Đã là ngày thứ 3.
Thời gian vui vẻ thì luôn trôi qua thật nhanh nhỉ. Mặc dù không thể nói rằng, bản thân đã tận hưởng trọn vẹn lễ hội văn hóa. Vì hầu hết thời gian, tôi đều hóa trang và làm phục vụ...
Vâng, tuy vậy tôi vẫn còn nửa ngày nữa trước khi lễ hội văn hóa kết thúc. Và đây cũng là điều kiện mà tôi đã đưa ra trong ngày phân công ca.
"Higusa, bạn mặc luôn trang phục đó đi. Thời gian không còn nhiều phải không?"
"Được chứ?"
"Ừm, không thành vấn đề. Dẫu sao, đội may vá cũng định sẽ tặng cho Higusa hết những trang phục bạn đã mặc."
Tôi cúi đầu cảm ơn rồi cứ như thế chạy ra khỏi lớp.
Địa điểm tôi hướng đến là một khu vườn nhỏ gần cổng trường. Đến nơi, em ấy đã đợi tôi ở đó.
"Stefran, xin lỗi vì đã bắt em phải đợi nhé."
Stefran khoác trên mình đồng phục của tôi, mái tóc hơi khác so với thường ngày, đang cầm trong tay một chiếc camera. Nhận ra tôi, Stefran cúi đầu kính cẩn. Bởi vì xung quanh có không ít người nên tôi đã ra hiệu bảo em ấy dừng lại.
"Thưa chủ nhân, em cũng chỉ vừa đến thôi ạ."
"Vậy, bây giờ chúng ta cùng tham quan lễ hội văn hóa nhé."
Mỉm cười vui vẻ, tôi bắt lấy bàn tay còn lại không cầm máy quay và kéo Stefran đi.
Bàn tay của em ấy rất mềm mại. Trong vô thức, ngón tay của chúng tôi đan vào nhau. Không khác gì những cặp đôi thân mật.
Vâng, trước khi bắt đầu buổi hẹn hò. Có lẽ, tôi nên giải thích đầu đuôi mọi chuyện nhỉ.
Nguyên nhân Stefran xuất hiện ở đây là vì... thật ra, các khuyến tộc của tôi đã tranh cãi với nhau rất nhiệt liệt. Vé tham gia lễ hội văn hóa có giới hạn, nhưng mọi người ai cũng muốn hẹn hò cùng tôi...
Bình thường, có lẽ mọi người sẽ nhường cho Ruby, lý do chắc hẳn ai cũng rõ... Thế nhưng, trước một lễ hội văn hóa chưa nghe qua bao giờ, các em ấy ai cũng hào hứng cả. Vậy nên, cuộc tranh cãi mới vượt ra khỏi khuôn khổ thông thường.
Kết quả, trước khi mọi việc không thể kiểm soát được nữa... Stefran đã đưa ra một ý kiến "Không phải chỉ cần ghi hình lại toàn bộ là ổn thỏa sao ạ?". Biết rằng, mọi người đều muốn ở bên cạnh chủ nhân. Song, như vậy sẽ khiến chủ nhân khó xử. Có vẻ, mọi người đã đi đến cùng một kết luận và giao trọng trách cho người đã đưa ra ý kiến là Stefran.
Toàn bộ đều diễn ra giữa nội bộ hầu gái... có thể nói, khi tôi được cho biết thì mọi chuyện đã kết thúc êm đẹp. Vâng, dù gì đi nữa, rất ít khi có dịp thân mật cùng Stefran. Vậy nên, tôi sẽ xem đây là một cơ hội tốt.
"Em có thích món ăn hay trò chơi nào không?"
Tay trong tay rảo bước giữa dòng người tấp nập, với rất nhiều gian hàng đặc sắc xung quanh, tôi nhìn vào ống kín trên tay Stefran, tươi cười hỏi.
"Vâng ạ..."
Stefran có vẻ hơi căng thẳng. Song, tôi vẫn nhìn ra ánh mắt của em ấy đang hướng về đâu. Xem ra, Stefran có hứng thú với các gian hàng đồ ăn nhỉ.
"Cái này là kẹo bông gòn, em có muốn ăn thử không?"
Đến trước gian hàng bán kẹo bông gòn, Stefran hướng máy quay vào những khối bông đầy sắc màu. Khi tôi chỉ tay vào một trong số đó, Stefran gật nhẹ đầu.
"Cho mình một cây."
"...có liền ạ!"
Bạn nam đứng trong gian hàng tỏ vẻ cuống quýt. Bằng một cách nào đó, cuối cùng cậu ấy cũng xoay được một cây kẹo bông gòn đầy sắc màu.
"Cảm ơn nhé."
Nhận kẹo bông gòn, tôi gửi lại tiền. Bạn nam hét lên "Vâng!" rồi đưa hai tay ra đón lấy.
Rời khỏi gian hàng, tôi xé một miếng bông gòn.
"Tay em bận rồi, để ta giúp em ăn nhé."
Với miếng bông gòn nhỏ gọn đầy sắc màu tỏa ra mùi đường ngọt ngào hấp dẫn trên tay, tôi tươi cười rồi chìa nó về phía Stefran.
".......................C-Chủ nhân, em không dám đâu ạ..."
Phẩy phẩy bàn tay trống còn lại, Stefran tỏ vẻ khó xử. Những cô hầu gái của tôi rất giỏi phục vụ người khác, nhưng lại tương đối dở tệ trong khoản được phục vụ. Vâng, không hiểu sao, mỗi lần nhìn thấy mọi người như vậy, tôi lại muốn trở nên xấu tính.
"Ra vậy... em không thích ta giúp sao..."
Tỏ vẻ buồn phiền, tôi nhìn vào miếng kẹo bông gòn được khẹp ở giữa ngón cái và ngón trỏ. Tuy cơ thể tôi không có thân nhiệt, song vì nhiệt độ xung quanh nên miếng kẹo bông đang bắt đầu tan chảy, nhớt nháp dính trên đầu ngón tay.
"K-Không phải đâu ạ. Em sẽ ăn ạ!"
Chỉ diễn một chút, Stefran đã vô cùng hỗn loạn.
"Em không cần ép buộc bản thân đâu."
"Không đâu ạ...um!"
Stefran mở miệng chộp lấy miếng kẹo bông gòn. Tôi cười vui vẻ rồi đưa ngón tay đến trước môi, liếm đi vết đường tan chảy dính trên đầu ngón tay.
(Ngọt quá...)
Hoàn toàn rơi vào thế giới của hai người, tôi quên mất xung quanh còn có rất nhiều người.
"Mua thật nhiều rồi ngồi ở đâu đó ăn nhé."
Để không gây cản trở cho người khác, hai người chúng tôi đã đi qua rất nhiều gian hàng và dừng lại ở một băng ghế trống gần sân vận động.
"Thứ này rất ngon thưa chủ nhân!"
Ghim một viên takoyaki, tôi "aaaa" cho Stefran. Dường như rất hợp khẩu vị, hai mắt em ấy sáng lên lấp lánh.
"Em có thể đi xin công thức được không ạ!"
Đồng thời máu công việc cũng nổi lên khiến tôi phải gắp cho em ấy một đũa mì yakisoba.
"Không được, như vậy sẽ làm phiền người khác đó. Những công thức này cũng có trên internet, ta sẽ tìm hiểu giúp em nhé."
Dù gì đi nữa, Stefran đã gỡ bỏ được biểu cảm căng thẳng. Nhờ vậy, tôi cũng cảm thấy thư giản hơn. Sau khi lấp đầy dạ dày bằng những món ăn đã mua, tôi và Stefran tiếp tục tay trong tay dạo bước giữa các gian hàng.
"Nữ thần đang đi cùng với ai vậy kìa?"
"Có một nữ sinh như vậy trong trường chúng ta sao?"
"Bạn nữ ấy cũng rất xinh đẹp."
"Ủa, đó không phải là Stefran sao?"
"Hai người trông vô cùng thân mật nhỉ."
"Không lẽ, Nữ thần chính là chủ nhân của Stefran?"
"Cũng có thể lắm. Cách nói chuyện của Nữ thần rất phải phép mà. Hẳn là tiểu thư nhà quyền quý rồi!"
Từ đầu đến giờ, cứ có cảm giác như thể là hai chúng tôi đang bị chú ý. Vâng, cũng đúng nhỉ, hiện tại trên người tôi đang vận trang phục Alice của Alice lạc vào xứ sở thần tiên. Nổi bật như thế này, thử hỏi làm sao không bị chú ý. Nhưng cũng không còn cách nào khác, tiêu tốn thêm thời gian thay trang phục tôi sẽ trễ giờ hẹn với Stefran mà.
"Thưa chủ nhân, đó là gì vậy ạ?"
"Xem nào... vâng, là ném vòng nhận thưởng nhỉ."
Hai chúng tôi cùng bước đến gian hàng ném vòng. Sau khi trả tiền, tôi nhận được 3 chiếc vòng.
"Stefran có muốn chơi thử không?"
Cách chơi tương đối đơn giản, chỉ cần ném vòng vào cây cột đặt bên cạnh phần thưởng sẽ nhận được món quà tương ứng. Tuy vậy, tùy vào từng phần thưởng sẽ có điều kiện đi kèm khác nhau. Chẳng hạn như, phần thưởng hạng nhất sẽ phải ném cùng lúc 3 vòng vào cột.
"Nhưng mà..."
"Camera hãy để ta cầm giúp."
"Vâng, vậy em xin phép ạ."
Stefran ngắm vào giải nhất là một chú gấu bông tương đối lớn. Nhưng xem chừng có hơi khó nên em ấy chỉ ném được hai vòng. Phần thưởng khuyến khích là một chiếc vòng đeo tay màu xanh lá.
"Xin lỗi chủ nhân..."
"Em không cần xin lỗi đâu."
Xoa đầu Stefran, tôi đưa lại camera cho em ấy. Bản thân tôi trả tiền và nhận 3 chiếc vòng mới. Nhắm vào giải nhất, tôi ném cùng lúc 3 chiếc vòng, cả 3 chiếc vòng đều đồng thời rơi vào cây cột tương đối cao bên cạnh gấu bông.
"Quá tuyệt vời! Xin chúc mừng!!"
Bạn nữ túc trực ở gian hàng reo lên. Xung quanh là vô vàn những tràng pháo tay nhiệt liệt. Nhận lấy gấu bông từ tay bạn nữ... tôi đã định tặng nó cho Stefran.
"Cô bé muốn có nó sao?"
Đặt gấu bông lên vai mình, tôi hạ thấp người xuống. Nhẹ giọng hỏi cô bé vẫn luôn nhìn chăm chú vào gấu bông.
Được tôi hỏi như vậy, tuy thể hiện biểu cảm e dè, song cô bé vẫn gật đầu.
"Chị tặng cho em này."
Mỉm cười, tôi đưa gấu bông đến trước cô bé. Cô bé vui vẻ ôm trầm lấy gấu bông.
"Sumire, con đang làm gì vậy. Không được như thế đâu!"
Lúc này, một người phụ nữ chắc hẳn là mẹ của cô bé xuất hiện. Trên tay cô ấy là kẹo táo. Có vẻ như, trong lúc cô ấy mua đồ, cô bé này vì bị thu hút bởi gấu bông đã tự một mình đến đây.
"Hông chịu đâu... chị đã cho con rồi..."
Bị mẹ giật gấu bông, cô bé bắt đầu mếu máo.
"Cô là mẹ của bé nhỉ. Gấu bông tôi đã tặng cho cô bé rồi. Cô không cần trả lại đâu ạ."
Người mẹ tỏ vẻ bối rối hết nhìn tôi rồi lại nhìn con gái nhất mực không chịu buông gấu bông.
"...ừm... cảm ơn cháu nhé."
Không còn cách nào khác, tôi đành phải bắt lấy tay người mẹ và truyền một ít
Nhận ra bản thân đã bỏ mặc Stefran tương đối lâu, tôi quay sang nói lời xin lỗi.
"Xin lỗi em nhé, lẽ ra ta nên tặng nó cho em."
"Không cần đâu ạ, nhìn thấy cô bé cười, em cũng rất vui ạ..."
Stefran mỉm cười tự nhiên. Hẳn đó là những lời đến từ tận đấy lòng của em ấy. Vậy nên, tôi không nói gì nữa, nắm lấy tay em ấy và tiếp tục vai trò dẫn dắt.
Nơi chúng tôi đến tiếp theo là gian hàng ném bóng nước.
"Đến lượt tao!"
"Hả? Chẳng phải mày bảo công việc này nhãm nhí và không muốn làm sao!"
"Tao nói như thế khi nào! Tránh ra mau thằng khốn!!"
"Cái thằng rách việc này! Tao mới là người phải nói câu đó?!"
Sau khi tôi trả tiền và nhận bóng. Hai bạn nam đóng vai trò bia ném đột nhiên tranh cãi dữ dội. Dường như, ai cũng muốn trở thành bia.
Và thế là một bạn nữ xuất hiện nắm đầu cả hai ra ngoài. Thay thế vào vị trí ném là một bạn nam khác. Tôi để Stefran ném trước rồi mới đến lượt mình.
"Chúa ơi, con không còn hối hận nào nữa."
Bị Stefran và tôi ném đến toàn thân ướt sũng, bạn nam chấp hai tay lại tựa như cầu nguyện. Mặc dù không thể hiểu được tại sao bạn ấy lại phản ứng như vậy, song tôi vẫn đánh giá bạn ấy rất cao vì đã lấy thân mình ra làm bia đỡ.
"Tiếp đến là... biểu diễn kịch ở phòng thể chất nhỉ."
Nhận tờ rơi từ một bạn, tôi và Stefran đã chọn ra được địa điểm tiếp theo.
Thế nhưng, trên đường đi đến phòng thể chất...
"B-Bạn có phải là Stefran không. Mình là fan lớn của bạn! Cho mình xin chữ ký nhé!"
...vâng, là một nhóm 2 bạn nữ. Bạn nữ cao hứng vừa rồi có vẻ như là fan của Stefran. Tôi biết Stefran có lập một kênh youtube. Nhưng không ngờ, lại có thể gặp được người hâm mộ của em ấy tại trường học.
"Xin lỗi nhưng tôi không có chữ ký..."
"Vậy, chụp ảnh... chụp ảnh có được không!"
Stefran quay sang nhìn tôi như thể cầu cứu.
Bạn nữ đối diện cũng nhìn tôi bằng cặp mắt cún con.
Không còn cách nào khác nhỉ...
Kết quả, tôi và Stefran đã chụp cùng với bạn nữ một tấm. Tôi ôm cánh tay trái của bạn nữ, còn Stefran thì ôm tay phải. Cả hai chúng tôi đều cười rất tự nhiên, chỉ có bạn nữ là mặt đỏ đến tận mang tai, thiếu một chút nữa đã bốc khói.
Chụp xong, cả hai bạn nữ đều thẫn thờ nhìn vào smartphone. Trên đó chắn hẳn là ảnh vừa chụp. Tôi và Stefran đều là ma cà rồng sở hữu
Vâng, nhưng lỗi cũng là ở bạn nữ đã quấy rầy buổi hẹn hò của chúng tôi nhé. Tạm xem như mọi việc đã được giải quyết, tôi nắm tay Stefran và dẫn em ấy đến phòng thể chất.
Lúc này chỉ còn 5 phút nữa là vở kịch bắt đầu. Vì đến trễ nên chỉ sót lại hàng ghế sau cùng. Đã thế còn là vị trí ở trong góc.
"Em quan sát được sân khấu chứ?"
"Không sao ạ, camera cũng có chức năng thu gần ạ."
May mắn thay, với cặp đồng tử đã được cường hóa của ma cà rồng, chúng tôi dường như không gặp bất kì trở ngại nào về khoảng cách.
Sau một âm thanh báo hiệu, ánh sáng trong phòng thể chất đồng loạt được tắt đi. Theo phản xạ tự nhiên, tôi và Stefran chóng vánh điều chỉ khả năng khuếch đại ánh sáng của mắt (tapetum lucidum) để mắt không phản chiếu lại ánh sáng trong không gian tối.
Mặc dù khiến khả năng nhìn trong bóng đêm giảm đi đáng kể. Song, trong những nhiệm vụ đòi hỏi ẩn mật, chúng tôi vẫn thường sử dụng đến khả năng này.
Không lâu sau, vở kịch "Chàng Lọ Lem" bắt đầu.
Tóm tắt nội dung như sau.
Tại một vương quốc nọ, có một cô công chúa vẫn luôn mơ mộng về tình yêu. Cô công chúa rất thích ngắm sao và vẫn luôn tin vào định mệnh.
Một hôm, để tìm cho bản thân người trong định mệnh, cô công chúa đã tổ chức một buổi dạ tiệc linh đình. Trong buổi dạ tiệc, có rất nhiều hoàng tử từ những nước khác tiếp cận công chúa. Tuy vậy, công chúa không tìm thấy được định mệnh trong những ngôn từ nịnh hót hoa mỹ.
Buổi tiệc kéo dài trong 1 tiếng giờ nay chỉ còn sót lại 10 phút. Công chúa cảm thấy tuyệt vọng vô cùng vì định mệnh đã không xuất hiện.
Đoạn, nhạc của giai điệu cuối cùng vang vọng, trước tầm nhìn cúi gằm của công chúa là một bàn tay chìa đến. Bàn tay được bao bọc trong găng tay đen, công chúa không giấu được hiếu kỳ ngước nhìn chủ nhân của bàn tay.
Tim đập rộn ràng.
Công chúa nhận ra đây chính là định mệnh của mình. Không cần một ngôn từ, không cần một lời nịnh hót, chỉ qua một ánh nhìn...
Còn vài phút trước khi kim dài của tháp đồng hồ chỉ đến số XII. Công chúa và chàng trai múa một vũ điệu thu hút lòng người.
Kết thúc vũ điệu, công chúa rơi vào say mê... khi nhận ra, chàng trai định mệnh đã biến mất. Lúc này, tháp đồng hồ vang lên tiếng chuông báo hiệu XII giờ đã đến. Công chúa hoảng hốt tìm kiếm, nhưng chỉ tìm thấy được một chiếc giày thủy tinh.
Kể từ ngày hôm đó, công chúa không ngừng tìm kiếm người đi vừa chiếc giày thủy tinh.
Tại một góc nhìn khác, là góc nhìn của chàng trai định mệnh... hóa ra, anh ta là một con ma men nát rượu. Mụ phù thủy đã cho hắn mượn sức mạnh để thả ga uống rượu trong bữa tiệc. Việc hắn khiêu vũ với công chúa là điều kiện mụ phù thủy đã đưa ra. Nhằm mê hoặc và đánh lạc hướng công chúa.
Câu chuyện đi đến hồi kết, công chúa bị mụ phù thủy lừa ăn phải táo độc và hóa thành một con ếch. Mụ phù thủy đường đường chính chính giả dạng thành công chúa và quay trở về lâu đài.
Sau đó, công chúa ếch được gã nát rượu vô tình vấp phải đá hôn trúng...
...vâng, tôi chỉ có thể nhận định... nội dung của câu chuyện này rất độc đáo. Những bạn trong câu lạc bộ kịch diễn cũng rất có hồn.
1
☆
Sau buổi tiệc ăn mừng thắng lợi toàn phần của lớp, tôi rời khỏi phòng học và đi lên sân thượng như đã hẹn. Khi tôi đến nơi, bạn Mikamoto đã đợi ở hàng rào. Bạn ấy đang đưa mắt ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
Bước tới bên cạnh bạn Mikamoto, tôi cũng ngước lên nhìn ngằm bầu trời. Trăng đêm nay vô cùng xinh đẹp, cũng giống như đôi mắt to tròn của bạn Mikamoto vậy.
"Higusa đến rồi nhỉ..."
"Vâng."
"Thật ra... ừm... mình không giỏi giao tiếp... nói đúng hơn thì... khi ở gần Higusa, đầu óc mình toàn trắng xóa." Giọng điệu lấp lửng, bạn Mikamoto tiếp tục "...vậy nên, mình sẽ đi trực tiếp vào vấn đề luôn nhé..."
Cảm thấy nên im lặng, tôi chỉ gật đầu. Thôi không ngắm nhìn bầu trời đêm nữa, tôi đáp lại ánh mắt của bạn Mikamoto.
"...thật ra, từ thời sơ trung, mình đã luôn quan sát Higusa. Mình vô cùng cảm phục vì dù có bị bắt nạt... bạn cũng không khuất phục... vẫn là chính mình."
Bạn Mikamoto đã đánh giá hơi cao tôi rồi.
"Không biết tự lúc nào... cảm giác ngưỡng mộ ấy... đã trở thành t-thích." Bạn Mikamoto hít một hơi thật sâu "...M-Mình đã thích cậu, Higusa Remia!"
Đôi mắt xinh đẹp tựa như ánh trăng bất chợt nhắm nghiền. Tôi có thể thấy được, mi mắt của bạn ấy đang rung lên. Hai bàn tay bóp chặt.
Chắc hẳn bạn ấy đã phải lấy hết dũng khí để thổ lộ những lời này với tôi. Dẫu có đôi chút vụng về, song chúng vẫn là những ngôn từ chứa đựng cảm xúc của bạn Mikamoto.
"Higusa, cậu có thể cho mình biết câu trả lời được không..."
Vắt kiệt toàn bộ dũng khí, bạn Mikamoto mở mắt nhìn thẳng vào cặp đồng tử sắc tím của tôi.
Câu trả lời của tôi là...