, tôi quan sát trận chiến của Liselotte. Cách em ấy chiến đấu quả thực... rất liều mạng. Biết rằng, chủng tộc ma cà rồng là chủng tộc sở hữu khả năng tái tạo cao và bất tử. Nhưng làm sao tôi có thể chịu đựng được khi chứng kiến em ấy bị bắt nạt chứ...
Dẫu vậy, giả sử tôi bước ra giúp đỡ, chắc chắn Liselotte sẽ tự trách móc bản thân vô dụng. Với một cô bé đã từng bị người thân và tổ đội bỏ rơi, nó như là một nỗi ám ảnh vậy. Bằng chứng là, suy nghĩ của Liselotte thường đi theo hướng tiêu cực.
Hiểu được suy nghĩ của Liselotte, tôi đã không can dự vào trận chiến. Không, nói đúng hơn, tôi đã âm thầm hồi phục vết thương cho cô bé từ xa bằng cách vận dụng . Vì quá tập trung vào trận chiến, nên dường như Liselotte không nhận ra điều này. Mà như vậy cũng tốt.
Rời khỏi hầm ngục từ vòng tròn ma thuật, Liselotte ngã ào vào lòng Hera và rơi vào giấc ngủ như ngất đi. Cảm thấy lo lắng cho Liselotte, tôi bước ra khỏi
.
"...C-Chủ nhân ma cà rồng!"
Không còn tâm trạng bận tâm đến xung quanh, tôi bước đến và đặt tay lên cơ thể Liselotte, kiểm tra tình trạng của em ấy.
(...thật may mắn. Có vẻ như em ấy không bị làm sao cả. Chỉ bị sốc do tiến hóa thôi.)
Sau trận chiến vừa rồi, Liselotte đã tiến hóa thành Vampire Baron. Đối với tôi, sự kiện này là một bước tiến đáng kinh ngạc. Tuy vậy, giờ không phải lúc để tâm đến chuyện vặt vãnh.
"...chủ nhân... cảm ơn chủ nhân vì đã đến đây vì chúng em ạ."
Trong lúc tôi kiểm tra cho Liselotte, Hera im lặng quan sát. Nhận thấy thần thái của tôi đã trở lại bình ổn như mọi khi, em ấy cúi đầu kính cẩn.
"Đó là lời hứa của ta với các em. Ta tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ mặc bất kì khuyến tộc nào của mình."
Tôi bế Liselotte lên và quan sát nét mặt đáng yêu trong lúc ngủ của cô bé.
"Chủ nhân... nhiệm vụ thế nào ạ?"
"Hera, hôm nay em có thể về được rồi. Nhiệm vụ thu thập thông tin hãy để khi khác."
"Thưa chủ nhân, em xin được phép thất lễ ạ."
Hiểu được tình hình hiện tại, Hera chìm vào
. Lúc này, Liselotte cần được nghỉ ngơi. Quả nhiên, tôi không thể để Hera tiếp tục thực hiện nhiệm vụ.
Mải đến giây phút này, tôi mới nhận ra quanh đấy có rất nhiều ánh mắt đang quan sát mình. Một trong số đó... không phải là cậu Kurahashi Takuya đó sao?
Nhìn thấy cậu ta tôi mới nhớ, tôi đã nhờ cậu ta thu thập thông tin của Guild giúp nhỉ.
"Cậu Kurahashi, cậu đã vất vả rồi. Xin lỗi vì khuyến tộc của tôi có hơi hiếu chiến."
Thật ra... tôi đã theo dõi nhóm Liselotte từ lúc bước vào hầm ngục. Mặc dù đã thể hiện đủ điều, nói rằng nhiệm vụ lần này sẽ giao lại toàn bộ cho mọi người, song tôi vẫn cảm thấy lo lắng.
Rất có thể cơ chế hầm ngục ở thế giới hiện đại này sẽ khác với dị giới nơi tôi từng bị triệu hồi. Nghĩ vậy khiến tôi không thể ngồi yên chờ đợi kết quả được. Trên thực tế, nội dung bên trong cánh cửa cuối cùng cũng rất khác so với hầm ngục tôi từng chinh phạt. Chuyện này, khi khác tôi sẽ điều tra chi tiết hơn...
"...à không... nói sao nhỉ... tôi không ngờ cô sẽ xuất hiên vì khuyến tộc."
"Liselotte và Hera đều là những khuyến tộc quan trọng của tôi. Vậy nên, dẫu có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ xuất hiện và che chở cho các em ấy."
"Nè nè, Kurahashi, đó là ai vậy meo. Không hiểu sao bản năng của tôi mách bảo rằng, không được phép chọc giận người đó giận meo."
Lúc này, tôi nhận ra ở sau lưng cậu Kurahashi còn có hai người khác. Tuy khá bất ngờ vì bạch miêu tộc xuất hiện ở đây, song tôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh.
"...chuyện đó tôi sẽ nói sau... Từ giờ, cô tính làm gì?"
Cậu Kurahashi không cần phải cảnh giác như vậy đâu. Tôi cũng không có tâm trạng cho việc khác.
"Tôi sẽ đưa Liselotte về. Tuy nhiên, trước đó, tôi cần xóa ký ức của những con người quanh đây."
Bạch miêu tộc và cô gái trong đồng phục học sinh có vẻ là bạn của cậu Kurahashi nên tôi sẽ không đặt hai người này vào phạm vi.
"...xóa ký ức meo?"
"Chỉ trong một thoáng đã..."
Cô gái bạch miêu và cô gái còn lại hoảng hốt ôm lấy nhau.
Những con người với phong thái tương đối giống mạo hiểm giả bất chợt ngồi sụp xuống nền bê tông. Nhưng hãy yên tâm đi, tôi chỉ xóa ký ức của họ về sự xuất hiện của tôi và cho họ ngủ một chút thôi.
"Vậy thì, hẹn gặp cậu Kurahashi trong dịp khác."
"Đợi..."
Tôi với Liselotte trong vòng tay đã lặn vào
. Phát động , tôi đưa em ấy trở về tề thự.
☆
Báo cáo Hera ghi chép sau khi qua tay Saphir đã đến lượt tôi. Nếu là đúng với dự định ban đầu, tôi sẽ chỉ ngồi yên trong thư phòng, đọc báo cáo. Nhờ theo dõi suốt từ đầu đến đuôi, đâm ra, hầu hết nội dung trong báo cáo đều trùng khớp với trí nhớ của tôi.
"Chủ nhân, em đã đưa Liselotte đến ạ."
Từ đó đã khoảng một ngày trôi qua, hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, tôi có dặn Ruby, nếu Liselotte khỏe lại, hãy đưa em ấy đến thư phòng của mình.
"Cảm ơn em, Ruby. Em có thể quay trở lại với công việc rồi."
"Vâng ạ."
Ruby vẫn còn rất nhiều công việc, em ấy đóng cửa lại và chóng vánh rời khỏi. Liselotte từ lúc bước vào phòng vẫn cúi đầu không lên tiếng.
"Liselotte..."
"Chủ nhân... xin lỗi ạ!"
Tôi không khỏi kinh ngạc. Vì sao em ấy lại xin lỗi?
"Xin lỗi vì đã khiến chủ nhân phải lo lắng ạ... em đã nghe mọi người kể lại... là chủ nhân đã xuất hiện ở hầm ngục và đón em về..."
Vâng, hóa ra là chuyện này sao.
"Liselotte, em là khuyến tộc quan trọng của ta. Thử hỏi, ta làm sao có thể bỏ mặc một cô bé đã hết lòng vì mình như vậy."
"...nhưng mà-"
"Không nhưng nhị gì cả. Ngược lại, ta còn phải ban thưởng cho em nữa... em đã làm rất tốt. Một mình chinh phục hầm ngục. Không những thế, còn an toàn trở về chỗ ta."
"...cảm ơn chủ nhân ạ. Chủ nhân thật tốt bụng ạ."
Đôi mắt đỏ thẫm của Liselotte đã đong đầy, ngân ngấn lệ. Tôi chậm rãi đứng đậy, đi đến bên cạnh, ôm Liselotte vào lòng và xoa nhè nhẹ tóc mai của cô bé. Mái tóc cam được buộc hai đuôi của cô bé khẽ rung lên.
"Phần thưởng Liselotte mong muốn là gì?"
Tôi nhẹ nhàng hỏi cô bé.
"...em nói ra được chứ ạ?"
"Tất nhiên rồi."
Bỗng chốc, hai ma cô bé đỏ lên.
"...em em muốn được nằm lên đùi chủ nhân và được xoa đầu giống như vậy ạ!"
Liselotte thốt lên thật nhanh như để che giấu đi sự ngượng ngùng. Vâng, cô bé quá đáng yêu. Như vậy, tôi chỉ còn một lựa chọn. Đó chính là đáp ứng yêu cầu của em ấy mà thôi.
"Liselotte, em thấy thế nào?"
Ngồi trên ghế sô pha, để Liselotte nằm lên đùi mình, tôi nhẹ nhàng, mềm mỏng xoa dịu mái tóc cam của cô bé. Cảm giác mượt mà rất thích tay. Tuy vậy, lần này là tôi ban phần thưởng cho Liselotte. Giả như không tập trung, nét mặt của tôi sẽ nhanh chóng giãn ra.
"Rất tuyệt vời ạ. Em muốn được như thế này mãi mãi ạ."
"Mãi mãi thì có hơi... Được rồi, ta sẽ xoa cho đến khi em thỏa mãn."
"Vâng ạ♪"
Bản thân tôi cũng mong rằng, khoảng thời gian hạnh phúc như hiện tại sẽ kéo dài bất tận. Thế nhưng, vẫn có chuyện bắt buộc tôi phải điều tra.
Chỉ là... trong khoảnh khắc này, tôi sẽ quên đi mọi thứ và vuốt ve cô bé đang làm nũng trên đùi mình.
☆
Bước vào , tôi đi đến căn phòng cất giữ chìa khóa hầm ngục Liselotte mang về.
"Quả nhiên là như vậy..."
Thử cầm chiếc chìa khóa trên tay, tôi ngay lập tức hiểu ra điểm khác thường. Cảm giác này lúc quan sát trận chiến của Liselotte, tôi cũng đã cảm nhận được rồi. Giờ đây, khi chạm vào chiếc chìa khóa, cảm giác ấy lại càng trở nên rõ rệt hơn.
"Nhân tạo nhỉ..."
Tôi không còn nhận định nào khác. Thứ này không phải do thần linh tạo ra. Nói cách khác, hầm ngục Liselotte đã chinh phạt chính là hầm ngục nhân tạo, là một bản sao gần giống với bản gốc.
"...không phải."
Chiếc chìa khóa này vẫn chưa hoàn thiện. Nắm trong tay chiếc chìa khóa hầm ngục mang hình dạng quái lạ, tôi giải phóng ma lực và truyền vào nó.
Chẳng mấy chốc hình dạng của nó đã thay đổi. Từ một chiếc chìa khóa trông giống kim loại tan chảy, trở thành chìa khóa... tôi nên giải thích thế nào đây. Hình thoi hoặc ngôi sao? Được bao bọc trong một vòng tròn. Từ khung của vòng tròn, mọc ra đôi cánh dơi? Đại thể, phần thân của chiếc chìa khóa có hình dáng như trên. Còn phần chìa trông giống thánh giá? Xin lỗi, tôi không biết cách gọi của những phần trên chìa khóa.
Tóm lại, hiện tại, sau khi được truyền ma lực, nó đã trở thành một chiếc chìa khóa hầm ngục hoàn chỉnh.
"...không phải là chìa khóa hầm ngục sao?"
Tôi chưa từng thẩm định ra kết quả giống như thế này trước đây. Chẳng hạn như chìa khóa hầm ngục của
sẽ có tên là .
Mảnh ghép Noah. Rốt cuộc thì đây là thứ gì...
"Không được...?"
Dẫu đã thử mở cổng hầm ngục từ , song không xảy ra bất kì phản ứng gì. Điều này chứng tỏ, thứ này không phải chìa khóa hầm ngục. Càng lúc càng thần bí.
Tóm lại... tạm thời, tôi sẽ cất giữ này trong kho lưu trữ. Hôm trước, bản đồ hầm ngục Liselotte chụp và gửi trong nhóm chat trên Line, tôi đã xem qua rồi. Ở Nhật Bản này, tồn tại tổng thể là 32 hầm ngục (bây giờ chỉ còn lại 31).
"...không còn cách nào khác."
Tôi là kiểu người một khi đã bận tâm thì không thể ăn ngon, ngủ yên. Vậy nên, tôi quyết định sẽ tự mình chinh phục một trong số những hầm ngục này.
☆
Nơi tôi chọn là một hầm ngục nằm cách tề thự vài ga. Hiện tại, bóng tối đã bao trùm toàn bộ không gian. Chỉ có ánh sao và mặt trăng là nguồn sáng, soi rọi le lói trên con đường núi thoai thoải.
Vâng, hầm ngục mà tôi nhắm đến có tên chính thức là Peak. Có lẽ tên gọi của hầm ngục này bắt nguồn từ địa điểm nó xuất hiện.
Qua khỏi kết giới, tôi tìm thấy cổng vào của hầm ngục Peak. Vào giờ này quả nhiên là không có một bóng người tụ tập ở quanh đây nhỉ.
Quan sát một vòng và không tìm thấy ai, tôi bước vào bên trong.
Cảnh tượng bên trong... tựa như một hang động phong hóa vậy. Trần và tường tỏa ra lân quang màu xanh dịu nhẹ, không gian tương đối rộng rãi, ở chính giữa là một hồ nước phát ra ánh sáng xanh nhạt.
(Đây không phải lúc ngắm cảnh.)
Tôi tiến đến gần hồ nước. Có vẻ như, trong hầm ngục Peak này, đối thủ của tôi sẽ là ma vật thủy sinh. Giả sử ai đó hỏi, ma cà rồng có thể thở được dưới nước không, tôi sẽ trả lời rằng... đương nhiên là không rồi. Nhưng về cơ bản, không hít thở thì tôi vẫn tồn tại được. Vâng, quả nhiên tôi là một tồn tại gian lận nhỉ.
Mà thôi, ngày mai tôi còn có buổi chụp ảnh chính thức ở DrySense, nhanh chóng chinh phục hầm ngục rồi về đi ngủ thôi.
...vâng, tôi đã dùng hủy diệt toàn bộ mọi thứ. Những sinh vật có thể di chuyển được đều trở thành mục tiêu và tan biến chỉ trong chưa đầy một nốt nhạc. Kỳ thực, ma thuật của tôi không mang lại một chút hình thức hay tính giải trí nào. Thứ tôi có thể mang lại chỉ là sự tàn phá.
Chưa đầy 3 phút, tôi đã đến được cánh cổng cuối cùng ở tầng 100. Khối kim loại đã chiến đấu với Liselotte chưa kịp chuyển hóa hình dạng đã bị hủy diệt trong 3 giây.
...tóm lại, tôi đã có được thứ hai. Vâng, đúng như tôi nghĩ, hầm ngục ở thế giới hiện đại có gì đó rất mờ ám.
Vẫn chưa đoán được là gì, Tuy vậy, tôi tin rằng, nếu tiếp tục thu thập , câu trả lời sẽ dần lộ diện.
Những hầm ngục còn lại... có lẽ, tôi sẽ giao cho đội hầu gái của mình. Giả sử để tôi chinh phục, ngày hôm sau, toàn bộ hầm ngục ở Nhật Bản này tuyệt nhiên sẽ bốc hơi hết.
Nếu có một tồn tại hay thế lực nào đó đứng đằng sau vụ việc này, e rằng cách làm của tôi sẽ khiến đối phương rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Vâng, hiện tại, tốt hơn hết vẫn là xem xét tình hình. Trong lúc đội hầu gái chinh phục những hầm ngục còn lại và thu thập , tôi sẽ âm thầm ở phía sau theo dõi tình hình.
Hãy giả định là có một thế lực nào đó ở đằng sau đi, tôi không nghĩ, đối phương sẽ xuất hiện nếu tôi ra mặt.
Mà nói gì đi nữa, vâng, tất cả vẫn nằm trong giai đoạn suy đoán. Chưa thể khẳng định được điều gì. Đề phòng vận nhất là tất yếu rồi. Tuy vậy, chỉ dừng lại tại đây thôi.
Đợi chút, vẫn còn. Là về . Thứ khiến tôi cảm thấy thần bí nhất... ma lực ẩn chứa trong mảnh ghép này có thể tạo ra phản ứng tiến hóa hoặc gia tăng chỉ số. Lý do Liselotte tiến hóa chắc hẳn là nằm ở đây. Tuy nó không gây ảnh hướng xấu... nhưng cơ chế lại hoàn toàn giống với hầm ngục ở dị giới.
...là ai đó đang cố gắng tái hiện lại hầm ngục sao?
Vâng, nếu cứ tiếp tục nghĩ ngợi như thế này, e rằng tôi sẽ không ngủ được mất. Rời khỏi hầm ngục đã sụp đổ, tôi lặn vào
và quay về tề thự. Khoảng thời gian tôi rời khỏi tề thự chỉ vỏn vẹn 10 phút.
(Ngày mai là buổi chụp ảnh chính thức rồi.)
Hôm chụp thử, tôi cũng đã nắm được phần nào chuyển động, động tác và tạo dáng rồi. Công việc người mẫu trên thực tế thú vị hơn tôi tưởng. Hơn hết là được chụp ảnh cùng Ruby. Và với Quazrt nữa.