"Kurahashi, vất vả nhé~"
"Tiền bối, chị cũng vất vả rồi."
Chào tạm biệt tiền bối, tôi đóng cửa phòng thay đồ.
Bước đến tủ khóa, tôi vừa cởi áo ở chỗ làm thêm vừa mở cửa tủ cho đồ vào và lấy áo phông ra.
Ting. Chui đầu qua cổ áo thì đúng lúc điện thoại kêu lên. Lại tin nhắn giới thiệu ứng dụng nữa à... chán ghét nghĩ thế, tôi cầm điện thoại lên kiểm tra.
"Divina...?"
Là tin nhắn LINE đến từ Divina. Hình như sau cái ngày hôm đó, tôi đã cho cô ấy biết địa chỉ nhỉ.
Mở ứng dụng lên [Divina: Hẹn cậu Kurahashi ở quán ăn gia đình gần công ty vận chuyển Yasuda.] tôi nhận được một dòng tin nhắn như vậy.
Hiện tại đã là 22:34. Tại sao lại là giờ này? Hơn nữa, tại sao Divina lại biết chỗ làm thêm... mà thôi, chắc là nhờ vào năng lực tiên đoán rồi.
Khoác chiếc áo khoác vàng nâu lỗi thời lên người, tôi rời khỏi chỗ làm từ cửa sau.
Từ đây đến quán ăn gia đình cũng phải mất khoảng 10 phút đi bộ.
Con hẻm ở cửa sau tương đối vắng người.
Rảo bước trên con hẻm đã dần trở nên quen thuộc được soi le lói bởi ánh đèn đường đó, đến ngã rẽ, tôi chọn hướng bên trái. Đặt chân vào con đường này, đập vào mắt tôi đầu tiên là những biển hiệu chói mắt.
Đi thêm một lúc, mật độ người bắt đầu tăng dần. Nhân viên công sở, sinh viên, gái bán hoa... kiểu người gì cũng có.
"Anh gì ơi, bây giờ là mấy giờ... chậc, là học sinh à."
Một người phụ nữ ăn bận hở hang đến hỏi giờ, nhưng khi nhìn thấy mặt tôi, cô ta tặc lưỡi bỏ đi. Phớt lờ những điều như vậy, tôi tiếp tục rảo bước, ngắm nhìn phố đêm.
Khoảng 1 tuần trước, tôi đã ngồi đối mặt với bố mẹ và nói ra nguyện vọng muốn thôi học của bản thân. Sau một lúc tranh cãi, cuối cùng họ cũng đồng ý.
Kỳ thực, tôi không tìm được ý nghĩa gì từ việc đi học. Trên hết, giờ đây tôi đã có sức mạnh. Công việc làm thêm hiện tại của tôi là công việc vận chuyển. Tuy đòi hỏi sức khỏe và sức bền, song lương lại khá ổn. Thay vì lặn đầu vào hầm ngục nguy hiểm, công việc này vẫn sẽ đáp ứng được ước mơ của tôi.
"Là ở đây à..."
Kiểm tra lại giờ giấc, tôi đưa mắt nhìn lên biển hiệu. Có lẽ đúng là nhà hàng gia đình này rồi. Con đường này nằm ngược nhà, tôi chỉ thấy nó trên google map chứ chưa từng ghé qua.
Vào trong, ánh mắt của tôi và Divina nhanh chóng gặp nhau. Ngồi bên cạnh là Snow... hiện tại là Sword đang vẫy tay ra hiệu. Cả hai người đều đang mặc đồng phục.
"Gọi tôi đến có chuyện gì?"
"Trước hết cậu cứ gọi món đi, tôi khao."
Ngồi vào ghế đối diện hai người họ, tôi cầm thực đơn lên.
"Cho một cơm bít tết và cola."
"Một cơm bít tết và cola, cảm ơn quý khách đã gọi món."
Ghi chép xong, người nhân viên rời khỏi.
Hiện tại cơm bít tết đang được giảm nửa giá. Divina đã bảo là sẽ khao, nhưng quả nhiên tôi không thể gọi món đắt tiền.
"Thế, có chuyện quan trọng à?"
Đã trên 10 giờ đêm vậy mà hai người này còn xuất hiện ở đây trong đồng phục học sinh, thật khó nghĩ họ không có việc gấp.
"...ừm, đi thẳng vào vấn đề luôn nhỉ... là về chuyện hôm trước..."
Divina dùng ống hút nghịch ly cà phê đen đã tan đá trước bản thân. Còn Sword thì nhỏ thức uống lên giấy bọc ống hút khiến nó giãn ra như con sâu.
Chuyện hôm trước à...? Chắc hẳn là chuyện đó rồi. Sau khi hầm ngục bị Liselotte chinh phục, chủ nhân ma cà rồng xuất hiện rồi biến mất... dường như tôi có hứa sẽ kể chi tiết với họ, song vì gần đây quá bận lên liên tục dời hẹn.
"À, chuyện hôm đó đúng không. Được thôi. Nhưng tôi cũng không biết nhiều đâu đấy."
"Không thành vấn đề, tôi muốn biết một vài thông tin... nếu được kể cả địa chỉ của vị đó."
Tôi nhìn sang Sword bên cạnh, nhưng không thấy cậu ta nói gì. Quả nhiên, trong hình dạng này, tôi không thể gọi Sword là "cô ấy" hay "cô ta" được. Nó khiến tôi ngứa ngáy khắp người.
"Hiểu rồi, tôi sẽ nói những gì mình biết."
Về chuyện tôi xâm nhập vào tề thự, về chuyện tôi bị đánh bại, về chuyện tôi đồng ý trở thành gián điệp. Tôi kể mà không giấu giếm điều gì. Cũng cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy. Giữa chừng, cơm bít tết và cola được mang, song tôi chỉ cầm muỗng vọc mấy miếng khoai tây chứ chẳng buồn ăn.
"Nà, tôi có thể hỏi lý do được không? Tại sao Divina lại muốn biết về chủ nhân ma cà rồng nhiều như vậy không?"
Nghe toàn bộ câu chuyện, Divina nhanh chóng ghi chép địa chỉ. Tôi thật không hiểu tại sao hôm đó Divina lại quả quyết đi theo đến hầm ngục, và muốn hỏi về chủ nhân ma cà rồng bất chấp giờ giấc.
"...tôi không thể nói được......" Divina cúi đầu nhìn ly cà phê đá đã tan hẳn "...chỉ có thể tiết lộ, đây chính là con đường sống sót duy nhất của chúng tôi."
Dẫu bị bàn che mất tầm nhìn, song tôi vẫn hình dung được Divina vừa nắm lấy tay Sword.
Sau đó, Divina không nói thêm gì nữa. Tôi cũng chẳng thể nói được gì, đành ăn hết phần cơm mình gọi. Để Divina tính tiền và rời khỏi quán.
☆
Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng gõ cửa inh ỏi đánh thức. Công việc bắt đầu từ buổi chiều, vì vậy bình thường tôi sẽ dậy đâu đó vào khoảng 12 giờ trưa. Ngủ không đủ giấc nên tâm trạng tôi khá bực. Song, xuất hiện ở trước cửa chính là Liselotte và Hera... thế là tôi chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Có công việc mới dành cho cậu đây. Hãy vui đi vì chủ nhân của tôi sẽ trả thù lao cho cậu đó!"
Không còn cách nào khác, tôi đành phải chuẩn bị đồ và đi cùng hai người này.
Công việc đầu tiên.
"Vào trong đi, hai chúng tôi sẽ lặn dưới bóng của cậu."
"Vâng vâng."
Nơi đây là một chi nhánh khác của Guild, chúng tôi đã mất khoảng 15 phút đi tàu tốc hành để đến được đây. Vì trang phục hầu gái, hai người này đi đến đâu cũng gây chú ý. Mới sáng sớm mà tôi đã cảm thấy mệt mỏi rã rời rồi.
Vào được trong tòa nhà Guild rồi thì nhiệm vụ của tôi cũng chẳng có gì khó khăn. Chỉ việc đi lòng vòng bên trong giúp họ di chuyển giữa bóng với bóng là được.
[Hoàn tất, có thể đi đến địa điểm tiếp theo rồi!]
Nhờ [Vòng Liên Lạc] trên tay mà giờ đây giọng Liselotte đang vang vọng trong đầu tôi. Cũng tại thứ này sử dụng theo cặp cho nên chỉ có mỗi giọng của Liselotte... cơ mà, không phải Hera mới là chỉ huy trong đội này sao?
Tuân theo mệnh lệnh của Liselotte, tôi rời khỏi tòa nhà Guild. Sau đó lại tiếp tục lên tàu tốc hành và đến một chi nhánh khác. Công việc này tuy đơn điệu nhưng phải đến rất nhiều địa điểm, hao phí không ít tiền vé. Biết thế, ngay từ đầu đã làm sổ thông hành.
Ngày tiếp theo, công việc thứ hai.
"Cái quái gì vậy?!"
Liselotte bước vào khu vực đã từng tồn tại hầm ngục. Chẳng mấy chốc, khu vực đất bằng phẳng đã xuất hiện... hầm ngục?!
"Tôi vừa thiết lập hầm ngục của chủ nhân."
Liselotte nói như thế đó là một điều vô cùng bình thường. Tôi chỉ có thể kiềm chế bản thân.
"Tại sao lại phải làm như vậy!"
"Mạo hiểm giả sinh nhai nhờ vào hầm ngục. Đột nhiên mất đi toàn bộ, những người đó sẽ gặp rắc rối phải không? Chính vì vậy, chủ nhân đã có lòng tốt, thiết lập hầm ngục của ngài ở những nơi tập trung đông mạo hiểm giả."
Tôi thật sự chẳng hiểu gì cả.
"Hera, chuyện này là?"
Xoay người tìm kiếm... tôi nhìn thấy Hera. Cô ấy đang làm gì vậy?
"Chị Hera đang tập trung thiết lập kết giới, cậu mà làm phiền tôi sẽ đá câu đấy."
"...tại sao phải làm thế?!"
"Thu thập DP là một chuyện. Chắc là cậu sẽ không hiểu đâu. DP là điểm tiêu hao MP của những kẻ thử thách hầm ngục. Nếu tích đủ điểm có thể xây dựng buồng tự đồng sản sinh ma vật."
Thử tôi muốn hỏi không phải là như vậy!
"...khoan nào! Chủ nhân của cô... sở hữu bao nhiêu hầm ngục vậy?"
Nhìn vào chiếc vali chứa đầy chìa khóa trên tay Liselotte, tôi hỏi bằng chất giọng run rẩy.
"Chuyên đó thì tôi không biết. Mà dù có biết cũng sẽ chẳng nói cho câu nghe."
Kết quả, chúng tôi đã đi đến 20 địa điểm, thực hiền hành vi đáng sợ mang tên thiết lập hầm ngục.
Ngoài lề, vì hầm ngục này thuộc quyền sở hữu của chủ nhân ma cà rồng nên sẽ không có thử thách cuối cùng. Ma lực tỏa ra từ mạo hiểm giả sẽ được hầm ngục hấp thụ và chuyển đổi sang DP (Dungeon Point). Tích đủ DP sẽ có thể đổi được
"Thiếp lập đồ rơi ra từ quái hoàn toàn giống với hầm ngục đã bị chinh phạt trước đó. Chủ nhận rất chu đáo, cậu không cần lo đâu."
"Cái gì mà không cần lo chứ!"
Ngay cả kết giới cũng được một thiết bị kỳ lạ trông giống cột tỏa ra ánh sáng tím ngờ nghệch tái hiện.
...chậc, giờ thì tôi đã có thể hiểu tại sao... Divina nói ra những lời như vậy!