huyện thành, cổng thành có 2 chữ Hoành Châu.
- Mẹ, tới rồi...!tới Hoành Châu thành rồi! Chúng ta được cứu rồi! - Bé trai vui vẻ hò reo.
Bà mẹ tự nhiên trong lòng cũng vui mừng khấp khởi, đám lưu dân nhìn thấy thành trì trước mắt như trông thấy một ngọn cỏ cứu mạng, tất cả đều chạy hết sức về hướng của toà thành.
Chỉ là khi đến nơi...
Thứ đập vào mắt bọn chúng là một toà thành kín cổng cao tường, phía trên tường thành, hàng loạt binh sĩ giương cung bắn xuống, đẩy lui đám lưu dân phải lui lại về phía sau.
Trong đám lưu dân có kẻ phẫn uất, ngửa cổ hô lên phía trên tường thành:
- Các vị Quan gia, chúng tôi là dân thường, các vị thương xót mở cổng thành cho chúng tôi đi vào, các vị Quan gia à...
Từ phía trên tường thành, một gã giáp sĩ nhìn hướng về đám người phía dưới, hắn cũng gân cổ gào to đáp lại:
- Chúng ta có lệnh, không tiếp lưu dân, các ngươi ở đâu thì quay về đó đi!
- Thế nhưng mà...
- Cút! Kẻ nào dám tới gần giết không tha!
Đám lưu dân ngơ ngác nhìn nhau như người mất hồn, bọn hắn cảm giác như vừa từ trước cổng thiên đường ngã xuống, mới nhen nhóm được một chút hi vọng rồi ngay sau đó là bị đẩy thẳng xuống hố sâu tuyệt vọng.
Lưu dân không được tiếp nhận, ai ai tâm cũng đều như tro tàn.

Chỉ cần của thành mở tiếp bọn hắn vào thành, bọn hắn liền có cơ hội sống sót.
Nhưng giờ đây mọi thứ đều quá xa với.
Lương thực đi đường đã dùng hết, bọn hắn cũng không còn nhà để về, hiện thực hiện ra ngay trước mắt, tuyệt vọng còn đang chờ ở phía sau
Thiếu niên ôm chặt lấy mẹ của hắn, nhìn lên phía tường thành trước mắt, hắn phẫn nỗ dùng hết sức bình sinh hét lên:
- Vì cái gì?!!!!
Ở phía trên tường thành, một gã binh sĩ không đành lòng nhìn thấy cảnh này, hắn quay sang nhìn gã thủ vệ quan binh, dò hỏi:
- Đại nhân, bọn hắn đều là Tống dân, thật không mở cổng sao?
Gã tướng quân thủ vệ hừ lạnh, nói:
- Ai biết được bên trong đám người đó có quân tặc lẩn vào hay không! Chúng ta được lệnh, chỉ có thể làm theo mà thôi!
Kì thật còn có một việc gã tướng quân không có nói.
Lương thực trong thành có hạn, không thể có đủ để tiếp nhận một lượng lớn người như vậy được.
Nhìn thấy cảnh tượng này còn có phía xa Tráng Quân.
Gã đeo mặt mã binh sĩ lúc trước bước chân nhanh chóng, tiến về phía trung quân, hắn dừng lại trước một cỗ xe ngựa, chắp tay cúi đầu, báo cáo tình hình vào phía bên trong xe.
Một lúc sau, bên trong xe mới có động tĩnh, một giọng nói thiếu niên non nớt phát ra:
- Vậy là đến rồi!
*
Chuyện quay trở lại nhiều ngày trước.
— QUẢNG CÁO —
Tại Ung Châu.
Đỗ Anh Vũ đã gặp phải vấn đề đầu tiên sau khi tiếp quản Tráng nhân quân đội
Chính là vấn đề về lương thực.
Binh mã chưa xuất, lương thực đi đầu, không có lương thực thì chuyện gì cũng đừng có nói.
Giống như Đỗ Anh Vũ đã nói, trận chiến này là hoàn toàn là bộc phát, cả Nông Chí Hùng cùng Hoàng An Huy không chuẩn bị cho một cuộc chiến lâu dài, vậy nên lương thực mang đi có hạn.
Ban đầu Đỗ tiểu tử còn hi vọng có thể dựa vào lương thực Ung Châu liền thừa đủ nhưng hắn là không thể tính đến một chuyện.
Thành cháy, kho thóc cũng bị ảnh hưởng, hiện tại lương thực là không còn đủ duy trì cho tất cả mọi người trong vòng nửa tháng.

Hơn nữa tin tức Ung Châu thành bị phá tản đi ra, hiện đang có rất nhiều Tráng Binh mộ danh mà tới, quân số theo đó sẽ tăng lên nhưng có nghĩa áp lực lương thực sẽ càng ngày càng tăng.
Binh lính tự nhiên không thể nào cắt giảm lương thực, bọn hắn còn phải đánh trận, vậy chỉ có thể cắt giảm từ dân.
Người Tráng tại Ung Châu hơn 5 vạn, sau biến loạn cũng chết đi một phần nhưng vẫn còn rất đông đảo, Đỗ Anh Vũ ra lệnh phân chia đám người này thành các các nhóm.
Nhóm trai tráng khỏe khoắn giữ làm làm hậu cần dân phu.
Người già phụ nữ trẻ nhỏ, đều bị đưa trở về phía Tây, mang họ về với các động, các bản tránh chiến loạn.
Còn về phần người Hán...
Nông Chí Hùng cùng Hoàng An Huy đồng loạt đưa ra đề nghị.
Giết!
Lưu Kỷ lão nhân không nói chuyện, nhưng bộ dạng biểu lộ thì hiển nhiên là lão cũng có ý này.
Đỗ Anh Vũ chưa vội quyết định, ngón tay của hắn gõ liên tục lên bàn trong vô thức, lòng thì thầm nghĩ:
“Thật phải Đồ thành sao?”
Đồ thành!
Hai từ ngắn gọn nhưng nó chính là một trong những khái niệm biểu tượng cho sự tàn khốc nhất của chiến tranh.
Tàn sát toàn thành, chó gà không tha.
Lại nói năm xưa Lý Thái Uý từng bị Tống Triều coi là tội phạm chiến tranh vì hành vi Đồ thành Ung Châu.
Nếu xét tình huống lúc đó cũng tình hình hiện tại cũng có chút tương tự.
Lúc đó quân Đại Việt chủ chương là đánh nhanh rút nhanh, chỉ phá căn cứ địa của Tống chứ không chiếm đóng, thế nên để tiện cho việc hành quân, hành trang quân sĩ đều nhẹ nhàng, cơ động, tự nhiên bọn hắn sẽ không mang theo qua nhiều quân lương, lương thực, chỉ có điều thành Ung Châu cứng hơn dự tính, để phá được Ung Châu thì quân Đại Việt cũng ròng rã mất hơn 40 ngày trời, lúc đó quân lương gần như hết sạch, vì lẽ đó phải phải cướp lấy để bổ sung.
Nhưng như thế thì đám dân trong thành sẽ sống bằng cái gì?
Không có đủ ăn, lòng người sẽ loạn.
Biết trước sẽ loạn, vậy chỉ còn cách Đồ thành.
Thành Ung Châu dân chúng một đêm chết sạch sẽ, Tống Quân muốn đánh Đại Việt tự nhiên sẽ phải đôn dân từ vùng khác xuống ở để nếu có chiến sự thì có thể vận động làm dân phu, nối liền mạch tuyến đường vận chuyển quân lương, nhưng thời gian ngắn nơi này nguyên khí không thể khôi phục được, thiếu dân cư khiến cho tuyến đường vận chuyển lương cuối cùng cũng không thể nào thông suốt.
Việc thiếu lương cũng là một nguyên nhân khiến cho trận chiến sông Như Nguyệt sau đó bị lâm vào Vũng bùn, Tống binh không thể không ảm đạm trở về.
Giết một thành, cứu một quốc!
Trong mắt kẻ khác ông có lẽ là sát nhân, trong mắt dân tộc ông chính là anh hùng.
Quay trở lại vấn đề hiện tại, Đỗ Anh Vũ là đang suy nghĩ xem về việc giết hay không giết!
Hắn phân vân không phải là vì hắn nhân đạo hay nổi tính thương người.
— QUẢNG CÁO —
Đỗ tiểu tử hắn chỉ là đang tính xem cách nào có lời hơn mà thôi.
Nhìn tiểu tử trước mắt đang ngồi thì đứng bật dậy, sau thì cứ khoanh tay đi đi lại lại chóng hết cả mặt, Nông Chí Hùng có phần sốt ruột, nói:
- Đỗ Sứ Quân! Hiện tại không phải lúc lòng dạ đàn bà, tù binh chỉ có thể giết thôi!

Họ Nông biểu hiện của Đỗ Anh Vũ liền lộ ta khinh thường, trong lòng hắn còn nghĩ thầm
“Đúng là con nít chưa mọc lông, đến chuyện này cũng không thể quyết được thì sao có thể làm việc lớn, Nguỵ Bàng làm sao lại thua trong tay thằng nhóc này được nhỉ?”
- Đỗ sứ...
- Suỵt!
Lời của Nông Chí Hùng còn chưa nói hết đã bị Đỗ Anh Vũ giơ tay ngăn lại, tiểu tử này đặt ngón tay trỏ lên môi, suỵt một tiếng.
Ánh mắt của Đỗ Anh Vũ như phát ra Hàn quang, lăng lệ liếc về phía Nông Chí Hùng, nơi khoé môi hơi cong vểnh lên, nói:
- Nông tộc trưởng quá vội vàng rồi, ta đâu có phản đối, chỉ là đang thử nghĩ xem có cách nào tốt hơn hay không mà thôi.
Nông Chí Hùng bĩu môi, thầm chửi “nhóc con giỏi ngụy biện”, sau đó hắn nhìn Đỗ Anh Vũ, giọng có phần mỉa mai mà nói:
- Vậy không biết Đỗ sứ quân đây là có cao kiến gì, Chí Hùng xin rửa tại lắng nghe.
Đỗ tiểu tử nụ cười vẫn giữ nguyên, tay nhỏ vuốt ve cái cằm, nói:
- Kì thật...!bọn hắn cũng có thể xem như là một loại lương thực!
Lời nói của Đỗ Anh Vũ vừa phát ra, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều như bị điểm huyệt, khủng người lại một chút, không gian xung quanh thì im phăng phắc.
Rồi tất cả đồng loạt hít lấy một ngụm khí lạnh.
Bản thân Nông Chí Hùng cũng không tự chủ được mà lui về phía sau một bước.
Tránh xa tiểu tử ma quỷ này ra.
Chiến tranh là hung tàn, hắn hiểu, nhưng con mẹ nó cái điệu bộ thản nhiên như không khi nói có thể coi tù binh là lương thực của tiểu tử này khiến hắn không khỏi lạnh toát cả sống lưng.
Đỗ Anh Vũ nhìn quanh đám người một vọng, thấy cả đám đều nhìn mình, biểu lộ kinh dị liền gãi đầu thắc mắc:
- Sao? Ta nói sai à?
Ách!
Sai thì không sai...
Nhưng mà con mẹ nó...!quá ghê tởm đi!!!
Cả đám người đều hơi nhăn mặt, tưởng tượng đến cái cảnh mình đang cầm tay chân người nướng ăn đều không khỏi rùng mình một cái, lắc đầu liên tục.
Thấy không có ai đáp lời, Đỗ Anh Vũ nhún vai, bĩu môi một cái, nói:
- Không dùng cách đó thì thôi, ta đổi sang cách khác...
- Đúng! Đúng! Đổi cách khác! - Ngay tức khắc đám người đều biểu thị tán đồng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó bọn hắn lại thấy Đỗ Anh Vũ híp mắt lại, nở một nụ cười gian tà khó gặp, trái tim cả bọn lại lộp bộp nhẩy lên một nhịp.
Tiểu tử này...
Lại nghĩ ra cái quỷ gì rồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận