Ma Cà Rồng Trở Về Thế Giới Hiện Đại

Bất chợt, ký ức ấy ùa về trong tôi.

Đó là vào mốc thời gian một năm sau khi tôi bị triệu hồi đến dị giới.

Thời gian ấy cũng chính là thời điểm tôi bắt đầu khai triển kế hoạch xâm lược nhân tộc.

Trước đó, tôi đã dành toàn bộ thời gian cho việc chinh phục hâm ngục và tìm kiếm khuyến tộc. Phải đợi đến năm thứ hai, khi đã quen dần với dị giới, kế hoạch xâm lượt của tôi mới chậm rãi bắt đầu.

Thành phố đầu tiên tôi chọn làm mục tiêu là một thành phố thương mại lớn nằm trên lãnh thổ của vương quốc. Hầu hết lương thực của vương quốc đều đổ về thành phố thương mại này rồi mới được phân phát ra cho những thành phố lân cận và làn dần ra cả vương quốc.

Kế hoạch của tôi chỉ đơn giản là dùng một số tiền khổng lồ kiếm được từ hầm ngục, mua hết toàn bộ lương thực từ đám thương nhân, quý tộc. Về sau tôi mới nhận ra kế hoạch của mình thật ngu ngốc. Tuy nhiên, đám nhân tộc, hay nói đúng hơn là đám thương nhân và quý tộc thậm chí còn ngu ngốc hơn.

Vì lợi ích đồng tiền trước mắt, chúng không ngần ngại bán hết lương thực dự trữ cho tôi. Khi đó, mùa đông cũng vừa qua. Có lẽ vì vậy mà bọn chúng đã xem thường nạn đói. Kết quả đúng như tôi dự đoán, nạn đói kém thật sự đã bùng phát bắt đầu từ thành phố thương mại và lan rộng ra khắp cả vương quốc.


Bấy giờ, vì không còn cách nào khác và bắt buộc phải giải quyết nhanh chóng bất mãn của người dân, quốc vương đã mở kho lương khố và phái đoàn kỵ sĩ vận chuyển lương thực đến thành phố thương mại. Đương nhiên là chỉ chờ đợi có thời điểm đó, tôi kéo quân tấn công đoàn vận chuyển lương thực, hoàn toàn đẩy đám nhân tộc rơi xuống vũng lầy tuyệt vọng.

Nhớ lại khuôn mặt thống khổ của bọn nhân tộc, tôi không nhịn được nữa mà cười thầm trong lòng.

"Hai vị sẽ bán đá quý cho chúng tôi nhỉ?"

Gã đàn ông ngồi trên ghế sô pha ở vị trí đối diện co sát hai lòng bàn tay lại với nhau lộ rõ vẻ thần bí trên khuôn mặt tròn trịa. Gã đàn ông này có tướng mạo béo múp như thùng rượu, vận trên người một bộ vest đen nhưng cứ có cảm tưởng bộ vest sắp bị cơ thể quá khổ của gã xé toạc.

Gã béo ục này vô tình làm tôi nhớ đến mấy tên thương nhân ở dị giới. Và cả hồi ức vui vẻ kia nữa. Có lẽ chỉ là thành kiến của riêng tôi, nhưng những gã thương nhân ngu ngốc thường không biết cách quản lý kế hoạch ăn uống của mình. Thành quả chính là cơ thể chiếm đoạt diện tích này đây.

"Đúng vậy, chúng tôi đến đây là vì mục đích đó. Aoi."

Thời khắc đã quá giớ ăn trưa. Ác vàng leo lên đến đỉnh trời. Ánh nắng vẫn còn gay gắt sau mùa hè trải rộng trên khắp đường nhựa và những con phố.

Tôi và Saphir – Aoi đã đi bộ bên dưới ánh nắng gay gắt, khó chịu ấy. Chúng tôi đi vòng quanh khắp thành phố Tokyo rộng lớn, đi từ cửa hàng trang sức này đến cửa tiệm đá quý khác. Sau khi mất vài giờ liền chỉ để thực hiện công đoạn di chuyển uể oải đó, chúng tôi đã tìm được một cửa tiệm đồng ý thu mua đá quý.

Chính là cửa tiệm của gã đàn ông tròn xoay này.

Cửa tiệm của gã nằm trong một con hẻm tăm tối tịch mịch. Không gian bên trong cửa tiệm đương nhiên cũng vô cũng mờ ám. Là một cửa hàng Đá quý nhưng đá quý chỉ được trưng bày trên những chiếc kệ và quầy bán chứ không có bảng giá.

Ban đầu tôi còn nghĩ rằng mình đã vào nhầm chỗ.

Đúng lúc đó, một tên đầu hói xuất hiện, hắn hỏi tôi muốn gì và tôi đã trả lời muốn bán đá quý. Nghĩ lại, khi đó có lẽ tôi đã có hơi bối rối.


Tôi không ngờ một nơi mờ ám như thế này cũng tồn tại bên ngoài hiện thực. Thường chúng chỉ xuất hiện trong những bộ phim trinh thám dài tập. Sau khi đi qua nhiều cửa tiệm trang sức đá quý, người ta đã giới thiệu và cho tôi địa chỉ của nơi này.

Được tên nhân viên đầu hói dẫn đến một căn phòng nằm sâu bên trong cửa tiệm, tôi và Saphir đến được chỗ của gã béo này. Đó là đầu đuôi toàn bộ sự việc.

Nghe tôi gọi, Saphir – bây giờ là Aoi, đang đứng đợi lệnh ở phía sau bước lên phía trước. Cô ấy lấy từ trong túi sách ra một chiếc hộp châu báu nhỏ. Khi mở chiếc hộp châu báu ra, đặt lên bàn, những ai ở đây đều có thể nhìn thấy bên trong nó chứa đầy đá quý.

Chúng là những viên đá quý tôi kiếm được ở tầng nông trong hầm ngục. Chắc hẳn giá trị của chúng cũng sẽ không được cao. Nhưng trái với những gì tôi nghĩ, gã đàn ông đưa ra một cái giá bất ngờ.

"...Cái này, toàn bộ đều là những loại đá quý chưa từng được phát hiện. Tôi sẽ không hỏi hai vị từ đâu có chúng... " Gã mở tròn một mắt khi dùng kính thẩm định để quan sát những viên đá quý "...Giá này thế nào? Đây là cái giá tốt nhất mà tôi có thể đưa ra."

Gã đàn ông xếp toàn bộ đá quý lên bàn, dùng kính thẩm định xác nhận kỹ từng viên một. Cuối cùng, gã cầm máy tính lên và đưa ra một cái giá có rất nhiều con số không nằm sau số một cho tôi xem.

"Với con số này, một căn biệt thự cũng chẳng nhầm nhò gì nhỉ. Ông chắc chứ?"

Tôi giả vờ hỏi như vậy. Thành thật mà nói, tôi cũng không biết số tiền này có đủ để mua biệt thự hay không.


"Đương nhiên rồi. Là một nhà sưu tầm đá quý làm sao tôi có thể bỏ qua những loại đá quý mà mình chưa từng nhìn thấy chứ."

Gã đàn ông cao hứng đáp lại. Giờ thì tôi đã hiểu ra nguyên nhân.

Sau đó, mọi việc rất đơn giản. Tôi đưa cho gã số tài khoảng. Gã chuyển tiền vào và nhận hộp đá quý. Đôi bên cùng có lợi.

Nhân tiện, hiện tại Aoi là người đứng tên tài khoản. Chúng tôi đã đi đến một ngân hàng nằm ở gần nhà để tạo một tài khoản. Có nằm mơ tôi cũng không ngờ mình lại sở hữu được một số tiền lớn như vậy ở thế giới hiện đại. Con số hiển thị trên dòng tin nhắn chuyển khoảng không khỏi khiến tôi phải cười thầm trong lòng.

Mà, vẫn còn nhiều việc phải làm lắm. Chưa thể vội vui mừng được. Vừa rồi cũng chỉ là bước mở đầu mà thôi.

"Saphir, cùng đi tìm cứ điểm cho các em thôi nhỉ."

"Vâng, thưa chủ nhân."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận