{Side: Himemaki Miho}
Cuộc sống gia đình hạnh phúc của tôi đã hoàn toàn đổ vỡ. Ngày hôm đó, tôi phát hiện ra chồng mình và cháu gái có mối quan hệ bất chính.
Đối với một người luôn được dạy rằng phải tuân thuận gia đình chồng và kết hôn từ sớm như tôi, thực tâm khi đó đầu óc của tôi đã vô cùng rối loạn.
Rốt cuộc thì tại sao chuyện này lại xảy ra? Tôi đã sai ở đâu? Hay là ngay từ đầu việc đồng thuận nhận nuôi Rei đã là một sai lầm? Tôi thật sự chẳng thể hiểu nổi, dẫu sao hai người đó cũng là ruột thịt mà. Rei cũng chỉ mới có 13 tuổi...
Tôi chẳng muốn nghĩ nữa, tình huống này thật quá điên rồ. Tuy vậy, tôi nên xử trí thế nào đây. Báo cáo chuyện này cho bố mẹ? Không, giả sử để bố mẹ biết được chuyện này, gia đình của tôi tuyệt đối sẽ không còn phục hồi được nữa. Bằng mọi giá, tôi phải phục hồi lại toàn bộ mọi thứ như cũ.
Và thế là, tôi bắt đầu giám sát chặt chẽ, đối xử nghiêm khắc với Rei. Thiết nghĩ làm như vậy sẽ nghiền nát được thời gian con bé quyến rũ chồng tôi. Đương nhiên, ban đầu gặp rất nhiều trở ngại. Chồng tôi luôn tìm cách tiếp cận Rei và không bỏ cuộc. Song, vì tôi nắm được một vài hình ảnh gây bất lợi, nên cuối cùng chồng tôi cũng từ bỏ.
Thế nhưng, gia đình của tôi vẫn không thể quay trở về như trước. Đâu đó khiến tôi cảm giác rằng, một chiếc cốc đã vỡ nát thì dù có nỗ lực gom góp mảnh vụn cũng không thể nào biến nó trở lại nguyên vẹn như xưa.
Ít nhất, nếu có một đứa con... tôi nghĩ vậy. Sau đó, tôi đã thử rất nhiều cách. Nhưng kết quả vẫn là không thành công. Tôi có đến tìm bác sĩ. Song, bác sĩ nói, nguyên nhân là nằm ở một trong hai. Phải khám kỹ lưỡng mới có thể tìm ra kết luận. Đến đây, vì quá chán nản nên tôi đã bỏ cuộc. Trên hết, tôi không nghĩ chồng mình sẽ đồng ý đi bệnh viện vì vấn đề này. Gần đây, chông tôi mỗi lúc mỗi về trễ hơn do công việc...
Vào một ngày, Rei rời khỏi nhà. "Tôi sẽ giao lại toàn bộ tài sản của bố mẹ cho hai người, vì vậy hãy để tôi được yên." Rei để lại câu này rồi biến mất. Thực tâm, tôi nào có ý định chiếm đoạt tài sản của anh chị. Chồng tôi thì có vẻ rất hài lòng... tôi thật sự không thể hiểu con người này nữa.
"Cô ơi, có chuyện gì sao ạ?"
Ấy, tôi đã mải suy nghĩ. Bất chợt bị giọng nói của nhân viên kéo về hiện thực, tôi nhận ra bản thân đang đứng trước quầy rau củ. Phải rồi, hôm nay định nấu cà ri nhỉ. Nhớ lại, tôi chóng vánh lấy khoai, cà rốt và hành tây cho vào giỏ rồi rời khỏi quầy rau củ.
Vẫn còn rất nhiều thứ cần mua, tôi đi đến những quầy hàng lựa chọn rồi cho vào giỏ. Hầy... tôi thở dài. Dẫu sao ngày hôm nay cũng chỉ có một mình tôi ở nhà. Tại sao tôi lại chọn nấu cà ri chứ. Nhưng nếu là cà ri thì có thể ăn được trong 3 ngày. Quanh đi quẩn lại, gần đây tôi chỉ nấu những món có thể bảo quản được lâu. Nói gì đi nữa, chồng tôi cũng không về...
Sau khi tính tiền, tôi rời khỏi siêu thị. Hiện tại đã là mùa thu. Bước đi trên còn đường lá đỏ, tôi ngắm nhìn bầu trời trong xanh. Một làn gió mát thổi qua, tôi bất giác đưa tay chặn mái tóc tung bay. Tự nhiên, đứng bên dưới bầu trời, tôi cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé. Cảm tưởng, mọi phiền muộn của tôi trên thực tế chẳng là gì. Dẫu có ảo não thể nào, thế giới vẫn tiếp tục vận hành.
(Mình cứ như một đứa ngốc vậy...)
Tôi vẫn còn trẻ. Chí ít, tôi nghĩ rằng 26... vẫn là còn trẻ. Nghĩ đến đây, tôi chỉnh lại túi đồ và tiếp tục bước đi. Thực tâm, tôi không biết bản thân có thể làm được gì, ngoài việc tiếp tục cuộc sống hiện tại nữa.
Quan sát đường sá và những đứa trẻ chơi đùa trong công viên, đột nhiên bị va đập với thứ gì đó khiến tôi đánh rơi túi đồ.
"Xin lỗi cô~"
Là những đứa trẻ hàng xóm. Chúng nói xin lỗi rồi chạy đi mất. Tôi thở dài và cúi người xuống nhặt đồ lên. Lúc này, một bàn tay trắng tinh khiết xuất hiện giúp tôi nhặt rau củ. Tôi không khỏi bất ngờ ngước lên.
"Cô bé là..."
Ở đó là một cô bé vô cùng xinh đẹp. Không từ ngữ nào có thể miêu tả được vẻ đẹp ấy. Ngay cả người đồng giới như tôi cũng phải thẫn thờ, bất động ngắm nhìn cô bé.
"Nhìn thấy cô gặp khó khăn, nên tôi đến giúp... không lẽ đã làm phiền cô?"
"Không có không có..."
Tôi vội vã phẩy tay.
"Vậy thì tốt quá."
"Cảm ơn cô bé nhé..."
Được một cô bé xinh đẹp phụ giúp, có lẽ vì vậy mà tôi đã hồi hộp. Bàn tay run rẩy của tôi vô tình chạm phải tay cô bé. Chỉ như vậy thôi đã khiến lòng tôi thổn thức. Đã kết hôn được 10 năm rồi, tôi cũng chưa từng có cảm giác như thế này. Đầu óc tôi đang bắt đầu choáng váng.
"Cô không sao chứ?"
Tim tôi càng đập rộn ràng hơn khi được cô bé nắm tay và thể hiện sự quan tâm. Tự lúc nào, đồ đánh rơi đã nằm gọn gàng trong túi, cô bé đỡ tôi dậy.
"...không sao... à ừm... hôm nay tôi nấu món cà ri, nếu không phiền, tôi muốn cô bé đến nhà mình... chỉ là muốn cảm ơn thôi... không có ý gì đâu."
Tôi ấp úng ngập ngừng. Đến bản thân, tôi cũng không hiểu tại sao mình lại nói ra những lời này. Quá bối rối, đầu óc tôi rơi vào trạng thái trắng xóa.
"Như vậy không sao chứ ạ?"
"...không sao không sao... là tôi tự ý muốn cảm ơn thôi..."
Cảm giác này là gì thế. Tôi đang cảm thấy vui sướng vì cô bé này đồng ý đến nhà mình sao? Không, có lẽ chỉ là do tôi quá cô đơn nên muốn có ai đó để trò chuyện thôi.
Nhà tôi nằm ở cách công viên không xa. Trên đường, cô bé phụ tôi xách một chiếc túi. Cô bé quả là tốt bụng. Nhìn về phía trước và bước đi trong bầu không khí thầm lặng, song thỉnh thoảng tôi liếc trộm cô bé. Mặc dù vẫn chưa biết tên, nhưng không hiểu sao, tôi không thể rời mắt khỏi cô bé.
"Đây là nhà của cô sao ạ?"
Đến trước nhà tôi, cô bé hiếu kỳ nhìn quanh. Tôi mở cửa ngoài, cô bé nối bước tôi đặt chân vào trong sân vườn. Nói là sân vườn nhưng nó khá nhỏ, để một vài chậu cây đã thiếu hụt không gian. Tôi lấy một chìa khóa khác ra mở cửa nhà.
"Xin thất lễ ạ."
"Tuy không được rộng rãi nhưng mong là cô bé có thể thư giản."
Bước vào phòng khác, tôi mời cô bé ngồi ghế sô pha. Bản thân đặt chân vào bếp nấu nước rót trà. Đợi cho đến khi nước sôi, tôi châm nước vào ấm trà. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc của hồng trà, tôi rót vào tách và mang ra ngoài.
"Xin lỗi nhé, nhà tôi chỉ có hồng trà."
"Không sao đâu ạ, tôi rất thích hồng trà."
Tôi vuốt ngực nhẹ nhõm vì cô bé hài lòng.
"Vẫn chưa giới thiệu về bản thân nhỉ, tôi là Himemaki Miho."
Trong một thoáng tôi đã định giới thiệu bản thân là Ueda Miho, tên trước khi kết hôn của mình. Tôi cũng không hiểu là vì nguyên cớ gì mà bản thân lại định làm thế nữa.
"Tôi là Higusa Remia. Rất hân hạnh được làm quen."
Cô bé – Higusa Remia lễ phép cúi đầu.
"Vậy... tôi vào chuẩn bị cà ri nhé."
"Vâng, tôi nghĩ cô Miho cũng không cần phải vội như vậy đâu."
"K-Không là tôi muốn cảm ơn R-Remia mà!"
Đã chừng này tuổi rồi, vậy mà tôi vẫn cuống quýt lên khi được Higusa Remia gọi tên. Kể cả khi gọi tên cô bé giọng tôi cũng lệch tông. Bị cặp đồng tử màu tím và nụ cười thân thiện của cô bé làm cho điên đảo, tôi hấp tập chạy vào bếp.
Đầu không ngừng nghĩ về Higusa Remia, trong vô thức tôi đã nấu hoàn tất món cà ri đặc chế của riêng mình. Hi vọng có thể làm hài lòng khẩu vị của cô bé.
"Đây là... rất ngon ạ."
Ăn thử muỗng đầu tiên, Higusa Remia mỉm cười nhẹ nhàng. Con tim từ lâu đã nguội lạnh của tôi như thể vừa bị thứ gì đó xuyên thủng.
"Tốt quá..."
Cố gắng kìm nước mắt, tôi ngồi xuống đối diện Higusa Remia và bắt đầu dùng phần cà ri cả bản thân. Kết quả, mải liếc trộm nên tôi chẳng cảm nhận được hương vị gì cả.
Sau đó, Higusa Remia phụ giúp tôi rửa chén. Vì cô bé quá nhiệt tình nên tôi không thể từ chối được. Trong lòng cứ thấp thỏm lo sợ sẽ chạm vào tay cô bé lần nữa, mải cũng đã rửa chén xong.
"Vậy, tôi về nhé?"
"Đừng... c-có thể nói chuyện một chút được không?"
Khi Higusa Remia định về, tôi đã kéo tay áo cô bé. Có lẽ, tôi sẽ không bao giờ hiểu được vì sao bản thân lại mong mỏi cô bé như vậy. Thế nhưng, tôi không thể để cô bé cứ như thế này mà rời đi được.
"Trông cô Miho có vẻ như có tâm sự gì đó nhỉ. Nếu không phiền, cô có thể kể cho tôi nghe không?"
Đã giữ Higusa Remia ở lại, song tôi lại không biết phải nói gì. Vậy nên, Higusa Remia đã tinh ý gợi lên chủ đề cho tôi.
"Tâm sự nhỉ..."
Quả là kỳ lạ. Tôi kể hết mọi chuyện. Đáng lẽ tôi không nên mang chuyện gia đình ra kể với người khác. Tuy vậy, nếu là Higusa Remia, tôi lại không thể bình tĩnh suy nghĩ được. Chuyện kết hôn không như ý muốn. Chuyện chồng tôi và cháu gái. Chuyện Rei bỏ nhà ra đi. Chuyện chồng mỗi lúc mỗi về muộn. Tôi đã kể toàn bộ mọi thứ. Khi nhận ra thì bên ngoài, bầu trời đã ngã sang sắc màu chạng vạng. Tôi đã nói nhiều đến vậy sao? Bất giác tôi cảm thấy cổ họng mình khát khô. Tôi nhấc tách trà đã nguội lạnh lên làm một hơi hết sạch.
"Quá đáng thật nhỉ. Người đàn ông đó rõ ràng là không biết tôn trọng một người vợ xinh đẹp như cô Miho."
Higusa Remia tức giận thay cho tôi. Lòng tôi bất chợt trở nên nhẹ bẫng. Những cảm xúc nặng nề tựa như chưa từng tồn tại. Lấp đầy trong lòng ngực tôi lúc này là một cảm giác xao xuyến rất khó tả. Tôi bỗng nhận ra, tay tôi và tay Higusa Remia đang siết chặt vào nhau. Có lẽ vì tôi đã quá cảm xúc trong lúc kể chuyện nên cô bé đã nắm tay trấn an tôi.
"À ừm... tôi có thể liên lạc với Remia không?"
"Tất nhiên rồi ạ."
Cuối cùng, tôi cũng đã trao đổi LINE với Higusa Remia. Tôi không hiểu cảm xúc này là thứ gì. Song, tôi không khỏi vui sướng vì nhận được LINE của cô bé.
[Remia: Tôi đã về nhà an toàn rồi ạ. Nếu không phiền, chúng ta lại gặp nhau nữa nhé.]
[Miho: Ừm, tôi cũng rất mong chờ.]
Sau một lúc hồi hộp, xóa đi viết lại xóa đi viết lại, tôi gửi một dòng tin ngắn đơn điệu như vậy. Tôi tự cảm thấy thất vọng với bản thân vì không thể nghĩ được thứ gì hoàn hảo hơn. Nhưng Higusa Remia đã gửi nhãn dán đáng yêu và nói rằng muốn gặp lại tôi, nên có thể coi như là tôi đã thành công rồi.
Vài ngày sau đó, chúng tôi đã gặp nhau ở công viên. Tôi và Higusa Remia cùng ngồi trên băng ghế. Dưới bóng cây lá phong, thỉnh thoảng có một vài ngọn gió thổi qua, bầu không khí nơi đây có thể nói là vô cùng thư giản, thoải mái.
Vừa ngắm nhìn những đứa trẻ hàng xóm chơi đùa, chúng tôi vừa nói những chuyện vô thưởng vô phạt.
"Cô Miho có thích nơi nào không?"
Bất chợt Higusa Remia đặt tay lên tay tôi và hỏi như vậy. Tim tôi đập nhanh đến mức, tôi nghĩ nó đã nhảy ra ngoài rồi. Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi trả lời.
"Chắc là suối nước nóng nhỉ... lâu rồi tôi chưa được đi."
Kể từ khi kết hôn, đã 5-6 năm rồi chăng? Vì chồng tôi luôn bận rội, nên hai vợ chồng không có dịp ra ngoài. Hồi còn học cao trung, tôi rất thích tắm suối nước nóng. Không cuối tuần nào là tôi không đi du lịch suối nước nóng cả.
"Vậy, tuần sau chúng ta cùng đi nhé."
Higusa Remia nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh. Tôi nuốt khan một cái. Hít thở thật đều, vận động hết tế bào não để tìm cách từ chối. Quả nhiên, tôi đã là người đã kết hôn... đi suối nước nóng với một cô gái trẻ như vậy... liệu có vấn đề gì không nhỉ? Đến cả tôi cũng không biết... nhưng tôi nghĩ bản thân không nên như vậy.
"Remia vẫn là học sinh mà nhỉ... trường học sẽ thế nào?"
"Vâng, hiện tại lớp tôi đang chuẩn bị lễ hội văn hóa. Nhưng tôi lại không được phân công công việc..."
Cô bé tỏ vẻ khó nói. Nhìn thấy cô bé như vậy, tôi vứt luôn cảm giác tội lỗi mơ hồ, gật đầu đồng ý.
"Vài ngày nữa... có chắc là Remia muốn đi cùng tôi không?"
"Đương nhiên rồi... em rất muốn đi cùng chị đấy, Miho."
Đột nhiên Higusa Remia thay đổi cách gọi... trong một thoáng tôi ngây người ra. Phải mất vài phút, tôi mới hiểu được tình hình và không khỏi cảm thấy xấu hổ.
"...ư-ừm... chị cũng rất muốn đi cùng em, Remia."
Tuy không có gương, nhưng chắc hẳn là khi đó mặt của tôi đã rất đỏ.
☆☆☆
{Side: Himemaki Yoshihisa}
Gần đây vợ tôi rất kỳ lạ. Đôi lúc thì đứng thẫn thờ trong bếp, đôi lúc lại ôm điện thoại như thể đang chờ đợi tin nhắn từ ai đó.
"Miho, gần đây em làm sao vậy?"
Ngay cả ban đêm Miho cũng đến phòng Rei ngủ. Không thể nhẫn nhịn được nữa, tôi đã thử hỏi cô ấy.
"Không có gì cả."
Vẫn ôm chiếc điện thoại, Miho trả lời hời hợt. Dẫu tức giận, nhưng tôi vẫn không lớn tiếng.
"Nhắn tin với ai sao?"
Từ trước đến nay Miho chưa từng có biểu hiện như này. Kể từ sau khi kết hôn với tôi, tôi cũng chưa từng nhìn thấy cô ấy liên lạc với bạn học hay bất kì ai. Giống như hiện tại thì quả thật là quá kỳ lạ. Tôi đang nghi ngờ là Miho ngoại tình...
"Không liên quan gì đến anh."
Kết quả tôi vẫn không hỏi được gì.
Không còn cách nào khác, chờ đợi cơ hội Miho không để ý, tôi đã thử kiểm tra điện thoại của cô ấy. Quả nhiên cô ấy đã cài đặt password. Thiết nghĩ Miho chỉ đặt ngày sinh của bản thân hay của tôi nhưng thử mải cũng không thể mở được.
"Bỏ cuộc thôi..."
Nói là nói như vậy, tôi vẫn sẽ tiếp tục theo dõi Miho.
Và rồi tôi đã chứng kiến... tưởng gì, hóa ra chỉ là gặp một cô bé ở công viên. Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Nhân tiện, đối phương là một cô bé vô cùng xinh đẹp. Chắc là trạc tuổi Rei. Không cảm thấy có gì bất thường, tôi đã đi đến công ty.
Sắp tới tôi lấy được một tuần lễ nghỉ phép có lương, có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết liên quan đến quyền thừa kế tài sản của anh chị hai, song vẫn sẽ dư ra một vài ngày để hai vợ chồng có dịp đi du lịch đâu đó. Nghĩ lại, đã lâu rồi tôi vẫn chưa cùng Miho ra ngoài.
"Xin lỗi, tôi có hẹn rồi."
Miho không do dự từ chối. Mãi mới có dịp lấy được ngày nghỉ có lương vậy mà Miho lại thể hiện thái độ hời hợt. Tôi dường như không thể nhịn được nữa. Nhưng cũng không thể trách Miho, thành ra như thế này cũng là vì tôi đã làm nhiều chuyện có lỗi với cô ấy.
Tuy nhiên, qua ngày hôm sau, Miho bắt đầu chuẩn bị hành lý.
"Miho, như vậy là có ý gì?"
Không nhịn được, tôi hỏi.
"Chẳng phải tôi đã nói là có hẹn sao. Tôi sẽ không về trong ba ngày. Anh tự mà lo liệu đi nhé."
Tôi phải tự khen bản thân vì khi đó đã kiềm chế được chính mình. Miho chọn ở cùng một kẻ nào đó mà từ chối đi du lịch cùng tôi. Nghĩ như vậy thôi, đã khiến tôi muốn phát cuồng lên rồi.
Sáng hôm sau cô ấy rời khỏi nhà từ rất sớm. Tôi cũng vác balo, theo sau Miho.
Điểm dừng của Miho là ở tại một ga tàu.
"Xin lỗi, đã để em phải đợi lâu, Remia."
"Không ạ, em cũng chỉ mới đến thôi, chị Miho."
Lại là cô bé đó.
Nhưng nếu chỉ là đi chơi với một cô bé thôi thì chắc là không có chuyện gì đâu. Có lẽ vì giận tôi nên Miho mới hành động như này. Có điều, vẫn chưa thể đoán chắc được. Vậy nên, tôi quyết định tiếp tục theo dõi.
Sau hơn 1 giờ đi tàu, hai người chuyển sang đi xe buýt. Tôi vội vàng bắt taxi đuổi theo họ. Kết quả, mục đích điểm của họ là một lữ quán suối nước nóng. Đợi ở ngoài khoảng 30 phút, tôi đeo khẩu trang che nửa mặt rồi vào trong đặt phòng.
May mắn thay, phòng của tôi nằm đối diện với phòng của Miho và cô bé kia. Tuy có một khoảng cách tương đối, nhưng tôi vẫn nghe được giọng. Dẫu hơi nhỏ, nhưng vì đó là giọng của Miho nên tôi nhận ra ngay. Tôi áp sát tai vào cửa kéo. Cố gắng nghe hai người nói chuyện.
"Remia, chị có thể ôm em không?"
"Tất nhiên rồi ạ..."
"Aaa... mùi hương này... chị đã luôn muốn được như thế này..."
"Vậy ạ... chị Miho thật dễ thương đấy..."
Rốt cuộc là Miho đang làm cái quái gì vậy. Chỉ nghe thôi thì không thể nắm chắc được điều gì. Tuy nhiên, cách hai người trò chuyện với nhau rõ ràng là rất tình tứ.
Sau đó, hai người đã vào tắm suối nước nóng cùng nhau. Ở bên suối nước nóng nam, tưởng chừng có thể nghe lén được bên nữ, nhưng âm thanh nước chảy khá ồn nên tôi chẳng nghe được gì.
Ngày hôm sau, hai người tay trong tay ra ngoài tham quan ngắm cảnh. Đã là người lớn rồi, chẳng lẽ tôi lại đi ghen với một đứa trẻ trạc tuổi Rei. Đã thế còn là con gái nữa. Có điều, cách trao đổi ánh mắt và động thái nắm tay đầy thần mật... chuyện quái gì đây!
Theo dõi hai người đã được hơn 60 phút, tôi nhận thấy hai người đi vào một hẻm núi vắng người. Con đường này, không có mấy người lui đến, hơn nữa hôm nay lại không phải là ngày nghỉ. Giữ khoảng cách và đi được một lúc, có vẻ như con đường này dẫn đến một thác nước.
Đứng ở sau những thân cây, tiếp tục quan sát, tôi nhìn thấy hai người đang đứng trước thác nước. Có vẻ như là đang nói gì đó với nhau, song ánh mắt hai người chạm nhau, rồi... dần dần rút ngắn khoảng cách.
"Đùa à..."
Miho và cô bé kia trao cho nhau những nụ hôn nồng thắm... trong khoảnh khắc đó, tôi nhác thấy cô bé liếc sang nhìn mình. Tôi có cảm giác như vậy. Cứ như thể là cô bé đang thể hiện sự tự mãn vì đã giành được Miho từ tôi vậy. Cảm giác tức giận đã dâng trào đến não, song tôi chỉ lấy điện thoại ra chụp lại chứng cứ và bỏ về.
Về đến nhà, tôi đập nát hết mọi thứ trong phòng. Từ chén đĩa cho đến đồ dùng. Tôi lật bàn, ném đồ cho đến khi kiệt sức. Thà rằng Miho ngoại tình với một thằng đàn ông hơn tôi... đương nhiên tôi vẫn sẽ phát điên lên. Đằng này, cô ấy lại ngoại tình với một đứa con gái trạc tuổi Rei.
"Cô muốn trả đũa tôi đúng không!"
Tôi gào lên. Là vì tôi đã ngoại tình với Rei sao! Có phải là vì như vậy không! Vậy nên bây giờ Miho mới dùng cách thức tương tự để chọc giận tôi sao!
Hủy hoại đồ đạt đến hả hê, tôi lấy bia trong tủ lạnh ra nốc ừng ực. Uống đến say mềm, tôi ngủ đi lúc nào không hay. Khoảng hai ngày sau thì Miho trở về.
"Như thế này là sao!"
Tôi giận dữ dí màn hình điện thoại đến trước mặt Miho.
"Tự ý bám đuôi người khác, đúng là đáng thất vọng."
Vứt lại một câu như vậy, Miho bước vào phòng. Tôi chạy theo để xem cô ấy định làm gì.
Trong căn phòng đồ đạt rối tung, Miho lôi từ trong tủ âm tường ra một tờ giấy.
"Đây là đơn ly hôn, mời anh ký tên vào."
"Thế này tức là sao!"
Tôi nhận lấy tờ đơn ở trước mặt. Nhìn lướt qua thì đây đúng là đơn ly hôn.
"Tôi đã tìm ra được tình yêu thật sự rồi. Chỉ đơn giản vậy thôi."
"Là con nhỏ đó à!"
"Chẳng liên quan gì đến anh cả. Làm ơn tránh ra cho tôi nhờ."
Miho thậm chí còn chẳng buồn nhìn mặt tôi.
"Dừng lại!"
Đoạn Miho tính rời khỏi phòng cùng túi đồ, tôi cố gắng giữ cô ấy lại. Nhưng Miho dễ dàng tránh được.
"Đến cả ngoại hình của vợ thay đổi mà còn không nhận ra... không hiểu sao tôi lại ở cùng anh mười năm qua."
Không hiểu Miho đang nói gì, nhưng tôi vẫn cật lực đuổi theo.
"Xin lỗi đã để chủ nhân phải đợi lâu."
"Không sao đâu. Nào, Rei."
"Vâng ạ."
Ở ngoài cửa, tôi chứng kiến một cảnh tượng không thể tin nỗi...
"Rei, tại sao cháu lại ở đây!"
Vợ tôi – Miho và con nhỏ kia thì không nói làm gì... Rei cũng đang ở đó. Con bé khoác trên mình bộ trang phục trông giống hầu gái.
Chuyện Rei ở đây đã là một vấn đề rồi. Miho nhìn thấy Rei cũng không đặc biệt có phản ứng gì. Rei cũng vậy, nó hẳn phải cảm thấy căm ghét Miho lắm.
"Cô Miho, kể từ bây giờ cô cũng đã là một hầu gái của chủ nhân rồi. Chúng ta hòa thuận với nhau nhé."
"Tất nhiên rồi. Cho cô xin lỗi, vì trước đây đã đối xử tồi tệ với Rei."
"Cháu không còn bận tâm nữa rồi."
Rei liếc nhìn tôi tựa như thể là liếc nhìn một con bọ.
"Hai người đã hòa thuận với nhau rồi. Vậy cùng trở về ngôi nhà thân yêu của chúng ta thôi nhỉ."
"Này khoan đã!"
Đoạn tôi dợm đưa tay đến nắm lấy vai con nhỏ kia... thì bị Miho đấm một phát vào bụng. Vì không nghĩ cú đấm của cô ấy lại nặng như vậy, nên ngoài cảm giác đau đớn tột độ ra, tôi còn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
2
"Đừng tự ý chạm vào chủ nhân!"
Tôi bất giác co rúm người lại vì ánh mắt đỏ rực chứa đầy sát ý của Miho. Chết tiệc, đây không phải là Miho mà tôi biết. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy.
"Cô Miho, đừng bận tâm đến rác rưởi nữa."
"Đúng vậy nhỉ."
Thế là cả 3 người cùng lên xe và biến mất.
"Chết tiệc, chuyện quái gì thế!"
Tôi chỉ có thể đập mạnh tay vào tường và thét lên như vậy.