Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử


Giờ Tuất trôi qua quá nửa, trên bầu trời ánh sao lấp lánh, Ma Sa động phía Tây Bắc một toà tiểu doanh.
Gió đêm xào xạc thổi qua từng phiến lá, nức nở như tiếng ai oán của những vong hồn tử trận.
Đỗ Anh Vũ mơ mơ màng màng tỉnh giấc, ý thức hắn vẫn chưa hoàn hoàn phục hồi, híp mắt nhìn ra bên ngoài thì thấy trời tối đen như mực, bên trong lều trướng của hắn, thứ ánh sáng duy nhất cũng chỉ là ánh nến hiu hắt sắp tàn lụi.

Nhìn vào ngọn nến đang gồng mình, cố gắng dùng chút sức bình sinh cuối cùng để thắp sáng cho căn phòng.
Cái thời khắc ánh nến cháy đến cuối cùng cũng chính là lúc nó chiếu sáng nhất.
Hồi Quang phản chiếu chính là vậy.
Đỗ Anh Vũ nhìn ánh nến có chút ngẩn ngơ, như thể đang bị thôi miên vào đó vậy.
Kỳ thật thứ hắn nhìn không chỉ là ngọn nến, thứ hắn nhìn còn là một con thiêu thân đang lao đầu vào lửa.
Nói thiêu thân ngu ngốc sao?
Không phải!
Đó là bản năng, cũng là vận mệnh của bọn chúng.
Là tạo hoá sinh ra ban cho bọn chúng cái sứ mệnh tìm chết ấy.
Bọn chúng chỉ là vui vẻ thực thi sứ mệnh của mình mà thôi.
“Sứ mệnh...tìm chết...” Đỗ tiểu tử miệng lẩm nhẩm.
Bỗng nhiên hắn như nghĩ ra một cái điều gì, hoảng hốt vùng dậy.
- Con mẹ nó, là thật sao?
Hắn mặt mày biến sắc, chửi thề một câu rồi nhanh chóng tu chỉnh y phục, chạy vội ra ngoài.
Bên ngoài lều trướng, Công Đàm lặng lẽ đứng canh gác không biết mệt mỏi, bỗng thấy tiểu công tử ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, sắc mặt càng lúc càng khó coi liền thắc mắc tiến lên hỏi:
- Công tử, có chuyện gì vậy.
Đỗ Anh Vũ không giải thích gì, chỉ hướng về gã tuỳ tùng vội vàng phân phó:
- Nhanh triệu tập tất cả mọi người, có chuyện hệ trọng!
Một lúc sau, Dương Đoan Hoa bộ dạng ngái ngủ, ngáp ngắn ngáp dài cầm đầu đám người đi tới, vừa đến nơi liền mở miệng nói:
- Tiểu tử, nếu không cho ta một lý do chính đáng cho việc phá giấc ngủ của ta thì đừng có trách tại sao biển xanh lại mặn.
Đỗ Anh Vũ lúc này đang vẽ nghệch ngoạc một tấm bản đồ mới, hắn dựa theo thông tin tra hỏi được từ đám tù binh để vẽ lại bàn đồ Ma Sa động cảnh nội.
Từ vị trí của bọn hắn hiện tại muốn tiến vào thì đường ngắn chính là lên núi, rồi đi theo một con đường mòn bí mật thẳng về hướng Tây Nam, khoảnh cách là hơn chục dặm đường!
Tính toán một hồi, sắc mặt của hắn trở nên nghiêm túc, ngẩng đầu lên nhìn Dương Đoan Hoa đang đầu đầy dấu hỏi chấm, trầm giọng nói:
- Chúng ta phải xuất phát tiến vào Ma Sa động ngay trong đêm nay, ta e rằng....Bệ Hạ là có chuyện rồi!
Dương Đoan Hoa nghe vậy liền mộng bức.
Nàng mới ngủ có một hồi, vậy mà giờ cảm giác bản thân như thành người tối cổ!
Ta rốt cuộc là đã bỏ qua cái gì rồi phải không?
Mẹ kiếp, lão nương cuối cùng là ngủ mấy ngày rồi?!
Cả đám người trong phòng nghe thấy Đỗ Anh Vũ nói vậy thì mỗi người thần sắc không giống nhau, nhưng điểm chung chính là đều mịt mờ không hiểu rõ.
Kế hoạch là không kịp với biến hoá, Đỗ Anh Vũ cũng không thể giải thích rõ ràng, chỉ có thể nhanh nhanh chóng chóng sắp xếp qua loa cho đám người rồi dẫn đầu hành động.
Thời gian không chờ người.
....
Trong đêm tối, Đỗ Anh Vũ cùng một đoàn người ăn mặc kì quặc nối đuôi nhau đi xuyên qua con đường mòn.
Cảnh vật lúc này đã cực kì khó nhìn, cũng coi như may mắn đây không phải là một đêm không trăng.
Đây chính là con đường mà đám tù nhân Ma Sa động nói đến, con đường độc đạo này dẫn từ trên núi đi thẳng xuống Ma Sa động cảnh nội.
Ấn tượng đầu tiên chính là quá con mẹ nó hiểm trở khó đi, hơn nữa đường rất hẹp, một bên là vách núi, một bên là bờ vực, mỗi lần chỉ có thể vài chục người dựa sát vào nhau cùng đi một lượt.
Đỗ tiểu tử vốn dĩ ban đầu là muốn mượn con đường này để lén lút vận lương thực vào Ma Sa cảnh nội, nhưng đến hôm nay kế hoạch còn chưa thực thi liền phá sản.
Hết cách rồi, con đường này đến người đi còn khó, chứ đừng nói đến đoàn xe lương to tổ bố.
Chịu!
Trừ khi là có vị tiên nhân nào bay ngang qua qua ném cho hắn một cái túi trữ vậy.
Hoặc hắn có phép thần thông khiến lương thực có thể bay!
Ơ! Khoan đã! Chốt tồ mát tê!!
“Bay? Đúng rồi! Có cách rồi!” Đỗ Anh Vũ tự vỗ đầu mình một cái, ngu ngơ cười.
Hắn là nghĩ ra cách vận lương từ trên núi xuống rồi.
“Ách! Lại nghĩ đi đâu rồi”
“Bây giờ quan trọng không phải là vận chuyển lương thực mà là tình trạng của Bệ Hạ hiện tại”
Đỗ Anh Vũ cố gắng dẹp bỏ đi những suy nghĩ không đâu tạm thời không cần thiết, hắn muốn tập trung vào tình cảnh hiện tại.
Đi được một đoạn đường, Đỗ tiểu tử quay đầu hỏi tên Ma Sa động tiểu binh dẫn đường:
- Ngươi có chắc chắn là đi đúng đường hay không?
Tên tiểu binh vội vã gật đầu, nhanh nhảu đáp:
- Tiểu nhân sinh ra tại vùng này, quen thuộc đến từng lá cây ngọn cỏ, đừng nói trời tối, cho dù nhắm mắt tiểu nhân cũng có thể tìm thấy đường.
Đỗ Anh Vũ gật đầu, ra hiệu cho tên kia tiếp tục dẫn đường, lòng hắn hiện tại đang nóng như lửa đốt
Nếu hắn đoán không sai hẳn là Bệ Hạ đã dẫn đầu đám quân lính tiến vào cảnh nội của Ma Sa động rồi.
Hắn từ lâu đã luôn cảm thấy đám người Ma Sa động này có điểm gì đó kì lạ nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào, có đến lúc nãy liền nghĩ ra....bọn hắn là đang đi tìm chết!
Giống như thiêu thân lao vào lửa.
Biết là sẽ chết nhưng vẫn vui vẻ đâm đầu.
Ma Sa động nơi này chính là một toà cô thành.
Đám người Ma Sa bọn hắn biết rõ là có một còn đường mòn thông lên núi để trốn chạy, nhưng đám người này bọn hắn lại lựa chọn ở lại, cố gắng tử thủ cái toà cô thành này!
Để làm gì? Bọn hắn là thật nghĩ là sẽ thủ được sao?
Đáp án là không!
Bọn hắn biết bọn bản thân mình sẽ chết, nhiệm vụ của đám Ma Sa động binh là đi tìm chết.

Khi bọn hắn tử thủ, Bệ Hạ sẽ nghĩ rằng Nguỵ Bàng hắn thật sự là ở trong động, khi bọn hắn chết sạch, Bệ Hạ hắn sẽ vì chiến thắng mà mất đi cảnh giác mà tiến vào Ma Sa động.
Nếu Bệ Hạ an an ổn ổn ở ngoài quân doanh thì không sao, nhưng một khi đã tiến vào Ma Sa động cảnh nội hoàn toàn có thể dính vào bẫy mà kẻ địch giăng ra từ đầu.
Lúc nãy nghe tin Bệ Hạ mới thắng trận chiều nay, hiện tại toàn quân đã tiến nhập Ma Sa động hắn lại càng khẳng định đáp án này.
Cho nên Đỗ Anh Vũ hắn hiện tại, mặc kệ đêm hôm khuya khoắt vẫn phải khổ bức tìm đường xuống núi.
Ít nhất hắn phải biến rõ tình hình hiện tại của Bệ Hạ như thế nào mới có thể tính toán các bước kế tiếp được.
Sắc trời tối, đường xá hiểm trở khiến cho đoàn người tốc độ đi chuyển chậm chạp, gần như là chỉ có thể lết đi tưng bước.
Sau vài dặm đường núi, tên tiểu binh reo hò, hớn hở chỉ tay về phía trước nói:
- Công tử, là đến nơi rồi, ở ngay trước mặt thôi, chỉ cần đi qua thung lũng này liền đến Ma Sa động cảnh nội
Đỗ Anh Vũ cũng nheo mắt nhìn theo, bất chợt hắn nhìn thấy bầu trời phía trước sáng hồng rực rỡ.
Đó là ánh lửa rực cháy!!
Nếu đúng như tên tiểu binh kia nói thì....
Ma Sa động cảnh nội chính là đang hừng hực cháy.
Đỗ tiểu tử tự nhiên cảm thấy một trận ác hàn chạy dọc sống lưng.
Con mẹ nó!
Thật vẫn thật là để ta đoán trúng!
Phi! Phi! Cái mồm quạ đen này!
...
Cùng lúc đó, cũng có một đoàn nhân mã khác giống như đám người của Đỗ Anh Vũ hướng về phía Ma Sa động mà đi.
Nhưng bọn hắn là tiến vào từ Sơn ải cổng chính.
Ngụy Bàng ngẩng cao đầu nhìn đám lửa cháy rực sáng cả bầu trời.
Thần sắc lạnh nhạt không thể hiện ra điều gì.
Không vui vẻ cũng chẳng sầu muộn, cứ như là toàn bộ chuyện này từ đầu đến cuối đều không liên quan gì đến hắn.
Thiếu niên đầu trọc Ngưu Hống quốc vẫn cận kề theo sát Nguỵ Bàng, hắn ngẩng đầu nhìn đám cháy trước mặt, sau lại liếc mắt nhìn lão Nguỵ bên cạnh, hơi cau mày, lòng thầm nghĩ “Thật là độc ác kế sách.”
Ngụy Bàng thấy gã trẻ đuổi chăm chú nhìn mình liền mỉm cười một cái.

Mặc dù là không có Đọc Tâm Thuật nhưng mà chỉ cần dựa vào kinh nghiệm sống cùng ánh mắt tinh tường, hắn là biết tên kia đang nghĩ đến điều gì!
Ngụy Bàng quay sang, cười nhẹ một tiếng rồi nói:
- Cái này gọi là lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi, Quách Công Bình dùng hỏa công đốt quân ta, nay ta lại dùng Hoả công trả lại, coi như là hoà nhau ha ha!
Thiếu niên đầu trọc im lặng, từ chối cho ý kiến.
Toàn bộ kế hoạch của Nguỵ Bàng hắn cũng đã sớm nắm được một hai.
Nhưng khi mà từng chuyện, từng chuyện đều diễn ra trước mắt, hắn lại càng cảm thấy nam nhân này thật đáng sợ.
Ngay từ đầu việc Ma Sa động thất thủ đã nằm trong dự tính của lão Nguỵ
Cũng giống như việc thủy trận nghi binh hay là trận địa mai phục.
Tất cả những thất bại đó đều vì một mục đích là dẫn dụ Nhân Tông từng bước tới đây.
Chỉ cần hắn bước chân vào Ma Sa động một bước, thì toàn bộ kế hoạch của Nguỵ Bàng đều thành công.
Cũng đúng thôi!
Nếu không có thủy quân nghi binh, Đại Việt quân đội sẽ không đến điểm mai phục.
Nếu quân mai phục của Nguỵ Bàng không chết hết, Nhân Tông sẽ không có tự tin mà thân chinh đổ bộ tới đây.
Nếu không cho hắn điểm ngon ngọt, làm sao có thể khiến hắn kiêu ngạo không sợ hãi cơ chứ.
Ma Sa động tử thủ chiến lại vì 3 mục đích khác nhau
Thứ nhất là vì kéo dài thời gian, chờ cho Thuỷ quân Đại Lý xuất trận.
Thứ hai vì tiêu hao binh lực cũng như quân lương của Đại Việt, khiến cho Nhân Tông sốt ruột không thể không nghĩ đến cách chia binh thử tìm lối vào khác, từ đó chia nhỏ binh lực của hắn ra.

Đến lúc thủy quân Đại Lý tiếp cận, binh lực Đại Việt lại phải chia nhỏ ra thêm một lần nữa.
Việc Quách Công Bình tìm ra yếu điểm của Sơn ải mà đánh vào giữa trưa thì lại không nằm trong kế hoạch của Nguỵ Bàng, nhưng cũng không quan trọng, đằng nào Ma Sa động chắc chắn sẽ phải thất thủ, bằng cách này hay cách khác.
Đó chính là mục đích thứ 3: cho Nhân Tông tận hưởng cảm giác chiến thắng.
Chỉ khi nào để cho Nhân Tông gặp phải khó khăn rồi lại cho hắn giành lấy chiến thắng, lúc đó mới có thể mài mòn chút cảnh giác cuối cùng của hắn.
Vào cái khoảnh khắc tận hưởng chiến thắng chính là lúc con người ta ít đề phòng nhất.
Khi Nhân Tông tiến vào bên trong tìm kiếm Nguỵ Bàng.
Dầu củi đã sớm chuẩn bị, tiếp đãi hắn chính là một mồi lửa.
Hỏa thiêu Ma Sa động cảnh nội.
Từng bước từng bước tạo nên một liên hoàn kế dẫn dụ Nhân Tông lọt hố.
Nay ánh lửa thiêu đốt rực trời như báo hiệu liên hoàn kế chuyển sang bước kể tiếp.
Lần này Nguỵ Bàng hắn đã hỏa thiêu toàn bộ số quân lương còn sót lại của Đại Việt quân sĩ.
Như vậy bước kế tiếp gọi là....
Tuyệt lương sách!
....
Năng lực tiềm ẩn của con người luôn là một điều bí ẩn.
Khi đối diện với sinh tử tồn vong.
Có một thứ gọi là bản năng sinh tồn sẽ bộc phát giúp con người ta vượt qua được hiểm cảnh.
Ngụy Quốc Bảo hắn vẫn còn sống.
Mặc cho toàn thân chi chít vết thương lớn nhỏ nhưng hắn vẫn còn sống mà bò ra từ đống xác người.
Trước khi đi, hắn vẫn còn kịp làm một chuyện.
Đó là hoả táng cho toàn bộ Ma Sa động!
Ngoái đầu lại nhìn ngọn lửa mình vừa mới đốt.
Bắt đầu từ kho lương rồi lan rộng ra các căn nhà gỗ xung quanh.
Nhìn hoả thế bừng bừng càng ngày càng lớn.
Ngụy Quốc Bảo nội tâm lại càng băng lãnh.
Huynh đệ đã chết.
Quê hương cũng đã lụi tàn.
Ngụy Quốc Bảo hắn đã không còn đường về nữa rồi!
Thở dài một tiếng, hắn thầm nhủ:
“An nghỉ nhé, các huynh đệ!”
“Lúc này ta là cần phải đi thôi!”
Đang chuẩn bị dựa theo con đường mòn bí mật rời đi, bất chợt từ đằng sau có một âm thanh non trẻ phát ra gọi hắn lại:
- Đạo hữu xin dừng bước!
Vừa quay đầu thì thấy một tiểu tử đang nhe răng cười nhìn hắn.
- Ngươi....
Chưa nói dứt câu trời đất bỗng dưng tối sầm, Nguỵ Quốc Bảo ngã xuồng.

Đứng sau lưng hắn là Phí Công Tín
Trên tay còn cầm một chiếc côn.
Gã thổ phỉ cười nói:
- Cái này dùng thật tốt.
- Côn của ta rất nhiên phải tốt - Đỗ Anh Vũ bĩu môi, xong nhìn sang kẻ vừa mới bị gõ một muộn côn, lười biếng nói:
- Người cho vào bao bố, chúng ta mang đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui