Tôi và Natsume đi vào phòng kho khu tây của trường.
Đợi tôi bước vào trong, gã đóng cửa lại.
"Mày thật sự là Higusa Remia à. Tao chỉ đoán mò, không ngờ là thật." Natsume nhếch mép lên cười. Ánh mắt mà gã nhìn tôi chứa đầy ý đồ đen tối.
Vẫn không có gì thay đổi, thật sự vẫn không có gì thay đổi, trong đầu của tên này đúng là chỉ chứa toàn rác rưỡi.
"Tôi đúng là Higusa Remia đấy."
"Vậy à. Thế thì may quá. May là vì tao vẫn giữ đoạn video đó ở đây."
Natsume nhếch môi hết cỡ, gã rút trong túi ra chiếc iphone và chìa màn hình về phía này.
Trên màn hình là đoạn phim tua nhanh hình ảnh của một cô gái tóc tai che hết mặt mũi đang bị những gã đàn ông thay phiên nhau nhục mạ cơ thể.
Trong đoạn phim, cô gái đã khóc lóc van xin rất nhiều. Thế nhưng, chúng không dừng lại, mặc cho cô gái nghĩ thế nào, chúng vẫn cười cợt và đối xử tàn bạo với cô gái.
Thật buồn nôn.
"Hoài niệm nhợ. Khi đó bọn tao đã thi xem đứa nào chịu đựng giỏi nhất đấy. Một đứa xấu xí như mày, vậy mà vẫn có mấy đứa vừa đút vào đã ra. Quả là nực cười."
Tên này còn có thể thô bỉ đến mức nào vậy...
"Nhưng giờ tốt rồi, chỉ cần nỗ lực một chút thì mọi cô gái đều sẽ có thể trở nên xinh đẹp. Mày đã chứng minh câu nói trên đúng rồi đấy, Remia."
Natsume khoác tay qua cổ và dí sát màn hình điện thoại vào mắt tôi.
"Nhìn đi. So với trong đây, bây giờ mày xinh đẹp hơn nhiều đấy. Vịt hóa thiên nga nhỉ. Tao không ngờ mày có thể thay đổi nhiều như vậy. Mà, nếu khi đó mày cũng chịu cố gắng nỗ lực, thì chúng tao đâu có động đến mày. À, nhưng nếu vậy thì, mày được như giờ là nhờ bọn tao à? Ha ha ha."
Tôi thở dài đánh thược.
"Ài chà, bọn tao cũng thật may mắn nhỉ. Nếu lúc đó không dùng mày giải khuây, bây giờ đã không có cơ hội chạm vào mày."
Bàn tay khoác qua cổ của gã Natsume bắt đầu nhào nặn ngực tôi.
(Kinh tỏm...)
Bằng sức mạnh tinh thần vượt trội của True Vampire, tôi cố gắng giữ bình tĩnh.
"Không có phản ứng gì à. Mày vẫn chán ngắt như mọi khi nhỉ. Mà thôi, miễn diện mạo của mày trong khá hơn là được rồi. Giờ tao sẽ gọi những đứa khác đến, cấm mày bỏ chạy đấy."
Vậy à, thế thì khỏi mất công phải đi tìm.
(Saphir, em có nghe thấy giọng của ta không?)
(Vâng ạ.)
Nhờ vào
(Chìa khóa hầm ngục ta đưa cho em thế nào rồi?)
(Em đã thiết lập hầm ngục ở bên dưới tầm hầm của cử điểm rồi ạ.)
(Vậy à. Cảm ơn em nhé. Ta sẽ lại liên lạc với em.)
Bước chuẩn bị đầu tiên đã được hoàn thành.
Giờ thì đến bước mở
Natsume ra ngoài gọi điện thoại, khoảng chừng hơn mươi lăm phút, gã kéo thêm năm bảy tên vào. Đã là chuyện của hơn ba năm trước, nhưng tôi vẫn không thể quên được khuôn mặt của những tên này.
"Điều mày nói là thật sao, Natsume!"
"Con nhỏ này thật sự là Higusa Remia đó à?"
"Này này, xinh đẹp thế. Mày không lừa bọn tao đấy chứ, Natsume."
"Sao chẳng được. Có đồ chơi là oke rồi."
Vâng, đám người mà tôi căm hận nhất đã tập hợp đầy đủ ở đây. Không ngờ chúng lại ngốc nghếch đến mức này... Để tôi tiễn chúng một đoạn nào.
"Gì thế?!"
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
"Tại sao chúng ta lại ở đây?"
"Chỗ này là chỗ nào thế!?"
"Bình tĩnh lại đi tụi mày. Làm sao có thể diễn ra một chuyện kỳ lạ như vậy được. Chắc hẳn chỉ là ảo giác thôi. Hãy quan sát xung quanh đi."
Thật bất ngờ. Natsume không những không bị hù dọa phát hoảng giống như những người còn lại mà gã còn bình tĩnh xem xét tình hình.
(Mà...)
Chuyện đó không quan trọng.
"Trật tự!" Dường như đến lúc này chúng mới nhận ra sự hiện diện của tôi, chúng đồng loạt quay về hướng này, tôi tiếp tục "Chào mừng mọi người đến với hầm ngục của tôi. Vũ khí được đặt ở chỗ kia, mọi người có thể chọn tùy thích. Tuy hầm ngục này là hầm ngục thân thiện với tân thủ, nhưng cũng đừng quá chủ quan. Ma vật rất tàn nhẫn, chúng sẽ không từ thủ đoạn loại trừ các bạn đâu."
"Mày đang nói gì vậy!?"
"Phải đấy!"
"Này, Remia, mau giải thích coi!"
Lũ này rõ ngu ngốc, chúng vẫn chưa hiểu được tình hình của bản thân sao.
"Gì thế này..."
Một kẻ định chạy đến chỗ tôi nhưng đã bị những bàn tay bóng đêm giữ lại.
"Hầm ngục này chỉ có hai mươi lăm tầng. Ma vật cũng thưa thớt. Nếu may mắn mọi người có thể thoát khỏi đây đó. Giờ thì, tôi phải đến lớp rồi. Chúc mọi người may mắn nhé."
Tôi phát động
Làm động tác phủi bụi trên người, tôi rời khỏi nhà kho.
Vẫn còn hai người nữa nhỉ.
"Thật đáng mong chờ~"