Ngày hôm đó là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời của Nishida Miyuki.
"Miyuki, con có thể đến cửa hàng tạp hóa mua đồ giúp mẹ không? Mẹ đang bận không thể rời tay được."
"Vâng!"
Căn phòng tồi tàn này chỉ có 2 mẹ con Miyuki sinh hoạt. Hiện tại, Miyuki 5 tuổi. Bố của cô bé đã mất từ trước khi cô bé sinh ra. Cũng vì vậy, Miyuki chững chạc hơn vẻ bề ngoài.
Lần này không phải là lần đầu tiên Miyuki giúp mẹ việc vặt. Cô bé nhận giấy ghi chú những vật cần mua từ mẹ, vắt túi xách trên vai, rời khỏi căn phòng nhỏ.
"Chào bà ạ."
"Chào buổi sáng, Miyuki."
Trên con đường đến tiệm tạp hóa, Miyuki bắt gặp một bà lão sống ở gần căn hộ. Cô bé cúi đầu lễ phép và đi ngang qua bà lão. Vẫn như mọi ngày, con đường này thật bình yên.
Miyuki đặt chân đến đường lớn. Cô bé nhìn ngang nhìn dọc. Trường mẫu giáo của cô bé nằm trên con đường ở hướng bên trái. Cửa tiệm tạp hóa thì nằm ở con đường bên phải. Xác nhận phương hướng hoàn tất, cô bé tiếp tục bước đi.
Nhiệm vụ của Miyuki sau khi đến nơi là đưa giấy ghi chú cho chị nhân viên cửa tiệm. Chị nhân viên sẽ giúp Miyuki thu thập những gì được viết trong giấy. Vì Miyuki vẫn chưa thể đọc được chữ nên không còn cách nào khác.
"Áaaaaaaaaaaaaa!"
"Tránh đường! Lũ khốn, mau tránh ra!"
Miyuki bất chợt nghe thấy tiềng ồn ào từ phía trước. Cô bé không hiểu có chuyện gì đang diễn ra nên dừng chân quan sát. Một vài người lớn vừa la hét vừa bỏ chạy ngược hướng với Miyuki. Một vài người bất chấp làn đường dành cho xe, vẫn bán mạng băng qua đường.
"Đứng lại! Mày không thể chạy thoát đâu! Đầu hàng đi!"
"Có ngu mới dừng lại!"
Từ dòng người đã phân tán, rơi vào tầm nhìn của Miyuki là một người đàn ông đội vải trùm đầu đen. Trông rất giống những tên cướp trên tivi. Hắn vừa chạy vừa quan sát ở phía sau. Đuổi theo sau hắn là hai chú cảnh sát trang bị gậy ba khúc. Khoảng cách giữa hai bên tương đối suýt soát. Đầu gậy của chú cảnh sát chỉ một chút nữa là chạm đến tên cướp.
Chứng kiến những người đàn ông to lớn đang áp bức rút ngắn về phía mình, Miyuki không khỏi cảm thấy sợ hãi. Cô bé rất muốn chạy, nhưng chân cô bé bám dính lấy mặt đất, không thể chuyển động.
Nhận thấy bản thân không thể chạy thoát khỏi cảnh sát, đồng thời phát hiện ra một bé gái ở đoạn đường phía trước, tên cướp lợi dụng cơ hội, bắt lấy cô bé, kề dao lên cổ.
"Không được tiến đến gần! Nếu tụi mày còn bước thêm một bước, tao sẽ cắt cổ con bé này."
"Đừng kích động! Mày muốn chạy cũng được. Hãy đặt đứa bé xuống!"
Bị nỗi sợ hãi kiểm soát, Miyuki khóc không thành tiếng. Cô bé chỉ muốn về nhà và nhảy vào lòng, cảm nhận hơi ấm của mẹ ngay bây giờ.
Dường như hiểu được mong muốn của Miyuki, tên cướp định đặt cô bé xuống. Hắn cũng không tàn nhẫn đến mức chủ đông gây hại cho một cô bé. Thế nhưng, đen đủi thay, hắn đa thay đổi ý định.
"Mày không còn đường chạy đâu!"
"Là do chúng mày đấy!"
Một cảnh sát trang bị súng đánh vòng ra sau hậu phương của tên cướp. Ngay từ ban đầu, cảnh sát đã có ý định bọc hậu tên cướp.
Bị dồn vào đường cùng, tên cướp ném bé gái trong tay về phía tay cảnh sát trang bị súng ngắn. Bản thân tên cướp thì bậc nhảy và bám lên chiếc xe tải tình cơ băng ngang qua trên đường. Bằng cách đó, tên cướp đã thành công cắt đuôi được cảnh sát.
"Cô bé không sao chứ!"
"Tại sao cậu lại xuất hiện vào đúng lúc này chứ?! Không biết quan sát tình hình sao!"
"Giờ không phải lúc tranh cải. Hãy mau đưa cô bé đến bệnh viện."
Bị tên cướp ném, đầu Miyuki đập mạnh xuống nền đường nhựa. Cô bé bất tỉnh ngay sau cơn chấn động. Máu không ngừng tuôn ra từ miệng vết thương.
Sau khi Miyuki được đưa đến bệnh viện. Bệnh viện đã mau chóng liên lạc với mẹ của Miyuki thông qua địa chỉ trong túi xách. Khi mẹ Miyuki cấp tốc chạy vào bệnh viện, y tá đã đứng túc trực ở sảnh và dẫn đường cho mẹ Miyuki.
"Con gái của tôi thế nào rồi!"
"Mong mẹ của bé hãy bình tĩnh. Hiện tại bé Miyuki đang được phẫu thuật ở bên trong."
"Thật ra là đã có chuyện gì xảy ra chứ?! Tại sao con gái của tôi lại..."
"Chúng tôi cũng không rõ nguyên nhân. Vị cảnh sát ở kia sẽ giải thích ạ."
Mẹ Miyuki nhìn theo hướng cô y tá đưa mắt. Một vị cảnh sát đang cúi đầu trước mẹ Miyuki.
"Xin lỗi! Tất cả là do chúng tôi! Là chúng tôi đã để cho tên cướp chạy thoát!"
Vị cảnh sát bắt đầu giải thích. Miyuki đã bị một tên cướp cửa tiệm đá quý bắt làm con tin. Tên cướp đã ném Miyuki và khiến cô bé bị chấn thương vùng đầu.
Nghe vị cảnh sát kể lại toàn bộ quá trình, mẹ Miyuki gục ngã như người mất hồn. Cô ý tá bằng một cách nào đó đã giúp mẹ Miyuki ngồi lên ghế. Khoảng một vài giờ sau đó, bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
"....Con của tôi sao rồi ạ!" Mẹ Miyuki choàng tỉnh khi nhìn thấy bác sĩ bước ra từ phòng phẫu thuật. Cô đứng bật dậy, chạy đến và gặng hỏi bác sĩ.
"Xin cô hãy bình tĩnh." Bác sĩ tiếp tục nói, chất giọng có đôi phần nặng nề "Ca phẫu thuật đã thành công."
"Vậy..."
"Nhưng lấy lại ý thức hay không còn phụ thuộc vào bé Miyuki... Rất có thể cô bé sẽ không tỉnh dậy."
"Không thể nào..."
Câu nói của bác sĩ đã khiến mẹ Miyuki gục ngã hoàn toàn. Miyuki ngoan ngoãn, đứa con gái đáng yêu do người đó để lại và là người thân duy nhất của mẹ Miyuki. Đứa bé đáng yêu chững chạc trước tuổi ấy sẽ có thể không tỉnh dậy. Chỉ nghĩ thế thôi đã khiến mẹ Miyuki chìm trong tuyệt vọng.
Những chuyện sau đó, mẹ Miyuki cũng không nhớ rõ. Mỗi ngày cô đều đến phòng bệnh của Miyuki và ở lại cho đến sáng hôm sau. Vì phải kiếm tiền đóng viện phí nên cô hầu như không ngủ.
Bản tin về tên cướp cửa tiệm đá quý đã khiến một bé gái rơi vào tình trạng nguy kịch trở thành chủ đề nổi bật trên truyền thông. Song, mẹ Miyuki hầu như chẳng có thời gian để mà nguyền rủa tên cướp.
Nhiều ngày trôi qua, Miyuki vẫn không tỉnh lại. Bác sĩ khuyên mẹ Miyuki nên chuẩn bị tinh thần. Dẫu vậy, cô vẫn không bỏ cuộc. Quên cả việc ngủ nghỉ, cô đi làm buổi sáng, đến đêm lại tiếp tục túc trực ở phòng bệnh, săn sóc cho Miyuki.
(Nếu tháo ống thở... Miyuki sẽ không phải tiếp tục chịu đựng đau đớn... con bé sẽ được đến nơi của bố nó...)
Mẹ Miyuki đã đạt đến giới hạn. Vào khoảnh khắc cô định rút ống thở của Miyuki, gió đột nhiên thổi vào từ cửa sổ phòng bệnh khiến rèm cửa tung bay.
"Hãy yên tâm. Ta đến đây là để kết thúc cơn ác mộng của cô bé."
"......................."
Mẹ Miyuki tuyệt ngôn, không thể nói nên lời. Đột nhập vào từ cửa sổ là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt thế. Thiếu nữ sở hữu một mái tóc đen dài tựa dòng suối. Cặp đồng tử tỏa sáng sắc lavender.
"Một vết thương khủng khiếp..."
"..."
Thiếu nữ vuốt nhẹ má của Miyuki, đôi môi căng mộng thoát ra chất giọng xót xa. Mẹ Miyuki chỉ có thể bất động chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
"Xin thất lễ."
"...a."
Thiếu nữ tóc đen đỡ nửa thân trên của Miyuki dậy. Bờ môi căng mọng khẽ hé mở để lộ cặp răng nanh. Dường như bị quyến rũ trước khung cảnh huyền bí, mẹ Miyuki không thể rời mắt. Vào khoảnh khắc tiếp theo, cặp răng nanh ghim sâu vào cổ Miyuki.
Đến lúc này, mẹ Miyuki mới nhận ra sự bất thường. Nhưng ngay trước khi cô kịp phản ứng, Miyuki đã bất chợt mở mắt ra. Mái tóc bị cắt ngắn do phẫu thuật cũng dần dần khôi phục độ dài.
"Miyuki!"
"Mẹ...?"
"Thật tốt quá... Miyuki đã tỉnh dậy..."
"Mẹ."
Thiếu nữ nở nụ cười hiền hòa trong lúc quan sát hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở. Để không làm phiền cuộc hội ngộ của hai mẹ con, thiếu nữ di chuyển đến giường bệnh trống bên cạnh. Tao nhã đặt hông xuống.
"Cảm ơn cô bé."
Sau khi để Miyuki nằm tĩnh dưỡng trên giường bệnh, mẹ Miyuki xoay người tìm kiếm thiếu nữ. Mặc dù cảnh tượng vừa rồi tương đối huyền bí, nhưng cô tin rằng, chính thiếu nữ tóc đen kia là người đã cứu con gái của mình.
"Không có chi. Tôi chỉ làm những gì mình thích." Nói đến đây, tông giọng của thiếu nữ bỗng chốc hạ thấp "Quan trọng hơn, cô có hứng thú với việc trả thù không?"
"Trả thù?"
"Vâng, trả thù kẻ đã khiến Miyuki chịu đau đớn."
"...."
Mẹ Miyuki chìm vào suy nghĩ. Miyuki là người thân quan trọng duy nhất của cô. Cô đã suýt phải rời xa Miyuki chỉ vì sự ích kỷ của tên cướp. Càng nghĩ cô càng cảm thấy câm hận tên cướp.
"Xem ra cô đã có câu trả lời rồi nhỉ."
"Tất nhiên rồi! Tôi không thể tha thứ cho kẻ đã gây tổn thương cho Miyuki."
"Tốt. Vậy thì, tôi sẽ ban cho cô sức mạnh để hoàn thành cuộc trả thù."
".....mm."
Thiếu nữ tóc đen mãnh liệt cướp đi bờ môi của mẹ Miyuki. Dẫu điều này đến khá bất ngờ, song mẹ Miyuki không phản kháng.
Không biết đã bao nhiêu phút trôi qua, cơ thể của mẹ Miyuki dần nóng lên. Cảm giác tội lỗi khi nhớ về người chồng quá cố tự lúc nào đã tan biến. Thứ còn sót lại trong mẹ Miyuki hiện giờ, chỉ đơn thuần là cảm xúc nòng cháy dành cho thiếu nữ ở phía trước.
"Tên của em là gì?"
"Yukie."
"Yukie, một cái tên hay đó..."
Thiếu nữ ghim răng nanh vào cổ Yukie. Cảm giác này thật huyền bí. Dường như có thứ gì đó bị rút ra khỏi cơ thể Yukie, nhưng đồng thời, cũng có thứ gì đó rất ấm áp xâm nhập vào và thay thế phần đã mất.
"Như vậy, Yukie, em đã trở thành khuyến tộc của ta và sở hữu sức mạnh của một ma cà rồng. Hãy trả thù nếu em mong muốn."
"Vâng, thưa chủ nhân."
Cảm giác thiếu ngủ đeo bám Yukie những ngày vừa qua đã không còn. Đầu óc vô cùng thoải mái. Cả tay chân và cơ thể cũng rất nhẹ nhàng. Cảm tưởng như da dẻ cũng trở nên mịn màng hơn. Cứ như thể là đã trẻ lại mười tuổi vậy.
"Ta còn có việc khác... À, phải rồi. Yukie, em sở hữu kỹ năng <Khuyến tộc hóa> nhỉ. Những người xung quanh, nếu em thích hãy tùy ý khuyến tộc hóa."
"Vâng ạ. Sau khi Miyuki xuất viên, em sẽ khuyến tộc hóa những người sống trong căn hộ."
Sau khi cúi đầu kính cẩn, Yukie tung cánh, bay lên bầu trời đêm từ khung cửa sổ. Miyuki chỉ mới hồi phục nên đã an giấc trên giường bệnh. Thiếu nữ cũng rời khỏi phòng bệnh.
Ngày hôm sau, tất cả bệnh nhân trong khoa nhi đều trở nên khỏe mạnh một cách thần kỳ. Từ bệnh nhân bệnh nhẹ cho đến bệnh nhân không thể cứu chữa. Nhưng kỳ lạ thay, tất cả những bé trai trong khoa nhi đều hóa thành bé gái. Kỵ lạ hơn nữa, là toàn bộ những điều trên đều không được công khai.
Tại phòng của viện trưởng.
"Nữ thần đã giáng thế."
Viện trưởng nhìn vào gương, nở một nụ cười kỳ lạ. Bên trong gương là một thiếu nữ tóc đen, mắt tím. Hiện tại thiếu nữ đang mặc áo blouse rộng thùng thình, nhưng nếu mặc đồng phục, sẽ chẳng ai nghi ngờ thiếu nữ là nữ sinh cao trung.
"Ta chỉ còn sống được hai tháng. Mặc dù là bác sĩ, nhưng ta đã không thể cứu chữa cho chính mình. Ấy vậy mà..."
Thiếu nữ vẫn chưa tin vào mắt mình. Mới trước đó thiếu nữ còn là một ông lão đã ngoài 70. Nếu không chấp nhận hóa trị sẽ chỉ có thể sống được thêm 2 tháng.
{Trông có vẻ đau đớn nhỉ.}
Lúc đó, viện trưởng đang ôm bụng vì bị căn bệnh ung thư giai đoạn cuối giày xéo. Bất giác, giọng nói ấy xuất hiện từ trong màn đêm. Khi viện trưởng ngước đầu lên, rơi vào tầm mắt của viện trưởng là một thiếu nữ với toàn thân đều là màu đen.
{Này, ông có muốn thoát khỏi đau đớn và có được sự vĩnh hằng không?}
{........} Viện trưởng gật đầu. Ông chỉ muốn thoát khỏi sự thổng khổ sớm giây nào tốt giây nấy. Cho dù đó có là những lời khả nghi đến từ một thiếu nữ xâm nhập trái phép vào phòng viện trưởng.
{Mặc dù ta không có sở thích cứu rỗi nam giới... nhưng nếu ông chấp nhận điều kiện của ta, ta sẽ ban cho ông sự vĩnh hằng.}
Thiếu nữ đưa ra điều kiện. Trong cơn mơ màng do đau đớn, viện trưởng ậm ừ chấp nhận. Điều kiện thiếu nữ đưa ra tương đối điên rồ. Nhưng viện trưởng đã mất đi tỉnh táo, không còn phán đoán được như bình thường.
{Nữ giới hóa. Vâng, xem ra <Nữ giới hóa> không bao gồm khả năng <Trẻ hóa> nhỉ...}
Thiếu nữ độc thoại. Mặc dù cơ thể có phần kỳ lạ, song vì cơn đau vẫn chưa giảm thiểu nên viện trưởng chẳng mấy bận tâm. Bình thường viện trưởng là một con người rất tinh anh, sáng suốt. Nhưng mỗi khi cơn đau tái phát, ông sẽ trở nên bất lực như hiện tại.
{Diện mạo đó... quả nhiên ta không thể ban tình yêu cho ông... nhưng, ta sẽ ban cho ông lòng phục tùng và sự vĩnh hằng. Hãy uống thứ này.}
2
Thiếu nữ, không, nữ thần lấy từ hư vô ra một ly kim loại rượu vang, dùng móng tay cắt cổ tay mình và rót máu vào ly.
{........}
{Đừng nghi ngờ. Hãy mau uống đi.}
Viện trưởng nhìn vào ly kim loại rượu vang chứa chất lỏng màu đỏ. Khả năng phán đoán đã sớm bị bào mòn bởi sự thống khổ, viện trưởng bắt lấy ly kim loại và uống cạn chất lỏng bên trong.
Sau khi uống cạn chất lỏng, ý thức của viện trưởng rơi vào màn đêm. Đến khi ông tỉnh lại, diện mạo của ông đã trở thành như thế này.
"Cảm giác đau đớn không còn. Cơ thể rất nhẹ. Cộng thêm sự trẻ trung xinh đẹp của nữ giới. Có thể cảm nhận được sự liên kết với nữ thần... Còn điều gì tuyệt vời hơn nữa!"
Viện trưởng trong bộ dáng thiếu nữ 17 giơ hai tay lên trời trước gương, hân hoan với niềm vui sướng tột độ.
"Trước tiên là sa thải bác sĩ nam. Khuyến tộc hóa bác sĩ nữ và y tá. Gì chứ. Chẳng có gì khó. Ma nhãn sẽ giúp ta giải quyết mấy chuyện phiền phức. Nữ thần, ta chắc chắn sẽ đáp ứng và hoàn thành tốt sứ mệnh của mình."