Ma Cà Rồng Trở Về Thế Giới Hiện Đại

Mở ra <Cổng Bóng Đêm> ở phía sau nhà kho, tôi xuất hiện và thế chỗ cho Shadow. Tôi đẩy cửa nhà kho và bước vào bên trong. Không gian tờ mờ tối, được chiếu sáng le lói bởi ánh chiều tà, đâu đó khiến tôi cảm thấy quen thuộc.

Đứng chờ một chút, cửa phòng kho đột nhiên trược ra, Himemaki Rei đã đến.

Từ nơi ngược với chiều của ánh sáng, lớp trưởng Himemaki Rei phóng tằm mắt về phía này như thể để xác định điều gì đó. Song, không phát ra câu nào, Himemaki rút ngắn khoảng cách. Ở một vị trí gần hơn, chúng tôi chỉ trao đổi ánh mắt. Bầu không khí u ám của nhà kho hoàn toàn chìm trong tĩnh lặng. Từ đâu đó, thỉnh thoảng có thể nghe thay âm thanh hô hào vui tươi của những bạn học sinh trong các câu lạc bộ thể thao.

(Quả nhiên, lớp trưởng sở hữu một vẽ đẹp thật kiều diễm...)

Mái tóc đen suôn mượt trải dài ngang vai. Đôi đồng tử đồng màu ánh lên vẻ sắc bén, trí thức bên dưới cặp kính. Sóng mũi cao, đôi môi căng mọng. Biểu cảm trên khuôn mặt gần như không tồn tại.

Vẫn không phát ra câu nào, lớp trưởng Himemaki Rei đột nhiên giơ cao cánh tay trái. Thế nhưng, trước khi cánh tay ấy giáng xuống đã bị tôi bắt lại.

Lớp trưởng Himemaki Rei thường đánh tôi trong im lặng giống như vừa rồi. Hành động ấy thật ra... không hẳn là không có chủ đích. Nghe nói, gia đình Himemaki Rei rất nghiêm khắc với bạn ấy. Đến mức độ nào thì tôi không rõ. Tuy nhiên... có thể nói, bắt nạt tôi như vầy chính là cách giải tỏa căng thẳng duy nhất của lớp trưởng Himemaki Rei.

Kỳ thực, hành động này là không thể tha thứ được. Bị một người không phát ra ngôn từ nào đánh đập... đáng sợ hơn vẻ bề ngoài đấy. Nắm lấy tay Himemaki Rei, tôi dồn sức kéo bạn ấy vào người mình.

Sẽ không nhẫn nhịn nữa đâu, đây chính là cách mà tôi phản kháng bạn đấy, lớp trưởng gương mẫu. Himemaki Rei bị kinh ngạc trước động thái của tôi, không bỏ qua sơ hở đó, tôi ngước lên và đặt môi mình lên đôi môi sắc hồng anh đào kia.

"...ưm........." Himemaki liền đẩy tôi ra. Có điều, với sức lực cơ bắp tầm thường của con người, hành động vừa rồi là một hành động hoàn toàn vô nghĩa.

".....hmm......." Tôi tiếp tục ấn môi mình lên môi Himemaki Rei. Đồng thời cũng gửi ma lực chứa <Mị Hoặc> vào.

Chẳng mấy chốc "haa haa haa..." hơi thở của lớp trưởng Himemaki Rei đã rơi vào trạng thái hỗn loạn. Hai má bạn ấy bắt đầu đỏ dần lên, ánh mắt nhìn tôi cũng ẩn chứa một nét gì đó bối rối. Thật không thể ngờ được, chỉ như vậy thôi... ấy thế mà tôi đã phá vỡ được hình tượng lạnh lùng của lớp trưởng.

(...aaaa... thật tuyệt vời!)

Không ai có thể cưỡng lại <Mị Hoặc> của tôi, cho dù người đó có là một cô gái lạnh lùng đi nữa. Và hơn thế, Himemaki Rei là người đã từng bắt nạt tôi. Một người như vậy đang dần bị nhuộm trong sắc màu của tôi. Hiện thực này cùng với mong muốn chiếm đoạt không khỏi khiến tôi cảm thấy hưng phấn.

"...umm!?" Đột nhiên cục diện thay đổi. Trong một thoáng mất cảnh giác, tôi bị Himamki Rei đẩy ngã xuống đệm thể thao dùng trong giờ thể chất. Quá bất ngờ và không kịp phản ứng... lúc nhận ra, Himemaki Rei đã nằm đè lên người tôi.

Tay trái của Himemaki Rei cố định trên ngực tôi, tay còn lại vòng ra sau cổ... hành động này như thể không để tôi chạy thoát. Vâng... lẽ ra là người nắm giữ thế cục vậy mà giờ đây... tôi lại đang là bên bị tấn công.

(...Himemaki?)

Lưỡi của hai chúng tôi quấn vào nhau nhưng là do Himemaki Rei chủ động. 5 phút... 10 phút? Nụ hôn nồng nhiệt ấy đã kéo dài trong bao lâu, tôi cũng không rõ nữa... chỉ biết là... vừa kết thúc nó lại bắt đầu.

"........mmm..............."

"...mmm......"

"...haa haa haa......." C-Cuối cùng tôi cũng được giải phóng rồi sao...?

"...haa haa...... là cậu đã chủ động trước... đứng trách tôi đấy nhé..."

Lớp trưởng Himemaki Rei dựng người dậy và bắt đầu cởi bỏ đồng phục. Vâng... tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy nhỉ?



".....................ư.................... Higusa?" Dựa đầu trên cánh tay đã khiến bản thân bị khuất phục, tôi nhân cơ hội này tiến sát vào cổ lớp trưởng Himemaki Rei và ghim răng nanh. Đừng quên, tôi mới là người chủ động đấy! Vâng, lẽ ra tôi nên như vậy ngay từ đầu sau khi <Mị Hoặc> thành công.

"...đây là...........!?"

Quá trình <Khuyến Tộc Hóa> đã chính thức diễn ra. Tôi tìm đến giới hạn của Himemaki Rei và bắt đầu truyền ma lực của True Vampire vào. Dẫu phòng kho có hơi tối, song với cặp mắt của ma cà rồng, tôi có thể nhìn rõ từng biến đổi một trên cơ thể lớp trưởng... Rei.

Làn da đã trắng sáng, nay lại càng trắng hơn nữa. Vòng eo thắt chặt lại. Đùi, mông và ngực... dáng vóc nói chung, mỗi giây mỗi hoàn hảo hơn. Nét mặt vẫn vô cảm không đổi... nhưng đôi mắt đã ánh lên sắc đỏ, đặc trưng của ma cà rồng.

Rei không thức tỉnh Ma Nhãn... có điều, chiến lực của Rei đã đạt đến con số 30000. Tạm thời, tôi đã có thể an tâm. Xem ra người ở thế giới hiện đại cũng có thể <Huyến Tộc Hóa>. Thế nhưng, một trường hợp thành công thì không nói lên được điều gì. Vậy nên, tôi sẽ tìm thêm ứng cử viên cho khuyến tộc.

Quá trình <Khuyến Tộc Hóa> kết thúc. Hiện tại, tôi và Rei đã trang phục chỉnh tề.

"...chủ nhân... chủ nhân? ... Thật kỳ lạ... nhưng nói tóm lại... kiến thức này là thế nào đây?"

Lúc này, Rei bỗng ôm đầu bối rối.

Dường như kiến thức và thông tin về sự tồn tại của ma cà rồng cũng như khả năng sức mạnh đã được truyền tải trực tiếp vào não bộ của Rei. Bị bối rối có lẽ cũng là do lượng thông tin đột ngột hiện hữu này.

"Rei, tôi là một True Vampire. Hiện tại, cậu đã trở thành khuyến tộc của tôi."

Quả nhiên, tôi không thể gọi Rei – bạn cùng lớp, là "em" như những người khác.

"...không, tôi biết điều đó... mà thôi, nếu điều chủ nhân nói là thật... vậy có nghĩa là..." Rei gỡ cặp kính và cho vào túi. Đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ thẫm của cậu ấy nhìn chăm chú vào hai lòng bàn tay bản thân.

Bỗng chốc, trên đôi bàn tay ấy xuất hiện một vòng xoáy màu đen. Trong một khoảng thời gian ngắn, Rei đã hoàn toàn thuần thục <Ma Thuật Bóng Đêm>.

Himemaki Rei (Vampire)

Ma lực: 30000/30000

Chiến lực: 30000

(←Chi tiết chỉ số )

Kỹ năng:

<Ma thuật bóng đêm> <Điều khiển bóng> <Khuyến tộc> <Tự hồi phục> <Mị hoặc> <Cường hóa thể chất> <Vô hiệu hóa vật lý> <Vô hiệu hóa ma pháp> <Vô hiệu hóa ánh sáng> <Chuyển hóa ma lực>

Đại khái thì đây chính là bảng trạng thái của lớp trưởng.

"Cánh của tôi thực sự đã mọc ra..." Rei phẩy phẩy đôi cánh trông giống cánh dơi vừa được mọc ra từ sau lưng. Vâng... lớp trưởng có vẻ thích ứng nhanh nhỉ.

"Không cần phải xác nhận với tôi đâu, nếu cậu muốn thì có thể bay thử..."

"Cảm ơn... T-Tuyệt!" Rei vỗ cánh khiến cho cơ thể của bản thân lơ lửng giữa nhà kho chật hẹp. Nếu muốn, lớp trưởng có thể ra ngoài bay... nhưng đừng để ai bắt gặp nhé.

".........." Tôi chỉ đứng yên quan sát. Vâng, có vẻ như... Rei thật sự hạnh phúc khi bản thân có thể bay.

"...A ha ha....... thật tuyệt vời. Sức mạnh này... tôi có cảm giác như được giải phóng khỏi tất cả mọi thứ vậy." Biểu cảm vẫn không đổi nhưng vì cố gắng nở nụ cười, thành ra... khuôn mặt Rei lúc này trông vô cùng hiểm ác.

"....... Cậu không sao chứ?"

"Không những không sao mà tôi còn cảm thấy rất tự do nữa. Cảm ơn chủ nhân nhé. Như vậy, tôi sẽ không cần phải trông chừng sắc mặt của cậu dì ngày qua ngày..."

Sau đó, tôi được Rei kể rõ hơn về hoàn cảnh của bạn ấy. Bố mẹ của Rei đã mất trong một vụ tai nạn. Hiện tại, bạn ấy đang sống ở nhà cậu dì, tức em trai của bố và vợ của người đó.

Tiếp theo là tình tiết mà tôi không thể chấp nhận được.

Cậu của Rei đã miễn cưỡng Rei lúc bạn ấy 12 tuổi. Mối quan hệ ép buột này kéo dài trong vòng 1 năm cho đến khi người dì phát giác ra. Sau vụ việc đó, người dì đã đối xử rất tàn độc và nghiêm khắc với Rei.

Nghiêm cấm mọi hoạt động giải trí. Điểm số luôn phải đứng đầu lớp. Tiền làm thêm, một nửa phải đền bù phí tinh thần cho người dì. Ngoài ra còn nhiều điều kiện không thể chấp nhận khác...

Tuy nhiên, vì không thể sống tự lập ở độ tuổi này, Rei chỉ còn cách là trông chừng sắc mặt của họ, sống qua ngày.

"Xin lỗi chủ nhân... tôi bắt nạt chủ nhân cũng là vì không thể chấp nhận thái độ bất cần của chủ nhân lúc ấy..."

Trong khi bản thân phải sống trong một môi trường khắt khe, tôi lại là một đứa có điều kiện nhưng không chịu phấn đấu. Rei dùng tôi để giải tỏa... Vâng, không phải là tôi không hiểu đâu. Nhưng tôi cũng biết đau mà.

(...nhưng thôi.)

Giờ thì, Rei đã là khuyến tộc của tôi rồi.

"Nếu vậy... Rei hãy đến chỗ của tôi đi."

Trên thực tế, ngay từ đầu, tôi đã có ý định này rồi. Mục tiêu chính của tôi vẫn gia tăng khuyến tộc mà. Vâng, thử nghiệm chỉ là quá trình thôi nhé.

"Mặc dù phải tham gia vào đội hầu gái..."

"Không thành vấn đề. Tôi sẽ về nhà thu dọn đồ đạt."

"...nhanh nhỉ."

"Chỉ cần có thể thoát khỏi ngôi nhà đó, tôi nguyện đi theo chủ nhân. Nói đúng hơn, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài theo chủ nhân nhỉ."

Vâng... mong muốn ở bên cạnh chủ nhân là bản chất của khuyến tộc mà. Hơn nữa, tôi cũng sẽ rất vui nếu được những khuyến tộc quay quanh.

"Hẹn gặp chủ nhân ở ga. Tôi không có điện thoại, có lẽ sẽ phải bắt chủ nhân đợi..."

"Không sao, tôi sẽ đợi cậu ở nhà ga."

Nếu cần thiết, tôi sẽ chủ động liên lạc với Rei qua nhánh kỹ năng trong <Khuyến Tộc Hóa>.

Sau khi Rei rời khỏi...

"Giờ thì..."

...tôi hướng cặp đồng tử tỏa ra ánh sáng tím của bản thân về một góc của nhà kho. Một vài chiếc hộp nhảy được đặt ở đó.

"Không cần phải trốn nữa đâu, cô bé có thể bước ra rồi đấy."

Chiếc hộp nhảy ở giữa, từ đó tôi có thể ngửi thấy mùi đặc trưng của một thiếu nữ. Vâng... có lẽ vì cô bé này đã chứng kiến từ đầu đến cuối...

Đương nhiên, tôi biết cô bé ở đó ngay từ đầu rồi. Tôi không bắt bài ngay là vì định chọn cô bé cho ứng cử viên thứ hai.

"X-Xin lỗi Hinahina không cố ý đâu ạ... Hinahina chỉ tình cờ trốn trong nhà kho thôi ạ..."

Xuất hiện từ hộp nhảy là một cô bé có diện mạo...

"Đây là... này, cô bé có thể cho tôi biết tên được không?"

"D-Dạ vâng... là Amakawa Hina ạ..."

...Amakawa Hina, tôi tuyệt đối không thể để cô bé này chạy thoát.

--------------------

Nhân tiện: tên của Amakawa Hina được ghép lại từ bốn chữ hán tự. Cam Khả Ái và Sồ... có ý nghĩa là "Một chú chim nhỏ nhắn vừa đáng yêu vừa ngọt ngào".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui