Ma Cà Rồng Trở Về Thế Giới Hiện Đại

Tên khốn!




"Xin lỗi. Anh không thể kết hôn với em được nữa. Nguyên nhân thì chắc em hiểu mà đúng không? Để không gây tổn thương cho nhau lâu dài, chúng ta tốt nhất là nên hủy bỏ thệ ước thần linh."




Tên này thật sự khốn nạn!

Tại sao tôi lại thích hắn chứ?




"Chúng ta đã hẹn ước vào nhau rồi kia mà. Chúng ta đã hẹn ước trước thần linh. Biểu tượng này chính là minh chứng."




Biểu tượng của nữ thần. Hai người hẹn ước trước khi kết hôn với nhau được thần linh chấp thuận sẽ xuất hiện biểu tượng ở đâu đó trên cơ thể. Đây được gọi là biểu tượng thệ ước minh chứng cho tình yêu của cả hai là đích thực.

Trên người tôi và hắn đều có biểu tượng thệ ước. Nếu cả hai không cùng đồng ý hủy ước, biểu tượng thệ ước này sẽ không biến mất.

Biểu tượng thệ ước minh chứng cho tình yêu đích thực. Nếu một trong hai không thực hiện đúng như thệ ước, cái chết sẽ được nữ thần mang đến.




"Cái đó bây giờ không quan trọng nữa. Em hãy nhìn lại khuôn mặt của mình đi. Làm ơn đấy. Sự ích kỷ của em chỉ làm khổ cả hai chúng ta mà thôi."

"..............."




Tên này đầu óc thật sự có vấn đề rồi à?

Hắn nghĩ tôi sẽ hủy thệ ước??

Trong mắt hắn tôi ngốc như vậy sao???




"Tóm lại hãy hiểu cho anh đi. Anh cũng không muốn trở thành người vô tình đâu. Nhưng với một người sẽ trở thành trưởng làng của tương lai, bên cạnh anh phải là một người tương xứng."

".....Này đợi đã thằng kia!"




Tôi túm đầu hắn lại và đá cho hắn té xuống sàn đất.




"Cô tự nhiên làm gì vậy!"

"Câu đó phải là tôi hỏi mới đúng! Ai là người đã cứu anh? Đó chẳng phải là tôi sao?! Khi đó, ma thú đột ngột lao đến, nếu không có tôi thì giờ này anh còn ở đây à??"

"...thì là...."

"Trong lúc tôi chiến đấu với ma thú, anh đã làm gì? Chạy đi gọi người giúp đỡ? Tất nhiên là không rồi. Anh chỉ biết ngồi run rẩy dưới gốc cây như một thằng ngu chính hiệu! Tôi ra nông nổi như thế này là do ai chứ?!"




Tình yêu thật sự đã làm tôi mù quáng. Lẽ ra tôi không nên tha thứ cho hắn. Tôi giả vờ không nhận ra hắn có quan hệ với các cô gái khác trong làng. Kể cả việc hắn ra tay với bạn thân của tôi, tôi cũng nhắm mắt cho qua.

Ngay từ đầu lẽ ra tôi nên ý thức được hắn là một kẻ tồi tệ. Lần này cũng vậy, hắn kéo tôi vào trong rừng vì muốn thử cảm giác mới lạ hay gì đó... Kể ra thì tôi cũng thật ngu dại khi hăm hở đi theo hắn.

Một cánh tay bị mất. Khuôn mặt xuất hiện những vết xẹo lớn... cũng là vì tôi đã không màng bản thân, hi sinh chính mình để cứu hắn.

Thế nhưng... thứ mà tôi nhận lại được sau tất cả là gì?




"Đ-Đừng có lên mặt! Tôi là con trai của trưởng làng đấy! Tôi không muốn kết hôn với cô nữa. Tôi nói sao thì cô phải làm vậy!"

"..........."

"Đại khái, làm sao tôi có thể ngủ cùng một đứa có dung mạo nhìn như quái vật chứ! Tôi còn có trách nhiệm phải sinh ra trưởng làng tiếp theo đấy!"

"Câm đi đồ khốn!"




Tôi không khoan nhượng tung một cú đá khiến hắn bất tỉnh. Cứ tiếp tục nghe hắn nhai nhải, tôi sợ bản thân sẽ không kiềm được mà tiễn hắn xuống địa ngục.

Biểu tượng thệ ước vẫn còn. Hắn chắn chắc sẽ không thể thoát khỏi tầm tay của tôi. Dù cảm xúc đã nguội lạnh, nhưng tôi tuyệt đối sẽ kết hôn với hắn. Đừng nghĩ có thể vứt bỏ tôi dễ dàng. Tôi sẽ cho hắn nếm trải mùi vị tuyệt vọng!




✖✖✖





Ngôi làng chết tiệc!

Một lũ rác rưởi!!

Nhãi nhép!!!




"Lương thực? Làm gì có lương thực nào cung cấp cho quái vật!"

"Kể từ giờ thì công việc của mày là xử lý chất thải!"

"Đồ quái vật! Mau chết đi!!"




Bọn chúng lật mặt với tôi còn nhanh hơn tên khốn kia.

Thệ ước đương nhiên cũng có quy tắc. Những yếu tố tự nhiên như bệnh tật, những yếu tố thiên tai như gặp tai nạn, bị ma thú tấn công, những yếu tố rủi ro như bị sát hại... Trong những trường hợp trên, không phải do người còn lại gây ra thì thệ ước cũng sẽ mất đi hiệu lực.

Tôi không ngốc đến mức không nhận ra ý đồ của cái làng này. Bọn chúng muốn tôi chết đói, hoặc mắc bệnh do công việc bẩn thỉu. Có lẽ tôi còn may mắn vì chúng chưa nghĩ đến việc trực tiếp giết tôi. Nhưng phải chịu đựng những điều tồi tệ như thế này thì trước sau gì...

Không! Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc! Hắn càng ép tôi thì hận thù trong tôi chỉ càng lớn hơn mà thôi.

Công việc bẩn thỉu, ra suối tắm rửa là được. Không có thức ăn thì vào rừng săn.

Tôi sẽ không chết dễ dàng. Còn 1 năm nữa là đến năm tôi và hắn hẹn ước sẽ kết hôn. Cho đến lúc đó, tôi sẽ sống. Và đương nhiên sao khi kết hôn, tôi vẫn tiếp tục sống. Tôi sẽ trả lại hết những gì hắn làm với tôi.

Chẳng mất quá nhiều thời gian, tôi đã không còn ngửi thấy mùi hôi. Cơ thể thiếu dưỡng chất và suy yếu, tôi uống máu và ăn thịt sống để bồi bổ. Ban đầu, bụng tôi đau dữ dội. Nhưng khi lên cấp và nhận được kỹ năng mới, tôi thậm chí còn cảm thấy khỏe mạnh hơn trước kia.

Nhận thấy tôi không bỏ cuộc, tên khốn đó trở nên nóng vội. Hắn bắt đầu lăng mạ tôi nhiều hơn, thấy tôi vẫn không nghe thì xuống tay đánh đập. Những lúc như thế, tôi lại dùng chất giọng khi xưa để chọc tức hắn.

Thời điểm đó, cuộc đời của tôi vô cùng nhàm chán. Tôi lượt bỏ hết tất cả cảm xúc, thú vui chỉ để tập trung vào việc trả thù. Mặc cho sự trống rỗng mỗi lúc mỗi lớn hơn.




✖✖✖




Cuộc gặp gỡ định mệnh ấy đã khiến cuộc đời tôi thay đổi hoàn toàn. Câu truyện cổ tích đã kết thúc của tôi bắt đầu lật sang những trang mới.

Đó là vào một đêm, vào giây phút sau khi tôi bị tên khốn ấy đánh đập lăng mạ như mọi khi... thiếu nữ xinh đẹp ấy đã xuất hiện trước tôi.

Mái tóc đen dài tựa như tỏa sáng trong đêm. Cặp đồng tử sắc màu tím mang lại ấn tượng huyền bí ma mị. Đường nét cơ thể theo tỷ lệ vàng... và nổi bật nhất chính là khuôn mặt. Dẫu chưa từng nhìn thấy nữ thần, nhưng tôi nghĩ nhan sắc của thiếu nữ này phải đạt đến một kỹ nguyên tương tự.




"Tôi là Remia. Cô có thể cho tôi biết tên được không?"

"....Ruby."

"Ruby nhỉ. Nếu được chúng ta có thể nói chuyện-"

"Xin lỗi. Tôi phải về rồi."




Không thể nhìn trực diện vào thiếu nữ, tôi bỏ chạy. Một con quái vật như tôi, tốt nhất là không nên đến gần thiếu nữ hoàn mỹ ấy.

Tôi chưa từng tự ti về ngoại hình của bản thân. Dù có ra sao đi nữa thì tôi vẫn là tôi. Tuy nhiên, khi đứng trước thiếu nữ kia, tôi chẳng qua cũng chỉ là một thứ nhỏ bé gì đó dễ dàng bị nuốt chửng bởi hào quang thần thánh.

Ấn tượng ban đầu của tôi là như vậy.

Nhưng nó đã nhanh chóng bị thay đổi.




"Đừng bận tâm. Tôi biết Ruby là một cô gái hiền lành mà."

"Nè, tôi có thể giúp Ruby được không?"




Một cô gái xinh đẹp nhưng lại vô cùng ngốc.

Chẳng ai tự nhiên muốn đến gần những thứ chất thải bẩn thỉu như thế này cả. Thế mà thiếu nữ hoàn mỹ kia lại đang tự bản thân phá hỏng mọi thứ. Không thể chấp nhận được cơ thể trắng như ngọc tỏa hương thơm kia ám mùi chất thải, tôi đã nổi giận.

Những gì mà tôi đánh mất, thiếu nữ đều có... và thậm chí là có nhiều hơn thế. Vậy nên, tôi không muốn thiếu nữ tiến đến gần mình. Nơi này không phải nơi dành cho thiếu nữ. Vào lúc này, tôi không cần lòng tốt của bất cứ ai.

Sáng hôm sau... thiếu nữ xuất hiện trước nhà tôi.




"Thế thì tốt quá. Trở thành người hướng dẫn của tôi nhé. Tôi vẫn chưa biết nhiều về làng này."




Tôi đã ở trong bóng tối quá lâu. Tiếp xúc ánh sáng, đối với tôi dù một chút cũng là độc tố.





"Vâng."




Thiếu nữ nắm lấy tay tôi và đặt 10 đồng vàng lên.




"......"

"......e he he."




Quả nhiên... thứ này là độc dược. Tôi ghét ngôi làng này. Ghét cay ghét đắng tên khốn kia. Tôi không thể không trả thù và bắt hắn nếm trải đau đớn. Nhưng ở trước thiếu nữ, cảm giác bình yên lại xuất hiện trong tôi. Tôi không cần thứ độc dược này.




✖✖✖




Thiếu nữ mang đến sự xoa dịu cho tôi bắt đầu đeo bám tôi kể từ sau ngày hôm ấy.

Tôi tự hỏi không biết mục đích của thiếu nữ là gì. Nếu chỉ là tiểu thư nhà giàu hiếu kỳ với ngoại hình kỳ lạ thì làm ơn hãy để tôi yên.




"Hả?! Tại sao một con quái vật như mày lại ở cùng với khách quý chứ!!"




Tên khốn xuất hiện.

Bên cạnh hắn là cô gái đã từng là bạn thân của tôi... hoặc chỉ có tôi đơn phương nghĩ thế.




"Một thứ kinh tỏm như mày nên chui rúc trong chuồng! Đừng có xuất hiện ở bên ngoài làm bẩn mắt người khác!!"




Tên khốn lại tiếp tục nhai nhải.




"Khách quý. Đừng đến gần con quái vật đó. Cô sẽ bị giảm đi giá trị đấy. Người đẹp như khách quý nên để con trai của trưởng làng là tôi tiếp đãi..."




Tâm trạng phẳng lặng sao cũng được của tôi bất giác dậy sóng. Cái cách tên khốn dùng cặp mắt bẩn thỉu hướng lên Remia khiến tôi đạt giới hạn.

Nhưng trước khi tôi giơ cánh tay lên nện cho tên khốn kia một đòn, cánh tay của tôi đã bị thiếu nữ ôm.




"Ruby, chỗ này bẩn quá. Chúng ta đi chỗ khác nhé."

"Ừm."




Bằng một cách nào đó, tôi đáp lại.

Cả cơ thể tôi nóng lên như bị thiêu đốt bởi cảm giác mềm mại và mùi hương dịu nhẹ kia.




"Cùng mở tiệc pajama nhé."

"...tiệc pajama?"




Lúc tôi lấy lại ý thức thì đã là ở trước cổng làng.

Thiếu nữ nói gì đó, tôi vô thức lập lại.




"Mặc đồ ngủ. Cùng trò chuyện và ngủ cùng nhau."





Tôi biết mình nên từ chối. Sự dịu dàng của thiếu nữ chính là chất độc đối với tôi. Ngoại hình của tôi trở nên như thế này. Cuộc đời của tôi trống rỗng thế này. Tất cả tất cả là đều tại tên khốn ấy. Thế mà... trong tôi chỉ còn lại những cảm xúc kỳ lạ. Cứ như thể toàn bộ hận thù của tôi đều đã lật mặt giống đám dân làng.




"..........hiểu rồi."




Kết quả, tôi đã không thể từ chối.

Được thiếu nữ nắm tay kéo đi, tâm trạng tôi mơ màng như lạc vào thế giới thần tiên.

Tâm trạng bồng bềnh tiếp diễn, tự lúc nào đồ ăn đã bày ra trên bàn. Tôi được thiếu nữ "aaaa~" như tiểu thư được hầu gái chăm chút.




"Ruby."

"?"




Tôi choàng tỉnh như thể vừa bước ra khỏi cơn mơ khi được thiếu nữ gọi tên.




"Thật ra, tôi có thể chữa được vết thương của Ruby."

"...hừ. Làm sao có thể."




Phục hồi sư có tay nghề cao trong đoàn thương nhân đã chữa trị cho tôi. Dù vậy, kết quả vẫn là như thế này đây. Tôi không tin thiếu nữ có thể chữa trị được những vết thương này.

Hoặc nói đúng hơn... tôi không muốn những vết thương này được chữa trị.




"Ruby có muốn trị liệu không?"

"Nếu có thể. Đâu phải tôi thích bị như thế này."

"Vậy, tạm thời hãy cởi hết ra đi. Như vậy sẽ dễ thực hiện hơn."

"Ừm."




Giữ nguyên tâm trạng không muốn tin, tôi làm theo những gì thiếu nữ nói.




"......"




Cởi bỏ trang phục đang mặc... bất giác tôi nhận ra ánh mắt của thiếu nữ đang dán trên cơ thể mình.




"...sao tự nhiên im lặng thế?"

"...quả nhiên, Ruby có cơ thể thật xinh đẹp."

"Tự nhiên nói gì vậy!"




Tôi dùng trang phục vừa cởi che chắn cơ thể mình. Khen tôi xinh đẹp... quả nhiên, Remia là một đứa ngốc!




"Vậy, tôi bắt đầu nhé."

"Ừm."




Thiếu nữ chạm vào khuỷu tay của tôi. Chẳng mấy chốc, cánh tay bị mất của tôi đã khôi phục như chưa từng có chuyện gì. Kể cả những vết xẹo đã phá hỏng toàn bộ khuôn mặt tôi cũng biến mất sau một cái chạm.

Đã bao lâu rồi, tầm nhìn của tôi mới lại rõ ràng như thế này...




"Đúng như tôi nghĩ. Ruby quả nhiên là một cô gái xinh đẹp."

"..........."




Remia trong thị lực đã khôi phục của tôi thậm chí còn hoàn mỹ hơn nữ thần.




"Vâng, trị liệu hoàn tất. Nhân tiện, tôi sẽ giúp Ruby tắ-"

"Tại sao lại chữa lành được chứ! Phục hồi sư đã nói là không thể chữa lành rồi cơ mà!!"





Cảm xúc trong tôi nổ tung.




"...xin lỗi."

"Đúng vậy! Là lỗi của Remia đó!"




Tôi ném Remia lên giường.




"...ể?"

"Remia đã phá nát đi kế hoạch trả thù của tôi. Remia đã cướp đi hận thù của tôi..."




Nước mắt bắt đầu tuông ra.

Tôi không kiềm soát được cảm xúc nữa.




"...Ruby."

"Tại sao Remia lại đối xử tốt với tôi chứ! Tôi chỉ là một con quái vật thôi. Dù có phủ nhận như thế nào đi nữa thì tôi cũng chính là một con quái vật!"




Phục thù là tất cả sinh lực sống của tôi. Tôi không thể chấp nhận để cái thứ khốn khiếp được gọi là định mệnh cướp đi mọi thứ từ bản thân. Kết cục, tôi quả thật là một con quái vật bị ám ảnh bởi chấp niệm trả thù.

Bên trong tôi cũng xấu xí giống như ngoại hình của tôi vậy.




"Ruby không phải là quái vật. Ruby là một cô gái đáng yêu. Ngay từ đầu tôi đã nhận ra rồi nhé."

"........."




Ấy vậy mà... thiếu nữ này lại xóa bỏ đi ngọn lửa tăm tối trong tôi. Khen tôi là một cô gái đáng yêu.




"Ruby?"




Những vết xẹo chính là sơi dây duy nhất giúp tôi thắt chặt thứ cảm xúc này lại. Vẻ ngoài kinh tởm của tôi là xuất phát từ tên khốn kia. Cho dù cảm xúc tôi dành cho Remia có lớn lên theo từng ngày, tôi vẫn có thể bằng một cách nào đó kiểm soát nó bằng cách nhìn vào gương.

Thế nhưng, bây giờ sợi dây mỏng manh khống chế cảm xúc đã biến mất. Tôi không kiểm soát được bản thân nữa... tất cả cũng tại Remia.




".....Lỗi là của Remia. Đây là hình phạt cho Remia vì đã đến gần và thiếu phòng bị trước một con quái vật như tôi. Tôi sẽ vấy bẩn Remia."




Tôi giải phóng con quái vật trong mình.

Đêm đầu tiên. Ngày thứ hai. Ngày thứ ba. Một tuần lễ. Ngoài giờ ăn và vệ sinh, chúng tôi dành toàn bộ thời gian ở trên giường. Dù Remia có xin lỗi và năn nỉ, tôi cũng không dừng lại.
2




"T-T-Thế này là sao hả Ruby!"




Cho đến khi tên khốn xuất hiện.
1




✖✖✖




"Ngẫm lại thì, quả nhiên tất cả đều là lỗi của chủ nhân."

"...lỗi của ta?"

"Bây giờ em mới nói nhé. Thật ra, ngay từ lần gặp đầu tiên trong cái đêm đó, em đã thích chủ nhân rồi. Sau đó, bị mất kiểm soát cũng là điều đương nhiên thôi ạ."

"Vâng, đúng là khi đó... ta chưa kiểm soát được mị hoặc..."

"Cảm xúc của em chưa từng lớn như vậy. Có thể kìm nén được chừng ấy đã là đáng khen rồi ạ."

"...Ruby nói đúng. Xin lỗi nhé."

"Không. Ngược lại, em cảm thấy rất hạnh phúc ạ. Cho dù đó là tác dụng từ mị hoặc đi nữa. Kết quả, em và chủ nhân đã liên kết với nhau. Còn điều gì tuyệt hơn nữa ạ?"

"Ruby..."

"Chủ nhân... tiếp tục thôi ạ. Do chủ nhân nhắc lại chuyện cũ nên em bỗng nhiên lại cảm thấy rạo rực!"

"..........có chừng mực thôi nhé."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận