Ma Cà Rồng Trở Về Thế Giới Hiện Đại

Sau buổi thử sức, lớp 1-A được phân thành nhiều đội. Mỗi đội sẽ có một vai trò khác nhau trên chiến trường. Chẳng hạn như, đội cận chiến nắm giữ vai trò bảo vệ tiền tuyến, đội ma thuật hỗ trợ tấn công từ hậu phương, đội trị liệu thu hồi người bị thương và chữa trị, đội tạp vụ lo liệu việc nấu ăn, vân vân... Tuy nhiên, chung quy là tất cả các đội đều phải tham gia khoá đào tạo thể chất và chiến đấu cơ bản.




"Chạy một trăm vòng! Nếu không hoàn thành thì không được phép dừng lại! Đừng có mà phàn nàn! Có thời gian phàn nàn thì hãy tập trung vào chạy đi! Tất cả đều là vì các vị! Chiến trường không phải là sân chơi dành cho trẻ con! Thể lực chính là mạng sống! Chạy! Chạy! Chạy! Tuyệt đối không được dừng!"




Gã đoàn trưởng Lukhart đã hồi phục sau chấn thương. Ma thuật quả thật tiện lợi. Bị gãy xương chân và bị mất đi hoàn toàn khả năng di chuyển, thế nhưng, chỉ sau một đêm, gã đã khôi phục hoàn toàn. Ở thế giới hiện thực, khả năng hồi phục như này, hẳn là một thứ không tưởng.

Bệnh tật, thương tích chẳng khác gì một lời nguyền, chúng luôn bám dính lấy thân xác một cách dai dẳng, và đáng ghét nhất... Nhớ lại khoảng thời gian trước kia thôi cũng đủ khiến tôi nhăn nhó.

Ngẫm đi nghĩ lại... có được cơ thể khoẻ mạnh như bây giờ, tất cả cũng là nhờ ơn của chủ nhân. Chủ nhân quả nhiên là nữ thần đã vươn tay cứu rỗi cuộc đời tôi. Để có thể trả được ơn nghĩa đó, thay vì bận tâm về quá khứ, tôi tự nhủ sẽ cố gắng hơn nữa, bằng mọi giá bảo vệ tiểu thư Julia.




"Tokeshi, ngươi là kẻ yếu nhất trong tất cả anh hùng! Chiến trường sẽ nuốt chửng những kẻ yếu đuối như ngươi! Nếu không muốn chết yểu thì hãy quyết tử mà chạy đi!"




Tên Tokeshi chưa chạy được một vòng thì đã nằm ườn ra đất. Không nằm ngoài dự tính, gã đoàn trưởng Lukhart chóng vánh nắm bắt cơ hội, trút hết giận dữ lên đầu tên Tokeshi. Xem ra, gã ta vẫn chưa quên được nỗi nhục đã hứng chịu hôm qua. Có khi, bài huấn luyện này cũng là một phần trong giai thoại trả thù của gã.




"Sokohara có thể lực thật đấy... haa haa... tớ cứ tưởng điểm thể chất của cậu rất kém... haa haa..."

"Bọn tớ tham gia câu lạc bộ cầu lông, mỗi ngày đều chạy... vậy mà không thể vượt mặt Sokohara... haa haa..."




Tôi không biết trả lời thế nào nên chỉ nhìn sang hai người rồi cười trừ.

Hiện tại, tôi đang chạy cùng nhóm tiểu thư Julia. Chúng tôi đã chạy được khoảng 7 vòng. Một vòng của sân tập trong lâu đài có diện tích gấp vài lần so với sân trường. Tôi không nghĩ, mọi người có thể chạy được 100 vòng. Không nói đâu xa, ngoài tiểu thư Julia và Tachibana Reiko thuộc câu lạc bộ cầu lông, câu lạc bộ nữ công gia chánh là Hokamura Himeno đã bị bỏ xa từ vòng thứ 2.




"Takaya, Atsushi, Kenji... ba vị là bạn của Tokeshi đúng không? Ba vị hãy đến đây và giúp hắn đi!"




Katsura Takaya, Kogure Atsushi, Odawara Kenji - hình như là tên của bộ ba vẫn thường bắt nạt tên Tokeshi. Gã đoàn trưởng không ngây thơ đến mức, không nhận ra hiềm khích giữa mấy tên này. Ấy vậy mà, gã vẫn cố tình gọi bộ 3 đầu gấu đến. Áng chừng, gã không có ý định dừng việc trút giận tại đây.




"Nào, đứng dậy đi thằng bại nhân. Vừa mới chạy được một vòng mà đã ườn lưng ra như con sâu. Tại mày mà bọn tao có thêm việc đấy!"

"Kenji, Atsushi, hai tụi mày giữ chặt nó đi."

"Oke!"

"Biết ơn vì tụi tao cho mày mượn vai đi!"





Tên Kogure than phiền. Tên Odawara thì nhăn nhó ra mặt. Nhưng khi nghe thấy lời nói đầy ẩn ý của tên Katsura, cả hai nhếch mép cười nham nhở, thay phiên nhau dựng tên Tokeshi dậy.




"Tao tốt bụng nên mới giúp mày huấn luyện đấy nhé!"

"...haa...haa... các người đ-"

"Nhận lấy! Nhận lấy này! Để tao giúp mày luyện cơ bụng!"

"Quả nhiên là Takaya! Đầu óc của mày nhảy số nhanh thật!"

"Takaya, mày tốt bụng thật đấy. Còn biết giúp đỡ bạn bè lúc hoạn nạn! Ha ha ha!"




Tên Tokeshi bị hai tên đầu gấu đứng trấn thủ ở hai bên, khoá chặt toàn bộ cử động. Cái bụng trơ ra thì trở thành bao cát cho tên Katsura đấm boxing. Quần áo dính đầy bụi bẩn, hơi thở không ổn định, đã ở trong trạng thái thế thảm như thế, mà vẫn không được nghỉ ngơi... tên Tokeshi quả thật xấu số.

Đáng thương thì có đáng thương, nhưng tôi chẳng buồn dính vào chuyện này. Vì hành động đó quá nổi bật nên tôi vô thức quan sát thôi. Tôi không thừa hơi đến mức, giúp đỡ một tên con trai. Giả như là một bạn nữ cùng lớp, tôi sẽ không ngại gì mà lao đến tương trợ.




"Mấy người dừng lại đi. Hành động của mấy người đã quá bạo lực rồi đó!"

"Gì chứ? Gì chứ? Chẳng phải là lớp trưởng đó sao??"

"Bọn này chỉ chơi cùng bạn thôi, có ý kiến gì không?"

"Mấy người đừng có nguỵ biện! Đây chẳng phải là lúc lớp chúng ta nên đồng lòng vượt qua sao? Tokeshi đang hụt hơi mà các người còn ra tay với cậu ấy, cậu ấy có mệnh hệ gì thì các người tính thế nào?!"

"Bọn này chỉ có ý tốt quan tâm đến bạn bè thôi. Hay là lớp trưởng cũng muốn bọn này quan tâm?"

"Tránh ra, đừng tự ý chạm vào tôi!"




Biết mà.

Những lần trước thì vẫn tạm có thể bỏ qua được. Tuy nhiên, lần này đến cả tôi cũng thấy đám Katsura đã làm hơi quá. Tôi hiểu đám này chẳng qua chỉ muốn trút giận vì bị gã đoàn trưởng bắt chạy. Nhưng làm quá lố thì vẫn là quá lố. Cũng dễ hiểu thôi, khi lớp trưởng không thể đứng nhìn được nữa.

Hết cách rồi... tôi thở dài.

Tên Katsura nhếch mép cười gàn dở. Bắt lấy hai tay của lớp trưởng Nagayama và ra sức kéo cô về phía mình. Sức chống cự của lớp trưởng Nagayama đương nhiên không sánh bằng vũ lực của một tên đầu gấu.

Mặc dù tôi không thể lý giải được tên Katsura đang có ý định gì, nhưng vào một giây trước khi lớp trưởng Nagayama mất thăng bằng, ngã vào người hắn, tôi đã kịp thời đỡ lấy lớp trưởng từ phía sau. Không dừng lại tại đó, tôi còn giơ chân, tung một cước vào bụng tên Katsura, khiến hắn bay ra xa và lăn vài vòng dưới mặt đất.




"Hựuuuuuu...!"

"Takaya, mày không sao chứ!"

"M-Mày, sao mày dám........... Takaya, để bọn tao đưa mày đến phòng trị liệu."





Một trong hai tên bắt nạt đẩy Tokeshi ra và chạy đến chỗ Katsura.

Tên còn lại định giơ tay lên đánh tôi, nhưng lại bị áp đảo trước cú lườm của tôi mà cong chân bỏ chạy. Quả là thảm hại.




"Lớp trưởng không sao chứ?"

"...không sao. Cảm ơn, Sokohara. Cậu nhỏ nhắn mà mạnh hơn vẻ ngoài nhỉ... à, không, tôi không có ý gì đâu!"

"Tôi không bận tâm đâu. Lớp trưởng không sao là tốt rồi."




Lớp trưởng vừa nói gì đó liên quan đến vóc dáng, nhưng tôi không mấy bận tâm. Tôi bắt lấy tay của lớp trưởng, kiểm tra vùng cổ tay đã bị tên Katsura chạm vào. Tuy có hơi đỏ, nhưng không bị thương. Đến lúc này, tôi mới nở nụ cười thân thiện, đỡ lớp trưởng đứng dậy.




"Sokohara tốt bụng thật đấy... A, phải rồi. Tokeshi, cậu không sao chứ?"

"Lớp trưởng. Tôi sẽ đưa cậu ta đến phòng trị liệu. Lớp trưởng cứ quay trở lại đi. Bạn của lớp trưởng đang lo lắng cho lớp trưởng đó."

"Wakaba, Yuuka... nhưng mà..."




Lớp trưởng vẫn tỏ ra do dự. Nửa muốn giúp tên Tokeshi, nửa muốn chạy đến trấn an bạn bè. Không còn cách nào khác, tôi đành phải đỡ tên Tokeshi lên, di chuyển nhẹ nhàng, thể hiện rằng bản thân có thể tự lo liệu một mình.




"Lớp trưởng thấy đó, tôi có thể tự đưa Tokeshi đến phòng trị liệu."

"...hiểu rồi. Cảm ơn, Sokohara. Khi nào có cơ hội, tôi sẽ trả ơn cậu."




Cúi nhẹ đầu, lớp trưởng Nagayama chạy về hướng của Kojima Wakaba và Shinohara Yuuka.

Về phần tôi, tôi phải mau chóng đưa tên này đến phòng trị liệu thôi.

Quần áo tên Tokeshi tương đối bẩn thỉu. Dịch nôn và mồ hôi pha lẫn vào nhau bốc lên thứ mùi khinh khủng... Quả nhiên, tôi đã có lựa chọn chính xác. Lớp trưởng không làm chuyện gì xấu. Chẳng có đạo lý nào có thể bắt lớp trưởng chịu thiệt thòi thay đám Katsura. Bản thân tôi có thể lập kết giới bóng đêm bao bọc lấy cơ thể mình. Cố gắng chịu đựng một chút sẽ chẳng có vấn đề gì.

Những bạn học khác đã kiệt sức do phải chạy từ đầu đến giờ. Tự một mình tôi lo liệu được nên cũng không cần sự giúp đỡ. Dẫu vậy, vẫn có một vài bạn học tỏ ra thiện ý muốn góp sức, nhưng khi chứng kiến quang cảnh tôi bình thản kéo tên Tokeshi đi mà ngay cả một nhịp thở cũng không bị loạn, họ chỉ biết trưng ra bộ mặt ngơ ngác.




"Không còn cách nào khác... Dù sao thì hôm nay cũng là ngày đầu tiên. Tôi sẽ giảm chỉ tiêu cho các vị còn 20 vòng. Vị nào hoàn thành bài luyện tập trước giờ ăn trưa, thời gian tự do buổi chiều sẽ được cấp phép ra bên ngoài!"


"Như thế mới đúng chứ!"

"Tuyệt! Cố lên thôi!"




Sau khi ném tên Tokeshi vào phòng trị liệu, tôi quay trở lại sân tập.

Dường như đã trút được phần nào cơn giận hoặc vì một lý do nào đó, thái độ của gã đoàn trưởng bỗng mềm dẻo hẳn đi. Ngay từ đầu, 100 vòng đã là con số hoang đường. Tôi thì không nói làm gì, những bạn học khác chỉ là học sinh bình thường. Hoàn thành con số 100 vòng gần như là bất khả thi.

Nghe thấy con số giảm xuống 20 vòng, không ít người thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi tiếp tục nghe đến "được cấp phép ra ngoài", bầu không khí nhẹ nhõm chưa tồn tại được bao lâu đã bay vụt sang bầu không khí hào hứng lạ thường.

Trong buổi tối tại phòng ăn hôm qua, phó đoàn trưởng đã phổ cập cho chúng tôi về thành phố bên dưới lâu đài. Được cấp phép ra ngoài thì chắc hẳn là như vậy rồi. Mọi người tỏ ra hào hứng chắc hẳn cũng là vì chuyện này.

Tôi cũng có đôi chút hứng thú với hiệp hội mạo hiểm giả. Hay nói đúng hơn là thông tin về hầm ngục. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng gã đoàn trưởng này thật biết cách làm dịu lòng người. Chỉ một câu nói đã xoá bỏ được hầu như toàn bộ ánh mắt hận thù.

Khí thế dâng trào, mở đầu là tổ đội dũng sĩ, những thành viên thuộc câu lạc bộ thể thao lần lượt hoàn thành 20 vòng. Cảm thấy thời điểm thích hợp đã đến, tôi cũng bắt đầu tăng tốc, hoàn thành chỉ tiêu của mình.









Không đổ một giọt mồ hôi, cũng không mệt mỏi chỗ nào... dù đã quen với cơ thể ma cà rồng, cảm giác của tôi vẫn bồng bềnh tựa như một giấc mơ. Được vận động bằng chính cơ thể của bản thân, đối với tôi... điều đó không khác gì một phép màu.




"Lùn tịt, ngươi trông có vẻ yếu nhỉ!"

"........"




Trong tâm trạng khoan khoái có được nhờ vận động, tôi vui vẻ hướng đến phòng tắm... thì bỗng nhiên bị tạt một gáo nước lạnh lên đầu.




"Này, lùn tịt, đừng tảng lờ ta chứ! Ngươi có biết ta đây là ai không?"

"........"




Bị chặn đường. Bất đắt dĩ, tôi ngước mắt lên nhìn. Ở đó là một tên đầu vàng mắt xanh, ăn vận trang phục sang trọng. Cách gọi đã đủ khiến tôi tức giận rồi. Nhìn thấy bộ mặt tỏ vẻ cao ngạo kia, cơn nóng giận trong tôi lại càng sôi sục hơn.

Từ bây giờ trở đi, tôi có một nhiệm vụ rất trọng đại. Tiểu thư Julia sắp đến phòng tắm. Tôi không thể không xây dựng tình huống thay đồ đúng lúc tiểu thư Julia bước vào. Ấy vậy mà... ấy vậy mà...

Để không đến quá sớm gây thiếu tự nhiên, tôi đã theo dõi tiểu thư Julia và dự tính giờ rất chuẩn... không ngờ lại mang đến kết quả ngược.




"Ta là hoàng tử. Trong buổi yết kiến, ta đã nhìn thấy ngươi. Vì bị thu hút bởi sắc đẹp của ngươi, nên ta mới đến gặp ngươi như thế này. Trông ngươi yếu đuối như vậy, thay vì trở thành anh hùng, trở thành thê tử của ta, tuyệt đối sẽ hạnh phúc hơn nhiều."




Bị tôi lườm, tên ngu ngốc tóc vàng mắt xanh đột nhiên gãi má và nói ra những điều mà chắc chỉ có con giun mới hiểu được. Bắt đầu cảm thấy phiền phức, tôi tránh qua một bên, tiếp tục bước đi. Nhưng rồi lại tiếp tục bị hắn chặn đường.





"Này, ngươi không nghe ta nói gì sao!"

"Tránh ra."

"Hả? Thử nói lại một lần nữa xem?? Ngươi bảo ai tránh đường chứ!? Chỉ có người khác tránh-"

"Ồn ào."

"Hự!"




Tôi bóp nghiềng bàn tay hắn đặt lên vai mình, đồng thời đồn lực vào bàn tay còn lại, thúc lên bụng hắn một cú.




"Khụ! Khụ!"

"Thật phiền phức. Trót ra tay rồi."




Bụng hắn thủng một lỗ lớn. Máu, nội tạng và thịt vụn văng tứ tán, bám dính khắp tường, trần, sàn hành lang.

Ừm... do quá nóng giận vì bị một kẻ không quen biết chạm vào cơ thể, tôi đã dùng hơi nhiều lực so với bình thường.

Thứ này... nên dọn dẹp thế nào đây?

Tôi nhìn xuống tên tóc vàng đang không ngừng thổ huyết. Dường như, hắn vẫn còn sống. Áng chừng cũng được xếp vào loại mạnh ở thế giới này. Độ trâu bò không thua kém gì lũ G.

Hạ thấp người, tôi nắm lấy mái tóc, dựng khuôn mặt của tên tóc vàng lên.

Ánh mắt và biểu cảm của tên tóc vàng lúc này, không tìm thấy vẻ cao ngạo nữa mà đã hoàn toàn bị nhuộm bởi sắc màu của nỗi sợ. Cổ họng hắn đang chuyển động, nhưng không thành lời.




"Thật phiền phức... Không suy nghĩ nữa. Xoá sổ toàn bộ thôi."




Một giây sau đó, toàn bộ hành lang bị nuốt chửng bởi bóng đêm. Khi bóng đêm lui đi, con đường sạch như mới, ngay cả một hạt bụi cũng không bị sót lại.




"Đi tắm thôi."




Tiểu thư Julia có lẽ đã đến phòng tắm. Nhưng không sao, tôi vẫn có phương án khác phòng cho trường hợp bản thân đến muộ-




"........?"




Tôi xoay người lại, nhưng không tìm thấy thứ gì.

...Vừa rồi, có phải là ma thuật bóng đêm không nhỉ?

Quan sát thêm một lúc vẫn không tìm thấy dấu hiệu gì... kết luận rằng có lẽ chỉ là do tưởng tượng của bản thân, tôi sốc lại tinh thần, tiếp tục hướng về phòng tắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận