"Nào, tất cả hãy tiến hết lên đây. Tôi sẽ là đối thủ của tất cả các vị!"
Người đàn ông tự xưng là Đoàn trưởng - Lukhart rút kiếm tuyên bố.
"Sao thế? Không ai dám tiến lên sao?"
Tôi và tất nhiên là kể cả những bạn cũng lớp khác đều đứng bất động.
Không ai trong chúng tôi tiến lên phía trước.
Ngay từ đầu, chúng tôi chỉ là những học sinh cao trung bình thường. Đột nhiên bị bắt cầm vũ khí lên, không biết phải phản ứng như thế nào cũng là một điều bình thường thôi.
Không ai phản ứng. Lukhart chỉ nheo mắt quan sát chúng tôi. Không gian tĩnh lặng, nặng nề kéo dài.
"Tôi sẽ là người đầu tiên."
Bầu không khí thay đổi khi Iragashi cất giọng và tiến lên.
"Quả nhiên là dũng sĩ. Tôi chỉ phòng thủ thôi. An tâm mà vung kiếm đi."
"À."
Đáp lại ngắn gọn, Igarashi nâng cao thanh trường kiếm, lao đến tấn công Lakhart.
"Ha! Ha! Ha!"
"Vẫn còn vẫn còn rất yếu. Nhưng có tiềm năng đấy."
Không biết có phải là do sở hữu nghề nghiệp dũng sĩ không, những đòn giáng kiếm của Igarashi trông rất uy lực. Thế nhưng, chỉ bằng một vài động tác nhẹ nhàng, Lukhart đã có thể dễ dàng chặn được đòn tấn công liên tiếp của Igarashi.
"Gư...!"
"Chỉ đến đây thôi. Cậu có thể nghỉ rồi."
Thanh trường kiếm bị hất tung khiến Igarashi ngã lăn ra nền đất của sân tập.
Kamishima, Sakurauchi và Kaido chạy đến đỡ Igarashi ngồi dậy.
Đồng thời, đội trị liệu xuất hiện và đưa Igarashi đi.
"Ai là người tiếp theo?"
Sự im lặng một lần nữa giáng xuống. Tuy nhiên, lần này không kéo dài lâu.
"Vâng! Vâng! Là tên này!"
"...ể?"
"Đến lược mày đấy, Tokeshi."
"...k-không..."
"Không cái gì mà không! Đã đến lúc đứa vô dụng như mày giúp ích rồi đó! Lên đi!"
".........!"
Đó hình như là nhóm Katsura và Tokeshi? Bình thường, tôi không mấy để tâm đến nhóm này nên chỉ mơ hồ nhớ họ, còn tên thì chịu.
Tokeshi bị Katsura đẩy mạnh về phía trước suýt chút là đã ngã úp mặt.
"Tiếp theo là cậu nhỉ?"
"...K-Không... tôi..."
"Hửm? Cậu chẳng phải là vị anh hùng không sở hữu nghề nghiệp sao? Thế thì không thể không thử sức cậu. Nào, tiến lên đi."
"..........!"
Tokeshi định nói gì đó, nhưng trước khí thế của Lukhart, cậu ta chỉ có thể run rẩy.
"Nếu cậu không tiến lên. Tôi sẽ tấn công."
".....Aaaaaaaaaaa!'
Nắm chặt dao găm, Tokeshi chệnh choạng tiến bước.
Lukhart chỉ đứng yên quan sát.
Ngay khi Tokeshi đến nơi, Lukhart nhanh nhạy tra kiếm vào vỏ. Đồng thời, rút từ bên hông ra một con dao găm.
Thay đổi từ tư thế sử dụng kiếm sang tư thế cầm dao găm, Lukhart chặn đứng đòn tấn công của Tokeshi.
"Cái gì!"
"...........!"
Lukhart bất ngờ thốt lên.
"Có chuyện gì xảy ra thế?"
"Tokeshi đã làm gì đó sao?"
"Thức tỉnh sức mạnh hay gì đó à?"
"Một đứa bất tài vô dụng như hắn thì làm được gì chứ!?"
Mọi người bắt đầu bán tán.
Nhưng ngay sau đó đã bị giọng nói của Lukhart lấn át.
"Không thể tin được!"
"Guaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...."
"Quá yếu! Thực sự quá yếu! Cứ như thế là chém vào không khí!! Đây là lần đầu tiên, tôi được chiến đấu với một kẻ yếu đuối như thế này!!!"
Tokeshi bị Lukhart hất bay, lăn lộn vài vòng trên không và đập mắt xuống sân đất.
"Thảm hại đến mức nực cười."
"Cái gì thế! Hahaha!"
"Cứ tưởng thế nào! Ka ka ka!"
"Ha ha ha... không cười nữa... không cười nữa... đau bụng quá..."
"Phụt..."
Tôi biết là không nên cười trên bất hạnh của người khác. Nhưng, tôi đã sơ suất chứng kiến khuôn mặt thảm hại lúc bay lộn vòng trên không của cậu ta trước khi úp xuống sân tập... May mắn thay, tôi đã kịp thời dùng tay bịt miệng.
"Nào, hãy tiến lên! Các vị hãy chứng minh bản thân không phải là một kẻ vô dụng như tên nằm ở kia, mà là anh hùng được triều hồi đi!"
"Cái gì? Ông so sánh chúng tôi với tên đó sao!"
"Nếu không thích thì hãy chứng minh sức mạnh của bản thân! Anh hùng được triệu hồi sở hữu tiềm năng vô hạn. Đừng để tài năng mục ruỗng trong sự yếu đuối!"
"Mọi người, tiến lên thôi. Sức của một người không đủ thì chúng ta hợp lực lại. Chúng ta được triều hồi và sở hữu nghề nghiệp đặc biệt, chắc hẳn sẽ phát huy được như Igarashi thôi!"
"Đúng vậy! Nói thật chứ, tôi cũng đang rất phấn kích vì được cầm kiếm!"
"Cùng nhào lên nào!"
Khí thế của những bạn nam trong lớp tăng mạnh. Trái ngược, những bạn nữ, bao gồm cả tôi, giữ khoảng cách, lùi bước về hậu phương.
"Nè, Reiko, Himeno, hai cậu định thế nào?"
"Tớ chịu. Cầu lông thì không thành vấn đề. Bảo cầm dao găm chén vào người khác... có phải là tộc người máu chiến đâu chứ!"
"Mình không biết nữa..."
Reiko tỏ vẻ giận dữ trong khi Himeno đặt tay lên má, nghiêng đầu bất định.
Tôi cũng có cùng cảm xúc với Reiko và Himeno. Dẫu cho có được huấn luyện, tôi không tin, bản thân sẽ chiến đấu được. Chưa nói đến, nghề nghiệp của tôi là Đầu bếp, danh từ rõ ràng không liên quan đến đánh đấm.
"Không thể thở nỗi......."
"Hoàn toàn không thể thắng được..."
"Nhìn chung thì các vị đều có thiên phú và tiềm năng, không giống như ai đó. Nếu được huấn luyện bài bản, trong một khoảng thời gian ngắn, khả năng không nhỏ sẽ trở thành chiến lực chủ chốt."
Chẳng mấy chốc, đám con trai đã nằm bò trên sân tập.
Lukhart nhìn một vòng rồi đưa ra đánh giá khách quan.
"Tiếp đến là các vị nữ anh hùng. Xin mời các vị tiến lên. Trên chiến trường không phân biệt giới tính chủng tộc, tôi không có ý định nhẹ tay. Mong các vị hãy phát huy toàn bộ khả năng."
"Không không, chúng tôi ngay cả chữ c trong chiến đấu còn không biết. Thứ hỏi phải làm sao chứ?"
"Khác với thế giới man rợ của mấy ông, đất nước chúng tôi không có những thứ này!"
"Không phải có thứ gọi ma thuật sao? Dạy tôi thứ đó đi."
Lần lượt là Senna, Asami và Shimana - bộ ba luôn bị giáo viên phàn nàn vì đồng phục sai quy cách và trang điểm khi đến trường, hay còn có cách gọi khác là gyaru.
Tôi có tiếp xúc một vài lần với nhóm Senna. Tuy có bộ dạng ăn chơi, nhưng cả ba đều rất dễ nói chuyện.
"Về cơ bản thì đây chỉ là một buổi thử sức. Các vị sẽ được sắp xếp vào khoá huấn luyện phù hợp với tiềm năng của bản thân. Nhân tiện nói luôn, dù thuộc về khoá huấn luyện nào đi nữa, xây dựng thể lực và cách chiến đấu là cơ bản trong cơ bản. Nghề nghiệp pháp sư không có nghĩa là các vị không biết sử dụng vũ khí cũng được. Ngược lại, dù sở hữu nghề nghiệp chiến sĩ, ít nhất cũng phải sử dụng được ma thuật cường hoá thể chất."
"Ông nói gì chúng tôi không hiểu."
"A ha ha, cứ như lũ otaku vượt qua giới hạn."
"Mặc dù không biết ota gì đó là thứ gì... nhưng, tôi biết là các cô đang muốn làm tôi dao động. Tuy vậy, rất đáng tiếc, kỵ sĩ không chỉ được đạo tạo về thể chất mà còn được tôi luyện cả tinh thần..."
"Aaa, hắn lại nói nữa rồi kìa. Dù chẳng ai hiểu cũng chẳng ai muốn nghe."
"Không biết xấu hổ à?"
Uwa, bộ ba này đúng là độc... à nhầm, tài giỏi. Không cần chiến đấu cũng có thể gây sát thương lên đối thủ. Lukhart nhe ra hàm răng cắn chặt, cặp đồng tử nhếch lên, tóc tai dựng đứng, mặt đỏ chót... hẳn là đang rất nóng giận.
"Chúng tôi chẳng có hứng thú với chuyện của ông."
"Muốn người khác nghe bản thân nói thì phải dùng cách ăn nói phù hợp. Dùng thái độ trên đầu trên cổ thì ai thèm nghe."
"Đừng quên, chính các ông là kẻ thủ ác đã bắt cóc chúng tôi đến đây."
Ba người này có lên lịch từ trước không nhỉ.
Nhưng, phải công nhận là lời của họ quá chính luận. Bản thân tôi cũng nghĩ vậy. Và chắc hẳn là những người khác nữa.
Bị triệu hồi đến một thế giới xa lạ. Chưa hết sững sờ đã phải học cách chiến đấu. Nghe giảng đạo mấy chuyện gì đó khó hiểu.
Nghiêm túc mà nói, người ở đất nước này chính là đầu têu đã miễn cưỡng triệu hồi chúng tôi đến một nơi xa lạ. Vẫn chưa xây dựng lòng tin đã mau chóng muốn biến chúng tôi thành con tốt trên chiến trận. Thử hỏi làm sao có thể tin tưởng cho được?
"Hừ... nhiều lời chỉ tốn thời gian. Nếu bên kia không tiến lên thì tôi sẽ ra đòn trước."
Nhóm con trai đã được người của đội trị liệu đưa đi. Trên sân tập lúc này chỉ còn nhóm con gái chúng tôi.
Trước một người đàn ông cao lớn trong trạng thái cuồng nộ. Quả nhiên, nếu nói không sợ hãi thì sẽ là nói dối.
"Đến đây!"
Vào tư thế cầm dao găm, Lukhart nện bước xuống sân tập. Mục tiêu đầu tiên mà ông ta nhắm đến... quả nhiên chính là bộ ba.
".............!"
".............!"
".............!"
Động thái của Lukhart quá thần tốc. Bộ ba đương nhiên không thể phản ứng kịp. Điều duy nhất bộ ba có thể là nhắm mắt, cắn môi, chờ đợi khoảng cách bị thu hẹp.
"Gư..................... ha!"
Tưởng chừng bộ ba sẽ có một cái kết thảm. Thế nhưng, một điều nằm ngoài dự đoán đã xảy ra.
Lukhart bỗng nhiên vấp ngã và cắm mặt một cách cường điệu xuống nền đất.
Thảm hại của thảm hại chính là đây!
"Ể? Gì chứ? Bé hậu đậu sao??"
"Thật đáng thương~"
"Như thế này mà tự nhận mình là đoàn trưởng gì đó sao? Có biết xẩu hổ không??"
"Uwa, quá thảm hại~"
"Tokeshi với Lukhart. Kẻ tám lạng người nửa cân."
"Cơm ngon!"
Bộ ba được dịp tủm tỉm khích tướng.
Những bạn khác cũng thi nhau cười, chỉ tay vào bộ dạng thảm hại của đoàn trưởng tự xưng Lukhart.
Tỏ ra khí thế như vậy mà lại té nhục đáng thương thế kia... tôi không đủ tự tin để ngăn mình cười.
"Không ai nhận ra, thật tốt..."
"Sokohara vừa nói gì à?"
"Ửm? Tớ có nói gì sao?"
"...chắc là tôi nghe nhầm."
Sokohara không biết tự lúc nào đã đứng ở bên cạnh tôi.
"Ủa? Sokohara không có vũ khí sao?"
"À rá, chắc là tớ đánh rơi ở đâu đó rồi."
"T-Thế à."
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu bỗng nhiên nở một nụ cười sáng chói, không thể nhìn trực diện nữa, tôi đánh mặt sang chỗ khác.
"Đoàn trưởng, ngài bị làm sao thế?"
Không lâu sau đó, Luhkart được đội trị liệu đưa đi.
"Đoàn trưởng Luhkart tự vấp ngã sao? Phụt...."
Một chị gái tự xưng là phó đoàn trưởng xuất hiện. Chị ấy hỏi chúng tôi về đầu đuôi sự việc. Ngay khi biết được Lukhart tự mình vấp ngã dẫn đến thương tích, hai má phó đoàn trưởng phồng lên như chuột đuôi cụt.
Câu nói "kỵ sĩ không chỉ được đạo tạo về thể chất mà còn được tôi luyện cả tinh thần" dường như đã được chứng minh. Phó đoàn trưởng đã không thất tiếu trước mặt chúng tôi. Mặc dù đánh mất đi hình tượng khuôn mặt ngầu lạnh...
☆
Sau buổi thử sức? Tôi được hầu gái chuyện dụng đưa đến phòng tắm. Sokohara đã có mặt từ trước. Thời điểm tôi bước vào phòng thay đồ, cũng là lúc Sokohara đã cởi đồ xong và cho mọi thứ vào giỏ.
Trước sự xuất hiện của tôi, theo phản ứng tự nhiên, Sokohara xoay người về phía này. Tôi hốt hoảng đưa khăn tắm lên che mặt. Đến cả tôi cũng không biết tại sao bản thân lại làm thế.
Tôi đã không ít lần vào phòng tắm cùng với mấy bạn nữ trong câu lạc bộ cầu lông, Thỉnh thoảng còn tắm cùng vòi sen với Reiko do không đủ chỗ...
"Nè? Higusa đang làm gì vậy?"
"K-Không có gì."
Hành động của tôi rõ ràng là quá đáng nghi!
Hít vào một hơi thật sâu, tôi bỏ khăn xuống.
Sokohara lúc này đã có một lá chắn khăn tắm che trước người... không cảm thấy đáng tiếc... không cảm thấy đáng tiếc...
"Đã may mắn vào cùng giờ, hay là để tớ kì lưng giúp Higusa nhé."
"Không không, sao tôi có thể làm phiền-"
"Không được sao..."
Con bé này rõ ràng là biết lợi thế "ánh mắt ngước nhìn" của mình!
"Vậy... nhờ Sokohara nhé."
"Vâng!"
Đêm hôm đó, tôi đã không ngủ được.
1