Một tuần đã trôi qua, các buổi rèn luyện thể lực vẫn diễn ra thuận lợi. Ngày hôm nay là ngày tôi được phép xuống thị trấn bên dưới lâu đài. Dự định lần này của tôi là đến hiệp hội mạo hiểm giả.
Những lần trước, lượt của tôi thường trùng với lượt của tiểu thư Julia. Mặc dù chỉ là lời đồn, nhưng hiệp hội mạo hiểm giả là một nơi tương đối nguy hiểm. Giả sử muốn đăng ký thì bắt buộc phải xin giấy phép từ phó đoàn trưởng. Vậy nên, tôi mới không vội đến hiệp hội khi ra ngoài cùng tiểu thư.
Bên cạnh đó, chúng tôi cũng nhận được tiền tiêu vặt từ phó đoàn trưởng. Thế giới này có rất nhiều vật phẩm lạ mắt, nên hầu hết thời gian đi cùng nhau, chúng tôi đều ở trong tâm trạng lượn lờ quanh các cửa hàng.
(Là toà nhà này nhỉ.)
Đến gần trung tâm thị trấn, tôi tìm thấy một toà nhà tương đối bề thế. Kiểu dáng kiến trúc... thành thật, tôi cũng không biết nên bình phẩm thế nào.
Tuy bề thế nhưng nhuốm màu lịch sử? Kết hợp văn hoá đông tây lẫn lộn? Sao cũng được. Chẳng buồn suy nghĩ nữa, tôi đẩy cửa bước vào bên trong.
(Diện mạo bên trong... đúng là không phản bội kỳ vọng.)
Một bên là quán rượu, một bên là quầy tiếp. Bên quán rượu được thiết lập rất nhiều bàn ghế, có không ít mạo hiểm giả? đang ngồi ăn uống, nói chuyện rôm rả. Mặt khác, bên quầy tiếp thì có rất nhiều hàng người.
Quan sát một vòng, tôi xếp vào hàng ít người nhất. Đầu tiên hết là đăng ký giấy phép. Để có thể nhận được yêu cầu thì điều kiện tiên quyết là phải sở hữu loại giấy phép này.
"Mời người tiếp theo."
Cuối cùng cũng đến lượt mình, tôi bước lên phía trước.
Đứng ở quầy tiếp nở nụ cười tươi tắn đón chào tôi là một chị gái sở hữu mái tóc nâu buộc mái. Tuy nhiên, nụ cười ấy nhanh chóng chuyển sang bối rối khi chị gái đưa mắt nhìn xuống tôi.
"...Em đến đây để đưa ra yêu cầu nhỉ?"
"Không, tôi muốn đăng ký giấy phép mạo hiểm."
"Chuyện đó... nếu muốn đăng ký giấy phép thì ít nhất phải đạt độ tuổi trưởng thành là mười lăm tuổi-"
"Tôi năm nay mười sáu."
"Ngưỡng mộ là một điều tốt, nhưng nói dối là không tốt đâu... bố mẹ của em ở đâu?"
Người này hình như là đang hiểu nhầm gì đó nhỉ?
Tôi thử nhìn xung quanh. Đúng là chiều cao của tôi có hơi khiêm tốn hơn so với những bạn cùng lớp...
"Này này, cô bé. Đây không phải là sân chơi dành cho trẻ c-"
"Đừng tự ý chạm vào tôi."
"Hự!"
Một gã đàn ông cao to râu ria xồm xoàm tiếp cận tôi. Trông gã không có vẻ gì là có ý xấu. Nhưng vì gã định chạm vào tôi nên tôi không thể không ngăn gã lại.
Tôi nện một đấm vào bụng khiến gã đàn ông gục xuống ôm bụng. Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này tôi đã điều chỉnh lực đấm thấp nhất có thể. Đau thì đau, nhưng chắc không chết được đâu.
"Đại ca không sao chứ!"
"Con nhóc này, mày làm gì đại ca tao!"
Hết chuyện phiền phức này đến chuyện phiền phức khác.
Giải quyết bằng một đấm thì hơi nhạt. Tôi quyết định sẽ chơi đùa với mấy kẻ này một chút.
"Cái-"
"Quá nha-"
"Khự!"
"Gaa!"
Tôi bọc ra sau lưng một tên, đạp nhẹ vào khuỷu chân khiến gã sụp gối. Nhân cơ hội gã mất thăng bằng, tôi nhảy bật lên, đưa hai tay bắt lấy cổ gã. Lợi dụng lực ly tâm, tôi thả người, giáng lưng gã xuống mặt đất.
Đồng thời, tôi bật tôm, khép chặt hai chân, thả một đạp vào cằm của tên còn lại khiến gã đo ván. Kết thúc, tôi xoay một vòng giữa không trung và mỹ mãn đáp xuống mặt đất.
"......................"
Tôi đã biểu diễn khá tốt, vậy mà không có một tiếng vỗ tay. Hướng ứng kém. Hay là, thế này vẫn chưa đủ? Mà, quan trọng hơn là đăng ký giấy phép.
"Như chị thấy đó, tôi không phải trẻ con. Tôi muốn nhanh chóng đăng ký giấy phép."
".........à ừm, t-tôi hiểu rồi."
Bằng một cách nào đó, tôi đã đăng ký được giấy phép mạo hiểm giả. Thật tốt vì chẳng có gì xảy ra.
"Boris, tôi đã nói với ông là đừng gây sự với người mới nữa rồi. Ông có ý tốt hay không không quan trọng. Người mới không phải ai cũng yếu hơn ông. Bị như vậy cũng đáng đời. Mấy người cũng vậy đó!"
Một nhân viên khác của hiệp hội chạy đến trách cứ đám người kia. Chuyện không liên quan đến bản thân nên tôi tảng lờ.
"À, tôi có thể hỏi thông tin về hầm ngục không?"
"Thông tin về hầm ngục phải từ hạng D trở lên ạ. Người mới đăng ký sẽ bắt đầu từ hạng F, chưa thể vào hầm ngục ạ."
"Làm thế nào để thăng hạng?"
"Hoàn thành nhiệm vụ trên hạng ạ."
Điều kiện cũng không khó.
"Hiện tại có yêu cầu nào hạng C không?"
"Nhiệm vụ hạng C, tại kinh đô thì cũng không có nhiều... À, hiện tại đang có yêu cầu thảo phạt rồng ạ."
Rồng! Quả nhiên là thế giới fantasy. (<- ma cà rồng)
"Không lẽ, cô bé định nhận yêu cầu đó..."
"Tất nhiên rồi."
"Không không không, dù thân thủ nhanh nhạy đến thế nào... chỉ một người thì không thể đánh bại cả bày wyvern đâu ạ!"
"Cả bày wyvern?"
"Tháng trước, có một bày wyvern đã di cư đến dãy núi phía đông kinh đô. Đường núi rất ít người sử dụng, nhưng thỉnh thoảng, lũ wyvern thường xuất hiện và tấn công gia súc."
Những ngôi làng chịu thiệt hại không có đủ tiền để đưa ra yêu cầu. Vì vậy, yêu cầu lần này là do chính hiệp hội thiết lập. Nâng cao danh tiếng là một chuyện, nguyên liệu từ wyvern vô cùng quý hiếm, hiệp hội đưa ra yêu cầu cũng là vì không muốn bỏ qua cơ hội thu mua tài nguyên giá trị.
"Tuy nhiên, cho đến thời điểm này đã có rất nhiều tổ đội thảo phạt thất bại ạ. Wyvern có khả năng tấn công tầm xa và bay lượn trên bầu trời. Mạo hiểm giả ở kinh đô không đủ sức đánh bại bọn chúng. Hiện tại, hiệp hội đang dự định công khai yêu cầu đến các hiệp hội ở khu vực khác."
"Tôi sẽ nhận yêu cầu đó."
"Cô bé không nghe tôi giải thích sao..."
Nhiệm vụ này rất khó. Hãy để đó cho những mạo hiểm giả chuyên nghiệp hơn. Tôi không ngốc đến mức không hiểu được ý nghĩa trong cách nói vòng vo của chị nhân viên. Nhưng đối với tôi, wyvern chỉ là tép riu thôi. Tôi đã nghiềng nát không ít con khi tham gia luyện tập cùng Đội Chiến Binh Hầu Gái.
"Đã hoàn thành giấy phép chưa?"
"À, vâng, đã hoàn thành rồi ạ."
Chị nhân viên đưa cho tôi một tấm thẻ bằng kim loại. Bên trên có khắc những thông tin mà tôi đã điền vào giấy lúc nãy.
"Vậy, tôi đi thảo phạt lũ wyvern đây."
"Vẫn chưa tiếp nhận yêu cầu mà!"
Nghĩ trong đầu rằng chỉ cần mang wevyrn về là được, tôi rời khỏi hiệp hội.
☆
Tôi chọn cổng phía đông.
Giấy phép mạo hiểm giả khá tiện ích, chỉ cần cho lính gác xem là có thể ra ngoài.
(Ai đó đang theo dõi mình nhỉ...)
Kể từ khi bước vào đường món, tôi nghe thấy rất nhiều tiếng chân từ phía sau.
Khi tôi dừng lại, những tiếng chân cũng đừng lại. Khi tôi tiếp tục bước đi, những tiếng chân cũng tiếp tục. Đúng là khoảng cách ước chừng trên 100 mét, nhưng thính giác của ma cà rồng vẫn hoạt động rất tốt.
(Người của thánh quốc à? Giết chúng ở đây mọi chuyện sẽ phiền phức hơn... tăng tốc thôi.)
Lực nổ ra bên dưới gót chân, tôi phóng thẳng về phía trước trong tư thế nhẫn giả.
Cứ như thế, tôi chạy liên tiếp trong nhiều giờ. Đến lúc này, tôi mới nhận ra đường đến núi vẫn còn rất xa. Tuy từ đây vẫn có thể nhìn thấy dãy núi, nhưng nếu đi bộ thì sẽ phải tiêu tốn ít nhất 2 ngày.
(Vấn đề quan trọng này, sao chị nhân viên lại không giải thích trước...)
Tôi không thường tham gia những hoạt động ngoài trời. Nhìn bản đồ hoặc là ước lượng khoảng cách, tôi rất kém trong khoảng này.
(Cũng bỏ xa đám người kia rồi... bay thôi.)
Không còn cảm nhận được hiện diện của con người, tôi giải phóng đôi cánh, bay lên bầu trời.
"B-Bay được sa-"
Ngừng đập cánh, tôi đưa mắt về phía phát ra giọng nói. Tuy nhiên, ở đó không có ai.
"............cảm giác này."
Tôi đáp xuống mặt đất và thử phát động [Thế giới bóng] - một nhánh trong [Ma thuật bóng đêm].
"Nóng quá! Nóng quá! Nóng quá! Đã là buổi chiều rồi mà vẫn nóng!!!"
"........."
Tầm nhìn của tôi chìm dần vào bóng đêm.
[Thế giới bóng] là một không gian đặc biệt. Phát động ma thuật này, giúp tôi có thể di chuyển trong bóng của vạn vật. Tôi không thích hành động lén lút nên bình thường không sử dụng nhánh này...
...Thứ đầu tiên tôi tìm thấy trong [Thế giới bóng] chính là một thiếu nữ trông giống kunoichi đang nằm lăn lộn.
(Đúng là cảm giác này rồi.)
Thứ cảm giác kỳ lạ mà gần đây tôi hay bắt gặp. Tuy cảm nhận được tàn dư của ma lực bóng đêm và tầm nhìn của ai đó, nhưng lại không tìm thấy đối phương.
Bình thường không sử dụng nhánh kỹ năng này nên tôi đã bỏ sót không gian bên trong [Thế giới bóng].
"Cô là ma cà rồng đúng không? Tại sao lại theo dõi tôi."
Gặp được đồng tộc ở thế giới này, tôi có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi. Tuy nhiên, đầu tiên hết, tôi không thể không hỏi câu này.