Mắt khẽ mở. Lấp đầy tầm nhìn của tôi là nét mặt tựa như thiên thần khi đang chìm trong giấc ngủ của tiểu thư Julia. Tôi nhanh chóng dựng người dậy. Nhìn một vòng xung quanh. Dường như tôi đã rơi vào giấc ngủ. Mặc dù ban đầu chỉ có ý định giả vờ, trêu chọc tiểu thư...
Tôi nhớ lại chuyện đêm hôm qua.
Trong lúc tôi đang nằm thư giãn dưới gầm giường. Một đám người đã đột nhập vào phòng tôi. Từ cửa sổ. Từ trần nhà. Tôi chỉ nhìn thấy chân bọn chúng. Tuy nhiên, có vẻ như chúng đã sử dụng vũ khí, đâm vào chiếc gối đáng thương.
Đám người đó hốt hoảng khi không tìm thấy tôi bên dưới chăn. Chúng tìm khắp nơi trong phòng. Mở toang tủ quần áo. Kéo ngăn tủ dù biết tôi sẽ không ở trong. Đương nhiên chúng cũng tìm bên dưới gầm giường, nhưng đã bị ma thuật bóng đêm của tôi che mắt.
Kết quả, chúng rời đi sau khi lục tung căn phòng. Lợi dụng lý do đó, tôi đã đến phòng tiểu thư Julia. Những gì mà tôi kể cho tiểu thư Julia tuy có phần khác biệt, nhưng không hoàn toàn giả dối.
Bảo vệ tiểu thư Julia là nhiệm vụ tuyệt nhiên phải ưu tiên hàng đầu. Trước sự việc phòng của tôi bị đột nhập và e rằng là với ý định ám sát tôi. Bảo rằng hãy tin tưởng đất nước này đi, là một chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. Mà, ngay từ đầu tôi đã không tin tưởng rồi.
Tóm lại, tôi đến phòng tiểu thư Julia, viện cớ ngủ lại cũng là vì không thể tin tưởng vào đất nước này. May mắn thay, tiểu thư đã đồng ý cho tôi ở cùng phòng (giới hạn ban đêm). Từ giờ, tôi có thể bảo vệ tiểu thư mỗi phút mỗi giây.
(Nói là nói vậy...)
Luôn ở thế phòng thủ không phải là một ý tưởng hay. Lúc này, tôi vẫn chưa thể làm gì. Ít nhất là cho đến khi tôi bảo đảm được an toàn cho tiểu thư. Trong đầu tôi đã có một vài kế hoạch. Nếu thuận lợi...
".......mm~"
...tạm gác qua chuyện này.
Tiểu thư Julia dường như đã thoát khỏi giấc mộng. Đôi mắt mơ màng khẽ mở. Tôi hạ thấp người hơn nhằm quan sát dáng vẻ đáng yêu đó. Đôi mắt khẽ mở bỗng chốc mở to. Tiểu thư Julia đánh mặt vào phía tường.
"...c-chào buổi sáng, Sokohara."
"Chào buổi sáng, Higusa."
Giọng nói vấp váp truyền đến, tôi mỉm cười đáp lại.
Thật huyền bí. Mặc dù sở hữu mùi hương và nhiều đặc điểm tương đồng với chủ nhân. Thế nhưng, tiểu thư Julia lại mang đến cho tôi một cảm giác rất khác biệt.
Ở bên cạnh chủ nhân, tôi luôn cảm nhận được sự an toàn tuyệt đối. Tựa như được bảo hộ mỗi phút mỗi giây. Còn ở bên tiểu thư Julia thì hoàn toàn trái ngược. Dáng vẻ của tiểu thư kích thích mong muốn che chở, bảo hộ trong tôi.
☆
Tôi quay trở về phòng. Bộ đồng phục của tôi vẫn còn nguyên. Tôi thay đồng phục rồi đến phòng của tiểu thư. Vừa đúng lúc, tiểu thư và hầu gái chuyên dụng bước ra khỏi phòng.
"Higusa cũng đến phòng ăn nhỉ?"
"Ừm. Sokohara hôm qua ăn ở đâu?"
"Tớ ăn ở phòng."
"Hầu gái chuyên dụng của Sokohara đâu?"
"Sáng nay tớ không nhìn thấy."
Bữa tối hôm qua dường như đã bị tẩm độc. Trong lúc tôi dùng bữa, hầu gái đứng ở một góc phòng, căng thẳng quan sát tôi. Dùng bữa xong, sau một lúc vẫn thấy tôi khoẻ mạnh, mỉm cười. Hầu gái liền bỏ chạy. Cho đến sáng nay vẫn chưa quay trở lại.
"Một lát nữa sẽ phải tập hợp. Nghe đâu là để sắp xếp huấn luyện tuỳ theo nghề nghiệp. Nghề của tôi là nghề đầu bếp. Không biết sẽ bị xếp vào vị trí nào..."
"Tớ thì vẫn chưa rõ nghề nghiệp của mình..."
"Haa.... tự nhiên bị triệu hồi đến thế giới quỷ quái này. Đúng là phiền phức!"
"Quả thật. Nhưng mà, dù có điều gì ở phía trước đi nữa, tớ cũng sẽ luôn ở bên cạnh Higusa."
"Đ-Đột nhiên nói gì vậy chứ..."
Tiểu thư Julia đánh mặt sang một bên. Tôi mỉm cười vui vẻ.
Sau một vài ngã rẽ, chúng tôi đến được phòng ăn.
"A! Là Reiko và Himeno!"
"...Higusa, tớ đi đến phòng rửa tay một chút nhé."
"À ừm..."
"Cô hầu gái... dẫn đường giúp tôi được không?"
Hầu gái ban đầu im lặng, nhưng bị tôi lườm bằng ánh mắt chứa ma lực thì liền gật nhẹ đầu.
Bộ dạng của tôi hẳn phải khả nghi lắm nên mới khiến tiểu thư Julia vẽ ra nét mặt khó xử.
Tuy nhiên, tôi hành động như này là có lý do.
Mọi người đã tập trung tại phòng ăn. Mặc dù không muốn tiểu thư dùng bữa ở đây. Nhưng, tôi không nghĩ, đám người của đất nước này hạ độc bạn cùng lớp. Trường hợp của tôi là trường hợp đặc biệt. Vì tôi không trang bị vòng tay lệ thuộc.
Vừa rồi, tôi đến phòng ăn là để xác nhận điều kể trên. Đã có một vài bạn học bắt đầu dùng bữa. Nhóm đó vẫn khoẻ mạnh. Nghĩa là, không phải lo lắng trong thức ăn có độc.
"Thưa ngài đó là phòng dành cho khách."
"Tôi biết."
Phá khoá cửa phòng bằng ma thuật bóng đêm, tôi bịt miệng hầu gái, kéo cô ta vào bên trong. Xung quanh đã được bao bọc bởi kết giới bẻ cong ánh sáng. Hành động vừa rồi sẽ không sợ bị người khác chứng kiến.
".........!!!"
"Im lặng nào."
Tôi ném hầu gái lên giường, ngồi đè lên.
Mặc dù không được sử dụng nhưng căn phòng này vẫn bố trí đầy đủ nội thất như phòng của tôi và phòng của tiểu thư Julia. Mà, chuyện này không quan trọng.
"Trả lời câu hỏi của tôi. Nếu không, cô hiểu chuyện gì mà nhỉ?"
"................"
Những ngón tay của tôi lún sâu vào làn da mềm mại trên chiếc cổ mỏng manh của hầu gái.
Không thể thở được, sắc mặt của hầu gái từ trắng chuyển sang xanh, từ xanh nhảy sang tím. Chờ cho đến khi hầu gái gần chạm giới hạn, tôi mới thả tay ra.
"Haa...haa...haa..."
"Làm thế nào để chúng tôi có thể trở về thế giới của mình?"
"...tôi ...không ...biết...."
Vẫn nằm trong dự liệu của tôi.
"Cấp trên của cô là ai?"
"...hầu gái trưởng."
"Tại sao lại bỏ độc vào bữa tối của tôi?"
"....không biết."
Vô ích nhỉ.
Mà. Ngay từ đầu, ý định của tôi cũng không phải là tra khảo. Hiện tại, vẫn còn quá ít thông tin. Nếu không tự mình thu thập một phần nào đó. Khả năng bị dắt mũi sẽ rất cao.
Vậy nên...
".............!"
"Yên tâm đi, cô hầu gái sẽ sớm cảm thấy sung sướng thôi. Ufufu~"
Đồng phục và trang phục hầu gái bị vứt tuỳ tiện. Da đè lên da. Thân nhiệt cùng chất dịch hoà lẫn vào nhau. Nét mặt vô cảm ban đầu chẳng mấy chốc đã không giữ được. Tựa như một lát phô mai bị tan chảy vậy.
2
Theo đó, tôi cũng dần cảm thấy vui lên. Dùng cơ thể nhỏ nhắn của bản thân như một món vũ khí, tôi không ngừng khai thác điểm yếu trên cơ thể của cô hầu gái.
Thể lực của ma cà rồng gần như vô hạn, mải cho đến khi cô hầu gái bất tỉnh... tôi mới nhận ra là mình đã hơi quá phấn kích.
"Nè, tên của cô hầu gái là gì?"
"Yo...hana."
"Yohana à. Tên đẹp nhỉ. Còn tên của tôi là Shizuko. Sokohara Shizuko."
"Chủ nhân... Shizuko."
"Gọi Shizuko là được rồi."
Chủ nhân là cách gọi chủ nhân Remia.
"Từ nay Yohana là người của tôi. Phải nghe theo mệnh lệnh của tôi đây nhé."
"Vâng."
"Nếu làm tốt, sẽ có phần thưởng~"
"...vâng ạ."
Nụ cười tan chảy lại hiện lên trên khuôn mặt đã trở về trạng thái vô cảm của Yohana.
Tôi không sở hữu
Nếu tận dụng tốt khả năng này...
"Nè, cấp trên của Yohana, hầu gái trưởng là một người thế nào?"
"Hầu gái trưởng..."
Shutea. Tuổi 28. Sở hữu diện mạo xinh đẹp lạnh lùng. Vẫn chưa kết hôn. Có tin đồn rằng cô đang hẹn hò với quản gia, một người cách bản thân 30 tuổi. Đồng thời, là chị của Yohana.
"Yohana có thể hẹn gặp riêng Shutea không?"
"Không hẳn là không thể, nhưng sẽ rất khó. Hầu gái trưởng là một người công tư rõ ràng. Tuy là em gái nhưng ở trong cung điện, tôi không được phép gọi hầu gái trưởng là chị."
"Mà, cũng không vội gì. À, phải rồi, giúp tôi để tâm đến tiểu thư Julia. Nếu có kẻ nào muốn làm hại tiểu thư, hãy thông báo cho tôi biết ngay."
"Vâng ạ!"
Yohana cúi đầu kính cẩn trước khẩu khí nghiêm trang của tôi.
Đương nhiên, tôi không toàn phần giao trọng trách này cho Yohana. Hoặc nói đúng hơn, tôi vẫn chưa tin tưởng Yohana. Tạm thời sẽ là giai đoạn quan sát. Kết luận thì phải đợi thêm một thời gian nữa.
"Tôi sẽ quay về phòng ăn, chỗ này Yohana lo liệu giúp nhé. Ufufu~"
"~~~~~~~~"
Trước khi rời khỏi phòng, tôi tặng cho Yohana một nụ hôn tạm biệt.
☆
Tôi quay lại khi các bạn học đã dùng xong bữa sáng và bắt đầu thư giản với tách trà.
Nhìn thấy tôi, tiểu thư Julia vẫy tay. Không tiếp cận, tôi chỉ vẫy nhẹ tay đáp lại, mỉm cười.
Tôi còn có một mục tiêu khác. Vì vậy, tôi lựa chọn góc độ có thể quan sát tổng thể phòng ăn cũng như bạn học.
Nhóm Iragashi, từ giờ tôi sẽ gọi là nhóm dũng sĩ (cười). Nhóm dũng sĩ (cười) đang ngồi cùng bàn. Với tách trà trong tay, 4 người không nói lời nào. Im lặng thưởng thức bầu không khí sau bữa ăn.
Nhóm lớp trưởng Nakayama - Kojima Wakaba, Shinohara Yuuka và lớp trưởng Nakayama Sayaka đang ngồi tán chuyện với nhau. Nụ cười của cả 3 tựa như hoa. Từ giờ, mục tiêu của tôi sẽ là 3 người họ.
Tên Katsura đang ngồi cách đó không xa quan sát Nakayama bằng ánh mắt chứa đầy dục vọng. Trước kia, tôi không mấy để tâm. Giờ nghĩ lại, tôi nhận ra, tên này từ lâu đã nhắm đến lớp trưởng. Đáng tiếc thay, tôi sẽ không để hắn có được cơ hội đó.
Ngoài nhóm Nakayama, tôi cũng không quên để ý đến những nhóm khác.
Hachijou Moa. Đối với ai cũng cùng một thái độ thân thiện. Khả năng giao tiếp tương ứng. Khuôn mặt xinh đẹp. Dáng vóc nhỏ nhắn. Thật không khó để hiểu được vì sao, Hachijou được gọi là hoa khôi của lớp 1-A.
Quả nhiên, không thể bỏ qua Hachijou Moa. Tuy vậy, Hachijou là người thuộc nhóm quân nhất. Người không thuộc địa vị nào trong lớp như tôi rất khó tiếp cận. Vậy nên, nhóm quân nhất cứ để sau.
(Đâu rồi nhỉ...)
Đã điểm qua các gương mặt trong lớp, nhưng tôi không tìm thấy Tokeshi, Kogure và Odawra - hai tên còn lại trong nhóm Katsura.
Khả năng cao là tên Tokeshi lại bị bắt nạt bởi hai tên còn lại. Chuyện không liên quan đến bản thân, tôi nhanh chóng đẩy nó ra khỏi đầu mình.
Không dùng bữa sáng, cũng không uống trà, tôi ngồi thư thả trong phòng ăn. Khoảng một lúc sau, một người đàn ông diện giáp bước vào phòng ăn.
"Có vẻ như, các vị đã dùng bữa xong rồi nhỉ. Chắc hẳn các vị đã nhận được thông báo. Mời các vị di chuyển theo tôi, chúng ta sẽ đến sân tập của kỵ sĩ đoàn. Tại đó, chúng tôi sẽ giải thích chi tiết."
Không ít người thể hiện thái độ bất mãn trước khẩu khí như thể bắt buộc của gã diện giáp. Song, mọi người vẫn rời khỏi chỗ ngồi, nối bước theo gã diện giáp.
Nơi gã diện giáp đưa chúng tôi đến là một khu vực bằng phẳng tựa như sân vận động.
"Ở đó có để vũ khí. Các vị hãy chọn ra loại vũ khí phù hợp với chính mình."
Toàn bộ vũ khí đều là kim loại nhưng phần lưỡi sắc nhọn đã bị nghiền đi.
Một vài tên con trai trong lớp thử sức với trường kiếm, kết quả thì ai cũng biết. Một vài tên khác chọn kiếm thường, dù vậy vẫn không giữ được thăng bằng. Kết quả, kiếm ngắn trở nên khá đắt hàng.
Mặt khác, những bạn nữ chọn dao găm. Đương nhiên, tôi cũng chọn dao găm.
"Có vẻ như các vị đã chọn vũ khí hoàn tất rồi nhỉ."
Gã diện giáp nhìn một vòng.
"Tôi là Lukhart. Đoàn trưởng của kỵ sĩ đoàn. Tôi sẽ đảm nhiệm vai trò thử sức các vị."
Gã diện giáp rút kiếm.
"Nào, tất cả hãy tiến hết lên đây. Tôi sẽ là đối thủ của tất cả các vị!"