Diện trên mình một bộ vest chỉnh tề, thắt cà vạt, tư thế đứng tử tế, gã đàn ông bấm chuông cửa của một tòa tề thự. Cách đây vài ngày, căn tề thự này vẫn là một căn tề thự vắng bóng con người. Nhưng vào khoảng hai ngày trước đã có người dọn đến.
Đợi một lúc vẫn chưa có người ra, gã lại tiếp tục nện ngón tay vào chuông. Tâm trạng của gã vẫn đang rất thoải mái. Vì nhà này chỉ mới có người dọn đến, nên chắc chắn là vẫn chưa trang bị bình chữa cháy. Gã đến đây là để lừa gạc người của tề thự này mua bình chữa cháy.
Một trong những món lừa gạc khó bị phát hiện nhất chính là bình chữa cháy. Trên thực tế, gã cũng đã lừa bán được cho khá nhiều người. Chỉ cần hù dọa một chút, bảo rằng bản thân là người đến từ "hướng" của cục cứu hỏa, là người ta sẽ răm rắp mua ngay.
Vẫn chưa có ai ra sao!?
Hơn năm phút mà vẫn chưa có người ra, gã bắt đầu mất đi kiên nhẫn. Gã bấm liên tục vào chuông cửa, mãi thêm một lúc nữa mới có một cô bé tóc đỏ diện trang phục hầu gái xuất hiện tiếp đón gã.
"Tôi là người ở bên sở cứu hỏa."
"..."
Đáp là gã là một loại ngôn ngữ vô cùng kỵ lạ. Gã chưa từng nghe qua loại ngôn ngữ này. Gã đoán cô bé này là người nước ngoài. Vì cô bé có mái tóc đỏ rất tự nhiên không giống như nhuộm màu. Nét mặt và đôi mắt cũng vậy, Không giống người nhật. Nhưng quan trọng hơn hết là cô bé này rất xinh đẹp. Trong đầu gã nảy ra một vài ý định xấu.
"Cô bé là người nước ngoài à? Trong nhà không còn ai khác biết tiếng nhật sao?"
Gã tỏ ra từ tốn.
Cô bé tóc đỏ quay lưng về phía gã "..." hét lên như đang gọi ai đó.
Khoảng một phút sau, cô hầu gái tóc xanh bước ra. Cô gái này tuy không sở hữu những nét đáng yêu giống cô bé tóc đỏ kia, nhưng lại mang đến một phong thái lạnh lụng xinh đẹp.
"Tôi giúp gì được cho ngài ạ?" Cô gái tóc xanh lịch sự hỏi.
Cuối cùng cũng có người biết tiếng nhật, gã mừng rỡ "Tôi là người bên cục cứu hỏa. Đến để yêu cầu nhà mua bình chữa cháy." Gã rút danh thiếp giả ra và đưa cho cô hầu gái tóc xanh.
Khi cô hầu gái tóc xanh đưa tay nhận danh thiếp, trong một thoáng gã cảm thấy cặp mắt tựa như pha lê kia vừa phát sáng. Nhưng có lẽ chỉ là do gã nhìn nhầm.
☆
(Tên bịp bợm...)
Saphir che giấu thái độ chán ghét, trên gương mặt vẫn hiện lên nét lịch sự hiếu khách. Không gì có thể qua mặt được cặp mắt <Thẩm Định Ma Nhãn> của Saphir. Rõ ràng là thông tin trên tờ danh thiếp không hề trùng khớp với thông tin của gã.
"Ruby, tên đàn ông này có ý định lừa gạt chủ nhân."
"Quả nhiên, em đã thấy nghi ngờ gã này từ đầu rồi."
"Chị cũng nghĩ vậy. Chủ nhân có căn dặn là không được ra tay với con người của thế giới này."
"Thế thì chúng ta hãy tiếp đón gã thật nồng hậu để gã không dám quay trở lại đây nữa đi."
☆
Hai cô hầu gái nói chuyện với nhau bằng một thứ ngôn ngữ mà gã đàn ông không thể hiểu. Tuy nhiên, gã lại cảm nhận được mồ hôi lạnh đang túa ra từ lưng mình.
"Trước hết, xin mời ngài vào nhà ạ."
Dường như đã bàn bạc xong, cô hầu gái tóc xanh quay lại, mời gã vào nhà.
Ban đầu gã có hơi cảnh giác, nhưng thiết nghĩ, những cô gái xinh đẹp như vậy thì có thể làm gì được mình, nên gã thoải mái chấp nhận đề nghị.
Gã được đưa đến phòng đón khách trong tòa tề thự khang trang, rộng lớn, trên đường đi gã bắt gặp rất nhiều hầu gái. Gã thầm nghĩ, không biết chủ nhân của ngôi nhà này là một người thế nào. Gã cũng hơi sợ sợ. Nhưng khi nghĩ rằng, nếu không lừa bán được bình chữa lửa, kiếm đại một cái cỡ gì đó rồi rời khỏi là được, tâm trạng của gã lại phơi phới như trước.
"Xin hãy đợi một chút. Tôi sẽ bảo người mang thức uống và món ăn độc đáo ra tiếp đãi ngài."
Không hiểu sao, cô bé hầu gái tóc đỏ lại cười hì hì. Nhưng vì nụ cười ấy quá ngây thơ và dễ thương, nên gã mất đi cảnh giác. Gã ngồi thư giản trên ghế sô pha và đảo mắt nhìn quanh căn phòng.
Quả là một nơi sang trọng. Gã nghĩ. Toàn bộ những thứ được trang trí trong căn phòng này, nhìn món nào cũng trông vô cùng quí giá. Gã chưa từng thấy những vật này trước kia. Nhưng gã đoán, mỗi món ít nhất cũng phải có giá trên dưới một triệu yen.
Mắt gã lại dừng lại ở trước cơ thể đầy đặn của cô bé hầu gái tóc đỏ. Nhìn kỹ thì bộ trang phục hầu gái này hình như được thêu bằng chỉ vàng. Thứ gì được thêm màu vàng vào thì đều trông thấy nó rất sang trọng, gã không biết chỉ này là vàng thật hay giả, nhưng tóm lại là cô bé hầu gái diện nó trong rất hợp.
Cốc cốc.
Gã nghe thấy tiếng gõ cửa. Cùng lúc đó là rất nhiều hấu gái kéo vào trong phòng. Cô hầu gái tóc xanh ban nãy cũng có mặt. Gã còn nhìn thấy một con thỏ bông lẫn vào dưới chân của những hầu gái, nhưng chắc chỉ là do tưởng tượng.
"Mời ngài dùng thức uống."
Cô hầu gái tóc xanh nói, một cô hầu gái tóc hồng miệng tươi cười mang nước đến cho gã. Gã vừa cười cười vừa nhận lấy cốc đồ uống. Gì thế này? Trong cốc là một chất lỏng có màu kì lạ. Gã không nhìn ra được đó là màu hồng hay màu tím. Gã ngước mặt lên định đặt cốc xuống, nhưng khi nhận thấy cô hầu gái tóc hồng vẫn tươi cười nhìn mình, gã vội nhấp một ngụm.
Ngon tuyệt!? Thứ gì thế này! Nhìn màu sắc trông có vẻ khó uống, nhưng hương vị lại ngon đến không ngờ. Gã chưa từng được uống thứ nào ngon như vậy trước kia. Đầu gã bắt đầu quay mòng mòng như chong chóng.
"Tiếp theo sẽ là món ăn. Chúng tôi đã sử dụng một phương thức nấu nướng mới lạ và chọn ra loại thịt hảo hạng nhất để tiếp đãi quý khách."
Gã đang cảm thấy lâng lâng hào sảng thì lại đột nhiên nghe thấy giọng nói. Khi gã ngước mắt lên nhìn, ở đó đã xuất hiện một cô hầu gái tóc nâu.
Hả?! Gã câm nín. Cô hầu gái tóc nâu đẩy một chiếc bàn đựng đầy đĩa thức ăn vào. Nhưng nếu chỉ có như vậy thì chẳng có gì đáng nói. Gã nhìn đăm đăm vào chiếc đĩa được bày ở giữa bàn. Cái đó chẳng phải là đầu người sao?! Tại sao một cái đầu người lại được đặt ở trên bàn ăn!!!
Cái đầu đã qua nấu nướng chìn giòn, lưỡi nâu thè ra, nhãn cầu lồi như sắp rơi xuống đĩa. Gã sợ đến phát khiếp.
"Thưa ngài, đây chính là lợn quay, mời ngài dùng bữa ngon miệng ạ."
Lúc này, gã mới để ý đến xung quanh. Ánh mắt của những cô hầu gái nhìn gã giống như đang nhìn một bãi nôn. Lạnh lùng, đáng sợ. Cổ họng gã nghẹn ứ, dù muốn hét lên cũng không hét được.
Gã tính chạy nhưng bị té, gã ngoảnh đầu lại nhìn nhưng những cô hầu gái chỉ nhìn gã bằng ánh mắt như thể nhìn thấy sâu bọ. Híiii... Gã đảo mắt tìm cô bé hầu gái tóc đỏ, nhưng cô bé lại đang ôm bụng cười.
"Cứu tôi với!"
Mãi mới la lên được nhưng lời đầu tiên thốt ra từ cửa miệng của gã là lời cầu cứu. Gã xoay xở bò được ra khỏi phòng. Nhận thấy không ai đuổi theo, gã nhào ra khỏi cửa sổ, cứ thế chạy thục mạng ra bên ngoài.
☆
"Chà, chạy mất rồi nhỉ." Garnet vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.
"Ngài ấy không thích thịt lợn quay nhỉ?" Saphir nghiên đầu.
"Hì hì." Ruby ôm bụng cười.
"Đã cất công nướng thịt Death Boar cấp tốc bằng ma nhãn... Mà, mọi người cùng ăn thôi. Đừng để phí phạm sinh mệnh của lợn!" Amber phân phát thịt cho mọi người.
"Nhân tiện, thức uống là do ai chuẩn bị vậy?" Saphir hỏi.
"Là Garnet." Amber đáp.
"Chà, hình như tôi đã ép nhầm nước ép của nấm hoang tưởng rồi." Garnet kiểm tra lại cốc nước, môi vẫn nở một nụ cười.