Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử


Quảng Tây thời kì này tên chính thức của nó gọi là Quảng Nam Tây lộ, đến triều Nguyên mới thu gọn lại và có cái danh xưng Quảng Tây.
Nếu lấy Ải Côn Lôn cùng sông Tây Giang phân chia ra hai miền Bắc Nam thì phía Nam thành thị lớn nhất tất nhiên là Ung Châu, đồng thời nơi đây cũng là điểm giao thương tứ phương của vùng.
Tự nhiên cũng sẽ là địa phương có cái danh “Tứ Chiến Chi Địa” trong vùng, bốn mặt đều có thể phát sinh chiến tranh.
Phía Tây và Tây Nam đa phần đều là các Sơn trại của người Tráng, gọi là vùng tự trị cũng không ngoa, lọt thỏm ở giữa may ra có Châu Tư Minh hay còn gọi là Long Châu nằm ở phía Tây Nam Ung Châu là thuộc quyền kiểm soát của nhà Tống, Châu này cũng tương đối gần Đại Việt nên thường có trọng binh chiếm đóng.
Hiểm địa nhất hẳn là địa phận của Khâm Châu vì nơi đây nằm lọt thỏm giữa vùng trũng được hình thành giữa hai dãy núi lớn là Thập Vạn Đại Sơn cùng Lục Vạn Đại Sơn, được hai dãy núi lớn này bao quanh che chở tự nhiên biến Khâm Châu thành một nơi dễ thủ khó công, nếu là tấn công trên đất chỉ có một mặt từ phía Bắc đâm xuống, điểm yếu chết người nằm ở phía Nam giáp biển vì Khâm Châu cửa biển tương đối rộng, nhiều chỗ ẩn nấp, Đại Việt năm đó đánh Khâm Châu tương đối dễ dàng là vì thế.
Từ Ung Châu chếch về phía Đông Nam chính là Liên Châu Hợp Phố, địa hình tương đối giống Khâm Châu vì cũng được bao vậy bởi núi sông, yếu điểm cũng tương tự nằm kẻ mặt giáp biển.
Chếch lên một chút là một nơi gọi Bạch Châu, địa phương này tương đối nhỏ cùng hẻo lánh làm người ta đôi khi quên mất đi sự tồn tại của nó, nó nằm ở chính giữa trên trục đường nối từ Hoành Châu đến Liêm Châu, vào hậu thế hẳn chính là Phố Bắc.
Hoành Châu nằm phía Đông, khởi đầu của một trục ngang Uất Giang mà điểm kết thúc chính là Ngô Châu nằm kề sát biên giới Quảng Tây - Quảng Đông.
Nhưng tuyến đường quan trọng nhất chính là trục Bắc Nam theo đường chéo nối qua Ba thành lớn nhất ở Quảng Tây là Quế Châu, Liễu Châu với Ung Châu.
Tân Châu nằm ở giữa Liễu Châu với Ung Châu, cách Ải Côn Lôn không xa, thường được chọn làm điểm đóng quân cũng như tích lương cho Nam Hùng Quan ( Ải Côn Lôn) nếu phía cực Nam có biến.
Ví dụ như lần này, khi Tráng binh nổi loạn, nhận lệnh từ Quảng Tây Kinh Lược An Phủ Ty, Lưu Kỹ lần này đi đầu xuất chiến.
Áp dụng câu nói “binh quý thần tốc”, quân đội của hắn là lấy trực tiếp từ Tân Châu, nơi mà luôn có Tống binh thường trực, vậy nên mới có thể nhanh chóng đánh úp lấy Ung Châu, chiếm trước lợi thế, chờ Lưu Quang Thế mang quân chậm chạp tới sau.
Lưu Kỹ năm này mới ngoài 20, trẻ tuổi khí thịnh, xuất thân tướng môn, là con út của Tiết Độ Sứ Lưu Trọng Vũ, thủa nhỏ đã được đánh giá là tài năng xuất chúng nên đã sớm được xem trọng, lớn hơn một chút liền theo cha hành quân đánh qua trận nhỏ, sau thì nhờ quan hệ với Cao Cầu liền được tiến cử trở thành Các môn chi hậu.
Hiện tại hắn là theo Chủng Sư Trung xuôi nam học tập, tích lũy kinh nghiệm.
Ngỡ cứ như vậy liền qua nhưng chiến sự nổi lên, họ Lưu cảm thấy thời cơ tích lũy quân công đã tới.
Cùng là họ Lưu nhưng Lưu Quang Thế có bản tính là thận trọng thì Lưu Kỹ điểm mạnh chính là sự quyết đoán, nếu không hắn đã chẳng chê Tống Quân từ Quế Châu xuất chiến quá chậm, đơn thương độc mã chạy tới Tân Châu, tranh thủ thời gian mang quân vượt ải đánh chiếm Ung Châu.
Mặc dù trận chiến với Nông Chí Cường cùng Lưu Kỷ hắn tương đối trật vật, thậm trí còn phải tháo chạy khỏi chiến trường nhưng kết quả cuối cùng vẫn như ý muốn, họ Lưu vẫn chiếm lại được Ung Châu.

Chỉ là cái tòa Ung Châu này nay đâu còn như xưa, một toà thành lớn giao thương tứ phương của vùng lúc này chỉ còn là một toà thành hoang không chút nhân khí.
Đã vậy bốn phía cửa thành tất cả đều bị Lưu Kỷ hủy đi, tại một nơi mà Bốn mặt đều có thể trở thành chiến trường như Ung Châu thì cố thủ trong thành này chẳng khác gì biểu hiện “mời anh xơi” cả.
Nghĩ đến việc này Lưu Kỹ không khỏi giận giữ đến mặt mày xám xịt, càng căm hận Cao Thịnh bóp hắn một quả quá đau, nếu không phải Cao Thịnh là cháu Cao Cầu hẳn Lưu Kỹ đã cho hắn nềm mùi quân pháp bất vị thân rồi.
Được thêm một điểm là họ Lưu ứng biến rất nhanh, biết rằng Tráng Binh sau nhận được tin đánh mất Ung Châu nhất định sẽ từ Hoành Châu quay trở lại, Lưu Kỹ liền mang theo binh mã, tại tuyến đường bộ từ Ung Châu đi Hoành Châu tiềm phục từ trước.
Chờ đợi 3 ngày, cuối cùng cũng chờ Nông Chí Hùng mang quân đến.
— QUẢNG CÁO —
Một đám trinh sát tản mát ra xung quanh như đuôi sứa, tranh thủ thu thập thông tin, trong đó không ít kẻ dùng cả tay chân, nhanh chóng bò lên mấy cái cây lớn, lợi dụng tán cây che phủ, mượn một chút ánh sáng của mặt trăng còn sót lại trên đầu cùng ánh lửa tản mát trong quân doanh của Tráng Binh để phân biệt cũng tra xét phân bố phòng bị bên trong doanh trại.
Lại nói đến cái doanh trại tạm bợ này khiến Lưu Kỹ có chút không biết nói thế nào cho phải, tạm thời không bàn đến việc kết cấu doanh trại lởm khởm, tổ chức phòng ngự thì lỏng lẻo, chỉ tính riêng đến việc dựng trại lưng dựa sát vào sông, quay đầu về phía rừng, bộ dạng như thể muốn đập nồi dìm thuyền, tự tuyệt đường lui mà chiến thì cũng đủ khiến cho Lưu Kỹ có chút cạn lời.
Lúc nhìn thấy bố trí doanh trại của người Tráng, trong đầu họ Lưu bật lên vô số câu hỏi.
“Đây là có ý gì?”
“Kiểu tư thế này...!là muốn tìm đường sống trong chỗ chết sao?”
“Thật sự nghĩ rằng không ai dám đánh các ngươi sao?”
“Chưa tính đến việc giữa đường sẽ bị mai phục sao?”
“Ha ha! Con mẹ nó!!”
“...”
Lưu Kỹ lắc đầu, khẽ cười lẩm nhẩm
“Man nhân cũng chỉ là man nhân, dựng trại hành quân bắt chước Đại Tống ta cũng chẳng thể ra hồn...”

Rất nhanh sau đó, một tên thám báo chạy tới, chắp tay thông báo:
- Tướng quân! Đã tuần tra một vòng, xung quanh không có điểm khả nghi.

Lưu Kỹ ngồi xổm nhổ toẹt bãi nước bọt, nhếch miệng rồi vung người đứng dậy, lúc lắc bả vai một chút, ánh mắt hắn chăm chăm nhìn về phía đại doanh trước mắt, rồi đảo qua nhìn toàn quân, cười gằn một tiếng:
- Tất cả...!giết cho ta!
Nếu quân địch đã muốn dựa vào hiểm địa chống lại, Lưu Kỹ tự nhiên sẽ chiều theo, ba mặt bọc đánh.
Mệnh lệnh chuyền ra, tam quân ứng lệnh, tiễn thủ từ trong tối nâng lên trường cung, xạ bắn về phía đám Tráng Binh canh phòng bên ngoài, mở đường cho bộ binh xông trận.
Địa hình nơi này không thích hợp để đùng kỵ mã xung trận, hơn nữa sau trận chiến với Lưu Kỷ, kỵ mã Tống binh tổn thất rất nặng nên lần này Lưu Kỹ hắn không có mang theo.
Nhưng Tống Triều mạnh nhất là gì?
Chính là bộ tốt!
Trong mắt Lưu Kỹ một khi xếp thành quân trận, Tống Triều bộ tốt chính là đệ nhất thiên hạ.
— QUẢNG CÁO —
....
Cách đó không xa, bên bờ sông Uất Giang, một đang người to lớn chắp tay sau lưng, lặng lẽ đứng kẻ đó nhìn dòng sông cuồn cuộn chảy.
Quảng Tây vốn là vùng miền núi, nước sông chảy quanh tạo thành các vùng thung lũng cung một mảng rừng cây xanh kéo dài thăm thẳm.
Nhìn dòng nước chảy có lúc hững hờ, có dòng chảy siết, lại có khi tĩnh lặng, hệt như thăng trầm của một đời người.

Ngươi ta nói mỗi một đời người thưởng gắn liền với một dòng sông, bản thân Nông Chí Hùng là gắn với dòng sống Uất Giang này.
Nghĩ ngợi một hồi, Nông Chí Hùng khuôn mặt đăm chiêu biểu lộ có chút nặng nề, chẳng biết hắn đã đứng ở đó bao lâu rồi nữa.
Đột nhiên từ phía sau lưng hắn phát ra tiếng nói:
- Tộc trưởng! Tâm của ngươi loạn!
Ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Nông Sở Vọng thong dong bước tới, nhìn Nông Chí Hùng, mỉm cười nói:
- Tộc trưởng! Ngài đang nghĩ gì vậy?!
Nông Chí Hùng thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu, ánh mắt lại nhìn về phía bờ sông, nhẹ giọng đáp:
- Dòng sông này thủa bé ta cùng huynh đệ vui đùa, có thể nói nó nuôi Tráng tộc chúng ta lớn...!đáng tiếc, theo thời gian, chúng ta càng ngày càng bị bọn hắn đầy về phía Tây, đã quá lâu rồi ta không có dịp nhìn ngắm nó thật kĩ, thật là đáng buồn thay!
Nông Sơ Vọng vội lên tiếng an ủi, nói:
- Tộc trưởng ngài chớ u sầu, chúng ta lần này đi tất có thể bình định hết thảy, đòi lại cố thổ...
Nghe thấy lời của tên thuộc hạ, họ Nông chỉ thoáng gật đầu, nhưng sắc mặt y vẫn không có khá hơn chút nào, có chút thều thào nói ra:
- Đại sự chưa thành, lại nghe tin dữ từ em trai ta, hắn là kẻ sẽ kế thừa ta trong tương lai, nếu cứ như vậy liền mất mạng tại chỗ này, thì ta....
Lời cuối Nông Chí Hùng không dám nói hết.
Đầu tháng trời tối trăng mờ, mặc dù đứng khá gần thế nhưng Nông Sở Vọng cũng khó có thể nhìn thấy rõ khuôn dung của Nông Chí Hùng lúc này, chỉ có điều dựa vào giọng điệu phát ra liền biết gã này tâm tư đang có trở ngại.
Nông Sơ Vọng mỉm cười nói:
- Tộc trưởng chớ lo, Cát nhân sẽ có cát tướng, phó tộc trưởng tự nhiên phúc lớn mệnh lớn.
- Ai! Chỉ mong là như vậy!! - Nông Chí Hùng gật gù nhưng cũng chẳng để trong lòng
Hai người đang trong bóng tối trò chuyện, đột ngột từ phía xa doanh trại cho nhưng âm thanh đột ngột vọng tới, đánh động cả hai người giật mình nhìn lại.

— QUẢNG CÁO —

“Leng keng! Leng keng!”
“Địch tập! Địch tập!”
“...”
Tiếng kẻng báo động cũng cùng tiếng hô hoán của đám Tráng nhân vang vọng xuyên qua màn đêm, tuyền đến tai hai người khiến trái tim cả hai nảy lên một nhịp.
Hai người quay đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Nhưng thay vì hoảng hốt lo sợ, ánh mắt bọn hắn lại loé lên những tia vui mừng khấp khởi.
Nông Chí Hùng cười gằn lên một tiếng, mặt mày toát lên vẻ hung hãn, quay sang nhìn Nông Sở Vọng nói:
- Khá lắm! Quả đúng như ngươi dự đoán! Có kẻ dám mai phục chúng ta!
Nông Sở Vọng cúi đầu, thấp giọng mỉm cười, đáp lời:
- Cũng bình thường thôi, tộc trưởng, chúng ta đi xem kẻ nào dám tới khiêu chiến chúng ta!
- Được! - Nông Chí Hùng hào sảng cười lớn rồi phất tay một cái, từ một góc phía sau, dăm ba tên Tráng binh nấp trong bóng tối thây hiểu lệnh lập tức cầm đuốc, đốt lên một đống lửa lớn, rồi rút ra tù và sừng trâu, thổi liên tiếp ba đợt.
“Ù! Ù! Ù!”
Âm thanh trầm thấp của tù và đi xuyên qua cánh rừng như thể muốn đánh động toàn bộ khu rừng bừng tỉnh.
Mà cách đó không xa, khoảng vài dặm ở phía Nam khu rừng, một lão nhân chắp tay đứng đó, nhắm mắt dưỡng thần.
Lão vểnh tai, hết sức tập trung, cho đến nghi tại lão nghe từng đợt âm thanh tù và truyền đến thì mới đột ngột mở mắt, ngẩng đầu nhìn về phía xa rồi khẽ nhíu mày.
Lão nhân chẳng phải ai khác chính là Lưu Kỷ.
Lão từ bỏ Ung Châu thật đấy nhưng bản thân lão cùng quân tốt chưa từng đi đâu cả, lão vẫn khỏe lại đây, thận trọng nấp tại một góc, chờ đợi một ngày tiếng tù và chiến trận của người Tráng lại được vang lên.
Và lão chờ tới rồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận