Thật ra đã có chuyện quái gì diễn ra vậy hả?! Khi tôi về đến nhà, bố mẹ của tôi đã được làm mới. Theo đúng nghĩa đen. Không hơn cũng không kém... cũng không hẳn? Họ thậm chí còn trông xinh đẹp hơn trong ảnh cưới nữa!
Hiện tại, cả gia đình chúng tôi đang ngồi trên bàn ăn. Ở bên dưới ánh chiều tà, khung cảnh này tựa hồ như được cắt ra từ một bức tranh hùng vĩ vậy.
Bố mẹ có chuyện quan trọng muốn thông báo, nên đã gọi cả nhà tập trung tại phòng ăn, nơi chúng tôi thường xuyên họp mặt cùng nhau. Trong lúc tôi vẫn chưa thể chấp nhận thực tại, câu nói tiếp theo của mẹ đã khiến tôi phải nhảy dựng lên.
"Chúng ta sẽ chuyển nhà sao!"
"Đúng vậy, là vào ngày thứ bảy tuần này."
Mẹ nghiêm túc gật đầu. Tôi nhìn qua bố rồi nhìn sang chị Remia. Cả hai cũng gật đầu. Sau chuyện bố mẹ đột ngột trẻ hóa là đến chuyển nhà à... tôi thật sự không thể hiểu nổi nữa.
"Vậy còn trường học thì sao?"
Phải có lý do gì đó, bố mẹ mới đưa ra quyết định chuyển nhà như thế này. Chẳng hạn như công việc của bố có biến chuyển gì đó, buộc phải dọn đi để thuận tiện đi lại? Chí ít, tôi không muốn hai người giữ bí mật với tôi. Dù nguyên nhân có là gì, tôi tin bản thân vẫn có thể chấp nhận được mà.
"À, về chuyện này con có thể an tâm. Nơi chúng ta sẽ chuyển đến chỉ cách chỗ hiện tại vài ga thôi."
Cách vài ga. Cũng không xa mấy. Có điều, từ nay phải sử dụng tàu điện đi học à...
"Cụ thể là ở đâu?"
"Mẹ muốn tạo bất ngờ cho Julia. Vậy nên, hãy đợi đến ngày thứ bảy nhé~"
Mẹ vỗ hai tay vào nhau và nở nụ cười tinh nghịch. Khuôn mặt giống hệt chị Remia của mẹ khiến tôi không thể nhìn trực diện.
Đêm hôm đó, tôi tiếp tục nhắn tin với Akira... nhưng anh ấy vẫn không hồi đáp. Buổi trưa, tôi có đến lớp Akira. Anh Shinya nói, Akira không khỏe từ hôm qua nên đã xin về sớm. Kể từ khi đó, anh Shinya không liên lạc được với Akira nữa. Anh Shinya có bảo rằng, hôm nay sẽ đến thăm bệnh Akira.
Đương nhiên, tôi cũng rất muốn đến thăm bệnh Akira. Là vì tin nhắn có chuyện gấp của mẹ nên tôi đã không thể đi được. Bây giờ lại đột ngột phải chuyển nhà. Có lẽ, đợi mọi chuyện ổn thỏa rồi, tôi sẽ gặp trực tiếp và giải thích với Akira sau. Mong rằng, Akira sẽ không giận vì tôi không thể đến thăm anh ấy vào lúc này.
☆
Sáng hôm sau, tôi đã kể với Reiko về chuyện chuyển nhà.
"Đột ngột quá nhỉ! À, chuyển nhà rồi nhớ thông báo với tớ nhé. Tớ muốn biết Julia sống ở đâu và nhà trông như thế nào!"
Reiko có vẻ rất hào hứng. Đôi khi, tôi cảm thấy ghen tỵ với tính cách hào sảng của cô bạn thân này.
"Không chỉ vậy thôi đâu... nói sao nhỉ... bố mẹ tớ tự nhiên trông trẻ hẳn ra. Có khi còn trẻ trung hơn cả trong ảnh cưới nữa."
"Hê... có một chuyện thần bí như vậy sao?"
Reiko không mấy quan tâm, bắt đầu tâng cầu.
"Reiko không tin chứ gì. Họ nói đã tham gia vào một câu lạc bộ chăm sóc sắc đẹp gì đó, nhưng tớ thấy rất mờ ám."
"Sao chẳng được. Tớ thấy trẻ trung là điều tốt mà. Vận động viên như chúng ta, quan trọng nhất không phải là thần kinh vân động và sức khỏe sao?"
Tôi cũng bắt đầu luyện tập tâng cầu. Bí quyết là nằm ở trọng tâm. Để giữ được cầu lâu nhất có thể, cần phải căn chuẩn xác cho cầu rơi vào trung tâm vợt. Bài luyện tập này sẽ giúp ta cải thiện khả năng kiểm soát vợt và cầu.
"Đúng là như vậy... mà Reiko thật sự muốn trở thành một vận động viên cầu lông chuyên nghiệp sao?"
Trong giấy nguyện vọng nghề nghiệp, Reiko đã ghi như vậy vào dòng đầu tiên.
"Ừm. Sau khi tốt nghiệp cao trung, tớ sẽ vào một trường đại học chuyên về cầu lông. Còn Julia thì muốn trở thành giáo viên mầm non nhỉ?"
Giọng điệu này... Trông tôi không giống như vậy chứ gì! Ngay cả tôi cũng thấy thế đấy. Tuy nhiên nhé, nếu không nắn nót từ nhỏ, những đứa trẻ sẽ có nguy cơ trở nên giống như chị Remia lúc trước đó. Có thể nói, động cơ của tôi là đến từ ám ảnh. Nó không hoàn toàn trong sáng. Dẫu vậy, tôi vẫn muốn trở thành một giáo viên mẫu giáo. Chỉ là... chị Remia đã thay đổi. Bây giờ, tôi không còn biết đâu là đúng đâu là sai nữa.
"...tớ cũng không biết nữa."
"Nói sao nhỉ... tớ nghĩ Julia sẽ hợp với giáo viên mẫu giáo đó. Cậu được trẻ con yêu thích mà. Dạo trước bắt gặp cô bé lạc mẹ, tớ làm đủ trò mà em nó không nín khóc. Vậy mà Julia chỉ nói chuyện thôi, cô bé đã cho biết tên và tuổi rồi."
Tôi không thể nói là mình rất thích trẻ con. Nhưng tôi không ghét chúng. Trẻ con thường rất đơn sơ. Tiếp cận trẻ con đừng vì mục đích, mà hãy đơn sơ như chúng. Reiko cố gắng vỗ cô bé nín khóc, ngược lại càng khiến cô bé khóc dữ dội hơn.
"Ừm... Reiko nói cũng đúng. Đó là ước mơ tớ đã quyết định từ lâu. Không nên dễ dàng bị lay động như vậy... có vẻ chúng ta đi hơi quá xa rồi nhỉ. Thứ bảy tuần này gia đình tớ sẽ chuyển nhà, có gì tớ sẽ chụp ảnh cho Reiko xem nhà mới."
"Ồ, rất đáng mong chờ nha. Mà Julia có cần giúp gì không, để hôm thứ bảy tớ đến phụ cậu nhé?"
Về chuyện đó...
"Chỉ mang theo quần áo và đồ dùng cá nhân thôi. Ở nhà mới đã có đầy đủ nội thất rồi. Hôm đó sẽ có người đến đón."
"Hừm, nghe có vẻ thần bí nhỉ. Mà thôi, chuyện đến đâu thì đến. Tập trung luyện tập thôi, trước khi bị huấn luyện viên nhắc nhở!"
Tôi nhìn về cuối sân, huấn luyện viên đang trừng mắt nhìn hai người chúng tôi từ xa.
"Ừm..."
☆
Thứ bảy cuối cùng cũng đã đến. Vào khoảng 8 giờ sáng, một chiếc xe hạng sang chạy đến và đỗ trước nhà tôi.
Người lái xe là... một chị gái tóc trắng. Điểm đáng nói ở đây, trang phục của chị gái này là trang phục hầu gái. Ngoài ở Akihabara, tôi chưa từng nhìn thấy người mặc đồ hầu gái.
"Tôi tên là Hakua. Hôm nay tôi sẽ ngồi ở ghế lái xe." Hakua đưa tay che miệng. Chị ấy vừa ngáp à?
Ấn tượng của tôi về Hakua là một người tương đối biếng nhác. Giả sử chị Remia không nhắc nhở, Hakua thậm chí sẽ không rời khỏi xe và tự giới thiệu về bản thân.
Nhân tiện, chị tôi quen biết với chị hầu gái Hakua này sao? Trên hết, tại sao chúng tôi lại được hầu gái đến tận nhà đón như vậy? Tôi hoàn toàn không thể bắt kịp tình hình.
Kết quả, sau khi để hành lý vào thùng xe, gia đình chúng tôi đã được hầu gái mở cửa xe mời vào ghế ngồi tận tình. Bố mẹ ngồi ở hàng ghế sau cùng, tôi ngồi cạnh chị Remia ở hàng ghế giữa. Xe bắt đầu chạy khi chúng tôi đã thắt dây an toàn.
Khung cảnh bên ngoài chuyển động. Trong lòng tôi, vừa chất chứa kỳ vọng vừa có đôi chút hồi hộp. Không biết đã bao nhiêu phút trôi qua, phía bên kia mặt kính trong suốt, từ đường lớn với nhiều xe cộ qua lại đã chuyển sang cảnh sắc vắng vẻ hơn cùng những ngôi nhà cao sang, đồ sộ.
(...hình như đây là phố thượng lưu nhỉ.)
Tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng đến khu phố này bao giờ. Trong lúc nghĩ vơ vẩn như vậy, cảnh vật bên ngoài đã ngừng chuyển động.
"Đến nơi rồi ạ."
Giọng Hakua vang lên. Tôi hiểu kỳ ngoảnh mặt lại...
☆
"Bất ngờ chưa, đây chính là nhà mới của chúng ta đấy~"
Đứng trước cánh cổng hào nhoáng mẹ xoay gót chân, hướng nụ cười tinh nghịch về phía này.
(...không đùa đó chứ!)
Đây chính là nhà mới của chúng tôi thật sao? Từ ngoài này, tôi đã có thể nhìn thấy sân vườn rộng lớn mênh mông rồi. Chưa kể, ở phía sau lưng mẹ... còn có hai hàng hầu gái đang đứng cúi đầu tiếp đón!
Từ giữa hai hàng hầu gái, một hầu gái tóc đỏ bước đến. Cúi đầu kính cẩn.
"Thưa ông chủ, bà chủ và hai cô chủ. Xin hãy để hầu gái trưởng là tôi, Akane dẫn đường cho mọi người ạ."
Đầu tiên hết, tại sao màu tóc của mọi người đều đặc trưng hết vậy?! Không không, quan trọng hơn... tại sao chúng tôi lại được tiếp đón bởi nhiều hầu gái như này? Trời ạ, tóm lại tôi nên bắt đầu thắc mắc từ đâu?
"Đây là... nào, Masahiro, Julia, Remia, cùng vào trong chiêm ngưỡng ngôi nhà mới của chúng ta thôi~"
Mẹ có vẻ rất vui. Nhưng tôi thì không thể dễ dàng để bị cuốn theo như vậy. Được hầu gái trưởng Akane dẫn đường, chúng tôi bước qua cánh cổng hào nhoáng.
Đúng như tôi nghĩ, khu vườn rộng mênh mông. Ể, kia không phải là hồ bơi sao? Còn có rất nhiều loại hoa kỳ lạ được trồng trong vườn nữa. Tòa nhà ở trung tâm... nói đúng hơn là tề thự nhỉ? Từ ngoài cổng thì trông không lớn lắm. Đến gần mới hiểu được là nó đồ sộ và hùng vĩ ra sao!
Tôi hỏi lại một lần nữa nhé, gia đình của chúng tôi thật sự sẽ sống ở nơi này?
Sau đó, chúng tôi được hầu gái trưởng Akane dẫn đến phòng khách. Hành lang và tất cả mọi thứ ở đây đều vượt quá thường thức của tôi, ngay cả phòng khách này cũng không ngoại lệ. Thay vì gọi là phòng khách, tôi thấy nó rộng lớn như đại sảnh. Thêm vào đó là chiếc ghế sô pha êm đềm, mộng mơ tựa hồ như thả mình trên nước này... không biết được sử dụng chất liệu gì nhỉ?
"Chắc hẳn mọi người cũng đã mệt mỏi sau chuyển đi dài rồi. Bữa trưa sẽ được chuẩn bị ạ. Từ giờ cho đến lúc đó, hầu gái riêng sẽ đưa mọi người về phòng nghỉ ngơi. Khi bữa trưa hoàn tất, tôi sẽ đến phòng gọi mọi người ạ."
Mẹ tôi là người hào hứng nhất đã kéo bố đi xem phòng. Chị Remia có việc nên đã rời khỏi ngay sau đó cùng với hầu gái trưởng Akane. Chỉ còn tôi và hầu gái riêng.
Hầu gái riêng à...
"Thưa cô chủ Julia. Tôi là Marie. Từ ngày hôm nay, tôi sẽ là hầu gái riêng của cô chủ. Mong được tận tình phục vụ cô chủ ạ."
Hầu gái Marie cúi đầu kính cẩn. Vâng... quả nhiên tôi không thể quen với bầu không khí này.
"Chị Marie, phòng của tôi..."
"Thưa cô chủ Julia, hãy để tôi dẫn đường ạ."
Marie đi trước, tôi lặng lẽ bước theo sau. Trên hàng lang, tôi bắt gặp không ít hầu gái đang quét dọn. Nhìn thấy tôi, tất cả mọi người đều ngừng tay và cúi đầu. Ngoài cười khổ đáp lại, tôi không biết nên phản ứng thế nào.
Phòng của tôi... dường như không khác gì so với phòng khách, về độ rộng lớn ấy.
Ấn tượng của tôi về căn phòng này...
Đầu tiên hết, đập vào mắt tôi chính là chiếc giường cỡ vua kèm khung màn sang trọng ở giữa phòng. Một mình tôi nằm ở trên đó, hẳn có lăn chục vòng cũng sẽ không bị rơi xuống sàn.
Tiếp đến. Cái gì đây? Màn hình tivi 100 inch? Cả PS5, Switch và dàn máy tính tôi luôn muốn có từ lâu cũng được bố trí ở đây. Trên bàn trang điểm... iphone 13 pro max nhỉ. Gần đây, tôi thường xem review về con mới nhất này mà.
Tủ quần áo. Thôi thì, tôi sẽ gọi nó là phòng quần áo vậy. Hiện tại vẫn chưa có bộ nào, nhưng tôi không nghĩ, quần áo của bản thân có thể lấp đầy được căn phòng này.
Đèn trùm. Tủ lạnh nhỏ. Nhân tiện, có cả phòng tắm và nhà vệ sinh trong phòng ngủ. Chỉ riêng phòng ngủ này thôi, đã không khác gì một căn hộ cao cấp rồi.
Bố mẹ tôi là gì vậy!?
"...Cô chủ Julia không sao chứ ạ?"
Marie vẫn luôn túc trực ở cửa, nhìn thấy tôi ôm đầu ngồi thụp xuống, liền chạy đến, lo lắng hỏi.
"Không có gì. Tôi chỉ hơi mệt một chút thôi."
"Thế thì không ổn ạ. Để tôi giúp cô chủ nằm nghỉ ạ."
Marie đỡ vai, đưa tôi đến giường.
Đây là... vừa ngồi lên, tôi đã biết đó là chất liệu giống với ghế sô pha ở phòng khách. Tạm thời bỏ qua phiền muộn, tôi ném mình lên giường. Quả nhiên, chất liệu này thật tuyệt vời. Cảm tưởng tựa như đang bồng bềnh trên mặt biển vậy.
(...............................................................................................................)
Vâng, nói sao nhỉ. Thực tâm, tôi đã từng rất ngưỡng mộ cuộc sống giàu sang. Đôi lúc nhìn bạn học tự do mua sắm, khoe khoang hàng hiệu, tôi không khỏi cảm thấy ghen tỵ.
Tại sao tôi không được sinh ra trong một gia đình giàu có hay tại sao bố không cố gắng hơn nữa. Những suy nghĩ này, thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong tôi.
Tuy nhiên, mọi thứ đến quá đột ngột lại là một chuyện khác. Tôi hoàn toàn không thể thực cảm được. Từ khi bước chân vào tề thự, tôi vẫn luôn cho rằng, bản thân đang lạc vào một giấc mơ.
Bình tĩnh lại suy nghĩ... được sống trong nơi này cũng không quá tệ. Tôi không muốn trở thành một con người thực dụng, nhưng đâu có gì sai khi sống trong xa hoa. Trên thực tế, không phải ai cũng có được cơ hội này. Thay vì bận tâm đủ điều, có lẽ tôi nên tận hưởng chiếc giường này. Tay tôi vỗ nhẹ lên đệm.
Tuy nhiên, có cơ hội tôi sẽ hỏi bố mẹ cho ra ngô ra khoai sau. Còn bây giờ...
[Reiko: Hả ể?! Đây là nhà mới của Julia!!!!]
Iphone dòng mới thật tuyệt vời. Tôi đã thử chụp hồ bơi, sân vườn và phòng của mình cho Reiko xem. Bức nào bức nấy đều đẹp đến không thể chê vào đâu. Cứ như thể là được cắt ra từ thực tại vậy.
[Reiko: Nè nè! Video chat đi!]
[Julia: Oke!]
Đã kết nối với Reiko.
"Thấy thế nào, cậu đã tin chưa!"
[Trời ạ, Julia mà tớ biết đã trở thành tiểu thư rồi sao?!]
Tôi có thể thấy được khuôn miệng há hốc của Reiko.
"Ngày mai Reiko rảnh không? Đến nhà tớ nhé."
[Rảnh mà rảnh mà. Đến liền đến liền. Tớ có cần mang theo đồ bơi không?]
"A ha ha, Reiko còn hoảng hơn cả tớ nữa."
[Tại vì tại vì... thật sự quá đường đột mà!]
Nhìn thấy Reiko còn hỗn loạn hơn bản thân, tôi đã phần nào bình tĩnh trở lại.
Điều chỉnh lại tinh thần, tôi bắt đầu đưa Reiko bên kia màn ảnh đi vòng quanh phòng mình.
Cốc cốc.
"Cô chủ Julia, đã đến giờ dùng bữa trưa rồi ạ."
Đã đến giờ này rồi sao...
"Reiko, tớ đi ăn một chút đây."
[Ừm. Tớ cũng ăn trưa luôn. Chút nhớ gọi lại nhé.]
"Ừm."
☆
Vâng, tôi không cảm thấy bất ngờ nữa. Trên bàn ăn lúc này được lấp đầy bởi những món ăn trông vô cùng hấp dẫn. Không những thế, muốn ăn món gì, chỉ cần nói với Marie bên cạnh, Marie sẽ đi đến đĩa và lấy về giúp.
Tiện thể nói luôn, tôi không lười đâu nhé. Bàn ăn thật sự rất dài. Thêm nữa, Marie sẽ tỏ ra khó xử nếu tôi tự đi gắp đồ ăn. Trên hết, cả bố mẹ và chị Remia cũng được hầu gái riêng phục vụ tận tình. Tôi không thể tỏ ra khác biệt được.
"Cô chủ Julia thấy những món ăn này thế nào ạ?"
Nhận ra tôi đã dùng bữa xong, hầu gái trưởng Akane bước đến.
"Rất ngon..."
"Thế thì tốt quá ạ. Tôi sẽ truyền đạt với bếp trưởng Gar... Momoka."
Tuyệt thật nhỉ. Truyền đạt với bếp trưởng. Giống như trong nhà hàng pháp vậy. Tự nhiên tôi cảm thấy vô cùng phấn khởi. Được tận hưởng như thế này, làm sao tôi có thể bất mãn cho được.
Trở về phòng, tôi chọn ra một bộ đồ ngủ rồi bước vào phòng tắm... bắt gặp Marie theo sau mình, tôi vội vàng đẩy chị ấy ra.
"Cô chủ Julia... đang làm gì vậy ạ...?"
Marie khỏe hơn vẻ bề ngoài rất nhiều. Dẫu có vận dụng hết sức lực, tôi cũng không thể khiến chị ấy lùi một bước.
"Xin lỗi, tôi chỉ bị bất ngờ thôi. Tôi có thể tự vào tắm một mình được mà."
"Không được ạ. Tôi sẽ bị hầu gái trưởng trách phạt ạ."
Không không không. Riêng chuyện này là tuyệt đối không thể. Từ trước đến nay, tôi chưa từng tắm cùng ai cả. Nói chung là nó rất xấu hổ.
"Tôi sẽ không nói với ai đâu."
"Như vậy cũng không được ạ. Chăm sóc cô chủ Julia là công việc của tôi. Nếu không hoàn thành được công việc..." Đột nhiên, Marie quỳ xuống phủ phục.
T-Tôi phải làm sao đây!
"...tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đứng ở ngoài đợi ạ."
"Chị hiểu là tốt rồi..."
Như một điều hiển hiên, phòng tắm cũng rất rộng. Khi nhìn thấy nước nóng phun ra từ khuôn miệng há hốc của một con sư tử, tôi chỉ có thể cười khô khốc. Kết quả, vì phòng tắm quá rộng nên tôi cảm thấy không được tự nhiên mấy.
"Thưa cô chủ Julia, tôi xin phép được trở về phòng ạ. Ban đêm sẽ có hầu gái khác túc trực bên ngoài. Nếu có việc gì, xin cô chủ hãy rung chiếc chuông này ạ. Tôi xin phép thất lễ ạ."
Đêm đến, tôi chỉnh độ sáng đèn chùm ở mức thấp nhất và nhảy lên giường tận hưởng cảm giác êm đềm tuyệt diệu.
"Vậy là, một ngày đã kết thúc rồi sao..."
Hôm nay quả là một ngày dài. Tôi đã cố gắng tận hướng nó, nhưng những thắc mắc khiến tôi bận lòng vẫn mãi không chịu biến đi. Thêm nữa, tôi vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với bố mẹ và chị Remia. Nhìn vào biểu hiện tự nhiên của ba người họ, tôi nghĩ ba người họ biết gì đó nhưng không chịu nói với tôi.
Mà thôi... sao cũng được. Dẫu sao mẹ cũng đã cho phép Reiko đến nhà chơi vào ngày mai. Đã thế, tôi sẽ ngủ cho thật ngon giấc, để mai cùng Reiko đi khám phá khắp nơi trong ngôi tề thự này!
Cốc cốc.
Đang tự trấn an bản thân nên tôi đã giật mình khi nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Là chị đây. Đêm nay, chị có thể ngủ cùng Julia không?"
"Ngủ cùng! ...tạm thời, chị hãy vào đây đi."
Nhắc mới nhớ, từ sáng đến giờ tôi vẫn chưa được ngửi mùi hương của chị Remia....................... Không không không, không phải như vậy!
"Cảm ơn em."
Chị Remia xuất hiện trong bộ váy ngủ tương đối mỏng. Tôi không thể rời mắt khỏi dáng vóc khơi gợi của chị ấy. Đến khi nhận ra, chị Remia đã ngồi lên mép giường. Hiền dịu nhìn tôi.
"...T-Tại sao chị lại đến phòng tôi vào giờ này chứ!"
Tôi vội vàng đánh mặt sang chỗ khác.
"Julia thấy cuộc sống ở đây thế nào?"
"...cũng không tệ."
Tôi cảm thấy rất hài lòng. Chỉ là... nó quá đường đột thôi.
"Vậy à..." Tôi có thể cảm nhận được chị Remia đang rút ngắn khoảng cách với mình. "Đây là lần đầu tiên hai chị em mình ngủ cùng nhau nhỉ."
"Hả?! T-Tôi đã nói sẽ đồng ý-"
Chị Remia ôm tôi từ bên cạnh...
"Chị yêu em, Julia."
...cùng với hơi thở dịu nhẹ, chất giọng ngọt ngào của chị Remia vang vọng trong tai tôi.
"Na na na...!"
"Nào, đi ngủ thôi. Ngày mai, Reiko sẽ đến mà đúng không?"
"Ngốc!"
Kết quả, tôi đã ném cái người đó ra ngoài.
(...người mà mình thích là Akira... người mà mình thích là Akira... người mà mình thích là Akira...)
...đúng vậy người tôi thích là Akira!