Ma Cà Rồng Trở Về Thế Giới Hiện Đại

*Nishino Haruka: giám đốc của công ty người mẫu DrySense - nơi đã chiêu mộ Remia (ghi chú cho những ai quên)
1

-------------------------------------

Chạy! Bán chạy! Bán rất chạy! Chuyện gì thế này?! Không thể tin được. Có vẻ như, tôi đã xem hơi nhẹ cô bé rồi.

"Không thể tin được!"

Đây chính là kết quả của việc công khai hình ảnh trước khi phát hành sao?!

Trước khi phát hành tạp chí [Phong cách mới ~ Thời trang học sinh mùa thu ~], tôi đã công khai một số hình ảnh trên trang chủ, cũng như Twitter chính thức của công ty. (Nhân tiện vào thời điểm đó lượt theo dõi chỉ rơi vào khoảng 10.000 đổ lại. Còn hiện tại... đã gấp 10.)

Chúng tôi công bố địa điểm phát hành trên Twitter và cho phép đặt trước tại một số trang mua sắm online nổi tiếng chẳng hạn như Amazon.

Kết quả là... sáng hôm nay, tức ngày phát hành chính thức, chỉ chưa đầy 2 giờ đồng hồ kể từ lúc các cửa tiệm mở cửa, bộ phận xử lý khiếu nại của chúng tôi đã nhận được hàng tá cuộc gọi từ khách hàng.

"Phải làm sao đây giám đốc... bộ phận in ấn bảo rằng không thể đáp ứng được số lượng mà chúng ta đã yêu cầu trong ngày hôm nay!"

Cậu Moyashi hốt hoảng chạy vào.

"...nhanh nhất là bao lâu?"

"I-Ít nhất cũng phải là ba ngày ạ!"

Không được. Cái này không được! Tệ rồi, tệ rồi, tệ rồi!

"Mau liên lạc với những công ty in ấn khác! Bằng mọi giá phải có đủ số lượng trong ngày hôm nay!"

"Vâng! Tôi sẽ thử liên lạc với họ ngay ạ!"

Quả nhiên, ngay cả một người có kinh nghiệm lâu năm như tôi cũng chưa từng gặp phải tình huống này.

Nói không ngoa, công ty DrySense của chúng tôi sở hữu một lượng danh tiếng không thấp trong lĩnh vực thời trang. Đã có rất nhiều công ty thời trang hợp tác với công ty người mẫu của chúng tôi.

Từ tiền đề trên, cho tôi được phép nói ra một điều, tôi chưa từng trải qua trường hợp nào như thế này.

Kỷ lục cao nhất của chúng tôi là bán được 10 vạn (100000) bản trong một mùa. Dựa vào số liệu này, tính thêm cả tiềm năng vượt trội của Remia, đợt này tôi đã cho in 20 vạn bản và dự định sẽ bán hết trong tuần đầu tiên.

"Không thể tin được."

Thế nhưng... chỉ trong 2 giờ, số lượng 20 vạn bản đã biến mất. Thử hỏi tại sao tôi lại không muốn than đi than lại câu trên.

Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Tôi đã xem quá nhẹ tiềm năng của Remia rồi.

Đương nhiên, tôi rất vui với tốc bộ khủng này. Nhưng, ở phía sau niềm vui... chính là địa ngục đấy.

"Làm ơn, hãy kịp đi!"

Thông báo trên mail của tôi không ngừng nhảy số.

Toàn bộ đều là báo cáo từ phòng xử lý khiếu nại.

Một lượng lớn khách hàng gọi đến và phàn phàn rằng, họ không mua được tạp chí.

Cũng đúng thôi... vì đã bán hết rồi mà...

Đây vốn dĩ là một điều đáng vui mừng. Tuy vậy, nếu xử lý không chuẩn xác... danh tiếng của công ty chắc hẳn sẽ rơi xuống đáy vực. Khi đó, cổ phiếu cũng sẽ...

(Waa! Waa! Waa! Không muốn nghĩ nữa! Không muốn nghĩ nữa đâu!)

"Moyashi, cậu vẫn chưa quay lại sao!"

[Kế hoạch quảng bá hình ảnh] Trong lúc gục mặt trên bàn, rơi vào tầm nhìn của tôi là một bảng kế hoạch có tiêu đề như vậy.

"Đúng rồi!"

Đúng vậy, vẫn chưa hết cách.

(Mặc dù mình không muốn dùng đến cách này nhưng hiện trạng đã thế này thì không còn lựa chọn nào khác cả!)

Tôi sẽ để Remia giải thích về sự việc này trong buổi phát sóng chiều nay. Tôi cũng biết vấn đề của công ty thì không nên để người mẫu giải quyết. Nhưng hiện trạng cho thấy, chúng tôi không thể nói những lời hoa mỹ được.

"Đành phải như vậy thôi!"

Thể hiện quyết tâm, tôi mở file của bảng kế hoạch trên máy tính lên và bắt đầu chỉnh sửa.



Bảng kế hoạch đã được chỉnh sửa hoàn tất. Kết quả chúng tôi vẫn không thể in đủ số lượng trong một ngày. Những công ty in ấn khác cũng đã có lịch trình, không thể phá vỡ luật lệ, chuyển sang giúp công ty chúng tôi được. Nhưng chuyện đó lúc này không quan trọng nữa...

...tôi gấp rút chạy đến phòng phát sóng đã được chuẩn bị từ trước. Khi tôi đến nơi, Remia đã trang điểm hoàn tất và ngồi đợi tại phòng chờ. Trang phục của cô bé đương nhiên là đồng phục nữ sinh của trường. Bởi cuộc thi NeGen là một cuộc thi tìm kiếm tài năng ở lứa tuổi học sinh.

"Chào Remia, em cảm thấy thế nào?"

"Chào giám đốc Nishino, tôi có đôi chút căng thẳng ạ."

Dù nói vậy nhưng trông cô bé vẫn rất điềm tĩnh. Người đẹp quả nhiên khí thế cũng khác.

"Trước khi bắt đầu buổi phát sống, có một việc tôi phải xin lỗi em."

"Vâng, là việc gì ạ?"

Remia nghiêng đầu ngước nhìn tôi. Điệu bộ ấy vô cùng đáng yêu... Không được không được, đây không phải là lúc nhìn say mê cô bé.

"Chuyện là như thế này..."

Nghe tôi giải thích, Remia mở tròn mắt kinh ngạc.

"Thật sự bán chạy đến thế ạ...?"

"Xin lỗi, chỉ tại vì tôi tính toán sai..."

"Không sao đâu ạ."

"Đây là kịch bản mới."

Tôi đưa cho Remia kịch bản mình vừa soạn gấp rút trước đó.

"Lẽ ra không nên để em giải thích những điều này trên buổi phát sóng của cuộc thi... chuyện này vốn không liên quan đến người mẫu, toàn bộ đều là sai lầm bên công ty..."

Remia nhận lấy kịch bản mới và đọc lướt qua. Kịch bản trước đó đã được gửi vào hôm chủ nhật qua LINE. Nội dung không quá khó, nhưng để nhớ được nó thì ít nhất cũng phải tiêu hao một vài giờ...

"Tôi đã ghi nhớ rồi ạ."

Chưa đầy 5 phút, Remia đã trả lại kịch bản... ể?

"...em nhớ rồi sao....."

...hơn 10 trang giấy chật kín chữ trong vòng chừng ấy phút?

"Vâng, tôi rất tự tin trong khoảng ghi nhớ ạ."

Không chỉ xinh đẹp, Remia có vẻ như còn học rất giỏi. Thiên tài đây sao!

"...Vậy thì bắt đầu luôn nhỉ."

"Vâng ạ."

Remia đáp lại dứt khoát.

Đoạn định rời khỏi phòng chờ, tôi nhận ra chân tướng của cảm giác thiếu vắng mà bản thân vẫn luôn cảm nhận được từ đầu.

"Remia, hôm nay em không đi cùng hầu gái nhỉ?"

"À vâng, các em ấy và em gái của tôi đang đợi tôi ở một tiệm cafe gần đây ạ."

"Ra vậy."

Gia đình Remia thuê cả hầu gái, hẳn phải giàu có lắm. Mà, tốt hơn hết không nên chĩa mùi vào chuyện nhà người khác.



"Bắt đầu!"

Mọi trang thiết bị đã được chuẩn bị đầy đủ. Trước khẩu hiệu của tôi, cậu Itou bên bộ phận phát sóng bấm máy.

"Xin chào mọi người, tôi là Higusa Remia. Học trường......"

Trước ống kính, Remia bắt đầu giới thiệu về bản thân. Cô bé vẫn sử dụng khẩu ngữ tử tế như mọi khi, nhưng đâu đó ta có thể tìm thấy nét gần gũi trong câu từ.

: Cô bé này là gì đây, dễ thương ghê!

: Vừa dễ thương lại vừa xinh đẹp... đây là thứ mà người ta gọi là tình đầu sao?

: Tôi đã mua tạp chí.

: Ể... Higusa?

: À, tôi biết trường của cô bé này nè!

Khởi đầu chưa được 3 phút đã có hơn 100.000 người xem. Bình luận chạy quá nhanh, đến mức chẳng đọc kịp. Số lượng Gift nhảy thẳng lên top 1.

(Không bất ngờ nữa đâu... mình không bất ngờ nữa đâu...)

"Thật ra, hiện tại tôi đang là người mẫu của công ty DrySense. Vì một số lý do nên..."

Remia giải thích về sự việc lần này.

Tôi hồi hộp chờ đợi phản ứng từ người xem.

: Hóa ra là như vậy, đã hiểu sự tình.

: Hồi sáng tôi đợi rõ lâu, cả một hàng dài luôn mà không mua được nên cay cú lắm luôn. Nghe Remia nói vậy, tôi vui lòng đợi tiếp.

: Xin chia buồn cho những thanh niêm không mua được.

: Dễ thương là công lý. Đợi bao lâu cũng là niềm vui. Nhân tiện, tôi đã gửi Gift 10.000 Yen thay cho tiền tạp chí rồi.

: Còn tôi gửi tối đa 50.000 rồi. Làm sao để gửi tiếp đây? À, đúng rồi, lập Card vô hạn là OK!

...Kết quả, số lượng Gift không ngừng tăng.

(Tại sao?!)

Tôi cảm thấy mình như vừa già đi vài chục tuổi. Tôi thật không thể hiểu được tư duy của những người trẻ trong thời đại này.

(Mà... dù sao buổi phát sóng vẫn diễn ra rất thuận lợi...)

"Có một vài kế hoạch mà tôi muốn thực hiện cùng mọi người."

Remia kể ra những tiết mục mà tôi đã đề ra trong kế hoạch.

: Trò chuyện với hát thì quá đỗi quen thuộc rồi... chơi đùa với hầu gái... đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiết mục này luôn.

: Ồ, nghe có vẻ thú vị đấy.

: Ể? Không lẽ Remia có liên quan đến Stefran?

: Ô ô ô ô ô ô ô ô ô!

: Cấp báo! Cấp báo! Đội khảo sát đâu mau đến đây!

(C-Chuyện gì thế, sao mọi người lại đột nhiên cao hứng như vậy...)

Vốn dĩ tiết mục "chơi đùa với hầu gái" là nhằm vào mục đích giới thiệu Akane và Hakua. Tôi không ngờ... nó lại nhận được nhiều phản ứng tích cực như vậy.

Sau đó, buổi phát sóng vẫn diễn ra vô cùng thuận lợi. Tuy nhiên vào thời điểm Remia nói lời tạm biệt... "hắn" lại xuất hiện.

Một người dùng có tên là Yaribe.

Tên này năm nào cũng xuất hiện trong cuộc thi NeGen. Và ném cho thí sinh rất nhiều Gift. Card giới hạn chỉ có thể ném tối đa là 50.000 Yen. Nhưng tên này lại sử dụng Card không giới hạn... mà, chuyện đó không quan trọng, điểm mấu chốt là số lượng Gift mà hắn ném.

Bảng Xếp Hạng

1: Higusa Remia 8965P

2: Asano Aya 1000P

3: Amano Nana 16P

4: Fuji Kanako 9P

5: Takano Harue 9P

.....

Ừm... Point của Remia đúng là kinh dị. Nhưng điều tôi muốn đề cập không nằm ở đây mà là khoảng cách về điểm số.

1P tương đương 1000 Yên. Hãy nhìn vào khoảng cách giữa 2 và 3 đi. Sự chêch lệch này không phải là quá kỳ lạ sao?

Thêm nữa, toàn bộ Point của cô bé Asano Aya này còn là đến từ một người dùng. Và người dùng đó không ai khác chính là Yaribe.

Tôi đã nghe được rất nhiều tiếng xấu của tên này. Ngay cả trang chủ chính thức của Micha (ứng dụng phát sóng của cuộc thi NeGen) cũng cảnh báo với thí sinh rằng không được dính dáng với người dùng này.

Cụ thể là như thế nào thì tôi không rõ. Nhưng nếu hỏi tại sao Micha lại không khóa tài khoản cửa Yaribe thì câu trả lời rất đơn giản... vì hắn ném rất nhiều tiền.

Thế giới này thực dụng như vậy đó.

(Tóm lại, mình cần phải giải thích cho Remia về chuyện này.)



"Ra vậy, tôi đã hiểu rồi ạ. Nếu người dùng tên Yaribe ấy liên lạc, tôi sẽ báo cáo với giám đốc Nishino."

Hiện tại, tôi và Remia đang ngồi trong phòng giám đốc, tức phòng của tôi - Nishino Haruka.

Tôi đã giải thích với cô bé về người dùng tên Yaribe và căn dặn cô bé phải cẩn trọng.

Để Remia có thể tiếp xúc và giao lưu với người hâm mộ, tôi đã giao cho cô bé tài khoản Twitter riêng và công khai nó trong buổi phát sóng vừa rồi. Những chuyện như thế này, không thể không giải thích cho cô bé được.

"Cơ mà, Remia siêu thật đấy. Trong buổi phát sóng đầu tiên đã thu được gần chín nghìn điểm."

"... chín nghìn điểm... nghĩa là tương đương với khoảng chín trăm vạn yen ạ?"

"Ừm, nếu trừ ra năm mươi phần trăm, em sẽ nhận được bốn trăm năm mươi vạn yen đó."

9000P = 900 Vạn Yen - 50% = 450 Vạn Yen (≈ 700 triệu VNĐ)

Một buổi phát sóng có thể kiếm được chừng ấy... Câu nói "tiền tìm đến người giàu" quả không sai chút nào.

"Thật khó tin nhỉ."

"Vậy nên lần tới tôi muốn gặp bố hoặc mẹ của em. Số tiền nhiều như vậy, tôi không thể chuyển trực tiếp cho em mà không xác nhận với họ được."

"Hai người hiện tại đang đi du lịch ạ. Khi họ về tôi sẽ thông báo."

Không biết bố mẹ của Remia là người thế nào nhỉ. Chắc hẳn phải cao quý lắm.

Sau đó, chúng tôi bàn thêm một số việc và giải tán trước 19 giờ. Dẫu có tài xế nhưng không thể để một học sinh như Remia về trễ hơn được.

(Hầy... mệt thật~)

Tôi vươn người, xoay ghế ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.

"Xong việc, mình nhất định phải ăn chơi xa xỉ cho thỏa mãn mới được!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui