Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần. Tôi ngồi trên bàn làm việc trong thư phòng, thưởng thức tách trà vẫn còn nghi ngút hơi ấm. Hương hồng trà thơm ngát, tôi không bỏ đường mà uống trực tiếp, như vậy sẽ vừa hòa hợp với vị ngọt dịu của bánh biscotti.
"Chủ nhân, con gái của chúng ta thế nào rồi ạ!"
Gần đây, Ruby rất thường đến tìm và nhờ tôi kiểm tra đứa trẻ ở trong bụng. Mà, tuy nói là ở trong bụng, nhưng trên thực tế đứa trẻ được đặt tại một không gian tách biệt do tôi xây dựng.
Cho đến nay, tôi đã thực hiện vô số lần dung hợp ma lực bên trong buồng chứa của hầm ngục. Vì vậy, về cơ bản là có thể nuôi dưỡng đứa trẻ trong buồng chứa.
Tuy vậy, Ruby lại mong muốn phương thức sinh nở thông thường. Nghiễm nhiên là tôi đã không đồng ý. Nếu có thể sử dụng phương pháp không gây tổn hại đến Ruby. Thế thì không có lý do gì để tôi chọn biện pháp thông thường cả. Thêm nữa, tôi cũng không biết nhiều về sinh trưởng của ma cà rồng.
Dù tôi đã đưa ra nhiều lý do như trên, nhưng Ruby vẫn không chịu lùi bước. Hết cách nên tôi chỉ có thể đưa ra biện pháp nhượng bộ. Đó chính là xây dựng không gian đặc biệt, và đặt nó trong cơ thể Ruby.
"Em hãy ngồi ở đó đi."
"Vâng ạ."
Đóng cuốn sách đang đọc dang dở, tôi ngồi vào ghế sô pha đối diện Ruby.
Thực tâm, tôi không được phấn khởi lắm trong việc kiểm tra hằng ngày này. Tựa như thể là một điều hiển nhiên, mỗi khi tôi sử dụng <Khán phá> nhìn vào bên trong, con bé sẽ đáp trả lại bằng <Mị hoặc>. Dù đề kháng ma thuật của tôi tương đối cao, nhưng việc ngăn chặn <Mị hoặc> cũng không đơn giản gì.
Bởi vì con bé chỉ dùng <Mị hoặc> lên tôi nên vấn đề không mấy nghiêm trọng. Nhưng nếu là đối với các khuyến tộc khác hoặc người bình thường, nhẹ thị trở thành nộ lệ, nặng thì... thần trí có khả năng sẽ bị phá hủy.
Con gái của chúng tôi hiện tại chỉ là Vampire bình thường. Ấy vậy mà đã sở hữu ma lực tối đa đương tương với một nửa tổng ma lực của tôi. Nếu tiến hóa lên những cấp bậc tiếp theo, tiềm lực của con bé chắc hẳn sẽ còn vượt trội hơn nữa.
Cũng chính vì vậy mà việc giáo dục con bé sau này là không thể xem nhẹ được. Ngay từ lúc này, con bé đã bắt đầu lạm dụng <Mị hoặc>... vâng, chỉ nghĩ thôi cũng khiến trong lòng tôi nảy sinh đôi chút bất an rồi.
"......!"
"C-Chủ nhân không sao chứ ạ?"
"....không có gì."
Quả nhiên, lần này con bé cũng dùng <Mị hoặc>. Không chỉ thế, dường như con bé còn nắm được mẹo vặt, thành công phá được hàng phòng ngự đầu tiên của tôi. Vừa rồi, ngay cả có là tôi đi nữa cũng không khỏi cảm thấy bối rối.
Linh thể của tôi luôn được bảo vệ bởi kết giới. Đây là một điều nghiễm nhiên. Vì tôi là chủ nhân của mọi người, nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, những khuyến tộc đáng yêu cũng sẽ gặp nguy hiểm. Về mặt này, tôi có thể khẳng định là mình đã đầu tư rất nhiều sức lực vào .
Hiện tại, số lượng kết giới linh thể của tôi đã lên đến hàng nghìn vạn. Một lớp bị vỡ đi không phải là vấn đề gì nghiêm trọng. Dù là vậy, con bé cũng đã thành công gây sức ép lên kết giới. Nghĩ về những khả năng sau này, đầu tôi lại bắt đầu cảm thấy đau.
"Con bé thế nào rồi ạ?"
"Con bé rất khỏe mạnh, em có thể yên tâm."
Nghe được kết quả tốt từ tôi, Ruby mãn nguyện và phấn khởi quay trở lại với công việc. Nhưng tôi thì không như vậy.
(Con bé phát triển nhanh hơn những gì mình nghĩ.)
Dự tính ban đầu của tôi là, khi đứa trẻ sinh trưởng đến một mức độ nhất định, tôi sẽ can thiệp vào không gian đặc biệt và đưa đứa trẻ ra ngoài. Nhưng nhìn vào tốc độ phát triển này, tôi nghĩ, không lâu nữa, con bé sẽ tự tìm cách thoát ra...
(...Mà, có nghĩ nhiều vào lúc này cũng vô nghĩa.)
Lúc này đây, tôi chỉ có thể chờ đợi, nếu con bé tự ý ra ngoài thì khi đó tôi sẽ tìm cách đối ứng.
*Cốc cốc*
"Chủ nhân, em có điều muốn báo cáo ạ."
Trong lúc đang nằm dài trên ghế sô pha nghĩ ngợi, lọt vào tai tôi là âm thanh gõ cửa và giọng nói nghiêm nghị của Selina.
"Vào đi."
Selina là đội trưởng của Đội Chiến Hầu Gái thứ nhất. Đồng thời cũng là thuộc cấp của Ruby. Trước đó hình như tôi cũng đã có giới thiệu rồi.
"Em xin phép ạ."
Đẩy cửa bước vào là một thiếu nữ sở hữu mái tóc xám tro trải dài đến hông. Tương tự như những khuyến tộc khác trong tề thự, thiếu nữ này cũng khoác trên thân thể trang phục hầu gái.
"Có chuyện gì, Selina?"
Tôi dựng người dậy, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha.
Hiếm thật nhỉ. Selina là thuộc cấp của Ruby, thông thường mọi báo cáo từ em ấy đều sẽ thông qua Ruby. Ngoài phục vụ ban đêm, em ấy sẽ không đến trực tiếp như thế này.
"Là báo cáo về nhóm người bên trong hầm ngục ạ."
"Nhóm người bên trong hầm ngục?"
"Là những tên đàn ông chủ nhân đưa đến ạ."
"À..." Nhắc mới nhớ, hình như có những tên như vậy. "Chúng thế nào rồi?"
Vừa ngẫm nghĩ xem chúng là ai, tôi vừa hỏi Selina.
"Chúng đã hoàn thành toàn bộ hầm ngục chủ nhân đề ra rồi ạ."
"Thế à... em có thể đưa ta đến chỗ của chúng được không?"
"Vâng ạ."
☆
Nơi Selina đưa tôi đến là một khu an toàn bên trong một hầm ngục.
"Chúng đang ở trong đây ạ."
"Vậy à. Cảm ơn em nhé, Selina."
Để lại Selina đứng túc trực bên ngoài, tôi bước vào khu vực an toàn.
Không mất quá nhiều lời gian, tôi đã tìm thấy một vài túp lều được dựng lên ở trung tâm của căn phòng lót đá thạch anh.
Dường như đã nghe thấy tiếng bước chân của tôi, có khoảng 4 tên nam giới vội vả nhảy ra khỏi lều.
"Mày... không lẽ nào!"
".....?"
Vâng, hình như tôi đã nhìn thấy mấy tên này ở đâu rồi?
"Bản mặt đó là sao chứ! Remia, chính mày đã nhốt bọn tao trong cái nơi quỷ quái này! Mày có biết là bọn tao đã phải khổ sở thế nào không?!"
À... Natsume Kyougo. Đúng rồi, tôi đã ném nhóm của Natsume vào hầm ngục. Ban đầu tôi đã dự định sẽ trả đũa bọn chúng. Những ký ức tồi tệ mà bọn chúng khắc vào tôi, cả đời này tôi cũng không thể quên được.
Lẽ ra là như vậy. Thế nhưng, tôi lại quên bẵng đi sự hiện diện của bọn chúng cho đến tận lúc này. Xem ra, đối với tôi, bọn chúng đã hết ý nghĩa rồi.
"Mà, nhưng cũng nhờ mày cho nên bọn tao đã có được sức mạnh như hiện tại. Ha ha ha, nếu mày xin lỗi, biết đâu bọn tao sẽ cưng chiều mày như xưa~"
"...."
Tôi không khỏi muốn thở dài. Natsume xem ra vẫn không thay đổi so với trước lúc bị ném vào hầm ngục. Không những thế, trông hắn còn có vẻ ngông nghênh phách lối hơn khi có được sức mạnh trạng thái.
Natsume vừa bước đến gần vừa triển khai hỏa cầu trong lòng bàn tay. Có vẻ như, tên này đang muốn hù dọa tôi... vâng, quả là một con người nông cạn.
"Thế nào, mày sợ rồi chứ gì. Ha ha ha!"
Thái độ ngông cuồng, Natsume choàng tay qua cổ, đưa hỏa cầu đến trước tầm mắt của tôi.
"Sợ đến nỗi không nói nên lời rồi chứ gì!"
"......."
Tên này không sao đó chứ?
Vâng, tôi không thể nào nghĩ được tên này là học sinh cao trung.
"Remia, vòng một của mày lại phát triển nữa rồi sao! Ồ, mềm ghê~ Nếu mày ngoan ngoãn phục vụ, thì không biết chừng tao sẽ tha cho mày đấy. Ha ha ha!"
Đường đường chính chính nhào nặn ngực tôi như thế này... không những thế, phần bên dưới của hắn còn đang phản ứng. Đến mức này thì tôi chỉ còn biết thán phục sự nông cạn của con người này mà thôi.
(Hầy...)
"Gì chứ? Mày đã có ý định đó rồi sao~"
"Nữ giới hóa!"
Tôi nắm lấy bàn tay của Natsume và sử dụng kỹ năng mới. Dẫu sao thì tôi cũng cần phải thử nghiệm. Hãy xem như là vừa đúng lúc đi.
"Đau! Mày làm gì thế.... uwaa... cái gì thế này... cơ thể tao đang teo nhỏ lại!"
Bộ giáp Natsume đang trang bị rơi xuống mặt đất vì cơ thể của hắn bị thu nhỏ. Nhưng đó chưa phải là tất cả, sau khi cơ thể bị thu nhỏ, tóc của hắn mọc dài ra và dần dần ngã sang màu vàng sáng.
"Cái gì thế này, cái gì thế này!"
Giọng của Natsume cũng đã trong trẻo hơn. Hắn không khỏi hoảng loạn khi chứng kiến vòng một của bản thân từng chút từng chút trở nên đầy dặn.
"M-Mày vừa làm gì với Natsume thế!"
Những tên còn lại bắt đầu làm ồn, nhưng xem ra bọn này không ngu ngốc như Natsume, chỉ đứng từ xa cảnh giác và cố nắm bắt tình hình.
Mặc kệ bọn chúng, tôi bước đến gần Natsume.
Quá trình biến đổi dường như đi kèm với cảm giác đau đớn, Natsume vừa rên rỉ, vừa ôm lấy bản thân, nằm gục trên sàn.
".........."
"...mày nhìn cái gì chứ!"
Tôi dừng chân trước Natsume và nắm tóc kéo hắn lên. Lúc này, khuôn mặt của Natsume đã trở nên nhỏ gọn hơn. Không chỉ vậy, sóng mũi cao, cặp đồng tử to tròn hơi rũ xuống, lông mi cong dài.
Một tên nam giới mặt mũi hung hăng trở thành một thiếu nữ đáng yêu xinh đẹp. Còn điều gì đáng buồn cười hơn nữa chứ?
"Nè, đám người đằng kia, nếu các người *** con nhóc này và khiến nó khuất phục trước *** của các người, biết đâu tôi sẽ để cho các người ra khỏi đây đó."
Tôi không ngờ lại có một ngày bản thân dùng những từ ngữ khiếm nhã như thế này. Nhưng chính tên Natsume này đã bắt tôi phải nói những từ ngữ đó, thế nên bây giờ tôi chỉ trả lại cho hắn thôi.
"Remia, mày đừng có lên mặt- mmm!"
Nhét khăn tay vào miệng Natsume, tôi một lần nữa nhìn vào đám người ở đằng kia.
"Thế nào?"
"Nhưng mà đó là Natsume phải không..."
Bọn chúng có vẻ do dự.
"...Thế... Thế thì đã sao chứ! Từ khi đến nơi này, hắn lúc nào cũng dùng thái độ phách lối với chúng ta. Kanda và Kubo chết cũng là do hắn!"
"...mày nói đúng! Tại sao chúng ta phải do dự chứ! Nếu có thể thoát ra khỏi cái nơi quỷ quái này thì thế nào cũng được!"
Tôi thấy kỳ lạ vì số lượng ít hơn ban đầu... hóa ra là vì tên này à? Mà, dù sao thì vẫn nằm trong dự đoán. Tôi đã biết trước điều này sẽ xảy ra nên khi nhờ Selina trông chừng bọn chúng, tôi đã dặn em ấy nếu có diễn ra xung đột nội bộ thì đừng can thiệp.
"Được thôi, dù sao thì bọn tao cũng đã chịu đựng lâu rồi. Tích khá nhiều. Dẫu sao thì trong cái nơi quỷ quái này cũng chẳng có bóng dáng con gái."
"Mmmmm!"
Tôi ném Natsume đã hoàn toàn trở thành nữ giới về phía 3 tên nam giới kia.
"Chẳng biết có phải là Natsume không, nhưng mặt trông cũng xinh đấy chứ!"
"Ồ! Ngực cũng rất to..."
"Ai trước đây!"
Bọn nam giới nhanh chóng bu vào Natsume như kiến thấy đường. Dù không muốn quan sát những thứ diễn ra sau đây, nhưng tôi vẫn bày trí ghế bàn, trà và bánh. Ít nhất thì tôi cũng phải chứng kiến ngày tàn của gã đàn ông đã đem đến bất hạnh cho mình.
"Tụi mày nghĩ tụi mày đang làm gì với t....mmmm!!!"
Bọn đàn ông chẳng màng đến cảm giác của phụ nữ đã ngây lập tức tấn công cả trên lẫn dưới.
Không biết Natsume cảm thấy thế nào khi bị một thứ như vậy đâm vào cổ họng nhỉ? Chắc hẳn là muốn nôn nhưng lại nôn không được. Vừa hôi hám, vừa đắng, vừa chua và mặn... nói chung là vô cùng tồi tệ và thảm hại, phải vậy không?
Lúc ấy, khi bị ba tên bao gồm cả Natsume tấn công cùng một lúc, tôi cứ nghĩ là bản thân đã kết thúc rồi. Ngoài đau đớn và thổng khổ ra, tôi dường như không nhận thức được gì nữa, chỉ mặc cho đám đàn ông thỏa mãn dục vọng.
"Đau... đau quá... đừng lại đi..."
Giọng của Natsume đã sớm trở nên thều thào. Hẳn là cổ họng đã bị tổn thương. Hơi thở cũng tương đối thiếu ổn định. Nhưng đương nhiên là không có tên đàn ông nào lắng nghe lời cầu xin đó.
"Remia... làm ơn... hãy cứu...."
Lần này Natsume nhìn sang tôi, nhưng làm gì có chuyện tôi sẽ cứu hắn? Mỗi ngày mỗi ngày đến trường, tôi đều bị tên này lăng mạ. Chính cảm giác tuyệt vọng đó đã khiến cho con tim của tôi vỡ nát hoàn toàn. Bây giờ, tôi vẫn còn sống và tồn tại ở đây, nếu nói là kỳ tích thì cũng không sai.
"....cứu........."
☆
".........u..........a..............."
Đôi mắt của Natsume đã trở nên vô hồn. Tuy bờ môi nhấp lên nhấp xuống, nhưng không có ngôn từ rõ ràng nào thoát ra. Toàn bộ cơ thể đều bị vấy bẩn bởi nhiều loại chất dịch.
"...haa...haa... như vậy đã được chưa. Hãy đưa chúng tôi ra khỏi đây."
Ba tên nam giới đã mặc trang phục vào, đủng đỉnh bước đến trước mắt tôi,
"Vâng, tất nhiên rồi."
"Tuyệt."
"Cuối cùng cũng thoát khỏi nơi đây."
Xem ra, những tên này dường như không cảm thấy một chút tội lỗi nào khi đối xử tàn nhẫn với nữ giới. Cho dù đó có là điều kiện để thoát ra khỏi đây đi nữa... tôi cũng đã mong đợi chúng sẽ cảm thấy một chút áy náy gì đó.
"Nữ giới hóa."
"NA!"
"Tại sao chứ!"
"B-Bọn tao đã làm theo những gì-"
Tôi dùng <Ma thuật bóng đêm> túm gọn ba tên nam giới đã bị biến đổi thành nữ giới lại cùng một chỗ.
"M-Mày định làm gì chứ!"
Đặt bàn tay lên đầu của một trong ba tên, tôi nhớ đến Doll và thử sử dụng <Ma thuật hủy diệt>.
"...a a a a a.........."
Ma lực chuyển hóa thành những hạt ánh sáng đen và xâm nhập vào đầu của đối tượng mà ma thuật của tôi đang khóa mục tiêu. Thế rối, không lâu sau đó, cặp đồng tử của đối tượng trở nên vô hồn.
"M-Mày làm cái gì vậy...."
"Đ-Đừng đến đây!"
Thí nghiệm phá hủy nhân cách đã thành công, tôi tiếp tục đặt tay lên đầu hai đối tượng còn lại và phát động ma thuật. Sau khi đã hoàn thành, tôi ghim răng nanh vào cổ từng đối tượng và biến chúng thành ma cà rồng.
Vâng, có vẻ như tôi đã thành công tạo ra những ma cà rồng giống Doll. Phát kiến này chỉ là do tôi tình cờ nghĩ ra thôi, không ngờ lại thuận lợi như vậy.
"............."
Tạm dừng việc ở bên đây, tôi nhìn sang Natsume. Natsume trông bộ dạng thiếu nữ tóc vàng vẫn ngơ ngác quan sát khoảng không vô định.
"Xem ra... không phải dùng đến ma thuật hủy diệt nhỉ."
Tôi dùng ma thuật tẩy sạch cơ thể và ghim răng nanh vào cổ Natsume.