Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử


Uất Giang bờ sông, trăng mờ phả chiếu.
Tráng binh hai mặt liên thủ cùng Tống quân của Lưu Kỹ hỗn loạn đánh thành một đoàn.
Đối diện với tình thế hai mặt giáp công, quân trận thì bị phá, quân số đã không còn chiếm ưu thế nữa, Tống binh hoàn cảnh trở nên nguy nan hơn bao giờ hết.
- Giết! Giết sạch bọn hắn! Ha ha!
Nông Chí Hùng nhìn thấy Lưu Kỷ viện quân đúng hẹn mà tới liền ngửa đầu cười to, phấn khởi, không ngừng thúc quân tiến về phía trước.
Ngay tại lúc này, Nông Dật theo lệnh mang theo phục quân tấn công trực tiếp vào hậu phương phía trung quân của Tống binh, Nông Chí Hùng quân đội thì dùng sức đánh mạnh về phía cánh tả của quân địch, Tráng nhân hai cánh quân uy mãnh hệt như hai cánh tay cường tráng, tựa như muốn xé rách quân địch ra làm đôi.
Chiến loạn thành một đoàn, các loại trận thế mà Tống binh bày ra ngay từ đầu cũng lập tức mất đi, chỉ còn lại một đám người nhốn nháo hoảng loạn, nhất thời không biết phải cái gì.
Lưu Kỹ hắn là quá tự tin, quên mất địa hình này đối với Tráng nhân như tăng thêm phần sức mạnh cho bọn họ.
So với quân Tống như gà mắc tóc thì Tráng binh khí thế hoàn toàn ngược lại, được đánh trên sân nhà khiến bọn hắn chẳng khác gì hổ lạc bầy dê, điên cuồng giết đến đỏ cả mắt, đến mức chẳng còn ai nhớ rõ ràng mình là đã chém xuống bao nhiêu địch nhân.
Lưu Kỹ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không thể ngưng chửi bậy, dùng chân đạp mấy tên quân tốt phía trước mặt, không ngưng thúc dục:
- Đám ngu xuẩn! Nhanh xếp lại trận hình cho ta...
- Đại nhân! Tình thế không ổn, đại nhân mau rời khỏi chiến trường đi thôi...!- Một gã thân vệ hốt hoảng là lớn.
Họ Lưu quả quyết không nghe, nghiến răng ken két, gào rống:
- Không cho phép rút lui! Ai giám triệt thoái, giết không tha!
Hô xong, Lưu Kỹ liếc mắt về phía quân của Nông Chí Hùng vẫn đang cố sức dũng mãnh đột phá, hừ lạnh một tiếng rồi mặc kệ, nghiễm nhiên quay đầu như thể không quan tâm đến chiến trường phía trước, bản thân hắn dẫn đầu đám người tập trung đối phó với phục quân đàn lộng hành ở phía sau, khuôn mặt tên thanh niên tướng lĩnh lộ ra nét hung tàn, cao giọng thét lớn:
- Tất cả đứng vững cho ta, Tống quân kiêu hãnh không có kẻ ủy mị, hèn nhát, ai dám chạy trốn quân pháp xử chí, chỉ cần đứng vững chúng ta liền sẽ thắng!
Tình thế ngặt nghèo nhưng cũng không làm Lưu Kỹ chùn bước, nội tâm hắn đúng là có căm phẫn...
Nhưng không phải vì biến hoá nơi chiến trường!

Hắn tức giận là vì không muốn phải thừa nhận...
“Tên kia” đoán đúng!
Người ta nói soái kỳ không đổ, quân tâm vững vàng quả không sai, nếu Lưu Kỹ lựa chọn rút lui khỏi chiến trường, Tống binh tất sẽ lâm vào cảnh binh bại như núi đổ, từ đó sẽ bị đơn phương đồ sát, nhưng Lưu Kỹ vẫn tại, bản thân Hữu quân của bọn hắn gần như không có tổn hại gì cả, vẫn còn có thể liều mạng đánh một trận.
- Chỉ là một đám man di trong rừng núi, cũng muốn xúc phạm thiên triều, tội đáng tru di! Các ngươi là binh sĩ của Đại Tống, trước mắt chỉ là một đám giặc cỏ không biết lượng sức cũng làm các ngươi sợ hãi sao? Con mẹ nó, cơ hội kiến công lập nghiệp đang hiện ra trước mắt, theo ta bình định hết thẩy, trở về tất sẽ luận công ban thưởng!! - Lưu Kỹ nhấc lên trường thương, chỉ về phía Tráng binh đang cố gắng tập hậu mà nói lớn:
Lời Lưu Kỹ vừa dứt, Tống quân một phương đảo mắt nhìn nhau một vòng, rồi đồng loạt nhấc lên vũ khí trường thương cái loại, cùng nhau hét lớn, khí thế tăng vọt, không còn hiện tượng thoái lui hay chạy loạn nữa mà thay vào đó dần dần tiến về phía trước.
Không thể không nói họ Lưu sau khi nói ra những lời này thì nội bộ Tống quân cũng có chút biến chuyển, ít nhất đã bớt đi vài phần hoảng hốt, gia tăng một chút quyết tâm, sĩ khí chỉ cần không sụp đổ, vẫn có thể tiến hành phản kích.
— QUẢNG CÁO —
Sau khi quay đầu, cánh hữu của Tống binh vốn dĩ không bị đánh liền nhanh chóng tiến lên yểm trợ, đao thuẫn đi đầu, nâng lên lớp khiêng hình ngũ giác trên bằng dưới nhọn cao đến nửa thân người, tiến lên ba bước liền dừng lại, hét lên một tiếng:
“Giết!”
Thuẫn binh tuyến đầu đem tấm chắn cắm xuống mặt đất phát ra “đùng” một tiếng, âm thanh tựa như một cây búa lớn nện vào nội tâm đám người.
“Lâm!”
Trường thương binh đi theo ngay tại phía sau, tạo thành một rừng thương trận địa, cung thủ cũng không hề bị bỏ lại, tên nhọn cài cắm sẵn sàng, lúc này cũng có thể xạ bắn.
Trung quân hậu phương đã loạn, Lưu Kỹ liền tráng sĩ chặt tay, bỏ mặc đi phần này không cố gắng cứu giúp, chỉ kéo số quân còn lại nhập với Hữu Quân tạo thành một đạo quân mới, bản thân đứng giữa chỉ huy, mũi thương chỉ thẳng, nói:
“Lên!!”
Đao Thuẫn binh dùng sống đao đánh có tấm chắn phát ra những tiếng Oanh động, nhấc lên thuẫn lớn, từ từ lúc đẩy về phía quân của quân của Nông Dật.
Lúc này Lưu Kỷ lão nhân cũng đã ra đến nơi, toàn bộ biến chuyển của Tống binh từ lúc loạn trận cho đến lúc bình ổn trở lại lão đều nhìn vào trong mắt, ánh mắt hướng đến gã tướng lĩnh trẻ tuổi phía trước, không khỏi thầm than:
“Kẻ này tuổi trẻ tài cao, gặp nguy không loạn, tuyệt đối là mầm mống đại tướng, thống lĩnh một phương!!”
Yếu tố đánh bất ngờ đã hết, hiện tại hai quân đối mặt, chỉ còn cách dựa vào bản lĩnh thi triển xem ai mới là kẻ đứng vững đến cuối cùng mà thôi.

*
Ở một phái cánh quân khác thì Tống binh không may mắn đến vậy, cánh tả quân số chỉ có khoảng 1000 người trái phải, đối diện gần 2000 quân Tráng dưới sự thúc đẩy của Nông Chí Hùng thì có chút không đỡ nổi, bọn hắn cũng không có Lưu Kỹ thúc đẩy chỉ huy, vài tên thống lĩnh quèn rõ ràng không thể làm gì được tốt hơn nữa, vậy nên thế trận mỗi lúc càng đánh nghiêng về một bên.
Nông Chí Hùng đảo mắt nhìn sang cánh còn lại, thấy Lưu Kỹ đã thiết lập trận địa mới liền khẽ nhíu mày, thầm nghĩ:
“Không thể cứ dây dưa mãi ở đây!”
Hắn liền cao giọng nói:
- Tất cả nhanh lên, đẩy mạnh hơn nữa, bọn hắn đã là nỏ mạnh hết đà, không chịu nổi bao lâu!
Thật vậy, Tống quân cánh tả cùng Tráng quân quần nhau một hồi liền đã có phần tán tác, cứ theo đà này diễn biến thì chỉ cần sau vài đợt đẩy mạnh, trận địa của bọn hắn liền sẽ vỡ nát.
Thắng lợi hiện ra trước mắt, Nông Chí Hùng liền quyết định làm một ván tất tay, đẩy hết toàn bộ quân tiến lên phía trước không giữ lại gì.
Tộc trưởng đích thân đốc chiến kích thích đám Tráng binh giết đến hăng hái, bọn hắn giống như một đám lang sói đi săn dê cừu, cảm giác chém giết đến mòn cả đao.
Vốn số lượng Tống binh cánh bên này không còn nhiều, hiện tại đối mặt với điên cuồng Tráng binh sau một hồi thì có chút không đỡ được nữa, bị bắt lấy một cơ hội, đánh vỡ ra một khe hở trong đội hình .
Tráng binh nhân cơ hội đó, ồ ạt xông tới, xé toang đội hình còn sót lại.
Trận địa đã phá, quân Tráng như thủy triều nhấn chìm Tống quân binh tốt.
Nhìn thấy cảnh này, Nông Chí Hùng không khỏi sung sướng ngửa đầu cười to, cuồng ngạo nói: — QUẢNG CÁO —
- Chó Tống cuối cùng cũng chỉ có như vậy!
Nông Sở Vọng đứng phía sau vẻ mặt tủm tỉm, vui vẻ tiến lên một bước, thắng trận nhưng giọng điệu vẫn tương đối thận trọng, hắn nói:
- Tộc trưởng, vẫn là nên cẩn trọng một chút, một khắc trước khi thắng lợi thì vẫn là chưa thắng a! Ba mươi vẫn chưa phải là Tết!
Nông Chí Hùng tán thưởng gật đầu, nhưng bản thân vẫn hào sảng đáp:

- Ngươi cẩn trọng là tốt, nhưng không nên giống như ông cụ non đến như vậy, hiện tại Tống binh bọn hắn đã là nỏ mạnh hết đà, trừ khi có phép màu diễn ra mới cứu bọn hắn thoát được khỏi bại cục...
- Tộc trưởng! Ngài hình như quên mất một vấn đề! - Nông Sở Vọng cúi đầu, thấp giọng nói:
Nông Chí Hùng ánh mắt thì vẫn tập trung mới chiến trường trước mắt, nhàn nhạt nói:
- Có gì nói thẳng! Không cần thiết phải úp úp mở mở đến vậy...
- À! Ta muốn nói...!
Đột ngột!
Nông Sở Vọng từ trong tay tao rút ra một thanh chuỷ thủ, đâm thẳng vào sau lưng của Nông Chí Hùng.
Mũi dao xuyên qua khe hở của bộ giáp, cắm sâu vào trong cơ thể họ Nông khiến hắn cảm thấy toàn thần vừa giống như bị sét đánh!!
Cả người đau đớn sinh ra phản xạ, hắn gào lên một tiếng, vung tay đập mạnh về phía sau, Nông Sở Vọng sớm đã chuẩn bị từ trước liền không bất ngờ, rất nhanh nhảy lui về phía sau tránh né!!
Sự tình đột ngột xảy ra khiến đám thân vệ binh của Nông Chí Hùng không kịp phản ứng, lúc nhận ra thì thấy chủ tử đã bị đâm, liền gào rống hét “Tộc trưởng” một tiếng, gần như ngay lập tức xông tới bảo hộ trái phải.
Ánh mắt của Nông Chí Hùng từ đầu đến cuối như muốn căng nứt ra, chằm chằm nhìn về phía trên thuộc hạ thân thuộc, ghiến răng nói:
- Vì...!cái...!gì...?!!
Nông Sở Vọng tủm tỉm cười nhìn hắn, vểnh miệng đáp:
- Ta đã nói ngươi là nên cận trọng...!trước lúc thắng lợi thì chuyện gì cũng có thể xảy ra rồi mà!!
Vừa nói, hắn vừa từ trong ngực áo rút ra một quả pháo hiệu, bắn lên trên không trung!!
Pháo sáng vừa nổ, gần như ngay tức khắc trên bờ sông Uất Giang, hàng loạt đuốc lửa được châm lên sáng rực giữa đêm đen, những con thuyền mang quân cũng từ đó là lộ ra rõ ràng trong bóng tối.
Bọn chúng giống như đã tồn tại ở đó từ rất lâu, câm lặng nấp trong bóng đêm tĩnh mịch, kiên nhẫn chờ đợi quả pháo sáng này được phát lên không trung...
Mà lúc đấy, chiến trướng ngay bên cạnh đó cũng đã phát sinh biến hoá, vốn thế trận đang cân bằng giữa hai quân thì đột ngột từ phía trong khu rừng mặt phía Nam, hàng loạt mũi hoả tiễn được bắn ra, nhắm về phía cánh quân của đám người Tráng.
Đột ngột bị công kích khiến bọn hắn toàn quân khựng lại, kinh hãi mà ngoảnh đầu nhìn lại.
— QUẢNG CÁO —
Lưu Kỷ lão nhân ánh mắt cũng theo hướng tên bắn mà nhìn theo, dự cảm trong lòng càng lúc càng xấu.

Ngay sau đó, là tiếng trống trận dồn dập ngân vang!
Chẳng biết từ lúc nào mà mặt sau của bọn hắn đã bị bao vây kín kẽ, đuốc lửa cùng cờ xí tưởng như ngợp trời...
Lưu Kỷ nheo mắt nhìn cảnh tượng phía sau lưng mình thì không khỏi căng thẳng.
Là cờ “Khâm Châu” hiển hiện ra trước mắt lão...
“Cái này là....!phục binh?! Từ lúc nào?!” Lão Lưu không tin nổi vào mắt mình, kinh hãi thầm nghĩ.
Mà điều khiến lão giật mình còn chưa chấm hết, vì từ phía cánh rừng, một đám giáp sĩ tay cầm trường đao theo nhịp đều đặn bước tới.
Ung Châu Đao Phủ mất tích sau cuộc chiến loạn lần trước lại một lần nữa xuất hiện, hiện nữa bọn hắn còn đang bảo vệ một gã trung niên nho sĩ từ từ đi ra khỏi khu rừng.
Gã trung niên nhìn Lão Lưu, tủm tỉm cười nói:
- Tế ti đại nhân! Đã lâu không gặp...!vẫn khỏe chứ?!!
Lưu Kỷ khuôn mặt cứng lại, có phần không thể tin nổi, nói:
- Ngươi là...!Liễu Xuyên! Ngươi còn sống?!!
...
Cách đó vài dặm đường thủy...
Ánh trăng mờ nhạt, non xanh nước biếc, có hai bóng người ở trên thuyền nằm đè lên nhau vô cùng tình tứ.
- Tiểu tặc! Nhận lấy cái chết!! - Một nói nói lanh lảnh phát ra.
Đỗ Anh Vũ thì cả người ngã ngửa ra phía sau, toàn phần bị người đè nặng, A Tiễn thì ánh mắt đỏ ngầu nhìn xuống tiểu tử trước mặt, trên tay cầm một mũi tên, cứ thế đâm thẳng xuống ngực của Đỗ tiểu tử...
Mũi tên đâm xuống ngực Đỗ Anh Vũ , thay vì phát ra tiếng “phập” đâm vào thân thể thì lại phát ra tiếng “keng”
Mũi tên bi chặn lại ở bên ngoài.
Đỗ Anh Vũ nằm ngửa trên sàn thuyền, rất nhanh một tay tóm chặt lấy tay của A Tiễn đồng thời cũng là giữ chặt lấy mũi tên trên tay nàng, tay còn lại thì nâng lên, tóm lấy cổ áo của nàng kéo thẳng xuống, khiến khuôn mặt của hai người chỉ còn cách nhau có vài phân, mắt hắn nhìn chằm chằm vào mắt kẻ đối diện, nửa ngày sau mới mỉm cười nói:
- Lần sau...!hãy nhớ là nhắm vào đầu! Tiểu oa nương!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận