Ma Cà Rồng Trở Về Thế Giới Hiện Đại

Giết lão giáo hoàng tại đây tương đối đơn giản.

Tuy nhiên, tôi vẫn chưa biết gì về thế giới này.

Hành động khinh suất không phải là một ý tưởng hay.

Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ tiểu thư Julia.

Một thất bại nho nhỏ cũng không được phép xảy ra.

Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng... trước hết, phải thu thập thông tin về thế giới này.

Đưa ra kết luận, tôi giấu đi sát khí, điềm tâm quan sát tình hình.




Lớp trưởng Nagayama Sayaka đối mặt với lão giáo hoàng.

Tiếp đến là trao đối ý kiến cùng những thành viên trong lớp.

Tôi chỉ đứng ở bên ngoài cảnh giác với đám áo choàng. Không tham gia vào cuộc bàn luận.




Tạm thời, kết luận của lớp là tuân theo lão giáo hoàng.

Tôi không có ý định phản đối.

Lặng lẽ nối bước theo sau tiểu thư Julia.




Lão giáo hoàng đưa lớp chúng tôi đến phòng yết kiến.

Tại đây có rất nhiều kỵ sĩ, nhưng chỉ là một lũ tép riu.

Kiểu này, nếu tôi nghiêm túc tấn công vua. Bọn chúng sẽ không kịp phản ứng.

Chẳng là... nên thử một lần nhỉ?
1

Mà, tôi chỉ đùa thôi.




"Ô... Chào mừng các vị anh hùng đến từ dị giới. Đất nước này là Thánh quốc Bardema, ta là Quốc vương Walch Fon Vernonese. Ngay lúc này, ta sẽ giải thích lý do triệu hồi các vị đến đây."




Vua tuyên bố bằng chất giọng trịch thượng.

Thái độ đó khiến nắm đấm của tôi tương đối ngứa ngáy.
1

Chỉ một phát thôi cũng được, tôi rất muốn nện cho gã bay ra khỏi ngai vàng.

Trước tiên chẳng phải là nên xin lỗi vì đã tự ý triệu hồi người khác đến đây sao?

Bất mãn là vậy, song tôi vẫn giữ được điểm tĩnh, cố gắng nắm bắt từng câu từng chữ.




Dựa theo lời của vua.

Thế giới này hiện đang bị quân đoàn của ma tộc tấn công.

Cứ tiếp tục thế này, nhân tộc sẽ bị tuyệt diệt.

Lớp chúng tôi được triệu hồi đến thế giới này chính là sách lược cuối cùng.

Con người của thế giới này không thể phát triển vượt qua giới hạn giống loài.

Tuy nhiên, những người đến từ dị giới như chúng tôi thì khác. Sẽ liên tục phát triển mà không tồn tại giới hạn.




"Ta muốn các vị chiến đấu với ma tộc và tiêu diệt kẻ đứng đầu của ma tộc là ma vương. Làm ơn hãy cho ta mượn sức mạnh của các vị."




Nói gãy gọn là như thế đấy.

Tên này muốn lợi dụng sức mạnh không giới hạn của người đến từ dị giới cho mục đích tiêu diệt ma vương.

Hay nói đúng hơn là vì lợi ích của cá nhân.




Thành thật mà nói, tôi hoàn toàn không thể tin tưởng vào gã đàn ông này.

Không hẳn vì gã là nam giới mà tôi không tin tưởng.

Nghĩ một cách đơn giản.

Chúng tôi là những người đến từ thế giới khác.

Vẫn chưa biết gì về thế giới này.


Lời của vua có phải là sự thật hay không... tại đây, chúng tôi không thể kiểm chứng.

Dù có ngốc đến đâu cũng không thể không cảm thấy nghi ngờ.




"Tất nhiên rồi. Làm sao chúng tôi có thể làm ngơ khi thấy người gặp khó khăn. Mọi người, có đúng vậy không?"
1




Igarashi Sen.

Tên này, không nhầm lẫn vào đâu được... đích thật là một tên ngốc.

Tại sao hắn có thể dễ dàng tin tưởng người khác như vậy chứ??




"Nói là nói vậy... bố mẹ chắc chắn đang lo lắng cho tôi. Tôi muốn về nhà."

"Tớ sống cùng với em gái. Không thể bỏ mặc em ấy một mình được."

"Đúng vậy! Đúng vậy! Tôi muốn về nhà cơ!"

"Tớ vẫn chưa mua túi hàng hiệu mùa này~"

"Tự nhiên bị đưa đến một nơi kỳ lạ... còn bị yêu cầu cho mượn sức mạnh... làm sao có thể chấp nhận được!"

"Nghĩ kỹ lại đi, chúng ta ngay cả vũ khí cũng chưa từng cầm lên... làm sao có thể chiến đấu."




Phần lớn là ý kiến phản đối.

Thật may vì lớp này không có quá nhiều kẻ ngốc.

Dương nhiên, tiểu thư Julia và hai người bạn cũng nằm trong nhóm phản đối.




"Ai muốn chiến đấu với ma tộc thì cứ việc ở lại... bọn tôi sẽ về nhà!"

"Rất lấy làm đáng tiếc. Năng lượng cho nghi thức triệu hồi đã cạn kiệt. Ít nhất là một năm... cũng có thể là mười năm, năng lượng mới phục hồi. Khi ấy, thế giới này còn tồn tại hay không... ta không dám khẳng định."

"K-Không thể nào... vậy, chúng tôi không về được sao!"

"............."




Vua gật đầu.

Không ít học sinh tuyệt vọng ngồi sụp xuống sàn.

Tôi đã sớm đoán được mọi chuyện sẽ thế này nên chẳng mấy bất ngờ.

Bảo vệ tiểu thư Julia là nhiệm vụ của tôi.

Để đảm bảo cho sự an toàn của tiểu thư -> trước tiên, tôi cần phải thu thập thông tin về thế giới này.

So với lúc đầu, nhiệm vụ của tôi không có gì thay đổi.

Dự định đã không thay đổi thì chẳng việc gì phải hỗn loạn.




Vấn đề tìm cách về nhà vẫn còn tồn động.

Song, tôi tin tưởng ở chủ nhân.

Chủ nhân tuyệt đối sẽ không bỏ mặc tiểu thư Julia và tôi.




"Ta không bắt các vị phải chiến đấu ngay. Các vị sẽ được đội kỵ sĩ mạnh nhất Thánh quốc đào tạo. Hơn nữa... Giáo hoàng Ulf, hãy phân phát thứ đó cho các vị anh hùng."

"Tuân lệnh."




Một nhóm người trong bộ áo choàng đen kịt xuất hiện.

Mang trên tay khay chứa thứ gì đó trông như vòng tay, đám người áo choàng xếp thành một hàng trước chúng tôi.




"Thứ này là vòng tay giám định. Trang bị nó vào, các vị sẽ nhìn thấy được trạng thái của bản thân."

"Giám định? Là giám định đó sao!?"

"Không lẽ nào... không lẽ nào!"




Những kẻ thiếu đầu óc bắt đầu nháo nhào lên vì một chút mồi câu.


Mà... nếu là tôi của trước đây, có lẽ sẽ nảy sinh một chút hứng thú.

Dẫu sao thì tôi cũng là người Nhật bản.

Thể loại tiểu thuyết thịnh hành tại đất nước của mình, đương nhiên tôi đã đọc qua không ít.

Trước khi trở thành ma cà rồng, cuộc đời của tôi vô cùng nhàm chán.

Đối với một đứa bệnh tật như tôi.

Đọc tiểu thuyết hoặc xem anime chính là một trong số ít phương tiện giải trí mà bản thân có thể lợi dụng.




"Sau khi trang bị vào, các vị hãy thử niệm ở trong đầu. Bảng trạng thái sẽ hiện ra trước tầm nhìn của các vị. Nếu , những người khác cũng sẽ có thể nhìn thấy. Dù gì đi nữa, chúng tôi cũng cần kiểm tra trạng thái của các vị cho việc sắp xếp khoá huấn luyện. Mong các vị để ở chế độ công khai."




Vừa phân phát vòng tay lão giáo hoàng vừa giải thích.

Tôi nhận vòng tay nhưng chưa trang bị vào ngay.

Từ tốn quan sát... cảm giác này!




"Tuyệt ghê... thực sự có thể nhìn thấy bảng trạng thái này!"

"Ồ! Nghề của tớ là pháp sư... là pháp sư đấy! Tức là có thể sử dụng ma thuật!!"

"Tôi là kiếm sĩ. Tên kỹ năng cực kỳ ngầu!"

"Còn tôi là phục hồi sư."

"Chỉ số này... có lẽ nào, tôi cực kỳ mạnh?!"




"Nghề nghiệp của Julia là gì? Của tớ là Ma pháp kiếm sĩ!"

"Để xem nào... đầu bếp?"

"Đầu bếp... thật sự là đầu bếp nhỉ. Làm sao có thể chiến đấu được?"

"Himeno thì sao?"

"Pháp sư. Vậy là mình có thể sử dụng ma thuật rồi~"




Không kịp rồi.

Tiểu thư Julia đã trang bị vòng tay.

Nghĩ kỹ lại thì... hiện tại, tốt nhất là nên trang bị.

Nhân cơ hội tiểu thư ở một mình, phá huỷ vòng tay của tiểu thư cũng chưa muộn.

Có thể đánh lừa được người bình thường, nhưng không qua mặt được ma cà rồng tôi đâu.

Tôi có thể cảm nhận được ma lực của bên trong chiếc vòng tay này.

Bằng chứng rõ ràng nhất, nó đã bị hỏng ngay khi tôi trang bị vào.

Ngoài chủ nhân, chẳng có một tồn tại nào có thể thống trị được tôi.

Ngay lúc này, tôi rất muốn nghiềng nát kẻ đã đưa cho tôi chiếc vòng tay.

Âm mưu xâm phạm liên kết của tôi và chủ nhân? Thật nực cười. Chuyện đó tuyệt đối sẽ không xảy ra!

Bình tĩnh lại nào... Sokohara Shizuko.




"Sau đây, chúng tôi xin được phép kiểm tra trạng thái của các vị."




Người đầu tiên bị đẩy lên là Tokeshi.

Để có thể lên kế hoạch đào tạo thì điệu kiện tiên quyết chính là nắm bắt chỉ số của từng cá nhân.

Dù có muốn tránh cũng không tránh được.

Tokeshi rụt rè bước lên phía trước.




"Không có nghề nghiệp. Chỉ số thấp hơn cả người bình thường..."
1

"Đây là chỉ số của anh hùng sao... thật khó tin."





Những kẻ mặc áo choàng đen kịt lắc đầu trước bảng trạng thái của Tokeshi.




"Nhìn kìa, chỉ số của hắn... phụt!"

"Bất tài vô dụng thì đi đâu vẫn bất tài vô dụng."

"Nói đúng đấy~"

"Tên này chết là cái chắc rồi."




Tokeshi mỗi lúc mỗi run rẩy hơn. Hơi thở cũng trở nên ngắt quãng từng đợt.




"Tránh ra đi con bọ. Đến lược tao!"

"....aaa!"




Tokeshi bị đẩy ngã xuống sàn.

Katsura tiến lên phía trước.




"Đây là... chiến binh thiết giáp. Chỉ số thật tuyệt vời. Kỹ năng cũng không hề kém cạnh."

"Đây mới chính là anh hùng đến từ dị giới!"

"Hahaha! Thấy chưa hả, con bọ. Đây chính là sự khác biệt giữa người được chọn và rác thải đấy!"

".............!"




Trước khi rời đi, Katsura đá vào hông Tokeshi. Khiến gã bay vào tường.

Thế nhưng, không một ai trong lớp chạy đến giúp đỡ Tokeshi.

Mọi người đều đang cao hứng trước bảng trạng thái của bản thân.

Không hơi đầu màng đến rác rưởi bên vệ đường.




"Đây là! Đ-Đã tìm thấy Dũng Sĩ!"

"Dũng Sĩ đã xuất hiện!"




Igarashi Sen.

Tên này được chọn làm dũng sĩ?

Mà, có ra sao thì đối với tôi cũng chẳng quan trọng.

Sau đó, nhóm người áo choàng bắt đầu nhao nhác như ong vỡ tổ.




"Igarashi, mày khủng thật đấy. Nghề nghiệp Dũng Sĩ luôn!"

"Xin chúc mừng, tôi biết thế nào Igarashi cũng được chọn."

"Chỉ số cao hơn tui gấp bốn lần~"

"Khủng ghê!"




Lần lượt.




Kamishima Yamato -> Thánh kỵ sĩ.

Sakurauchi Masaji -> Hiền giả.

Kaido Noa -> Thánh nữ.




Nhóm bộ bốn của Iragashi mỹ mãn nhận được vị trí quan trọng.

Đến mức, tôi phải nghi ngờ rằng... bọn này chơi gian lận. 




"Sayaka là Tổng tư lệnh à? Tư lệnh của cái gì chứ, ha ha ha!"

"Đừng tự ý chạm vào tôi!"

"Có sao đâu. Tôi là chiến binh thiết giáp đấy! Để tôi bảo vệ Ayaka-"

"Không cần."

"Chơi với tôi một chút đi~"

"Phiến phức quá đấy!"





Tên Katsura lên mặt với tốc độ nhanh như chong chóng.

Kỳ thực, không nên ban sức mạnh cho những thành phần chẳng ra gì.

Tôi không khỏi xoa thuỳ thái dương.




"Người cuối cùng."





Đến lượt tôi rồi.

Tôi tiến đến lên phía trước và dừng lại trước lớp trưởng đang bị Katsura gây phiền toái.




"Này! Làm cái gì..."

"............ cảm ơn."




Tôi cố tình đi ở giữa hai người và đẩy tên Katsura ngã xuống sàn.

Lớp trưởng Nagayama nhỏ giọng nói lời cảm ơn.

Tôi phẩy tay như không có gì.

Từ tốn tiến đến trước đám người áo choàng đen.




"Thứ này bị hỏng rồi, tôi không xem được trạng thái của mình."

"Làm sao có thể... quả thật. Mau lấy cái khác đến đi."




Một trong số những tên áo choàng đen chạy đi đâu đó và mang đến một chiếc vòng tay mới.




"Lại hỏng nữa rồi."

"K-Không thể nào! Mau lấy cái mới."

"Hỏng rồi."

"Gừ! Cái mới!"

"Hỏng rồi."

"G-Giáo Hoàng!"




Tên áo choàng đen cầu cứu lão giáo hoàng.




"Chuyện này là thế nào đây..."

"Thử bao nhiên lần cũng đều hỏng ạ."

"Trong kho còn bao nhiêu?"

"Khoảng ba cái ạ."

"Lấy hết ra đây."




Lão giáo hoàng nhìn tôi bằng cặp mắt vô cảm.

Tôi cũng dùng thái độ thờ ơ đáp lại.




"Đã mang đến rồi ạ."

"Nào, mời anh hùng trang bị vào."

"Hỏng rồi."

".......... vẫn còn hai cái."

"Hỏng rồi."

"............................ để tôi giúp."

"Hỏng luôn rồi."
1




Gân xanh nổi trên thái dương của lão giáo hoàng. 

Khuôn mặt thánh thiện giả tạo của lão đang dần bị gỡ bỏ.

Thứ này chắc hẳn có giá trị rất cao.

Tâm trạng của tôi trở nên cực kỳ vui tươi~♪

Tất nhiên, tôi vẫn giữ nguyên poker face trong khi tận hưởng cảm giác này.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận