Ma Cà Rồng Trở Về Thế Giới Hiện Đại

Bị một cảm giác kỳ lạ tấn công, Yotawari Mikoto bất giác mở mắt. Trong tầm nhìn của cô lúc này vẫn là căn phòng kiểu nhật không đổi. Chỉ khác là hiện tại phòng của cô đang được soi sáng bởi áng trăng. Có vẻ như cô đã tập trung đến mức quên cả thời gian.

"Cảm giác này rốt cuộc là như thế nào...."

Mikoto trầm ngâm suy nghĩ. Nhưng dòng suy nghĩ của cô nhanh chóng bị cắt đoạn.

"Có gì đó đang tiến đến nhỉ?"

Hai hàng lông mày thanh tú của Mikoto khẽ khép lại trước làn gió phản phất từ cửa sổ.

Vào khoảnh khắc tiếp theo...

"Gruaaaaaaaaaaaaaaa!"

...Mikoto nghe thấy tiếng hét thất thanh từ những kẻ thuộc cấp.

"Xem ra, chỉ bọn chúng thì không thể đối đầu được rồi..."

Đặt tay lên cán katana, Mikoto cắt đứt <Không gian đoạn tuyệt> do bản thân tạo ra.

Không gian đoạn tuyệt là không gian tách rời với thực tại. Mikoto sử dụng không gian này vì mục đích che giấu sự tồn tại của bản thân. Cô không biết thế giới này như thế nào, nhưng ở dị giới, việc đối thủ sở hữu khả năng do tìm là điều hiển nhiên, vì vậy như một thói quen cô đã tạo nên không gian này.

Trong thoáng chốc, lưỡi của thanh katana đã cắt vào không gian, khiến một lớp màng vô hình vỡ vụn, tan biến vào hư vô.

Mikoto cho thanh katana vào võ và bật nhảy lên mái nhà, hướng về phía sân vườn, nơi phát ra tiếng động ồn ào. Nhưng chỉ trong giây lát, toàn bộ không gian đã rơi vào tĩnh lặng.

Và khi Mikoto đặt chân đến mái nhà gần đó, sự việc đã chậm trễ. Khung cảnh mà cô nhìn thấy là những tên thuộc hạ đã hóa thành thịt vụn. Ngay cả tên thuộc hạ cô tin tưởng nhất là Zwei cũng vừa bị một hầu gái tóc cam nghiềng nát.

Mikoto nhanh chóng đảo mắt nhằm xác nhận và nằm bắt tình hình.

Ở thời điểm hiện tại, đám thuộc hạ của Mikoto đã hoàn toàn bị quét sạch. Và thủ phạm tạo ra hiện trường này có vẻ như chính là những thiếu nữ mặc phục trang hầu gái.

Thiếu nữ tóc tìm vác một chiếc khiên to lớn hơn bản thân gấp đôi. Thiếu nữ tóc cam vung vẫy cây kéo khổng lồ. Thiếu nữ tóc xanh lá sử dụng ma pháp thực vật. Và cuối cùng, thiếu nữ tóc nâu trông có vẻ như là chỉ huy. Tổng cộng là bốn... Không, là năm, dù đã ẩn nấp hoàn hảo nhưng Mikoto vẫn phát hiện ra một tồn tại đang lặng sâu trong bóng của thiếu nữ tóc nâu.

(Tất cả đều là ma cà rồng... tại sao ma cà rồng lại xuất hiện ở đây? Không chỉ vậy... hình như mình đã thấy trang phục này ở đâu đó rồi...)

Những ký ức ở dị giới tương đối mơ hồ, đây là điều không thể tránh khỏi khi trở về thế giới thực tại. Nếu không như vậy, não bộ của Mikoto sẽ không thể gánh vác hết toàn bộ dữ liệu. Và hệ thống này cũng chính là một trong những cơ chế an toàn của <Sứ Mệnh>.

(Tóm lại, mình cần phải tiêu diệt bọn chúng.)

Mikoto đặt tay lên cán katana, cô chóng vánh tạo ra <Không gian đoạn tuyệt> với mục đích là giam giữ, không để ma cà rồng chạy thoát.

Sức mạnh hiện tại của Mikoto, chỉ với chừng này đối thủ sẽ chẳng là vấn đề gì khó khăn.

"Các ngươi là ai. Tại sao lại xuống tay với thuộc hạ của ta!"

Sau khi <Không gian đoạn tuyệt> hoàn thành, Mikoto cất tiếng thu hút sự chú ý của đối thủ. Đúng như nguyện vọng của cô, những thiếu nữ hầu gái đã tập trung ánh nhìn về mái nhà nơi cô đang đứng.

"Mà, cũng không nhất thiết phải nghe câu trả lời nhỉ."

Dưới ánh sáng bạc của vầng trăng khuyết, để cho trang phục kimono có họa tiết bỉ ngạn đung đưa theo gió, Mikoto đặt tay lên cán kantana và lao mình xuống sân vườn.

Mục tiêu đầu tiên của Mikoto là thiếu nữ tóc tím mang theo chiếc khiên cồng kềnh.

Nhận thấy Mikoto lao đến từ chính diện, thiếu nữ tóc tím nhấc khiên lên hòng chặn đòn tấn công của Mikoto. Thế nhưng, đòn tấn công của Mikoto dễ dàng xuyên qua lớp khiên và cắt rời cánh tay của thiếu nữ tóc tím.

Phản ứng thần tốc, thiếu nữ tóc tìm nhảy lùi về sau.

"Hừm. Đúng như chủ nhân nói, cô ta có thể cắt đứt không gian." Thiếu nữ tóc tím đóng mở cánh tay vừa mọc lại của bản thân, miệng thì thầm như vậy.

Trái ngược với thái độ thản nhiên của thiếu nữ tóc tím, Mikoto chau mày. Cô không nghĩ, khả năng hồi phục của đối phương lại ấn tượng đến thế. Mặc dù trong đòn tấn công vừa rồi, Mikoto đã niệm thêm ma lực làm chậm khả năng hồi phục. Ấy vậy mà, nó dường như chẳng mang lại một chút công hiệu.

"Đừng lơ là cảnh giới chứ!"

Cùng với giọng nói, một đòn tấn công cực kỳ nặng nề dồn vào hông Mikoto. "Uu!" Là thiếu nữ tóc cam. Trong lúc Mikoto bị khả năng hồi phục của thiếu nữ tóc tím làm cho kinh ngạc, thiếu nữ tóc cam đã rút ngắn khoảng cách và vung kéo tấn công Mikoto. May mắn thay, Mikoto đã kịp thời dùng bụng kiếm đỡ lấy lưỡi kéo, dẫu thế cô vẫn bị hất bay vào tòa nhà kiểu nhật.

(Xem ra, mình đã hơi xem thường đối thủ...)

Dựng người khỏi đống đổ nát của một căn phòng, Mikoto nhảy bật ra từ làn khói bụi mịt mù và giáng lưỡi katana xuống thiếu nữ tóc cam.

"..........!"

Trước tốc độ thần tốc của Mikoto, thiếu nữ tóc cam cứ như thể bất động, không phản ứng được gì. Vào khoảng khắc Mikoto tra kiếm vào võ đã là lúc cơ thể của thiếu nữ tóc cam bị tách đôi.

"Phong ấ-"

Mikoto đọc thấn chú như thể hét lên hòng thanh trừ linh hồn, không để ma cà rồng tái tạo. Thế nhưng, Mikoto đã chậm trễ một bước.

Vô vàng những sơi dây leo mọc ra, liên tục tạo ra những đòn xé gió giáng xuống Mikoto. Cô không thể xử lý hết toàn bộ nên đã nhảy bật lùi về sau, giữ khoảng cách với chúng. Trong khoảng thời gian đó, thiếu nữ tóc cam đã được "bóng" thu hồi.

"Liselotte, em không sao chứ?"

"Vâng, em không sao ạ. Chị Hera đến rất đúng lúc."

Thiếu nữ tóc cam đã lành lặn như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Quả nhiên, tốc độ hồi phục này không thể khinh thường được. Vừa quan sát tình hình, Mikoto vừa vung kiếm xử lý đám dây theo không ngừng tấn công bản thân.

(Phiền phức! Trước tiên, phải tiêu diệt con ma cà rồng tóc xanh lá kia.)

"Nhận lấy!"

"....khụ khụ......!"

Thanh katana xuyên thủng dạ dạy của thiếu nữ tóc xanh lá khiến máu trào ngược lên cổ họng vì nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng.

Chỉ mới giây trước đó, không, nói đúng hơn thì ngay cả hiện tại, hình ảnh Mikoto đang không ngừng vung kiếm xử lý đám thực vật vẫn tồn tại ở đó. Tuy thế, không màng đến điều đó, Mikoto vẫn rút ngắn khoảng cách và xuyên thủng thiếu nữ tóc xanh lá.

Nhìn vào khung cảnh trên, chắc hẳn người ta chỉ có thể nhận định, rằng Mikoto vừa tạo ra một phân thân. Tuy nhiên, hàng loạt những hiện tượng đó chỉ đơn giản là, Mikoto đã vận dụng toàn bộ tốc độ của bản thân khiến ánh sáng không thể bắt kịp hình ảnh.

"Phong ấn!"

Những lá bùa phun trào ra từ vết thương... nhưng khi chúng sắp trói buộc được linh hồn của thiếu nữ tóc xanh lá thì lại đột nhiên bị đánh bật và tan biến.

"Cái gì!!"

Không giấu nổi kinh ngạc, Mikoto nhảy bật lùi về sau.

"Layla, không sao chứ?"

Thiếu nữ tóc nâu đỡ thiếu nữ tóc xanh lá dậy.

"Vâng, tớ không bị làm sao cả~"

(...cứ tiếp tục như thế này... không ổn chút nào...)

Mikoto có cảm giác như thể bản thân đang phải chiến đấu trong vô vọng. Nếu cứ tiếp diễn thế này, Mikoto chắc chắn sẽ kiệt sức. Ngược lại, đối thủ của cô, chúng là những kẻ bất tử dù có bị đánh bại bao nhiêu lần vẫn có thể tái sinh.

(...đành phải rút lui thôi. Sử dụng đến <Kết tinh> bây giờ vẫn là quá sớm.)

".......!"

Đúng vào lúc Mikoto định rút lui chiến thuật, <Đoạn tuyệt không gian> bao phủ sân vườn của cô đột ngột vỡ vụn và tan biến.

"Thứ này mỏng manh hơn ta nghĩ nhỉ. Gõ nhẹ một cái đã trở nên như thế này."

Nhìn theo hướng phát ra giọng nói, Mikoto không khỏi kinh ngạc. Bình thản bước vào sân vườn là một thiếu nữ tóc đen sở hữu nhan sắc khuynh thành. Thế nhưng, nhan sắc của thiếu nữ không phải là thứ khiến Mikoto kinh ngạc...
2

(...Không thể nào! Không thể nào! Tại sao lại ở đây chứ!! Đây là thế giới của mình mà!?)

Mặc cho ký ức có bị hạn chế, Mikoto cũng không thể nào quên được bóng hình này. Thiếu nữ - Ma vương Remia, tồn tại đã đặt dấu chấm hết cho chuỗi liên thắng của Mikoto!

(Tại sao lại ở thế giới này chứ?!)

Mikoto rơi vào hỗn loạn.

Thất bại trước sứ mệnh và bị đánh bại, Mikoto không cảm thấy sợ hãi. Nói như thế này thì hơi thực dụng, nhưng cơ thể ở thế giới đó là hàng mượn tạm. Dẫu bị hủy diệt thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến bản thân Mikoto. Tuy nhiên, ở thế giới này thì mọi chuyện lại khác!

"...Hừm. Chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó chưa nhỉ? Từ cô ta có thể cảm nhận được một bầu không khí rất quen thuộc."

Thiếu nữ - Ma vương Remia nghiêng đầu ngẫm nghĩ. Trái ngược với thái độ bình thản kia, lưng Mikoto đổ đầy mồ hôi lạnh.

"Không ngờ, lại có thể gặp lại nhau tại đây!"

Để thổi bay nỗi sợ, Mikoto hét lớn.

"Gặp lại?" Remia tỏ vẻ ngờ vực.

"Ma vương Remia, ta không biết tại sao ngươi lại ở đây. Nhưng nếu đã đặt chân đến thế giới này... ta tuyệt đối không thể để ngươi sống sót được!"

"Ma vương... cách gọi này... không lẽ là Dũng sĩ? A, vậy nên cảm giác này... ufufu, hóa ra là như vậy nhỉ. Cơ thể ở thế giới đó chỉ là mượn tạm. Vậy nên lúc đó..."

Ma vương Remia ra chiều như thể đã hiểu ra mọi việc.

"Dũng sĩ được triệu hồi từ thế giới này nhỉ. Thật không ngờ lại trùng hợp như vậy đó." Remia nhìn từ đầu đến chân của Mikoto như thể giám định vật phẩm "Nhưng điều khiến ta không ngờ nhất chính là, Dũng sĩ hóa ra lại là một cô gái xinh đẹp như thế này. Nếu không ở trong cơ thế đàn ông kia, có lẽ ta đã nhẹ tay hơn một chút với cô rồi."

Chất giọng hút hồn ấy như thể đang mỉa mai khiến Mikoto nhăn nhó mặt mày.

"Xàm ngôn! Ta sẽ thảo phạt ngươi. Đừng nghĩ ta giống với khi đó!"

Mikoto giải phóng toàn bộ tốc độ. Thế nhưng, lưỡi kiếm của cô dễ dạng bị đánh bật bởi một ngón tay mảnh khảnh.

"Chỉ vậy thôi sao?"

Ma vương Remia vẫn dùng chất giọng thản nhiên bắt chuyện với Mikoto.

(Đòn tấn công của mình....!)

Đường kiếm ngay cả không gian cũng có thể cắt đứt của Mikoto hoàn toàn vô nghĩa trước Ma vương Remia. Mikoto nhanh chóng nhảy bật lùi về phía sau.

"Không ra đòn tiếp theo sao?"

Mikoto nghiếng răng. Cô tiếp tục gia tốc. Tạo ra hằng hà sa số những đường kiếm tuyệt mỹ. Thế nhưng, tất cả đều bị chặn đứng bởi một ngón tay. Không những thế, đó còn là ngón tay út của tay trái.

Khoảng 15 phút sau, Mikoto bắt đầu kiệt sức, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn. Mặt khác, Ma vương Remia vẫn đứng yên tại chỗ, vui vẻ quan sát Mikoto, tựa như loạt tấn công vừa rồi chỉ là trò trẻ con.

(...không còn cách nào khác......)

Mikoto quyết tâm sử dụng <Kết tinh>. Chính lúc này đây, khi Ma vương Remia đang thiếu phòng bị. Dù vẫn là quá sớm, nhưng nếu không quyết tử... e rằng Mikoto sẽ đánh mất toàn bộ.

"Giải phóng <Nguyện ước>."

Mikoto nhắm mắt, tập trung tư tưởng.

<Nguyện ước> là gì?

Mikoto nghe thấy giọng nói đến từ sâu thẳm trong tâm hồn.

Phong ấn? Không, như vậy không giải quyết được vấn đề. Thứ Mikoto cần nhất là sức mạnh. Sức mạnh để có thể vượt qua <Sứ Mệnh> của thế giới này.

(Vì điều gì mà mình đã cố gắng đến tận bây giờ chứ?)

Chính vì vậy, Mikoto không thể lựa chọn phong ấn Ma vương Remia.

(Mặc dù mình không muốn dùng đến cách này...)

Mikoto giải phóng toàn bộ <Kết tinh>.

Trên bầu trời của sân vườn xuất hiện một <Thủy tinh thể>. Viên <Thủy tinh thể> này lớn dần nhờ hút <Kết tinh> từ Mikoto và tỏa ra thứ ánh sáng kỳ dị.

"...Thứ màu sắc khiến người ta cảm thấy bất an nhỉ?"

Ngước nhìn <Thủy tinh thể>, Ma vương Remia thì thầm.

91% 92% 93% ...98% 99% 99%.

Viên <Khuyết điểm> cuối cùng hòa nhập cùng <Thủy tinh thể>. Mikoto có thể đọc được con số ẩn chứa bên trong nó. 99%. Không đạt đến con số 100% là một mối lo ngại tiềm ẩn. Dẫu vậy, Mikoto chỉ có thể đặt cược vào <Nguyện ước>.

"<Giải thể>!"

"Chủ nhân!"

"Đừng đến gần."

<Thủy tinh thể> giải phóng thứ ánh sáng kỳ dị và bao trùm lấy Ma vương Remia.

"...đây là......."

Hứng trọn toàn bộ thứ ánh sáng kỳ dị đó, cặp đồng tử tím rực của Ma vương Remia dần trở nên vô hồn. Vào khoảng khắc hấp thụ hoàn tất toàn bộ ánh sáng, tựa như một con rối bị đứt dây, Ma vương Remia ngã sụp xuống. Cặp mắt vô hồn vẫn mở, nhưng sâu thẳm bên trong không còn sự hiện diện của ánh sáng.

"...thành công rồi sao?"

Mikoto khẽ cất tiếng.

<Nguyện ước> của Mikoto chính là <Lệ thuộc>.

Mikoto mong muốn sức mạnh vượt qua <Sứ mệnh>. Dù là Ma vương đã hủy diệt thế giới. Tuy vậy, Remia là một tồn tại siêu nhiên sở hữu sức mạnh tuyệt đối. Thế thì, Mikoto chẳng có lý do gì để không đoạt lấy sức mạnh này. Cũng vì vậy mà cô đã <Nguyện ước> sự <Lệ thuộc>.

"Chủ nhân!"

"Liselotte, chủ nhân đã bảo chúng ta không được đến gần. Chúng ta phải tuân lệnh và tin tưởng chủ nhân."

"Nhưng mà..."

"Stefran nói đúng đó~ Chúng ta phải tin tưởng chủ nhân~"

"Chủ nhân sẽ không dễ dàng bị đánh bại."

Những hầu gái đang trấn an nhau.

Mặt khác, Mikoto rút ngắn khoảng cách với Ma vương Remia.

"Đứng dậy."

Mikoto thử đặt ra mệnh lệnh và ngay lập tức, cơ thể của Ma vương Remia rì rà chuyển động, đứng lên như mệnh lệnh của Mikoto.

"Hãy tạo ra ma thuật bóng đêm."

Vẫn giữ nguyên cặp đồng tử vô hồn, Ma vương Remia đưa tay ra phía trước. Và từ lòng bàn tay ấy, một quả cầu bóng đêm được hình thành.

"Tấn công vào cái cây kia."

Lòng bàn tay hướng về một gốc cây. Cùng với một âm thanh trấn động không gian, khu vực đã từng là góc vườn trở thành một cái hố sâu hoắm không thể nhìn thấy đáy.

"...T-Thành công rồi sao!"

Giọng nói của Mikoto pha lẫn một chút căng thẳng. Cô quay sang nhìn Ma vương Remia.

"Đến đây."

Ma vương Remia chậm rãi bước về phía Mikoto trong cặp đồng tử vô hồn.

(Không ngờ... mình lại có thể thành công... giờ đây sức mạnh của Ma vương đã thuộc về mình... ha ha, a ha ha...)

Mặc dù vẫn chưa tin vào những gì đã diễn ra trước mắt, nhưng trong lòng Mikoto vẫn dâng trào cảm giác vui sướng. Tuy rằng mọi thứ khác hẳn với mục đích ban đầu, nhưng kết quả này có thể nói là đã vượt ngoài mong đợi.

(Như vậy... thế giới này...)

*Xoãng*

Âm thanh thủy tinh vỡ nứt vang vọng. Cảm giác bất an không thể nói thành lời dấy lên trong tâm trí Mikoto. Khi cô ngước nhìn lên bầu trời đêm, viên <Thủy tinh thể> vẫn luôn lơ lửng ở đó đột ngột vỡ tan thành hàng triệu hạt bụi lấp lánh.

"Quả nhiên là Dũng sĩ. Ta chưa từng nghĩ bản thân sẽ bị khống chế như thế này. Nhờ thuật thức <Lệ thuộc> phiền phức kia mà ta phải mất chừng này thời gian mới lấy lại được quyền hạn đấy."

Giọng nói thản nhiên tựa hồ chẳng có chuyện gì trọng đại phát ra từ bờ môi của Ma vương Remia khiến toàn bộ hi vọng trong Mikoto vỡ vụn như viên <Thủy tinh thể> kia.

Khi Mikoto sợ hãi nhìn xuống, ánh mắt tỏa ra ánh sáng ma mị màu tím đã ở sát gần cô.

"Bắt được rồi nhé, Yowatari Mikoto."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui