Bên ngoài trời đã sáng mất rồi.
Đêm hôm qua sau khi ngắm nhìn thành phố từ tháp Tokyo, mọi người nói là muốn đến phòng tôi nên tôi đã mời họ vào phòng mình. Ban đầu mọi người cảm thấy lạ lẫm với nhiều thứ nên hết đụng đến món đồ này lại chạm đến món đồ nọ. Tôi đã phải sử dụng <Ma thuật bóng đêm> để lập một kết giới ngăn không cho âm thanh thoát ra khỏi phòng. Thật sự rất vất vả đấy. Mọi người cứ như trẻ con vậy.
Đến giữa chừng mọi người còn tìm thấy album của tôi trong tủ đồ nữa. Dù hơi xấu hỗ nhưng tôi vẫn cho mọi người xem ảnh của mình chụp lúc con bé. Được mọi người khen dễ thương khiến tôi vừa ngại vừa vui. À, nhân tiện, từ đầu đến cuối, Quartz chỉ nằm ngủ trên giường, hoàn toàn không tham gia cùng mọi người. Mà, dù đi đâu Quartz vẫn là Quartz, ngược lại tôi còn cảm thấy an tâm nữa là...
Sau khi cùng nhau xem album, chúng tôi chuyển qua xem anime trên điện thoại thông minh. Nhìn thấy những hình ảnh chuyển động với nhiều màu sắc, mọi người không khỏi hưng phấn. Đặc biệt trong đó là Ruby, mắt cô bé luôn tỏa sáng lấp lánh. Trông Ruby dễ thương như vậy, tôi chỉ muốn ôm Ruby vào lòng và giáng thật nhiều nụ hôn lên môi cô bé thôi.
Vâng, kìm nén.
Mà, nói chung, mọi người đã chơi đùa với nhau rất vui vẻ. Những khoảng thời gian như thế này thật đáng để chân trọng. Cũng chính vì vậy, tôi muốn nhanh chóng đưa mọi người ra khỏi Á không.
Hiện tại, bên ngoài đã là trời sáng. Cho đến thời điểm này, sức mạnh của tôi cũng không có vẻ gì là mất đi. Tuy vậy, một khi đã quyết định điều gì, tôi luôn muốn thực hiện nó nhanh nhất có thể. Vâng, trông vậy thôi chứ tôi không phải là người biết kiên nhẫn đâu.
Khi tấn công những thành phố của nhân tộc, đúng là tôi đã bày biện viết kịch bản và trình diễn rất nhiều màn kịch tàn sát. Nhưng đó là vì chúng thú vị. Công việc mà thiếu đi tính thú vị thì đâu thể duy trì dài lâu.
Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc dư dả thời gian. Vì vẫn chưa thể khẳng định tuyệt đối sức mạnh sẽ tồn tại mãi mãi. Thế nên, tôi buộc phải đưa mọi người ra khỏi Á không càng sớm càng tốt. Đối với tôi, không có gì quý giá bằng những khuyến tộc.
Thật ra, lúc quyết định trở về thế giới hiện đại, đâu đó trong tôi đã tin rằng, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, chúng tôi chắc chắn vẫn sẽ gặp lại nhau. Tuy kết quả hoàn toàn đúng với mong đợi. Nhưng cũng chính vì vậy, nỗi bất an trong lòng tôi mới không ngừng to lên.
Khát khao ở cùng mọi người. Khoảng thời gian ấy mới thật vui vẻ làm sao. Nhưng nếu sức mạnh biết mất, Á không cũng sẽ... Tôi không thể ngừng suy nghĩ những điều tiêu cực này trong khi đang vui đùa cùng mọi người.
Vâng, tôi là người có ý trí khá mạnh mẽ đấy. Tuy vậy, cũng có những lúc tôi cảm thấy lo lắng và bất an. Nhất là những điều liên quan đến người thân, người quan trọng. Mà, vốn dĩ, tôi cũng đâu phải loại người tinh tế gì. Bởi vì nhận được sức mạnh nên cách nhìn nhận của tôi mới có phần thay đổi ấy chứ. Trong thâm tâm, tôi cũng chỉ như bao cô nữ sinh 16 tuổi bình thường khác thôi.
À, nhân tiện, sinh nhật của tôi là 24/12 nhé. Vâng, thật kỳ diệu. Vậy ra, những điều tôi nói từ đầu đến giờ cũng chỉ để quảng bá cho ngày sinh nhật của mình à. Liệu có được tặng quà mừng không đây. À vâng, đùa đến đây thôi nhỉ.
Tóm lại mọi chuyện là như thế đó...
"Vậy nên, Saphir, xin lỗi nhưng em có thể đi cùng ta được không?"
Ai cha, Saphir đang làm nét mặt không hiểu gì hết kìa.
"Những người khác có thể quay trở về Á không. Mọi người đã buồn ngủ rồi đúng không. Đêm qua thật sự rất vui. Nhưng riêng Saphir. Xin lỗi, nhưng ta có việc muốn em giúp."
Vampire thức vào buổi sáng là một điều rất khổ sở. Cũng giống như human thức đêm vậy. Dù biết là vậy, nhưng trong Pentago chỉ có duy nhất Saphir là thích hợp với vai trò này thôi.
"Em không hiểu chủ nhân muốn nói gì... nhưng, vâng, nếu có thể giúp chủ nhân thì em rất sẵn lòng!"
Đã lấy được lời đảm bảo của Saphir rồi. Giờ thì, đến lượt tôi giải thích về kế hoạch lần này nhé.
Đầu tiên là mục đích.
Mục đích của tôi là đưa tất cả khuyến tộc ra khỏi Á không.
Bằng cách nào?
Vâng, đương nhiên nhanh nhất vẫn là sử dụng sức mạnh.
Với <Ma nhãn> của tôi thì không gì là không thể cả. Tùy tiện chọn một ông vua dầu mỏ, <Thôi miên> và nhờ ông ấy mua nhà cho là mọi chuyện ổn thỏa. Tuy nhiên, làm như vậy là không thú... không hợp pháp. Không khác gì là đi lừa người cả.
Thêm vào đó, ở giai đoạn này, khi vẫn chưa biết sức mạnh sẽ tồn tại trong bao lâu, tôi không muốn làm dụng nó quá nhiều.
Tạm thời bảo lưu.
Cách tiếp theo.
Thật ra, <Không gian bóng đêm> có thể tạo ra được rất nhiều không gian. Á không cũng chỉ là một trong số đó thôi. Ngoài ra thì còn có Kho lưu trữ nữa. Trong Kho lưu trữ của tôi có rất nhiều báu vật mà tôi đã đoạt được khi xâm lược lãnh thổ nhân tộc. Nhân tiện, Thánh kiếm của Dũng sĩ hiện cũng đang nằm trong kho lữu trữ. Đó là một thanh kiếm kỳ diệu được thần linh chúc phúc, có lẽ vì thế mà nó có thể gây sát thương lên tôi dù tôi có <Vô hiệu hóa vật lý>.
Tóm lại, nếu tôi mang chỗ báu vật kia đi bán, chắc hẳn cũng sẽ kiếm được không ít tiền. Và tất nhiên, tôi sẽ dùng số tiền trên để đảm bảo nơi ở cho khuyến tộc.
Vấn đề là, ở thế giới này tôi chỉ là một cô nữ sinh 16 tuổi. Vâng, tôi cần sự trợ giúp của Saphir cũng là vì vậy đó. Nếu tôi không nhầm thì trước khi trở thành vampire Saphir 22 tuổi thì phải.
Mà, đại loại là như vậy. Tôi cũng không biết mấy thứ ở trên có thể gọi là kế hoạch không. Nghe có vẻ ngây thơ quá nhỉ. Nhưng hiện giờ, thật sự tôi chỉ nghĩ được có vậy thôi. Còn một cách nữa là đi làm thêm, nhưng như vậy thì không biết phải đến khi nào mới tích góp đủ tiền.
Dù là nơi ở hay gì đi nữa thì cũng cần phải tiêu tốt rất nhiều tiền. Bao gồm cả đội hầu gái Pentagon thì cũng phải có ít nhất hơn 100 khuyến tộc đang sinh sống trong Á không. Là chủ nhân của mọi người, tôi có nghĩa vụ phải chăm lo cho bọn họ.
Nhưng trước đó là trang phục nhỉ. Trang phục hiện tại tôi và Saphir đang khoác trên người nhìn kiểu gì cũng quá nổi bật trong thế giới này. Không chín thì mười, chúng tôi sẽ bị nghĩ là đang cosplay.
"Đi đến trung tâm mua sắm thôi, Saphir!"
"Trung tâm mua sắm ạ...?"