Sau khi <Khuyến Tộc Hóa> Tsukuyomi, lượng ma lực trong tôi bất chợt tăng lên. Minh chứng rõ rệt nhất là sự mở rộng của <Á Nguyên> –nơi tôi dùng làm bình chứa ma lực. Kể cả <Á Không> và <Kho Lưu Trữ> dường như cũng phát sinh hiện tượng tương tự.
Vâng, đây đúng là một phát hiện mới đáng mừng nhỉ. Hiện tại tôi đã rất mạnh rồi, nhưng mạnh hơn nữa thì cũng không thiệt thòi gì mà.
Mặt khác, nếu nói một cách chuẩn xác hơn thì thật ra, khi <Khuyến Tộc Hóa> Rei trong lần thử nghiệm đầu tiên, tôi đã mơ hồ nhận ra được dấu hiệu khuếch đại của ma lực. Có điều, vào thời điểm ấy, do còn rất nhiều dự tính nên tôi đã hoàn toàn không để tâm.
Giờ đây, với biểu hiện rõ ràng như vậy. Dẫu có là một đứa chậm tiêu, tôi cũng không thể không nhận ra điều này. Vâng, tuy vậy, giả như nhận ra sớm hơn, tôi đã có nhiều hành động thích hợp rồi. Nói gì đi nữa, gia tăng sức mạnh cũng có nghĩa là, tôi sẽ bảo vệ được các em ấy (khuyến tộc) nhiều hơn mà.
"Higusa, gọi tớ ra đây có chuyện gì vậy?"
Trong khoảng thời gian chuẩn bị cho lễ hội văn hóa, tôi thường xuyên đến nhà bạn Sugi tập dợt cho tiết mục biểu diễn ảo thuật. Nhờ vậy, tôi đã nhận được ID LINE của bạn Sugi. Tôi gọi bạn ấy ra đây là có mục đích.
Vào ngày thứ hai của lễ hội văn hóa, màn biểu diễn cắt hộp của bạn Sugi... vâng, nếu người ở trong hộp không phải là tôi, có lẽ đã xảy ra hỗn loạn rồi. Biết rằng, bạn Sugi đã tập luyện với hình nhân rất nhiều. Song, khi thực hiện với người thật quả nhiên nó không thể đơn giản như vậy. Kết quả, tôi đã phải tự cắt bản thân ra thành 4 khúc và vận dụng ma thuật để ngăn máu lại.
"Giả sử, mình nói rằng trong buổi diễn mình đã sử dụng ma thuật, bạn Sugi có tin không?"
Tôi lấy từ trong túi ra một đồng 500 yen. Búng lên giữa không trung rồi chụp lấy khi nó rơi xuống. Bạn Sugi đưa mắt dõi theo động thái này.
"Ma thuật ư... hừm... quả đúng như vậy nhỉ... nếu gọi những màn biểu diễn của Higusa là ma thuật... thì cũng không sai? Nói gì đi nữa, không nhìn ra được mánh khóe nào là quá kỳ lạ..."
Nhìn vào mắt tôi, song bạn Sugi lại đặt tay lên cằm ra chiều suy tư. Là một người không ngừng tìm tòi về ma thuật, tôi đoán bạn Sugi hẳn đã phải nhận ra nhiều điểm bất thường trong những màn biểu diễn của tôi.
Đáng ngờ nhất có lẽ là màn dịch chuyển từ hộp này sang hộp khác nhỉ. Bình thường có lẽ sẽ phải sử dụng đường bí mật hoặc mánh khóe nào đó. Còn tôi, màn biểu diễn đó chỉ đơn giản là <Cổng Bóng Đêm>.
"Để mình cho bạn Sugi xem thứ này nhé."
Mặc cho bạn Sugi vẫn chưa thoát khỏi màn tự vấn, tôi xòe hai bàn tay ra, rồi dịch chuyển đồng 500 yen nằm trên tay phải sang tay trái.
"Uwa, tớ hoàn toàn không nhìn ra được mánh khóe! Không lẽ, Higusa thật sự sử dụng được ma thuật gì đó sao?"
Biểu cảm bừng sáng, bạn Sugi bắt lấy bàn tay của tôi và giữ cho nó cố định. Không giấu được vẻ mặt hiếu kỳ, bạn Sugi quan sát đồng 500 yen từ nhiều góc độ. Cứ ngỡ rằng, bạn Sugi sẽ cảm thấy kinh ngạc hoặc sợ hãi. Nào ngờ được, bạn ấy lại mạnh dạn như vậy.
"Thứ này chính là ma thuật. Mình đã dùng nó trong buổi biểu diễn. Xin lỗi nhé, vì mình đã có một hành động không khác gì chế giễu ảo thuật."
Một lần nữa, tôi dịch chuyển đồng 500 yen về tay phải. Đoạn, tôi mở <Kho Lưu Trữ> khiến đồng 500 yen bị hút vào một chiều không gian khác.
"Tuyệt thật..."
Bạn Sugi thốt lên cảm thán.
"Đến bây giờ tớ vẫn chưa tin được bản thân vừa được xem ma thuật. Nếu có thể sử dụng được ma thuật... không thể nhầm lẫn được, chắc hẳn sẽ có thể tạo ra được nhiều tiết mục biểu diễn thú vị hơn nữa!"
Vâng? Những lời bạn Sugi nói đã hoàn toàn nằm ngoài tiên liệu của bản thân làm tôi có đôi chút bối rối.
"Bạn Sugi không cảm thấy sợ hãi sao?"
Bạn Sugi nghiêng đầu.
"Sao tớ lại phải sợ hãi? Hay là Higusa định dùng ma thuật gây tổn hại cho tớ?"
"Không có..."
Tôi vội lắc đầu.
"Thế thì đâu có gì để sợ. Mà trên hết, Higusa có tính đến trở thành ảo thuật gia chuyên nghiệp không! À mà, trong trường hợp này phải gọi là ma thuật gia nhỉ?"
Vâng... phản ứng của bạn Sugi hoàn toàn nằm ngoài khả năng dự tính của tôi. Nhưng dù gì đi nữa, mục đích ban đầu của tôi cũng không phải là dọa nạt bạn Sugi.
"Higusa...?"
Đột nhiên bị tôi ôm, bạn Sugi bối rối ngước nhìn.
"Giữa đêm trăng thế này, mình chỉ gửi một tin nhắn mà bạn Sugi đã đến gặp. Tất cả là lỗi của bạn đó nhé..."
Đặt môi lên môi, tôi chóng vánh phát động <Mị Hoặc>. Chỉ sau một vài giây phản kháng, bạn Sugi đã ngoan ngoãn nằm trong vòng tay, để tôi tận hưởng hơi ấm cũng như nhịp đập.
Khác với hương vị dai dẳng nhưng dịu dàng của Tsukuyomi, bạn Sugi mang lại cho tôi một giác cảm gần giống như mật ngọt của sự chiếm lĩnh.
Đã bao nhiêu phút trôi qua rồi nhỉ... mỗi lúc thưởng thức thứ mật ngọt này là tôi lại quên hết toàn bộ xung quanh. Buông thỏng vòng tay, môi tôi tách khỏi bờ môi mềm mại của bạn Sugi. Lúc này, ánh mắt chống đối sớm đã nhuốm màu khuất phục.
"...Higusa... cậu đang làm gì vậy... tớ đã có ban trai rồi đó..."
Hơi thở bất định. Nhịp đập chứa đầy yêu thương. Song, bạn Sugi vẫn tìm từ ngữ hòng xây dựng bức tường phòng thủ cuối cùng. Việc bạn Sugi có bạn trai, tôi không hề biết. Nhưng đối với tôi, điều đó cũng không phải là vấn đề đáng quan ngại.
Rút ngắn khoảng cách, tôi ghim răng nanh vào lớp da mềm mại trên cổ bạn Sugi. Thoạt tiên, bạn Sugi yếu ớt dùng hai tay đẩy vai tôi. Có lẽ, tình cảm bạn Sugi dành cho người yêu vẫn còn sót lại. Ấy vậy, chỉ sau vài nhịp thở, bạn Sugi đã vòng tay qua cổ, trìu mếm ôm lấy tôi.
Sugi Miruku (Evil Eye Vampire)
Ma lực: 50000/50000
Chiến lực: 50000
(←Chi tiết chỉ số )
Kỹ năng:
<Ma thuật bóng đêm> <Điều khiển bóng> <Khuyến tộc> <Tự hồi phục> <Mị hoặc> <Huyễn thuật ma nhãn> <Cường hóa thể chất> <Vô hiệu hóa vật lý> <Vô hiệu hóa ma pháp> <Vô hiệu hóa ánh sáng> <Chuyển hóa ma lực>
Sau ma cà rồng sở hữu kỹ năng đặc biệt (Tsukuyomi) là ma cà rồng sở hữu ma nhãn sao. Quả nhiên, tôi không thể hiểu được quy chuẩn của <Khuyến Tộc Hóa>. Rất có khả năng, kết quả sẽ tùy thuộc vào khả năng tiềm ẩn hoặc biệt tài của đối tượng. Vâng, cũng có thể là ngẫu nhiên...
Dẫu sao đi nữa, tất cả cũng chỉ đang ở giai đoạn suy đoán. Để làm rõ vấn đề này, e rằng không còn biện pháp nào khác ngoài... tiếp tục gia tăng khuyến tộc.
Mà, ngay từ đầu hạng mục đó đã nằm trong danh sách những việc muốn làm của tôi.
Lúc còn ở dị giới, tôi đã không thể <Khuyến Tộc Hóa> toàn bộ những cô gái mà mình tìm thấy. Lý do thì có rất nhiều. Vì tôi không nghĩ mình có thể bảo vệ tất cả, vì thế giới đó không phải thế giới của tôi, vì mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận... Sao cũng được. Dù chưa từng nói ra, nhưng tôi vẫn luôn hối tiếc về việc này.
Thế giới hiện đại thì không như vậy. Ít nhất, tôi thuộc về nó. Thêm nữa, giờ đây tôi đã có đủ tự tin cũng như sức mạnh để bảo vệ tất cả khuyến tộc.
Với khả năng xây dựng <Á Nguyên> –một nhánh trong kỹ năng <Không Gian Bóng Đêm>, thì dù có xảy ra trường hợp nào đi nữa, chúng tôi vẫn có sẵn nơi lánh nạn. Trên hết, <Á Nguyên> thuộc cấp bật chuyển đổi của <Á Không>, nên về cơ bản ngay cả khi mất đi chủ nhân nó vẫn sẽ tiếp tục tồn tại. Và ngoài tôi ra thì không ai có thể mở được cổng <Á Nguyên>.
Nghiễm nhiên <Á Nguyên> cũng có điểm yếu. Điểm yếu đó chính là... xây dựng nó tốn rất nhiều ma lực. Không gian bên trong phụ thuộc hoàn toàn vào giới hạn ma lực của chủ thể. Mặc dù không tiêu tốn ma lực duy trì, song vì không có khả năng tự sản sinh ma lực, nên khí hậu rất tồi tệ, cây cỏ cũng không thể sinh trưởng. Quan trọng nhất, số lượng tối đa của <Á Nguyên> là một.
Tính đến trường hợp tệ nhất, giả sử tôi bị kẻ thù đánh bại, <Á Nguyên> sẽ dừng mở rộng. Chỉ có thể xây dựng được một <Á Nguyên> quả thật rất đáng lo ngại.
...vâng, xin lỗi, tôi lại như vậy nữa rồi. Trước khi bị triệu hồi đến dị giới, không ngày nào là tôi không nghĩ đến những điều tiêu cực. Chẳng hạn như, đến trường sẽ bị bắt nạt. Khi nghĩ đến điều này, đầu óc của tôi sẽ liên tưởng đến những khả năng xấu nhất và biện pháp tránh né. Dù trên thực tế, ngày hôm đó không có chuyện gì xảy ra.
Đi vào kết luận, hiện tại tôi đã biết, gia tăng khuyến tộc cũng sẽ giúp cho giới hạn ma lực của bản thân tăng trưởng. Như vậy, khả năng phòng bị của tôi cũng sẽ được tăng cường. E ngại gì mà lại không tiếp tục nhỉ.
Đầu tiên sẽ là những bạn cùng lớp, tiếp đến sẽ là trường học. Tạm thời chỉ như vậy thôi. Sau khi cửa tiệm trang sức chính thức đi vào hoạt động, tôi sẽ tính đến giai đoạn tiếp theo. Lúc này đây, tôi vẫn chưa thể khẳng định thế giới này có tuyệt đối an toàn không. Biết rằng gia tăng sức mạnh là quan trọng. Tuy vậy, đảm bảo an toàn cho khuyến tộc nghiễm nhiên còn quan trọng hơn thế nữa.
Dẫu biết cách nghĩ của bản thân tương đối mâu thuẫn, song tôi là một ma cà rồng thận trọng. Từng chút từng chút chuyển hóa những cô gái thành khuyến tộc, từng chút từng chút xây dựng không gian tồn tại an toàn cho các em ấy. Một khi vẫn chưa thể khẳng định an toàn tuyệt đối, tôi sẽ tuân thủ theo cách làm cẩn trọng này.
Đội hầu gái sắp hoàn toàn việc thu thập <Mãnh Ghép Noah>. Nếu suy đoán của tôi không sai, "đối phương" chắc hẳn sẽ xuất đầu lộ diện. Cho đến thời khắc ấy, tôi đương nhiên sẽ phải chuẩn bị một màn "tiếp đón" nồng hậu rồi.
"Chủ nhân, em có thể sử dụng ma thuật không ạ?"
Trong vòng tay của tôi, Miruku đã không kìm được phấn kích. Nhân tiện, Miruku không thích người khác gọi trực tiếp tên mình. Bởi nghe nó rất giống với thực phẩm chức năng (Milk – Sữa).
Thế nhưng, Miruku lại không hề tỏ vẻ khó chịu khi được tôi gọi tên. Không những thế, em ấy còn mỉm cười trông rất xinh xắn. Khi được tôi cho phép, chưa nói hết lời cảm ơn Miruku đã phát động và chơi đùa với ma thuật.
Quan sát Miruku, tôi thầm nghĩ. Trở thành khuyến tộc quả nhiên là một niềm hạnh phúc nhỉ. Giả như tất cả mọi người đều liên kết với nhau thông qua sợi dây <Khuyến Tộc. Vậy thì sẽ không còn đấu tranh, tuyệt vọng. Các khuyến tộc sẽ chung sống hạnh phúc cùng nhau tựa như chị em, thân thiết với nhau như một đại gia đình.
Hiện tại vẫn chưa thể thực hiện điều kể trên, song đến một lúc nào đó tôi tuyệt đối sẽ biến thế giới ấy thành hiện thực.
(...................)
Vâng, tôi đã thử tìm ra một lý do chính đáng... Trên thực tế, tôi cũng không biết giải thích cảm xúc này như thế nào. Có lẽ, tôi vẫn chưa hoàn toàn lấy lại điềm tâm sau khi được Tsukuyomi tỏ tình. Trong đầu tôi lúc này, chỉ tồn tại có duy nhất một suy nghĩ... đó chính là <Khuyến Tộc Hóa> toàn bộ những cô gái lọt vào tầm nhìn.
Từ đầu đến cuối, nếu không tìm ra lý do ngăn cản và đặt ra giới hạn mục tiêu... có lẽ, tôi đa bay ra khỏi trường học, <Khuyến Tộc Hóa> toàn bộ những cô gái mình tìm được.
Tôi đột ngột gọi Miruku lên sân thượng... cũng là vì không kiểm soát được dục vọng trên...
Gọi Tsukuyomi là một cô gái vụng về... song, tôi mới đúng là một đứa nông cạn không thể kìm nén được bản thân. Dẫu cho đã hết sức tỏ ra bình tĩnh, suy nghĩ đến nhiều chuyện, cố gắng đánh lạc hướng bản thân, duy trì thần trí an yên... kết quả, con tim của tôi vẫn đang đập loạn nhịp.
Vì chưa từng cảm nhận được xúc cảm này trước kia nên dù muốn hay không, tôi cũng không thể khống chế được nó.
Sau khi nói lời tạm biệt với Miruku, tôi mở <Cổng Bóng Đêm>. Nơi tôi đến là phòng của Ruby. Tôi chưa từng đột ngột xông vào phòng khuyến tộc như vậy. Song, vì hiểu được ý định của tôi, Ruby tiếp đón rất niềm nở... Cho đến khi mặt trời lên cao, chúng tôi mới rơi vào giấc ngủ.