Ma Cà Rồng Trở Về Thế Giới Hiện Đại

Sau buổi yết kiến, chúng tôi được hầu gái chuyên dụng đưa đến phòng riêng.

Có vẻ như, phòng sẽ được cấp riêng cho từng học sinh. Kèm theo hầu gái phục vụ.

Tôi đã quen với hầu gái phục vụ chuyên dụng.

Nhưng những bạn cùng lớp thì không như vậy.

Một bên thì bối rối. Một bên thì hào hứng (đặc biệt là lũ con trai). Phản ứng được chia đôi một cách mĩ mãn.




(Chị Remia... Marie... Hakua...)




Gương mặt của chị Remia, Remia và Hakua hiện lên trong tâm trí.

Nằm trên giường trong phòng riêng, sau khi ngẫm nghĩ lại những sự kiện khó tin mà mình đã phải trải qua, tôi bỗng bắt đầu cảm thấy nhớ nhà.

Marie luôn quan tâm và chăm sóc tận tình cho tôi với nụ cười hiền dịu.

Hakua tuy không biểu hiện nhiều cảm xúc nhưng vẫn thường cùng tôi chơi game.

...Chị Remia. Tôi vẫn chưa có cơ hội hoà giải với chị Remia. Mỗi lần gặp mặt nhau, tôi luôn thể hiện thái độ lạnh nhạt, hắt hủi. Dù vậy, chị Remia vẫn kiên nhẫn, dịu dàng tiếp xúc với tôi.




*Cốc* *Cốc*




Nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi đưa tay lau đi nước mắt. Nhanh chóng chỉnh lại tư thế.




"Vào đi."

"Buổi tối đã được chuẩn bị."

"Biết rồi."




Bước vào phòng là hầu gái chuyên dụng của tôi ở thế giới này.

Tên thì tôi vẫn chưa biết.

Chị hầu gái này cũng rất kiệm lời.

Khuôn mặt dường như không thể hiện cảm xúc.

Đâu đó toát ra vẻ khó gần, thế nên tôi cũng không chủ động bắt chuyện hay hỏi tên.




"Đường này."

"Ừm."




Phòng ăn là một địa điểm tương đối rộng lớn.

Ước tính cũng có thể chứa được trên một trăm người.

Sau khi cảm thán nhìn một vòng, tôi mau chóng nhận ra điểm kỵ lạ.




"Mọi người đâu rồi?"




Phòng ăn rộng lớn và được bày trí rất nhiều bàn ghế.

Tuy vậy, tôi chỉ nhìn thấy một vài bạn học đang dùng bữa tại phòng ăn.

Không lẽ, mọi người đã ăn xong rồi?




"Những người khác đã chọn mang về phòng."

"....ể?"




Tôi không khỏi kinh ngạc trước câu trả lời của chị hầu gái.




"À này... được chọn mang về phòng sao?"

"Đúng vậy."

".............Sao chị lại không nói sớm?!"

"..............."




Bị tôi lườm nhưng thái độ của chị hầu gái vẫn không thay đổi.

Ánh mắt chỉ vô hồn nhìn vào tôi.




"...Thôi, sao cũng được. Tôi sẽ ăn ở đây."

"Tôi sẽ lấy giúp ngài dũng sĩ."





Món ăn được mang đến.

Bề ngoài cũng không tệ.

Hương vị thì thế nào nhỉ?

Tôi gắp thử món ăn trông giống thịt xào và cho vào miệng...




(....không hẳn là không ăn được.)




Tôi gắp đũa thứ hai.

Lần này đã quá rõ ràng rồi.

Vị của món này rất nhạt.

Thứ này có được nêm nếm muối không nhỉ?




(Uwa... thứ này cũng dở tệ!)




Lưỡi của tôi đã quen với vị giác của các món ăn ở nhật bản hay chỉ đơn thuần là do món ăn ở đây nêm nếm quá nhạt? Dù là lý do gì đi nữa, tôi cũng không muốn ăn tiếp.




"Tôi về phòng đây."




Không đợi chị hầu gái, tôi đứng dậy và rời khỏi phòng ăn.

Về đến phòng riêng, tôi thả mình xuống giường.

Ánh mắt của tôi vô định nhìn lên trần nhà.




(...haaa~)




Bất giác, tôi thở dài.

Buổi sáng chia tay với người yêu.

Đến trường lại bị triều hồi đến dị giới.

Dù có ngẫm lại bao nhiêu lần nữa, tôi cũng không thể nào lý giải nổi tình hình này.




(Thử hỏi... mình phải làm sao đây.)




À... phải rồi.

Tôi nhận ra mình vẫn đang mặc đồng phục.




(Mà, kệ vậy.)




Không còn động lực dựng người dậy nữa, tôi cởi giầy, nằm ngay ngắn lại, dự định sẽ cứ thế này mà đi ngủ luôn.




*Cốc* *Cốc*




Là ai vậy? Chị hầu gái??

Vào đ... tôi chợt nhớ mình đã khoá cửa.

...Không còn cách nào khác.

Tôi lên dây cót cho cơ thể nặng nề, từng bước từng bước tiến đến cửa phòng.




"Giờ này còn có... Sokohara?"




Đứng bên ngoài là một người nằm ngoài dự đoán của tôi.

Sokohara Shizuko.

Tôi và Sokohara chưa từng có tiếp điểm nào.

Bản thân Sokohara cũng không thích bắt chuyện với ai.

Luôn toát ra bầu không khí tĩnh lặng.

Một cô gái như vậy, tại sao lại đến tìm tôi vào giờ này??





"Tớ có chuyện muốn nói, có thể cho tớ vào trong được không?"

"Ể... À, tất nhiên rồi."




Không hiểu tại sao, nhưng tôi lại không từ chối được.

Mời Sokohara vào phòng, tôi đóng và khoá cửa lại.




"Sokohara tự tiện ngồi đi."

"...vâng."




Sokohara ngồi lên mép giường, cạnh tôi.

Khoảng cách quá gần!

Cô bé này ổn chứ?!




"...C-Có chuyện gì nhỉ?"

"...tớ... rất sợ."




Đôi mắt lưng tròng long lanh của Sokohara ngước lên nhìn tôi.

Sokohara thấp hơn tôi tương đối nhiều.

Ngồi ở khoảng cách gần như bằng không như này, nghiễm nhiên là phải ngước lên...

...nói thế nào nhỉ, ừm, rất đáng yêu.




(Hả? M-Mình đang nghĩ cái quái gì vậy?!)





"S-Sợ?"

"...lúc nãy... có ai đó đã gõ cửa phòng tớ. Tớ định mở cửa... nhưng nghe thấy giọng của đàn ông... Quá sợ hãi... nên tớ đã trốn dưới gầm giường... mãi về sau, tiếng gõ cửa mới dừng lại...."

"Ể? Gì thế... Đúng là đáng sợ thật!"

"Cũng vì vậy... nên tớ mới chạy đến đây... phòng của Higusa ở cách phòng tớ xa nhất..."

"R-Ra là vậy..."




Mới đêm đầu tiên mà đã có chuyện xảy ra rồi sao?

Từ trước đến nay không có cơ hội nhìn kỹ, ở khoảng cách này, tôi mới nhận ra, diện mạo của Sokohara trông vô cùng đáng yêu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn. Đôi mắt to tròn. Đôi môi hồng sắc anh đào. Nước da trắng muốt. Cộng thêm là cơ thể bé nhỏ, chiều cao tựa như học sinh trung học.

Nhỏ nhắn dễ thương thế này, bị kẻ xấu nhắm đến cũng không lạ gì.

Ngay cả người đồng giới như tôi còn cảm thấy Sokohara rất hấp dẫn nữa là...




(M-Mình lại nghĩ gì nữa vậy?!)




Phải nói gì đó mới được!




"Muộn rồi, đêm nay Sokohara ở lại đây đi."




Tôi vừa nói gì vậy!!!
1




"Được chứ!"




Sokohara ngước nhìn tôi bằng cặp mắt to tròn long lanh.

Kèm theo nụ cười toả nắng ban mai.

Tinh thần của tôi không đủ sắt thép để khai báo rằng mình đã nói nhầm...





"Được mà được mà, a ha ha..."

"Vậy... tớ xin được làm phiền Higusa."




M-Mà... để một cô bé đang sợ hãi như thế này về phòng một mình giữa đêm thì cũng không hay.

Để Sokohara ở đây, tôi cũng sẽ an tâm hơn.

Nói gì đi nữa, chúng tôi vẫn là bạn cùng lớp.

Giúp đỡ lẫn nhau là điều đương nhiên.




"A... Sokohara ngủ trên giường đi. Tôi sẽ ngủ trên sô pha."




Đến đây, tôi mới nhớ ra, phòng này chỉ có một chiếc giường.

Giường đủ rộng cho hai người, nhưng vấn đề không nằm ở đó.

Ở lớp, tôi và Sokohara không có tiếp điểm nào.

Tự nhiên ngủ cùng giường sẽ rất khó xử.




"Không được! Như vậy tớ sẽ cảm thấy có lỗi lắm. Tớ đến làm phiền Higusa mà!"




Sokohara có vẻ không muốn nhượng bộ.

Còn tôi thì không thể để người khác nằm ghế sô pha còn mình thì nằm giường.




"Tôi không làm thế được! Sokohara ngủ trên giường nhé."

"Đã đột ngột đến phòng mà lại giành giường... tớ không thể mặt dày như vậy."




Không ai trong chúng tôi chịu lùi bước.

Trận chiến nhường nhau chiếc giường cứ thế kéo dài thêm vài phút.




"Cùng nhau ngủ trên giường. Quyết định vậy đi."

"Vâng."




Bên kia dường như cũng hiểu được vấn đề nên đã gật đầu tán đồng.

Trải qua một ngày đầy những điều khó hiểu, đôi bên đã mệt rồi, đấu khẩu tiếp cũng vô nghĩa.




(..............)




Nói là nói vậy, tôi thật sự phải ngủ cùng giường với Sokohara sao?

Tôi chưa từng ngủ cùng với ai như thế này.

Hồi còn nhỏ, tôi đã từng mong ước có một đứa em gái. Cùng chơi, cùng ngủ.

Nhưng tôi chỉ có chị gái thôi. Mà chị ấy thì chẳng thèm để tâm đến tôi.

Gần đây chị Remia đã thay đổi...




(Không! Không liên quan! Tại sao mình lại nhớ đến cái hôm, chị Remia đến phòng đòi ngủ cùng chứ!!)




"...Higusa không sao chứ? Hay là quả nhiên nên để tớ ngủ trên sô pha..."

"Không có gì không có gì. Nào, ngủ thôi!"




Tôi nằm xuống và đập đập tay lên giường.

Học theo tôi, Sokohara cũng nhẹ nhàng ngã lưng xuống... ngay bên cạnh tôi.

Chỉ cử động một chút là da sẽ chạm da!




(Không không không! Tại sao mình lại hồi hợp khi ngủ cùng với con gái chứ?! Không lẽ... mình có sở thích đó sao??)




Không có chuyện đó!

Ngủ thôi.

Đừng nghĩ linh tinh nữa.




"Higusa không thay váy ngủ sao? Đồng phục sẽ bị nhăn đó."

"Không sao. Sở thích của tôi là mặc đồng phục lúc đi ngủ mà!"




Ahaha, tôi cũng không biết mình vừa nói gì.

Bình tĩnh đi nào!

Tại sao tim tôi lại đập mạnh thế này?!

Là vì tư thế nghiêng người ngước nhìn trong bộ váy ngủ của Sokohara trông rất gợi cảm sao??





(Uwa... mình đúng là một đứa tồi tệ. Thật tồi tệ! Dùng cặp mắt gì để nhìn bạn cùng lớp vậy chứ?!)




Nhưng mà, không phải quá kỳ lạ sao?

Tôi vẫn bình thường khi thay đồ trong phòng thay đồ nữ.

Lúc đến nhà Reiko cũng vậy, thỉnh thoảng Reiko vẫn thay đồ ngay trước mặt tôi.

Tôi chưa bao giờ có cảm giác kỳ lạ như vậy đối với con gái... Không không, chị Remia là khác nữa. Chắn chắc là vì chị ấy thay đổi quá đột ngột nên tôi mới bối rối.

Lần này cũng vậy. Chắc chắn là vì tôi đã quá mệt. Đúng vậy, là do tôi đã quá mệt.




"Ufufu... sở thích của Higusa kỳ lạ thật nhỉ... À, tớ không có ý phê phán Higusa đâu nhé."

"Đ-Đừng bận tâm, tôi là người đã nói những điều kỳ lạ trước mà..."




Gì chứ! Giọng cười dễ thương vừa rồi!!

Ngủ thôi! Nhắm mắt lại ngủ thôi!




"Thật ra... tớ không thể ngủ được khi không ôm gấu bông của mình... hoà nhau nhé."




Sokohara rút ngắn khoảng cách, thì thầm vào tai rồi nhẹ nhàng vòng tay qua cơ thể tôi.

Ừm...... ai đó hãy giết tôi đi!

Kiểu này, thể nào nhịp tim của tôi cũng sẽ bị Sokohara nghe thấy.




(3.141592653589793....)




Ừm... vô ích thôi.

Tôi đã chứng minh được, đếm số pi trong những tình huống thế này là vô dụng.

So với ban đầu, giờ đây tôi còn ngửi được hương thơm như hoa toả ra từ mái tóc của Sokohara.




"....suu................"




(Đ-Đã ngủ rồi sao?)




Thì đúng là như vậy.

Trải qua một ngày đầy những sự kiện kỳ lạ, ai lại không biết mệt.

Tôi xoay đầu quan sát khuôn mặt của Sokohara.

Ừm, Sokohara đã ngủ rồi.

Khuôn mặt lúc ngủ không khác gì thiên thần.

Nếu có em gái cũng sẽ thế này sao...?
Sokohara nhỏ nhắn và đáng yêu. Nhận định Sokohara là em gái sẽ dễ dàng hơn bạn cùng khoá.

Ít nhất thì nhận định như vậy, tinh thần của tôi sẽ được bảo vệ!




"...umm....."

"..........................!"




Sokohara ôm chặt hơn!

Cơ thể mềm mại của Sokohara đang cọ sát vào cơ thể của tôi!

Khác với những gì tôi tưởng tượng, thân nhiệt của Sokohara tương đối thấp.

Giữa căn phòng không có máy điều hoà như thế này thì vừa đủ mát mẻ.




(Không! Không phải vậy! Thứ mình cần suy nghĩ là tìm cách thoát khỏi tư thế này!)




"....mmm~"




Lần này, Sokohara gác chân qua tôi.

Khoảng cách đã bằng không, giờ đây nhảy xuống con số âm.

Dưới lớp váy ngủ mỏng, vòng ngực đầy đặn thiếu cân bằng so với cơ thể nhỏ nhắn đè lên vòng một tàm tạm của tôi...

Thật là, tư thế ngủ của Sokohara khá xấu đấy~♪







Kết cục, tôi không ngủ được một giây nào.




"Đêm nay tớ lại đến phòng Higusa nhé~"

"........................................."




Mới sáng sớm mà địa ngục (thiên đường) đã chờ đợi tôi rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận