Ma Cà Rồng Trở Về Thế Giới Hiện Đại

Còn nửa ngày nữa sẽ đến thời điểm tôi và Yaribe gặp nhau. Hắn đã gửi cho tôi địa chỉ thông qua DM. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn quyết định sẽ đến gặp hắn.

"..................."

Cầm theo dụng cụ lau dọn và máy hút bụi, tôi mở cửa và bước vào phòng bố.

Rất có thể đây sẽ là lần cuối cùng. Vậy nên, tôi định sẽ dọn sạch sẽ nhà cửa trước khi ra ngoài.

Đặt máy hút bụi sang một bên, tôi cầm chổi và bắt đầu phủi bụi trên kệ sách.

"Bố quên đóng lại chăng...."

Đoạn, khi quét bụi ở cửa sổ, tôi nhận thấy két sắt đặt cạch bàn làm việc của bố vẫn chưa đóng lại hoàn toàn.

Bình thường tôi sẽ đóng lại giúp bố. Nhưng hôm nay, tôi tự nhiên hiếu kỳ nhìn vào bên trong.

"Đây là...."

Súng lục của bố.

".........."

Một suy nghĩ kỳ lạ phát sinh trong đầu, tôi chậm rãi đưa tay vào trong két sắt.

Nó nặng hơn tôi nghĩ. Tuy nhiên, không đến mức không thể cầm được. Ít nhất thì tôi cũng có luyện tập thể chất đôi chút vì nghề diễn viên chắc hẳn cũng cần đến thể lực.

(...với cái này, mình sẽ có thể.......)

Kéo chốt an toàn, tôi tạo tư thế ngắm bắn và chĩa họng sùng vào tấm gương toàn thân.

Trong gương là hình ảnh của Yuzuri. Trên tay Yuzuri đang cầm một khẩu súng lục. Sắc mặt tương đối xanh xao. Có vẻ như, Yuzuri đang cảm thấy bất an.

"......................"

Tôi bỏ tư thế ngắm bắn và dán mắt vào khẩu súng trên tay.

Ngày xưa, tôi từng nghe bố tự mãn và giải thích về súng. Cũng đã từng chơi game FPS. Nếu là ở khoảng cách gần, có lẽ ngay cả tôi cũng sẽ có thể bắn trúng mục tiêu.

"A ha ha..."

Tôi tự cười giễu chính mình. Cái gì mà đã từng chơi game FPS chứ?! Chỉ như vậy thì làm sao có thể sử dụng súng! ...Và dù đã đưa ra ý kiến phủ định, thế nhưng tôi vẫn mang súng về phòng.

"Bố, con mượn phòng thân một chút nhé..."

Tôi kiểm tra lại đạn. Bên trong vẫn còn 5 viên. Sau khi cho súng vào túi sách, tôi tiếp tục dọn dẹp vệ sinh nhà cửa. Đốt thời gian cho đến giờ rời khỏi nhà.



Thế giới này đã thay đổi. Nó không còn là thế giới mà tôi biết nữa. Bắt đầu từ lúc tôi chuyển sinh thành Yuzuri? Hay, ngay từ đầu thế giới này đã như vậy? Vấn đề này khiến tôi ngẫm nghĩ khá nhiều. Nhưng rồi, tôi cảm thấy mọi chuyện sao cũng được. Bởi lẽ, lòng hận thù trong tôi vẫn chẳng hề sinh ra một chút suy suyển nào.

"Đã đến giờ rồi nhỉ..."

Trong tâm thế hồi hộp, tôi vắt túi sách ngang vai và rời khỏi nhà. Lúc này bên ngoài bầu trời đã ngã sang màu xanh đen. Dưới làn không khí se lạnh, tôi bắt đầu di chuyển. Nơi mà tôi hướng đến là đường lớn có thể bắt taxi.

Theo lẽ thường, tôi muốn đi vào giờ sớm hơn. Nhưng giờ và địa điểm là do Yaribe chỉ định. Hẳn chỉ chấp nhận gặp tôi khi tôi đến đúng giờ và địa điểm thôi. Vậy nên, không còn cách nào khác.

"Cô bé muốn đi đâu?"

"Là ở chỗ này ạ."

"Chỗ này sao.... hiểu rồi."

Bác tài xế làm vẻ mặt khó xử nhưng vẫn quyết định đánh vô lăng.

Không biết đó là một nơi như thế nào nhỉ.... nhìn thái độ của bác tài xế, tôi đã cảm thấy lo ngại rồi. Tuy vậy, ý chí của tôi vẫn không lung lay. Hiện giờ, tôi vẫn có thể quay đầu lại. Nhưng, tôi sẽ không làm thế.

Cảnh vật bên ngoài di chuyển, trong lúc ngồi chờ không có gì để làm, tôi cho tay vào túi và lấy ra một mảnh giấy ghi chú.

Higusa Remia. Là cái tên mà tôi rất hay nhìn thấy dạo gần đây. Từ những kênh youtube, cho đến bài báo của các trang báo mạng quen thuộc, không nơi nào là không bàn tán về chị Higusa Remia (vì chị ấy hơn tôi một tuổi nên tôi sẽ gọi như vậy).

Nguyên nhân bắt nguồn từ buổi phát sóng đầu tiên của chị Higusa trong cuộc thi sắc đẹp NeGen. Chỉ trong buổi phát sóng đó, chị ấy đã đạt được 8000P. Một con số chưa từng tồn tại trước đây. Và mãn nhãn giành lấy vị trí top 1.

Nếu mang 8P của tôi ra mà so sánh, hẳn sẽ hiểu được mức độ hoành tráng của con số 8000P ở trên...

...mà, nói tóm lại thì đó cũng chỉ là nguyên nhân bắt nguồn mà thôi. Nguyên nhân chính vẫn là nằm ở nhan sắc quá đỗi hoàn mỹ của chị Higusa. Thành thật mà nói, dẫu là con gái, tôi vẫn có đủ tự tin để trở thành fan hâm mộ nồng nhiệt của chị Higusa.

Ừm... tạm thời hãy gạt chuyện đó sang một bên đi.

Số điện thoại liên lạc trên giấy ghi chú và cả cái tên được viết ở đây nữa, liệu có phải là cùng một người không? Tôi có đôi chút tò mò. Tuy nhiên, tôi không có ý định gọi vào số điện thoại này.

Giả như tôi gọi và chị Higusa bắt máy, vậy tiếp theo tôi sẽ nói gì? Em là fan hâm mộ của chị? Hoặc, em là người chuyển sinh? Hay, bảo rằng tôi muốn trả thù và muốn mượn sức mạnh của chị ấy? Ừm... bác bỏ toàn bộ.

Suy cho cùng, trả thù chỉ là mong muốn ích kỷ của tôi. Yaribe là kẻ đã dồn ép gia đình tôi vào đường cùng ở thế giới trước, nhưng đó chẳng qua cũng chỉ do tôi suy đoán. Nói một cách gãy gọn, quả nhiên... tôi là một kẻ khá nguy hiểm.

Thế nên, tôi không muốn mượn sức của bất kỳ ai. Bởi, đây chính là cuộc trả thù của tôi... Ừm, thử nói ra mới thấy nó không ngầu đến thế. Vậy mà thời còn là chuunibyou, tôi đã từng ngưỡng mộ mấy câu nói kiểu này.

"Cô bé, đến nơi rồi."

"....À, vâng. Cảm ơn bác."

Trong lúc tôi lên kế hoạch trong đầu, taxi đã dừng lại. Sau khi gửi tiền cho bác tài xế và bước xuống. Đập vào mắt tôi đâu tiên chính là một cánh cổng bề thế kiểu nhật.

(.........!)

Bên cạnh cổng là hai gã mặc áo vest đen, đầu cạo trọc. Bị ánh mắt dữ tợn ghim vào, tôi bất giác siết chặt hai tay vào quai túi sách. Chậm rãi bước đến chỗ bọn họ.

"Này, cô nhóc. Cô nhóc có phải là Ogata Yuzuri không?"

Một trong hai gã đàn ông trừng mắt hỏi.

"Đúng vậy."

Tôi gắng gượng hết sức trả lời.

"Vào trong đi, đại ca đang đợi. Mày đưa nó vào đi."

"Ồ."

Gã đàn ông trông có vẻ nhỏ thó hơn đáp lại cụt lủn rồi xoay người bước đi. Tôi hoảng hốt đuổi theo gã.

"Là ở đây. Đại ca, Ogata Yuzuri đến rồi."

"Để nó vào đây."

Nghe thấy giọng nói vọng ra từ trong, gã đàn ông đẩy cửa ra và hạ thấp đầu. Tôi cũng đáp lại bằng một cái gật nhẹ rồi cứ thế bước vào bên trong.

(Người này là...Yaribe?)

Ở giữa căn phòng kiểu nhật rộng lớn là một người đàn ông.

Người đàn ông này vận vest đen, khoảng chừng 30 tuổi. Mái tóc dựng ngược ra sau, nhuộm màu vàng sáng bóng. Qua cặp kính không gọng, khuôn mặt ông ta trông vô cùng gian xảo và đáng sợ.

"Mày là Ogata Yuzuri phải không? Ngồi xuống đi."

".....!"

Trước giọng nói lạnh như băng của ông ta, tôi cuống quýt ngồi xuống vị trí đối diện.

"Lý do mày đến đây là gì?"

Ông ta nheo mày.

"Tôi đến đây là để làm rõ ý đồ của ông về DM kia."

Tôi cố gắng đáp lại mà không để lệch tông giọng.

Nghe tôi nói vậy, thái dương ông ta co giật. Tôi ngỡ rằng, ông ta sẽ nổi nóng, nhưng...

"Ha ha ha!" Ông ta cười lớn "... Mày đúng là một đứa ngu ngốc. Đọc xong cái DM dễ hiểu như vậy mà còn vát mông đến đây. Hây..." Rồi lại đột nhiên thở dài chán nản.

".........."

Thấy tôi không có phản ứng gì, ông ta nhún vai "Tao còn tưởng mày là một đứa con gái thông minh. Hóa ra lại ngu ngốc hơn cả những đứa khác."

Nói trắng ra, tôi không đến đây để đàm phán, cũng như muốn nói chuyện gì với ông ta. Tôi chỉ đến để thăm dò chân tướng của Yaribe.

"Mày có thể không quan tâm đến DM tao gửi. Hoặc ngoan ngoãn chấp nhận yêu cầu của tao. Thế mà mày lại đến tận sân vườn của tao chỉ để hỏi câu vừa rồi."

Ông ta trừng mắt lên như thể muốn xé xác tôi "Mày đang xem thường tao sao?"

"Phù...."

Tôi thở ra một hơi.

"Tôi đã điều tra về ông. Ông lợi dụng những thiếu nữ vẫn chưa chín chắn. Đưa ra những điều kiện trao đổi, dẫn dụ họ gửi ảnh khỏa thân. Và dùng những bức ảnh đó để lợi dụng họ."

"Hừ. Xem ra mày cũng có một chút trí tuệ đấy."

Yaribe cười giảo hoạt "Thế? Mày định sẽ làm gì?"

"........phù."

Tôi lại hít vào. Thở ra.

Thời khắc đã đến.

Chẳng cần phải nghĩ nhiều nữa.

Tôi đưa tay vào túi sách và rút ra khẩu súng lục tôi đã mượn từ bố trên danh nghĩa phòng thân.

"Này này này này, cô bé tính chơi thật à." Ông ta nhếch miệng lên "Có vẻ như tao đã sai rồi. Mày không phải là một con nhóc ngu ngốc. Mày đúng là một đứa con gái thú vị đấy!"

Vào khoảng khắc tiếp theo, tôi bóp còi.

*Bùm* Tiếng nổ súng chói tay vang lên. 

Tôi cứ ngỡ bản thân đã thành công. Thế nhưng khi nhận ra... tôi đã nằm lăn ra trên thảm chiếu. Tay chân bị chói chặt.

Trong căn phòng chỉ có tôi và Yaribe. Không biết tự lúc nào đã xuất hiện thêm một bóng đen.

"Zwei, mày làm tốt lắm."

Yaribe nói chuyện với cái bóng rồi hạ mắt xuống nhìn tôi "Trò chơi đến đây là kết thúc rồi, Ogata Yuzuri."

Trước nụ cười đê tiện của Yaribe, tôi chỉ có thể nghiến răng trong cảm xúc thù hận sôi sục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui