Ma Cà Rồng Trở Về Thế Giới Hiện Đại

Rerena đã đưa mẹ của em ấy, Nekohashi Tomoko đến tề thự. Đồng thời, Hina cũng cùng mẹ, Amakawa Rie chuyển đến. Đương nhiên, cả hai người đều đã trở thành khuyến tộc của tôi. Còn về phần bố của Hina... vâng, nguyên nhân hẳn là nằm ở tôi rồi. Nhưng tôi sẽ không đi sâu vào chi tiết đâu.

Quan trọng nhất là, trước khung cảnh đoàn tụ ấy, tôi có thể nhìn ra nét buồn phiền của Rei. Ngoài mặt trông Rei vẫn rất bình thản, song thông qua cặp đồng tử thẫn thờ khi bắt gặp hình ảnh mẹ con thân thiết... tôi khó lòng nghĩ Rei vẫn ổn.

"Rei, em có thể nói cho ta biết điều gì làm em buồn phiền không?"

Ở trường tôi dùng cách gọi thông thường. Tuy nhiên, ở tề thự, như bao khuyến tộc khác, tôi dùng cách gọi thân mật với Rei. Cũng không thể mãi phân định mà nhỉ. Như vậy sẽ không công bằng với Rei.

"Chủ nhân nhìn ra sao..."

Nét mặt điềm nhiên, thế nhưng đôi mắt ánh lên xúc động. Ở bên cạnh Rei được một thời gian, tôi dần nhận ra đôi mắt chính là nơi ẩn chứa nhiều cảm xúc nhất của em ấy.

Sau khi trở về tề thự từ trường học, tôi gọi Rei đến thư phòng và hỏi như trên. Dẫu thể hiện đôi chút bất ngờ qua ánh mắt, song như thể đã liệu trước được tình huống này, Rei nỗ lực trưng ra một nụ cười khổ.

"...quả nhiên là không thể qua mắt được chủ nhân nhỉ. Thật ra, trước khi chuyện đó..."

Bố mẹ qua đời trong một vụ tai nạn. Rei trở nên cô độc. Họ hàng thân thích, ai cũng than thân trách phận thay cho Rei, song ai cũng tỏ vẻ quan ngại, tỏ ý không muốn nhận Rei. Duy chỉ có hai vợ chồng cậu mợ là đồng ý nhận nuôi và chăm sóc Rei.

Himemaki Yoshihisa và Himemaki Miho. Dẫu không biết ý định thật sự của họ là gì. Tuy vậy, hai người đã đối xử với Rei rất tốt. Trong một khoảng thời gian ngắn, Rei thật sự đã cảm nhận được tình yêu thương từ bố mẹ thứ hai.

Thế nhưng, chuyện kinh khủng ấy đã xảy ra. Mục đích của người cậu Yoshihisa chính là tài sản kế thừa. Nguyên cớ Rei bị cưỡng bức là vì người cậu Yoshihisa muốn kiểm soát Rei. Trên thực tế, Rei đã không thể phản kháng.

Sự kiện khủng khiếp đó kéo dài trong một năm cho đến khi cô Miho phát giác (cô Miho là cách gọi của Rei). Từ lúc Rei về nhà cậu mợ đến giờ, cô Miho vẫn luôn đối xử với Rei như con gái ruột. Tưởng rằng cô Miho sẽ giải cứu mình. Ấy vậy, cô Miho lại đột nhiên quay sang chỉ trích Rei.

"Cho đến hiện tại, đâu đó trong em vẫn chưa thể chấp nhận được điều này. Tại sao cô Miho lại không trách móc tên rác rưởi kia mà lại đổ hết toàn bộ lỗi lầm lên đầu em."

Đã buột phải nhớ lại điều không vui, Rei thở dài mệt nhọc. Ngồi bên cạnh, tôi ôm Rei vào lòng và vuốt ve mái tóc thẳng mượt của em ấy.

"Vậy, để ta giúp em trả đũa nhé."

Chất giọng của tôi tương đối ngọt ngào. Dẫu đang dùng những lời lẽ không mấy nhẹ nhàng. Đối với một kẻ tồi tệ như cậu của Rei, một vài hình phạt nho nhỏ thì có đáng là gì.

"Trả đũa...?"

"Vâng, trả đũa."


Không nhất thiết phải chuẩn bị kịch bản gì cả, vì ngay từ đầu không phải là đã có một tấm gương phù hợp rồi sao.



Himemaki Miho. Là một người xinh đẹp hơn những gì tôi đã tưởng tượng. Một người như thế này lại bị chồng phản bội vì lý do ích kỷ, quả thật không xứng đáng chút nào.

Tuy vậy, khác với vẻ ngoài mang đến ấn tượng trầm lặng, Himemaki Miho lại là một người rất quyết đoán. Dẫu tôi dùng đôi chút lên cô ấy, song ngay ngày đầu tiên Himemaki Miho đã mời tôi đến nhà dùng bữa. Không những thế chúng tôi còn trao đổi LINE.

Trên hết, chỉ sau vài ngày trao đổi tin nhắn, Himemaki Miho đã đồng ý cùng tôi đi du lịch suối nước nóng. Tại đó, cô ấy... không, chị ấy không ngừng làm nũng với tôi. Kết quả, tôi đã bị hôn và ngửi mùi cơ thể suốt 2 đêm liền...

Trên thực tế, quả đúng là tôi đã dùng lên chị Miho. Song, nó cũng chỉ là những cái chạm tay hoặc nắm tay nhẹ nhàng thôi. Tôi nào ngờ, đối với chị Miho, chỉ một chút như thế thôi cũng đã mang đến hiệu quả cực đại.

Vào sáng ngày thứ 3, chị Miho đã ném nhẫn kết hôn xuống thác nước và bày tỏ tình cảm với tôi. Vâng, làm sao tôi có thể không kinh ngạc được.

Ý định ban đầu của tôi là trả đũa Himemaki Yoshihisa – cậu của Rei. Dự tính của tôi là từ từ dần dần chậm rãi đoạt mất. Như vậy, sẽ có thể giày xéo người đàn ông kia trong một khoảng thời gian dài.

...vâng, tuy có phần hơi khác so với dự liệu đôi chút. Song, tôi đã chị Miho. Không, từ giờ tôi nên gọi là Miho nhỉ. Bởi, Miho đã là khuyến tộc của tôi rồi.

Ngay sau khi trở về từ chuyến du lịch nước nóng, Miho đã chóng vánh gửi đơn ly hôn. Điểm đáng đề cập ở đây là, Miho kết hôn từ rất sớm. Đâm ra, Miho hoàn toàn đánh mất bình tĩnh khi phát giác chồng mình có quan hệ bất chính với cháu gái.

Bản thân Miho hiểu Rei là người bị hại trong chuyện này. Vậy nhưng, Miho lại không đủ can đảm phá vỡ liên kết gia đình. Thế nên, Miho đã chọn phương cách ích kỷ là đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Rei.

"...cháu... không, ừm... tôi có thể gọi cô Miho là Miho không?"

"Vậy, cô... chị cũng sẽ gọi Rei là em nhé!"

Hiện tại, hai người đã hóa giải khúc mắc và hàn gắn được mối quan hệ thân thiết. Có điều, thông qua Miho đã trẻ lại rất nhiều. Chiều cao thậm chí còn thua kém Rei đôi chút...

Sự chênh lệch về sức mạnh và ngoại hình sau khi trở thành ma cà rồng là tùy thuộc vào từng cá nhân. Vâng, nhất là đối với những người đã vượt qua khỏi độ tuổi 22.

Ma cà rồng thường sẽ ngừng phát triển ở độ tuổi từ 12 đến 22. Nguyên nhân nằm ở đặc tính giống loại. Tôi nhớ là bản thân đã từng nhắc đến điều này trước kia rồi.

Tóm lại, ngoại hình hiện tại của Miho trông tựa như thiếu nữ 15. Vì thế nên, giữ nguyên cách gọi trước đây có vẻ đã tạo cho Rei cảm giác không quen.

Tôi chỉ ngồi ở bên cạnh quan sát hai người họ. Đâu đó tôi có thể cảm nhận được bầu không khí tỏa ra từ Rei đã có một chút thay đổi. Tựa như vui tươi hơn, tựa như đã trút bỏ được vướng bận trong lòng.




Vào ngày cuối tuần của tuần chuẩn bị lễ hội văn hóa đầu tiên, tạp chí mẫu đã được gửi đến. Tên của tạp chí là [Phong sắc mùa thu của tuổi học trò]. Nội dung như tên gọi là tạp chí liên quan đến thời trang mùa lá đỏ.

Đầu tiên hết, điểm đáng nói là... vâng, quả nhiên hình ảnh của tôi đã được chọn làm trang bìa. Là ảnh tôi trong trang phục nữ sinh được Ruby và Quazrt phiên bản nam sinh nắm tay.

Mở ra trang thứ nhất... là ảnh tôi nằm trên bàn học ngửa đầu nhìn vào ống kính. Không chỉ thế, phần cổ áo và cà vạt còn bị nới lỏng. Mang đến một cảm giác gì đó rất khơi gợi... Trên hết là, ảnh này còn chiếm trọn cả 2 trang đầu.

Vâng, đối tượng của cuốn tạp chí này là học sinh mà nhỉ... Tuy vậy, nếu không bận tâm đến trang mở đầu, nội dung của cuốn tạp chí này quả thật là rất thu hút. Chỉ là... ngoài hình ảnh của tôi, Ruby và Quazrt thì không xuất hiện người mẫu nào khác.

Không, nói chính xác hơn, những người mẫu khác đã bị tóm gọn trong trang "Những trang phục mùa thu khác". Ước lượng cũng phải có đến hai mươi người, song họ chỉ xếp hàng cạnh nhau trên trang giấy, không mang đến ấn tượng gì đặc biệt.

Mà... vì không có chuyên môn về lĩnh vực này nên tôi không đặc biệt có ý kiến hoặc muốn thay đổi phần nào cả. Tôi đã gửi tin nhắn xác nhận là không có vấn đề gì với bên DrySense. Khoảng 2 tuần nữa, xuất bản đầu tiên sẽ được phát hành. Nhân tiện, vào ngày phát hành, bên DrySense sẽ gửi cho tôi bản chính thức.

Vâng, tạm thời sẽ không nói đến tạp chí nữa.

Hôm trước, mấy bạn nữ trong lớp đã lấy số đo của tôi. Khi ấy, tôi mới biết lý do bản thân không được phân công công việc. Có vẻ như, trong thời gian diễn ra lễ hội văn hóa, tôi sẽ là nhân viên phục vụ chính của quán ăn.

Sự kiện kéo dài trong 3 ngày, và trong 3 ngày này tôi sẽ phải liên tục thay đổi trang phục hóa trang, phục vụ khách hàng. Không những thế, tôi còn đồng ý tham gia biểu diễn ảo thuật.

Vì những nguyên do như vậy, nên mọi người không cho tôi tham gia vào công việc chuẩn bị. Nhân tiện, tôi đã không thể từ chối. Vâng, được mấy bạn nữ dễ thương của lớp yêu cầu... làm sao tôi có thể từ chối được. Trên hết, tôi cũng cảm thấy đôi chút có lỗi khi hiện tại không thể giúp được gì cho mọi người. Chí ít thì, trong thời gian diễn ra lễ hội văn hóa, tôi sẽ cố gắng trong vai trò phục vụ.



Vào một ngày trong tuần chuẩn bị thứ hai.

"Higusa, cậu mặc cái này vào đi."

Sugi xuất hiện và đưa cho tôi một bộ trang phục.

"Vâng... đây là trang phục bunny girl nhỉ?"

Không giấu được vẻ mặt bối rối, tôi nhìn xuống bộ trang phục bunny girl mà mình vừa đưa tay ra nhận.


"Trong lúc biểu diễn, tớ muốn Higusa mặc nó. Tuyệt đối sẽ rất hợp nên cậu đừng lo."

Không... không phải là chuyện đó. Hợp hay không không quan trọng. Vâng... tôi thật sự phải mặc thứ này và đứng trước mọi người sao.

(......mình nên làm thế nào đây.........)

Bất giác... tôi cảm nhận được áp lực từ xung quanh. Cứ như thể là mọi người đang đốc thúc tôi hãy mau mau đưa ra quyết định vậy. Hi vọng chỉ là do tôi tưởng tượng...

"Vâng, hiểu rồi, mình sẽ mặc thử."

Hiện tại trong lớp đã thiết lập phòng thay đồ tạm, khi tôi định sử dụng phòng thay đồ của của lớp, Kujou chạy đến ngăn cản.

"Higusa, đi đến phòng thay đồ thôi."

Không hiểu tại sao Kujou lại cuống quýt như vậy, song tôi vẫn để bạn ấy kéo tay mình đến phòng thay đồ.

"Higusa này, nếu cậu không thích cậu có thể từ chối. Với lại, ở trong lớp có rất nhiều con trai. Dẫu đã đặt phòng thay đồ tạm đi nữa cũng không nên sử dụng đâu. Đặc biệt là Higusa."

Vâng, ra là vậy. Kujou đã lo lắng cho tôi nhỉ. Thực tâm, tôi cũng có đôi chút thơ thẩn. Đối với tôi, nam giới không khác gì vật thể. Tồn tại hay không cũng không quan trọng. Vậy nên, tôi dường như đã quên mất là trong lớp này cũng có con trai.

"Cảm ơn nhé, Kujou. Nhưng không sao đâu, vì tiết mục của Sugi. Mình sẽ thử mặc nó."

"...nếu Higusa đã nói như vậy thì tớ không còn gì để nói nữa. Nhưng đừng nuông chiều mấy bạn nữ trong lớp quá nhé. Mấy bạn ấy không biết điểm dừng đâu."

Vâng, tôi sẽ ghi nhớ điều này.

Sau đó, Kujou đứng bên ngoài đợi. Còn tôi vào phòng thay đồ và chóng vánh thay sang trang phục bunny girl. Và dù đã thay xong, tôi vẫn đứng bất động.

...quả nhiên bộ trang phục này quá khơi gợi. Tôi không nghĩ là mình đủ can đảm bước đi trên hành lang trong bộ trang phục này.

"Higusa, cậu đã thay xong chưa?"

"Vâng, nhưng mà..."

Kujou khẽ khàng mở cửa bước vào.

"...như thế này không được rồi... ngay cả tớ cũng không thể nhìn trực diện vào Higusa..."

Vừa nhận xét, Kujou vừa tinh tế đảo mắt sang hướng khác. Kỳ thực, tôi cũng cảm thấy như vậy. Bộ trang phục này thật sự rất nguy hiểm.

"...tính làm sao bây giờ....."


Tôi không khỏi thở dài. Dẫu rất muốn giúp Sugi, song tôi không thể mặc thế này trước mặt người khác được. Vâng... giả như chỉ có con gái thì không vấn đề gì.

"Tạm thời, tớ sẽ về lớp gọi Sugi."

Nói rồi, Kujou bứt tốc quay về lớp. Sau khoảng một vài phút, Kujou đã kéo Sugi đến. Không hiểu sao, Shimizu cũng góp mặt.

"Ồ, đúng như tớ đoán. Higusa rất hợp với bunny girl."

"Sugi, cậu đúng là thiên tài!"

"Vâng, Akari ra ngoài." Kujou đẩy Shimizu ra khỏi phòng thay đồ và khóa cửa lại "Sugi, cậu nghiêm túc chứ?"

"Mà, đương nhiên là tớ hiểu Kujou nghĩ gì. Nhưng cậu hãy nhìn đi, chắc chắn mọi người sẽ không thể rời mắt khỏi buổi diễn."

Trước cặp đồng tử lóe sáng của Sugi, tôi không khỏi cảm thấy xấu hổ. Bị ánh mắt của Sugi dẫn dụ, Kujou vẫn e ngại nhìn trực diện vào tôi, từ từ xoay đầu về hướng này.

"Không hẳn là tớ không hiểu cảm giác của Sugi... nhưng như thế này quả nhiên không được."

"Đến buổi diễn chính thức chỉ cần khoác thêm áo khoác ngoài là được ấy mà. Tớ sẽ nhờ đội may vá may giúp."

"Nếu là như vậy chắc sẽ không sao đâu nhỉ...?"

Kujou lưỡng lự. Mắt vẫn không ngừng đảo qua đảo lại giữa tủ khóa và tôi.

"Mà, nói là như vậy, dẫu sao thì ý kiến của Higusa vẫn là quan trọng nhất."

"Đ-Đúng vậy nhỉ..."

Có thêm áo khoác ngoài nhỉ... vẫn chưa biết áo khoác trông như thế nào nên tôi chưa thể quyết định được. Chỉ là, nếu tôi không sớm đưa ra lựa chọn, có thể sẽ gây rắc rối cho đội may vá...

"Theo tớ thì Higusa mặc trang phục bunny girl rất hợp. Buổi diễn chắc hẳn sẽ thu hút được nhiều người. Tuy nhiên, nếu Higusa không đồng ý. Tớ sẽ nghĩ lại phần trang phục. Thật đáng tiếc, tớ cũng đã chuẩn bị trang phục bunny girl cho mình..."

Sugi bunny girl...

"Vâng, mình sẽ cố gắng."

...A.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận