Ma Chó

Khanh đứng ở giữa dãy tre, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng hãi hùng đang phơi bày ra trước mắt nhưng tuyệt nhiên không thể làm gì được. Lúc con trâu như mất đi kiểm soát, hồng hộc lao tới chỗ người con gái, nghe " phập " một tiếng chắc nịch, anh chỉ kịp nhắm mắt quay đầu đi hướng khác, không đành lòng nhìn những gì diễn ra tiếp theo. Những tiếng huỳnh huỵch của con trâu đang điên tiết dày xéo mặt đất xới lên tung toé, xen lẫn với tràng âm thanh thảm thiết, đau đớn của cô gái dội tới bên tai Khanh như có một lực sát thương ghê gớm. Lồng ngực anh đã bắt đầu phập phồng, hơi thở gấp gáp. Đúng lúc đó, không gian kinh dị nhuốm màu chết chóc kia nhoè dần, chập chờn rồi vụt biến mất. Anh như từ chốn hư vô chơi vơi trong khoảng không gian vô định rồi rớt xuống, giật mình bừng tỉnh. Mở mắt ra, phía đối diện, vong hồn cô gái đúng lúc ngã vật ra đằng sau, khiến sợi chỉ đỏ căng ra, tình hình có vẻ nguy ngập. Hình bóng cô bé không còn ổn định nữa, cứ chập chờn, mờ nhạt dần. Cô hổn hển nói:

- Em...em... không trụ được nữa...Hai đứa trẻ kia...chúng đích thực đã hoá thành quỷ dữ...Vong phách em...đã bị chúng chiếm mất... mấy phần rồi...Em không thể thoát khỏi bàn tay chúng được....!.

- Cô yên tâm!. Là loài yêu nghiệt...ta nhất định không tha!. Ta sẽ cứu cô thoát khỏi sự khống chế của chúng!.

Anh vội vã nói trấn an cô bé, đồng thời bắt đầu kiết ấn, niệm chú, gia tăng pháp lực hộ thể lên đài hoa sen, lập tức, một luồng khí được truyền tới, khiến đài sen toả ra quầng sáng dễ chịu màu hồng nhạt, bao phủ lấy linh hồn cô gái trẻ. Cô gái sau khi hấp thụ luồng khí ấy, dường như khá hơn, bèn cúi lạy Khanh mấy cái, rưng rưng khóc, chỉ mong được về thăm nhà lần cuối. Khanh gật đầu chắc nịch:

- Được, ta sẽ giúp!.

Đoạn, lại vung hai tay vận lực, tư thế nghiêm trang, miệng lầm rầm đọc " Thu hồn chú ", chuẩn bị thu linh hồn cô gái trẻ vào một cái bình hồ lô mà cậu đang đeo bên hông. Bất chợt, từ đâu tới, những tiếng gió rít xượt qua bên tai, khiến cỏ lá bay xào xạc, những ngọn nến chao đảo. Khanh buộc phải dừng lại bài chú, đảo mắt ra hướng ngọn gió lạ vừa thốc tới. Chính là từ mấy cây dừa ngay hướng đối diện. Dãy nến trắng được cắm dọc từ gốc cây dừa ngoài cùng đến phía đàn lễ ngọn lửa bắt đầu phập phù, chao nghiêng. Một tiếng hét chói tai như xé rách màng nhĩ dội tới, sau đó, từ phía ngọn dừa, có hai cái bóng u linh hiện ra, vụt cái chúng lao vút xuống bay là là dãy nến trắng phóng tới định xông vào lễ đàn. Cậu Khanh đã có tính toán trước, định chờ khi hai cái bóng đen kia tới gần chỗ cọc tre có yểm bùa cuối dãy nến thì sẽ vận lực, giải phóng năng lượng trong tấm linh phù, khiến chúng phát nổ. Cậu nín lặng chờ đợi. Khi hai cái bóng như luồng khí đen hắc ám chuẩn bị bay tới cái cọc tre, Khanh chớp lấy thời cơ, vung hai tay tạo thành thế Kim Cang, kình lực nổi lên, cậu hô to một tiếng đanh thép: " Phát!". Pháp ấn từ hai ngón tay kiết chặt trỏ thẳng vị trí lá linh phù dán trên cọc truyền tới một luồng sáng ngoằn ngoèo như tia sét khiến nó bay phấp phới bắt đầu phát sáng, toả ra những tia phổ quang li ti rồi bất ngờ nổ tung. Một tiếng " ầm " vang dội truyền tới, sức công phá của linh phù quả thực lợi hại, hất tung cái cọc tre đang cắm sâu dưới đất bay lên không trung, xoay mấy vòng rồi rơi xuống. Tất cả đều nín lặng chờ đợi. Lẽ nào hai vong quỷ nhi kia đã bị tan thành xác pháo?!.

Lúc bấy giờ, ông em đang ngồi cách chỗ cậu Khanh một đoạn, căng mắt chăm chú theo dõi diễn biến trận pháp, trong lòng chộn rộn không yên. Chỉ thấy cậu ấy rung chuông, miệng thì lầm rầm vận lực mấy cái, rồi ngồi im lìm như tượng hồi lâu, sau đó thì rùng mình mở mắt ra. Cách chỗ ông ngồi, con vàng cũng đi qua đi lại, nó sủa lên liên miên, nhưng dường như cậu Khanh lúc này không còn bị ảnh hưởng bởi những tiếng động bên ngoài nữa. Bỗng thấy cậu ấy gồng mình, hô vang một tiếng thì liền ngay sau đó có tiếng nổ lớn ầm ầm vang dội như sấm khiến ông giật nảy mình, con vàng cũng tru lên một tràng. Chốc lát chỉ nhìn thấy cái cọc tre đóng cuối dãy nến trắng bất ngờ văng lên cao vun vút rồi rơi xuống. Ông em cả kinh, mắt trợn trừng, miệng há ra nhìn theo. Cứ nghĩ là do bọn quỷ nhi làm, không nhịn được hấp tấp hỏi vọng sang:

- Cậu Khanh, cậu có sao không?. Có phải bọn quỷ nhi kia bắt đầu phá phách không?.

Cậu Khanh vẫn đang ngồi nghiêm trang, tập trung điều hoà nguyên khí. Nghe ông nói, mới sực nhớ ra điều gì bèn cất lời đáp trả:

- Cháu không sao!. Chú H, chú lấy bọc giấy cháu đưa ban nãy ra dùng đi. Cho vào lòng bàn tay hít vào mũi, ban đầu sẽ cảm thấy hoa mắt, đau đầu nhưng không sao đâu. Rồi chú sẽ rõ!. Xong xuôi, lại tập trung thiền định.

Ông em nghe những gì cậu Khanh nói, liền y lời làm theo, cuống quýt tìm trong túi quần lôi ra bọc giấy nhỏ, mở ra, bên trong hiện ra một thứ bột tim tím, lại có ánh lấp lánh. Ông đưa lên sát mũi nhẹ nhàng hít vào. Lớp bột mỏng mịn nhẹ tênh bay vào khoang mũi khiến ông hắt xì mấy cái. Bột khí li ti nhanh chóng len lỏi vào sâu trong từng giây thần kinh não bộ, làm ông bắt đầu quay cuồng. Hai mắt tối sầm lại, nổi hết cả đom đóm. Tiếp sau đó, ngay giữa trán, hai bên thái dương và đằng sau gáy truyền tới cơn đau nhức kì lạ, ông em ôm đầu nhăn nhó. Cảm giác như có thứ gì đó đang xé toạc vầng trán ông chui ra vậy. Ông em vật vã một hồi rồi cũng dần dịu lại, mở mắt ra, thì cảnh tượng phía trước mặt đã không còn giống những gì ông thấy ban nãy nữa.

Ở đằng kia, cậu Khanh đang xếp bằng thiền định, trước mặt cậu là hình dáng một cô gái như ảo ảnh đang ngồi trên đoá hoa sen, vẻ mặt sợ hãi. Còn phía dãy nến gần bụi tre có mấy cây dừa, dường như có thứ gì đó đang chờn vờn như luồng khí màu xám đen ma quái. Chúng nhanh chóng tụ lại tạo thành hình hài méo mó. Mắt ông mở to, miệng lắp bắp: " chúng....chúng nó kia rồi...!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui