Vì sức mạnh của hai bên quá chênh lệch nên cảnh chiến đấu hơn ấy một chút... Sau này, sẽ có mấy kẻ thù khủng hơn nữa, đến lúc đó mình sẽ cố gắng màu mè hơn tí.
----------------------
Kể từ ngày hôm đó, mỗi đêm tôi đều tạo ra Thánh Khí trước khi đi ngủ. Dẫu biết làm vậy là vô ích, nhưng tôi không thể không cảnh giác với tên Grandmaster gì đó. Chiếc balo đi phược chứa đầy Thánh Lực này, chính là biện pháp phòng vệ duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra.
(...không ngờ, nó lại có thể giúp ích theo cách này.)
Tôi mang ba lo trên lưng và rời khỏi nhà từ cửa sổ. Mục đích điểm chính là tề thự của ma ca rồng.
(Mau chóng tiêu diệt lũ vampire này rồi nghỉ ngơi cho thỏa thích thôi. Sau đó thì...)
À, phải rồi. Thử chinh phục hầm ngục thì thế nào nhỉ? Dẫu sao, tôi cũng có một chút hứng thú...
☆
...Đã có một thời, tôi suy nghĩ ngây thơ như vậy đó. À không, hình như là vào khoảng một giờ trước chăng? Tóm lại...
(...Mình đã nhầm rồi!)
Chủ nhân của ngôi tề thự này không hề bình thường! Lượng ma lực tương đương với Bá tước mà tôi cảm nhận được vào hôm qua thực chất chỉ là lượng ma lực rò rỉ.
Khoang hãy nói đến chuyện cô ta có thể tự do xuất hiện dưới ánh sáng, chỉ với một cái liếc nhìn của cô ta, cơ thể của tôi đã bất động, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
Vào khoảnh khắc cô ta mở Không Gian Thứ Nguyên, tôi có thể cảm nhận được một lượng ma lực (ví bằng bạo lực cũng không sai) nồng nặc tràn ra từ đó. Bá tước... Không, Nữ hoàng? Không không không... thậm chí là hơn cả như thế nữa!
Cô ta không phải là một tồi tại mà con người có thể đối đầu. Thuật Thức Không Gian của Gandmaster giờ đây không khác gì là một trò trẻ con. Không Gian Thứ Nguyên, Á không hoặc nói cách khác... thì đó chính là một thế giới.
Phải, cô ta có đủ khả năng để tạo ra một thế giới. Lĩnh vực được cho rằng là thuộc về Thần Thánh. Thử hỏi, làm sao tôi có thể đánh bại một tồn tại như vậy!?
(...không xong rồi không xong rồi!)
Chạy thôi... nhưng bằng cách nào?!
Ngoại trừ cô ta, còn có hai hầu gái khác. Hoàn toàn không thể cảm nhận được ma lực từ hai hầu gái này. Nhưng linh cảm mách bảo tôi rằng cả hai đều tương đối nguy hiểm.
Ánh mắt của cô hầu gái tóc xanh như thể nhìn thấu toàn bộ tôi. Trước khi tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân và bước vào trong tề thự, cô ta đã cười tôi bằng mũi. "Kẻ như ngươi mà cũng dám thách thức chủ nhân" Tôi có thể cảm nhận được ngụ ý phía sau nụ cười kinh thường kia.
Và rồi...
"Amina, tiếp đãi cậu ta đi."
Chất giọng thanh thoát tựa như lời tuyên án của tử thần nhẹ vang lên. Cảm tưởng như, sự xâm nhập của tôi không khiến cô ta tức giận. Ánh mắt của cô ta đã nói lên điều đó. Nó như thuộc về một đứa trẻ hiếu kỳ quan sát con kiến tình cờ xuất hiện trong nhà.
Tuy nhiên, câu nói ấy lại mang đến cho tôi cảm giác an tâm mãnh liệt. Ít nhất, chủ nhân của ngôi tề thự này không có ý định chiến đấu với tôi. Chỉ vậy thôi cũng đã khiến cho cảm giác sợ hãi trong tôi vơi đi vài phần. Dẫu tình hình chẳng khá khẩm hơn là bao nhiêu...
Có vẻ như, đối thủ của tôi sẽ là cô hầu gái tóc bạch kim – Amina.
"Rất hân hạnh được làm quen, tôi là Amina. Là một trong những thành viên của Đội hầu gái dưới trướng chủ nhân Remia."
Bằng phát âm tiếng nhật đặc trưng của người ngoại quốc, Amina nhấc váy lên và lịch thiệp cúi đầu.
(...thật khó tin.)
Khuyến tộc, nói cách khác, đó chính là một phiên bản thấp kém hơn của vampire. Ngoài bản năng hút máu ra, chúng chẳng còn gì khác. Đừng nói đến việc chào hỏi, ngay cả ý thức cũng không tồn tại.
Tuy nhiên, nếu đó là khuyến tộc của Nữ hoàng thì lại là một chuyện khác. Điều tôi muốn nói ở đây là, đẳng cấp của chủ nhân tỉ lệ thuận với sức mạnh của khuyến tộc.
"Tôi là Takuya."
Không lễ nghĩa đến mức cúi đầu nhưng tôi vẫn giới thiệu tên mình.
Một lần nữa, tôi quan sát kỹ lưỡng Amina. Mái tóc bạch kim và cặp đồng tử bạc. Những đặt điểm này làm tôi liên tưởng đến những người sở hữu Thánh Lực cao.
Ma lực ảnh hưởng không ít đến màu tóc và màu mắt của một người. Chẳng hạn như, người sở hữu ma lực của Hỏa thường sẽ có tóc đỏ hoặc mắt đỏ. Thánh Lực cũng tương tự.
Trang phục trên người Amina là trang phục hầu gái, nhưng lại mang phong vị gì đó giống với nữ tu sĩ. Váy tà đuôi tôm, mũ trùm tu sĩ, phụ trang thánh giá ngược treo bên hông. Phong cách thời trang khiến tôi phải nghi ngờ rằng, liệu thiếu nữ này có đúng là vampire không...
"Ngài Takuya nhỉ. Tôi có thể cảm nhận được Thánh Lực mạnh mẽ bên trong ngài. Nào, hãy cho tôi thấy sức mạnh của ngài đi!"
Biểu cảm vẫn không thay đổi, Amina bước lên một bước. Đừng nói là phòng thủ, ngay cả cảnh giác cũng không.
(...này này, xem thường tôi quá rồi đấy.)
Nhận thấy có nói gì cũng vô nghĩa, tôi quyết định mở màn bằng một đòn phi dao.
"Hãy nhận lấy!"
Dao găm chứa đầy Thánh Lực phóng thẳng đến Amina như một mũi tên ánh sáng. Thoạt nhìn thì đây quả là một đòn tấn công tầm thường. Thế nhưng, nó là một đòn tấn công nghiêm túc với chỉ số tấn công trên 5000, ma lực gần 9000 và tốc độ trên dưới 3600. Ngay cả Bá tước cũng không thể dễ dàng né được đòn công kích toàn lực này...
"Chỉ như vậy thôi sao?"
...mũi tên ánh sáng nhanh hơn vận tộc âm thanh đã nằm gọn giữa hai ngón tay nhỏ nhắn của Amina.
(...hả?)
Trong một thoáng, tôi đã chẳng thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Dù thế nào đi nữa, đỡ đòn tấn công bằng hai ngón tay vẫn là quá sức tưởng tượng!
Sốc lại tinh thần, tôi chuẩn bị cho đợt công kích tiếp theo. Nếu một vẫn chưa đủ, vậy thì gia tăng số lượng. Sử dụng phương thức đơn giản mà ai cũng có thể nghĩ ra...
"Thế này thì sao!"
10, 20, 30, 40, 70, 100... những đợt công kích liên tiếp tưởng chừng như sao băng ấy... dễ dàng bị hóa giải trước một lớp khiên vô hình.
Đang ở giữa trận chiến, vậy mà tôi chỉ muốn ôm đầu. Đòn công kích đầy tự hào, từng đánh bại vô số Bá tước đã bị chặn đứng bởi một thuật thức. Không chỉ thế...
(...vừa rồi là Thánh Thuật?)
Ma lực đã được chế ngự hoàn hảo trong một thoáng bị rò rỉ bởi thuật thức chính là Thánh Lực. Thật chẳng thể hiểu nổi. Tại sao ma cà rồng lại có thể sử dụng Thánh Thuật?!
"Đừng nói là hết rồi nhé."
"Hừ! Vẫn chưa đâu."
Tôi cố tỏ ra mạnh mẽ.
Trận chiến bắt đầu chỉ được 5 phút, vẫn còn quá sớm để kích hoạt bùa chú, nhưng xem ra... tôi đã hết lựa chọn rồi. Mặc dù gánh nặng là không nhỏ, tuy nhiên kéo dài trận chiến này cũng chỉ mang về cho tôi bất lợi.
1 bùa thế mạng, 30 bùa phòng ngự, sau đó sử dụng tối đa 100 bùa cường hóa tấn công. Sức tấn công hiện giờ của tôi là 50000. Đồng thời, chuyển hóa hết số bùa và dao găm còn lại thành Thánh Lực, tập trung toàn bộ Ma lực vào lòng bàn tay.
Tuyệt kỹ tất sát tôi đã dùng trong trận chiến cuối cùng với Nữ hoàng – Thánh Kiếm.
Cùng với sức nặng như thể bị một ngọn núi đè lên người, Thánh Kiếm được hình thành từ giữa hai lòng bàn tay tôi.
"Amina, em thấy thế nào?"
"Chỉ chừng này mà cũng có thể trở thành dũng sĩ cứu thế. Thật nực cười ạ."
"...Em nói hay lắm~" Tự khi nào đã dùng xong bánh và đang thưởng trà, chủ nhân của tề thự - Remia như thể không nhịn được cười nhã nhặn đưa tay che miệng.
Quả nhiên, tôi cảm thấy khá bực tức. Có mơ, tôi cũng không ngờ mình lại bị ma cà rồng xem thường đến mức này. Ở thế giới bên kia, tôi có thể từ hào vỗ ngực và nói rằng, tôi chính là nỗi sợ hãi của lũ ma cà rồng!
(Đằng này cũng có niềm tự hào của dũng sĩ cứu thế đấy!)
...Đúng vậy, nhân cơ hội này tôi sẽ tấn công vào Chủ nhân. Chỉ cần đánh bại Chủ nhân, khuyến tộc sẽ trở thành rắn mất đầu. Thế nhưng... lựa chọn này của tôi là sai lầm nghiêm trọng. Có lẽ, tôi đã thực sự quá cả tin vào sức mạnh của bản thân.
"Mừ... có vẻ như quý ngài không biết lượng sức mình rồi nhỉ. Được thôi, để tôi cho ngài thấy một phần sức mạnh của Amina này.
Aora một trong bảy tổng lãnh thiên sứ, ta ra lênh cho ngươi hãy hiện thế!"
(Xin lỗi Hina... Anh của em không xong rồi........)