Có thêm hai khuyến tộc mới là Divina và Snow. Sau đó là <Khuyến Tộc Hóa> thành công Ma Vương Kelici. Thử xây dựng một vũ trụ mới. Thiết lập hầm ngục ở thế giới hiện đại và tiến hành gia tăng khuyến tộc.
Tôi đã có kỳ nghỉ cuối tuần như vậy đó. Giả như có nói, đây là kỳ nghỉ tràn đầy ý nghĩa nhất từ khi tôi trở về thế giới hiện đại thì cũng không sai.
Nhưng cũng chính vì thế... tôi đã quên đi một việc tương đối quan trọng.
"Này cậu kia, tôi có chuyện muốn nói với cậu!"
Vừa mở cửa lớp, vẫn chưa kịp về chỗ ngồi, tôi đã bị Hayano kéo vào một phòng học trống.
Uy lực của Hayano không mạnh. Tôi có thể dễ dàng đẩy tay bạn ấy ra. Nhưng tôi lại cảm thấy tò mò không biết có việc gì mà Hayano lại đột nhiên miễn cưỡng kéo tôi đi thế này.
Kể từ ngày nhóm 4 người Shimizu, Kujou, tôi và Rei chơi cùng nhau, Hayano hầu như không đến gần tôi nữa. Bạn ấy kéo tôi đi như vậy là có chuyện gì quan trọng chăng?
"Giải thích cho tôi xem, thứ này là gì đây?"
Bước vào phòng học trống, Hayano đóng rầm cửa, rồi ném mạnh thứ gì đó lên bàn.
"Đây là..."
Tôi đưa mắt nhìn xuống, ở đó là...
"Tại sao người như cậu lại xuất hiện trên tạp chí thời trang chứ! Lại còn là DrySense! Hơn nữa lại còn rất dễ thương...!"
Xem nào, Hayano rốt cuộc là có ý gì nhỉ.
Nhưng mà, quả thật... tôi đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
Trang tạp chí tình cờ được mở ra ở trên bàn là hình ảnh tôi đang mỉm cười ôm tay Ruby trong bộ trang phục nam sinh.
"Giải thích đi, tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?"
Lúc này, tôi nhìn lên biểu cảm của Hayano. Bạn ấy trông không có vẻ gì là tức giận. Ngược lại ánh mắt còn hiện rõ sự hiếu kỳ. Tôi cứ ngỡ Hayano định gây sự với tôi vì chuyện người mẫu. Nhưng có vẻ không phải như vậy.
So với trước kia, thái độ của Hayano dành cho tôi đã thay đổi. Vâng, đương nhiên là tôi biết nguyên nhân rồi. Vì mỗi ngày tôi đều gửi một ít ma lực mị hoặc vào bạn ấy thông qua <Ma Nhãn> mà.
"C-Cậu làm gì vậy... t-tại sao lại đột nhiên ôm tôi..."
Khuôn mặt đáng yêu của Hayano đỏ lừ. Trong giọng nói có đôi chút phản kháng, nhưng bạn ấy lại không đẩy tôi ra. Chỉ ngước nhìn tôi bằng ánh mắt chứa đầy nhiệt.
Thí nghiệm đã thành công nhỉ.
Tôi chưa từng nghĩ mỗi ngày gửi một ít ma lực lại có thể mang đến hiệu quả vượt mong đợi như này. Vậy là, từ giờ tôi đã có thể tự tin gửi ma lực cho những cô gái xinh đẹp mình tìm thấy trên đường rồi. Vâng.
"...buông tôi ra... cậu làm gì vậy chứ..."
Nhịp tim của Hayano mỗi lúc một nhanh. Dường như đã không thể chịu được thêm nữa, Hayano đẩy tôi bằng lực yếu ớt. Trước một Hayano như vậy, tôi siết chặt hơn vòng tay của mình, không để bạn ấy chạy thoát.
Mới sáng sớm đã nhận được ánh mắt nồng nhiệt từ một cô gái xinh đẹp như Hayano, quả nhiên có là tôi đi nữa thì cũng không thể tiếp tục nhẫn nhịn được.
"...cậu nhìn tôi như vậy là có ý gì....."
Cất giọng run rẩy, Hayano đánh mặt sang một bên. Bạn ấy đã nhận ra ý định của tôi rồi chăng?
"Mitsuki..."
Tôi gọi tên của Hayano khiến bạn ấy tập trung về mình, rồi cứ như thế môi của hai chúng tôi đè lên nhau. Tôi không để cho bản thân tiến xa hơn mà chỉ dừng lại ở đó. Khoảng một vài phút sau, tôi lấy lại khoảng cách.
Trên môi vẫn còn sót lại nhiệt độ cơ thể của Hayano, tôi đưa tay lên vuốt mái tóc màu nâu tím xỏa ngang vai của bạn ấy.
Hayano nhắm tịt mắt vì nụ hôn đến đột ngột. Được tôi xoa dịu, bạn ấy chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt ấy nay đã hoàn toàn tan chảy...
Hayano Mitsuki (Evil Eye Vampire)
Ma lực: 240000/240000
Chiến lực: 240000
(←Chi tiết chỉ số )
Kỹ năng:
<Ma thuật bóng đêm> <Điều khiển bóng> <Khuyến tộc> <Tự hồi phục> <Mị hoặc> <Mị hoặc ma nhãn> <Cường hóa thể chất> <Vô hiệu hóa vật lý> <Vô hiệu hóa ma pháp> <Vô hiệu hóa ánh sáng> <Chuyển hóa ma lực>
Tôi rút cặp răng nanh ra khỏi làn da trắng mịn như em bé của Mitsuki. Vâng, sức hấp dẫn của người mẫu thật quá đáng sợ. Chỉ nhìn thấy ánh mắt tan chảy của Mitsuki thôi là tôi đã mất tự chủ rồi.
Kích hoạt <Ma Nhãn>, tôi kiểm tra chiến lực của khuyến tộc mới như thường lệ... và phát hiện ra có gì đó không đúng.
240000? Sau khi [Tiến Hóa Tồn Tại] thành công và trở thành Founder Vampire, tôi đã có thể nhìn thấy được 6 chữ số. Nhưng đột nhiên xuất hiện một con số như vậy...
*♪ ♬ ♫*
...đúng lúc tôi nghĩ đến đó, chuông báo hiệu giờ học bắt đầu vang lên.
"Mitsuki, về lớp thôi nhỉ."
"Vâng ạ... thưa chủ nhân."
Mitsuki vẫn đang tan chảy trong vòng tay của tôi, chợt bừng tỉnh và chỉnh đốn lại hơi thở.
Thu hồi lại tạp chí và ôm nó vào lòng, Mitsuki cùng tôi trở về lớp học.
☆
Giờ nghỉ trưa.
Giáo viên vừa bước ra khỏi lớp, tôi đã bị Shimizu và Kujou vây vòng.
Mỗi người một bên, cả Shimizu lẫn Kujou đều cầm cùng một quyển tạp chí trên tay và chìa về phía này. Ánh mắt của hai người sáng lên lấp lánh, như thể muốn hỏi "tại sao Higusa lại xuất hiện trên đây" vậy.
"Trước hết nên dùng bữa trưa nhỉ."
"Đúng vậy, tớ quên mất."
"X-Xin lỗi, tụi tớ hấp tấp quá."
Ba người chúng tôi xếp bàn lại và ngồi ăn cùng nhau.
Tôi để ý thấy Rei, Tsukuyomi, Miruku và Mitsuki đã hợp lại thành nhóm, bàn tán sôi nổi gì đó với nhau. Bình thường chuyện này hẳn sẽ gây chú ý. Trên thực tế, hai bạn nữ luôn chơi cùng với Mitsuki cũng đang vô cùng bối rối, không biết phải phản ứng như thế nào.
Thế nhưng hôm nay, hầu hết ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía tôi.
"Cảm ơn vì bữa ăn."
"Cảm ơn vì bữa ăn!"
"Cảm ơn vì bữa ăn..."
Ba người chúng tôi thu dọn hộp cơm trưa đã được dùng xong và cất vào trong cặp sách.
Ngay sau khi cho hộp cơm đã được gói ghém cẩn thận vào trong cặp sách, Kujou nhanh chóng lấy quyển tạp chí ra và đặt nó lên bàn. Tôi không khỏi bất ngờ trước thái độ năng nổ của Kujou. Bình thường người ở vị trí này phải là Shimizu nhỉ?
"Người trên này là Higusa đúng không?"
Để cho ánh mắt tỏa sáng, Kujou chỉ vào bìa tạp chí và nhìn chân chất vào tôi.
Trước làn sóng đột ngột đến từ Kujou, tôi chỉ có thể cười khổ.
"Vâng, hôm trước mình được người của công ty DrySense chiêu mộ."
"Ồ, tuyệt ghê! Không hổ danh là thiên sứ của trường~"
Shimizu ngồi kế bên phấn kích lên tiếng.
"Đúng vậy đó, hình ảnh của Higusa chiếm trọn tạp chí. Đây là lần đầu tiên tớ thấy hiện tượng này luôn ấy."
Kujou lật nhanh tạp chí.
Tôi cũng không rõ tạp chí thông thường như thế nào. Nhưng quả đúng như lời của Kujou, ngoại trừ trang "các trang phục mua thu khác" thì toàn bộ là hình ảnh của tôi, Ruby và Quazrt.
"Chưa hết đâu, của tớ và Michiru là hai quyển cuối cùng đấy. Chậm trễ một chút là đã bán hết rồi. Vi diệu chưa, mới sáng sớm mà lại còn là ở cửa hàng tiện lợi nữa đấy."
Không hiểu sao Shimizu lại vỗ ngực tự hào.
Nhưng mà... có thật là bán chạy như vậy không nhỉ? Hôm nay đến công ty, tôi sẽ thử hỏi giám đốc Nishino.
Khi nhắc đến chủ đề mua tạp chí, tôi để ý thấy những bạn nữ khác cũng đang nhăm nhăm tạp chí trong tay. Trông mấy bạn ấy có vẻ như rất muốn tán chuyện. Nhưng vì tôn trọng Shimizu và Kujou nên không ai đến làm phiền chúng tôi cả.
"Ảnh này không phải là quá khơi gợi sao?"
"Người chọn lọc ảnh cũng có mắt nhìn thấy đấy."
"Bức này, Higusa mặc trang phục nam sinh hợp ghê. Người đẹp thì mặc gì cũng đẹp."
"Ồ, tớ cũng muốn mặc thử đồ nam sinh. Michiru, bữa nào đi mua thử không?"
"Ý hay đó, tớ cũng muốn thấy Akari mặc kiểu này."
Kujou và Shimizu bàn tán rôm rả. Tôi vui vẻ quan sát hai người.
"Nè nè, Higusa, hai cô gái xinh đẹp này là ai vậy?"
Tôi nhìn vào bức ảnh Kujou chỉ tay vào. Đó là bức ảnh ba nữ sinh đang nói chuyện vui vẻ với nhau trong lớp sau giờ học. Một nữ sinh là tôi và hai nữ sinh còn lại là Ruby và Quazrt.
"Cô bé tóc đỏ là Ruby. Còn cô bé tóc trắng là Quazrt."
Ruby và Quazrt đều có tên trên giấy tờ là Akane và Hakua. Nhưng đối với Shimizu và Kujou, tôi không định nói ra những cái tên xa lạ ấy. Bởi lẽ... trước sau gì cả hai người cũng sẽ là thành viên trong gia đình của tôi.
"Quan hệ giữa các cậu là gì vậy?"
"Tựa như một gia đình?"
"Ồ, người nhà của cậu ai cũng level cao như vậy sao!"
Shimizu hiểu lời của tôi theo mặt chữ.
"...Khi nào có dịp thì giới thiệu với tớ nhé."
"Vâng, tất nhiên rồi."
Có vẻ như Kujou hiểu theo ý nghĩa khác nhỉ.
"Mà này, Higusa. Tên Ruby, Quazrt nghe giống tên ngoại quốc nhỉ. Màu tóc lại vô cùng tự nhiên, không giống nhuộm. Khuôn mặt cũng có nhiều nét không giống người phương đông."
"Theo một ý nghĩ nào đó thì hai em ấy là người ngoại quốc nhỉ?"
Hay nói đúng hơn là người đến từ dị giới.
"Hừm... nghe bí ẩn nhỉ. Tớ cũng muốn gặp thử."
"Vậy thì cuối tuần này cả hai đến nhà mình chơi nhé. Kujou và Shimizu có bận gì không?"
"Ồ, cao kiến. Nhà cậu ở đâu thế?"
"Cả tớ và Akari đều trống vào cuối tuần."
"Quyết định vậy nhé."
Vâng, đây là lần đầu tiên tôi mời bạn bè đến nhà mình. Làm sao có thể không phấn khích cho được. Tôi nên chuẩn bị món ăn gì để đón tiếp hai người nhỉ? À, phải rồi. Cũng đã rất lâu tôi chưa đi săn trong hầm ngục. Nhân dịp này, hay là săn luôn Thiên Đế Ma Long? Tôi chưa ăn thịt Thiên Đế Ma Long bao giờ, nhưng đó là loài rồng mạnh nhất nên chắc thịt sẽ ngon thôi...
1
...vâng, xin lỗi, tôi hơi mất kiểm soát.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục bàn luận về tạp chí cho đến khi giờ học buổi chiều bắt đầu.
☆
Kết thúc giờ học buổi chiều.
(...?)
Khi tôi mở tủ giày, một lá thư màu trắng rơi ra.
(...thời đại này vẫn có người gửi thư kiểu này sao?)
Mà quan trọng hơn là ai gửi nhỉ.
Thật đáng tiếc khi phải nói điều này, nhưng đây không phải là lần đầu tiên tôi nhận được thư tình. Mặc dù đó chỉ là trò đùa của những người đã từng bắt nạt tôi hồi sơ trung.
"Các em ra xe trước đi. Ta có việc một chút sẽ quay lại." Đọc xong thư, tôi bảo với các khuyến tộc.
Đợi các em ấy rời khỏi, tôi di chuyển đến địa điểm đã được chỉ định.
Nơi tôi đến là khu đất trống sau phòng tập thể dục.
"Em đến rồi sao, Higusa Remia."
Tôi thở dài trong lòng.
Nomura Takaaki. Học sinh năm 3. Ace trong đội bóng của trường. Năm ngoái đoạt giải thành phố... nhỉ? Người này đã viết trong thư như thế. Tôi tự hỏi không biết người này có ý định gì khi tâng bốc bản thân trong thư tình. Đến mức này, tôi chỉ có thể nghi ngờ, không biết lá thư ấy có đúng là thư tình không.
"Anh là Nomura Takaaki. Higusa ở đây nghĩa là đã đọc thư của anh rồi nhỉ."
"Vâng."
"Thế... câu trả lời của Higusa là gì?"
Người này gãi đầu ngượng ngùng.
"Cảm ơn vì cảm xúc của anh Nomura. Nhưng tôi không có hứng thú."
Tôi xoay gót chân, định rời đi.
"Này này, đừng lên mặt như vậy chứ Sadako! Có biết tao là ai không? Là Ace của đội bóng trường đấy!"
Hầy...
"Tôi biết. Thế thì đã sao?"
"Có rất nhiều cô gái có nằm mơ cũng không thể hẹn hò với tao đấy. Mày nên thể hiện một chút lòng thành khi nhận được ơn nghĩa này đi chứ!"
Ước gì tôi không đến đây. Nhưng xét theo lễ nghĩa thông thường, nhận được thư tình thì tối thiểu cũng phải cho người gửi một câu trả lời nhỉ. Nói gì đi nữa, tôi cũng không có nhiều kinh nghiệm. Lần sau, tôi sẽ không đến nữa.
"Tôi không hiểu anh Nomura đang nói gì. Tạm biệt."
Lần này tôi rời đi mà không quay đầu lại.
"Đợi đã!"
Đột nhiên bị giữ vai, theo phản xạ tự nhiên tôi bắt lấy vật đó và ném về phía trước. Vâng, hóa ra là người vừa nãy à? Trông sắc mặt có vẻ khá đau đớn. Vứt cho người đang nằm dưới đất một cái nhìn lạnh nhạt, tôi tiếp tục bước đi.
"...có học võ phòng thân à... đau quá... Nhớ đấy!"
Dường như có tiếng hét giận dữ phát ra từ phía sau, nhưng tôi không màng đến mà vẫn tiếp tục rời đi.
(...hầy... phải mau chóng về chỗ của các em ấy, tìm kiếm sự xoa dịu thôi.)