[Ma Cung Phong Nguyệt Hệ Liệt] Hận Đáo Quy Thì Phương Thủy Hưu

Thượng Quan Thiên Trảm sau đêm cùng Lý Thư Bạch phát sinh quan hệ, không thấy lui tới phòng Phượng Hương và Nhu Thủy.

Hắn cũng không hiểu bản thân làm sao, tuổi trẻ dục thịnh, chẳng phải lãnh cảm không thiết tha ham muốn, tối quan trọng chính là hắn dậy không nổi ý muốn gần gũi Phượng Hương Nhu Thủy, khối thân thể trước từng làm mình thập phần vừa lòng thập phần vừa lòng, nay nhớ lại chỉ thấy vô vị buồn tẻ, càng không thể đánh đồng cùng tận hứng đêm đó.

Tay cầm thư quyển, Thượng Quan Thiên Trảm lại chẳng buồn liếc nửa con mắt, tầm mắt rực cháy thủy chung bám đuôi Lý Thư Bạch nơi nơi chốn chốn bận rộn, cháy bỏng nghĩ muốn ăn y, chẳng lẽ năm năm hầu hạ tích lũy được kinh nhiều nghiệm như đây sao? Nho nhỏ gian thư phòng, thế nhưng bị y tìm không thiếu địa phương để thu thập, hừ hừ, căn bản y cố tình chốn tránh mình.

「 Gia, ánh mắt ngươi…… như muốn ăn thịt người.」Kẻ phụ trách phô giấy ma mạc – Thanh Phong, đột nhiên cam đảm lên tiếng, thật là, gia tự khi nào biến thành rụt rè khiêng sợ vậy a, muốn ăn liền ăn, đêm đó chẳng phải phác tiến đem con nhà người ta cắn nuốt xương cốt bột phấn chẳng còn sao? Hiện tại dấu đầu hở đuôi, công phu giả ngu của người kia hiển nhiên nhất lưu thượng thừa, trừng nhìn nửa ngày, quyết không chịu quay đầu, người có thể có biện pháp gì a?

「 Ta đây ăn nhĩ hảo không tốt?」 Thượng Quan Thiên Trảm hung hăng trừng mắt thưởng hắn cái liếc mắt bén ngọt, hạ thấp giọng phân phó:「 Gia hiện không viết tự, không cần ngươi hầu hạ, ra ngoài đi.」

Nghe xong, Thanh Phong chun mũi lè lưỡi, dùng ánh mắt ái muội không rõ ràng liếc Lý Thư Bạch, nhanh chóng xoay người rời đi.

Quả nhiên, Lý Thư Bạch nguyên bản động tác lưu loát thư sướng lập tức cứng ngắc, thậm chí hơi hơi run run, định kiếm lý do lẩn trốn, chợt cảm nhận một luồng hơi thở sắc nháy mắt xuất hiện sau mình, chân tay thoáng lạnh toát, không biết làm sao cho đặng.

「 Cái giá sách, ngươi đã muốn sát tám lần.」

Thượng Quan Thiên Trảm cúi đầu, dán sát bên tai Lý Thư Bạch nỉ non, đôi bàn tay to hữu lực tức khắc thế trụ thắt lưng y, hảo muốn, thật sự hảo muốn a, sao thế này? Sao lại thấy hương vị trên người y hảo dễ chịu? Phượng Hương Nhu Thủy còn phải xử chút thủ đoạn mị hoặc câu dẫn, nhưng người này, y chỉ đứng đây lặp lại lặp đi mỗi cái động tác sát sát buồn tẻ, lại có thể khiến nơi đó khởi biến.(=.=!!)

Thượng Quan Thiên Trảm thực không biết nói gì cho hảo, bội phục Lý Thư Bạch, hay phỉ nhổ bản thân mình.

「 Gia…..」 giọng y run run.Từ sau y, có thể thấy phiến mi dày buông rủ chập chờn rung động, thậm chí thân mình dưới chưởng hơi hơi run rẩy.

「 Sợ? Ta muốn ôn nhu với ngươi, không được?」

Thượng Quan Thiên Trảm ôn nhu thủ thỉ, bàn tay rảnh rỗi tham tiến vạt áo đối phương, dụng tâm kiếm tìm hai hồng chu kia, không phải xuy ngưu, thủ đoạn tán tỉnh của hắn khả cao minh thật sự, cho dù là Mộc Đầu Nhân, hắn cũng thừa tự tin khiến nó trong ma chưởng của mình khởi phản ứng.

「 Nếu ta phản đối, liệu được sao?」 Lý Thư Bạch vẫn như cũ cứng ngắc, đầu y hơi hơi nâng lên, đôi mắt nhắm nghiền, bộ dạng nhất mực đợi lệnh.


Thượng Quan Thiên Trảm ngẩn người, dục triều bị hành động của y nhịn không đặng lui hơn phân nửa, hắn không ngờ Lý Thư Bạch dám bày ra loại phản ứng này. Nhưng hắn vẫn không can tâm, sắc mặt trầm xuống, ngữ khí lạnh lùng không mang tia cảm tình lãnh khốc nói:「 Ngươi biết vô dụng là tốt, lại đây.」

Lời vừa dứt, hắn tựu hối hận, nghĩ đi nghĩa lại không hiểu hà cớ chi lại khống chế không đặng? Rõ ràng sau ngày thưởng phong đó, đã hạ quyết tâm nhất định phải hảo hảo cố gắng chữa trị vết thương của y, dẫu chữa không được, cũng mong hóa giải nỗi sợ hãi ám ảnh của y với mình, ôn hòa nhất mức với y?

Lý Thư Bạch dịu ngoan tiêu sái tiến vào nội thất, y thậm chí đã giải khai y phục chính mình, nhưng khuôn mặt trước sau như một bình thủy bất động, dường như hoàn toàn tuyệt vọng với vận mệnh bản thân. Không quẫn bách xấu hổ, y làm cho Thượng Quan Thiên Trảm cảm giác: rối gỗ, một khối gỗ cứng ngắc vô cảm không sức sống.

「 Ngươi……」 Thượng Quan Thiên Trảm tâm hung hăng đau xót, không rõ mình muốn làm sao? Vì gì nhìn y mềm mại nhu thuận thế nhưng lòng lại quặn đau, có lẽ, kia không phải mềm mại, mà là chết lặng.

Dường như thấu tỏ bản thân đã không có cơ phản kháng, đành buông xuôi lựa chọn chết lặng, như là, như là đang đối mặt với ác quỷ, chỉ có thể thuận theo, tự phong bế bản thân.

Nội khố cũng bị thốn hạ, toàn thân cao thấp trừ bỏ đống y trang dưới chân, có thể nói là trần như nhộng. Lý Thư Bạch như cũ thùy mi mắt, nhẹ giọng nói:「Gia, thỉnh người.」 Bình thản vô kỳ, tĩnh lặng vô cảm, so với người chết càng giống.

Dưới thảm âm thảm trạng này, dục vọng sót lại rốt cục thất biến vô tung vô ảnh.

「 Lý Thư Bạch ……」 Tốn hơi thừa lời gằn giọng thị uy, Thượng Quan Thiên Trảm tức giận cực điểm phẫn hận nhẫn nhịn rung rung, hắn thật sự muốn hung hăng chiếm lấy người kia, muốn dùng hành động nói cho y hiểu, vô luận y bày ra cái dạng tử nhân đầu gỗ gì đừng hòng lay chuyển được hắn.

Nhưng tên huynh đệ nơi khố hạ kia, căn bản không chịu nhân nhượng thuận cho hắn như nguyện. Ngực hắn binh binh đập mạnh như sắp sắp nổ tung, cuối cùng chỉ có thể hậm hực hừ lạnh một tiếng, âm lãnh trừng mắt nhìn Lý Thư Bạch, phất tay áo bỏ đi.

Thẳng đến khi xác định tiến bước chân đi đủ xa, Lý Thư Bạch mới bay nhanh đến bên cửa sổ, phóng mắt hướng ra bên ngoài tìm kiếm, Thượng Quan Thiên Trảm nổi giận đùng đùng đi qua góc, thân ảnh chợt lóe trong tầm mắt y rồi biến mất.

「 Rầm 」, Lý Thư Bạch không than không nói ngã quỵ, mồ hôi lạnh dường như vẫn bị nghẽn dưới da, rốt cục có thể thấu khẩu khí, tề xoát xoát sấm đi ra.

Y luống cuống nhặt nhặt kiện y trang lên vội vội vàng vàng mặc vào, vỗ về ngực cười khổ nói:「 Người ta nói ba tuổi xem lão, lời này xem ra một chút không giả. Tuy chỉ chung sống hai tháng, nhưng Thiên Trảm a, ta…… Ta dù sao vẫn hiểu ngươi đôi chút.」

Y đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi thư phòng, ỷ dựa lan can hành lang, từ chỗ này có thể bao quát khắp hồng phong lâm. Lý Thư Bạch ngốc si nhìn, đôi bàn tay thô ráp vịnh lan can nhịn không được niết chặt, lẩm bẩm:「Biết vậy chẳng làm…… Biết vậy chẳng làm, Thiên Trảm, năm đó…… ta sai rồi, nguyên lai…… Ngươi cuối cùng còn không có trở nên như vậy bị phá hư, là ta…… Ta quá cổ hủ, nếu không, nay ngươi, hẳn là một thanh niên tiền đồ vô lượng tài tuấn a.」

Những lời này Thượng Quan Thiên Trảm đương nhiên không có nghe đến, nếu có thể, quan hệ hai người, không đến mức xoay chuyển đến hiện trạng này.


Theo ngày đó về sau, Thượng Quan Thiên Trảm không tái khởi ôm ấp hy vọng với Lý Thư Bạch, nhưng đối Phượng Hương Nhu Thủy đồng dạng không nổi dậy「 tính thú 」, điều này khiến hai nữ tử phi thường sốt ruột, ngẫu nhiên khi ăn cơm, sẽ đôi lần ẩn ý ám chỉ chi ngữ, hoặc ái sủng a dua, có hai lần Thượng Quan Thiên Trảm những tưởng có thể cùng hai nàng hảo ngoạn một phen, tổng không để Lý Thư Bạch xem thường, nghĩ hắn ngoại y không thể gần gũi ai khác.[thực tế đã chứng mình J]

Khả cố tình, tâm nghĩ vậy, hành động càng trái ngược. Hắn với hai nàng không hề hứng thú, dẫu khi ngưởi tiến ta đến, xiêm y thoát hạ hết sạch, tên gia hỏa kia khẳng định không chịu thua kém, quyết không khởi ứng?

Chớp mắt, thoáng cái đã ở Phong Vãn đình hơn nửa tháng, nên chơi đùa nên ăn nên thưởng cũng đã làm. Thượng Quan Thiên Trảm cân nhắc hẳn đến lúc hồi Ma cung. Liền lệnh tiểu Vệ Thanh Phong thông tri bọn hạ nhân trước thu thập, sớm ngày thứ hai hạ sơn. Lệnh ban một tiếng, phần đông người hầu trong Phong Vãn đình công việc lập tức bù lù lên.

Lý Thư Bạch đương nhiên vẫn là người hầu của Thượng Quan Thiên Trảm, Thanh Phong cùng y thu thập vật phẩm cá nhân của đối phương. Bận rộn hơn phân nửa buổi chiều, cuối cùng đều thu thập thỏa đáng.

Vì thế sau khi hầu hạ Thượng Quan Thiên Trảm dùng qua cơm chiều,Tịch gian, Phượng Hương cùng Nhu Thủy đều khoác vẻ mặt bi thương, đánh mắt đưa tình ai thương nhìn nhìn Thượng Quan Thiên Trảm, ngẫu nhiên buồn bã nói ra 「Chẩm tiền phát tẫn muôn vàn nguyện, yếu hưu thả đãi Thanh Sơn lạn (Kết tóc bên gối với bao nguyện cầu, muốn bên nhau cho đến lúc thanh sơn sụp đổ[1]). Chia ly lần này, tiện thiếp chỉ sợ dẫu thanh sơn sụp đổ, còn không biết có thể tái kiến công tử lần nữa.」 linh tinh vài câu.

Thượng Quan Thiên Trảm trầm ngâm, thoáng mỉm cười bâng quơ nói:「 Làm chi phải nói mấy câu u oán? Đêm nay ta qua phòng các ngươi, ngày tháng còn dài, ta cố nhiên sự vụ bận rộn, nhưng đợi khi nhàn tảng không vội, tự nhiên sẽ phủng các ngươi a, nếu nhàn hạ dài dài, lại đưa mấy người các ngươi lên trụ trong tiểu đình này vài ba ngày, gặp mặt tất nhiên vẫn có thể a.」

Nghe hắn nói vậy, hai nàng nhất thời phi thường vui sướng, nằm trong lòng hắn lãng ngữ nũng nịu, cười không ngưng.

Lý Thư Bạch xoay đầu quay đi, y thập phần thống hận bản thân a, như thế nào có thể vô ý vô tứ đi khán xem *** mĩ chi cảnh.

Thượng Quan Thiên Trảm ánh mắt lưu chuyển, sớm thu phản ứng của y vào trong mắt, vì thế càng thêm dụng tâm lãng ngữ tiếu thanh, tình cảnh ở Tịch gian xuân ý muôn phân.

Đảo mắt hai nàng thấy hắn động ý, bất chợt gã tiểu tư ở ngoại đình cung kính bẩm báo:「 Hồi bẩm Cung chủ, Trang chưởng quầy đang ở thư phòng chờ người, hay không hiện tại……」 gã tiểu tư liếc mắt, nhất thời ngậm mồm không nói.

Thượng Quan Thiên Trảm khẽ cau mày, nhấc người dậy, hướng Phượng Hương Như Thủy ôn thanh mật ngữ phân phó:「 Tốt lắm, các ngươi ngoan ngoãn về phòng đợi ta, xử lý công vụ xong hội quay lại.」

Nói xong xoay người bước đi, Thanh Phong thì thầm với Lý Thư Bạch:「Được rồi, nhanh chân đi thu thập đi, chờ chút nữa gia đại khái không cần chúng ta hầu hạ, sớm đi nghỉ, sáng mai còn phải thức dậy sớm.」

Lý Thư Bạch đáp ứng, cùng Thanh Phong chỉ huy bọn người hầu đem các thứ này nọ thu thập hảo, đương muốn về phòng nghỉ ngơi, lại thấy gã sai vặt kia tiến vào, đưa cho Thanh Phong một phong thư, lặng lẽ thầm thì trao đổi vài câu.


Vì thế Thanh Phong đem tín dúi cho Lý Thư Bạch, nói y:「 Đưa lên thư phong gia đi, ta phải đi gặp một vị bằng hữu.」 Nói rồi cùng với gã tiểu tư vội vàng đi khuất.

Lý Thư Bạch do dự, nhớ Thượng Quan Thiên Trảm hiện vẫn ở thư phòng, căn bản không muốn qua, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cứ thử xem, chỉ sợ khách nhân giờ đã rời đi, hắn cũng sớm qua phòng Phượng Hương cô nương và Nhu Thủy cô nương. Thế nên không do dự hướng đến thư phong, chỉ thấy bên trong tuy sáng đèn, nhưng không ai thanh, những tưởng khách nhân khi đi quên không thổi đèn.

Y nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, chân vừa mại quá môn chưa hạ xuống, liền khựng lại giữa không trung, cả người cứng ngắc bất động tại chỗ, chỉ vì cảnh tượng trong phòng y ngàn lần vạn lần không nghĩ sẽ bắt gặp, trong lúc nhất, kinh hách lá thư rớt khỏi tay rơi xuống đất.

Thư phòng trên án thư, Phương Hương ngọc thể mị nhân ngang dọc, Nhu Thúy má hây hây áng hồng vân ỷ thân tựa lên lưng ghế, hai đùi phấn nị bóng loáng hướng hai bên tách ra, khoát lên tay vịn ghế, hai nàng vốn là tuyệt sắc gia nhân, nay lại bày ra tư thế liêu nhân trêu trọc lòng người, càng tăng thêm muôn phần *** diễm, nếu là nam nhân tầm thường, chỉ sợ xương cốt sớm tô [tô nhuyễn ~ bải hoải], hóa thành sắc lang bổ nhào ngấu nghiến.

Nhưng Thượng Quan Thiên Trảm cự nhiên vẫn lạnh lùng sở vi bất động, trên mặt nhiễm thượng vẻ mất kiên nhân, Phượng Hương vươn cánh tay nhỏ bé mềm mại không xương không ngừng uốn éo nhẹ nhàng khéo léo vuốt ve chính cơ thể mình, bày ra đủ loại động tác khiêu khích, khả ngày thường hắn chắc thập phần vui vẻ thưởng thức sự phóng đãng lớn mật này, nhưng hiện chỉ cảm thấy vô vị nhàm chán, tâm nóng nảy thầm nghĩ hôm nay nếu tiểu huynh đệ không thể dậy nổi, Thượng Quan Thiên Trảm ta há chẳng phải bị người người chốn kinh ôm bụng cười chê sao.

Đúng thời điểm đó, Lý Thư Bạch căn bản không hay biết vô ý xông vào, y thấy khó chịu nổi cảnh xuân diễm mị, chân nhấc khựng lại dừng giữa chừng, kinh hoàng thất thanh kêu「 a 」 một tiếng sợ hãi, lá thư theo tay trượt rơi xuống.

Mà Thượng Quan Thiên Trảm nhìn thấy y ngây ngốc sững sờ, kìa tiểu huynh đệ mặc Phượng Hương và Nhu Thủy tìm mọi cách trêu trọc khiêu khích vẫn vô tình nay lại 「 cọ 」 lập tức hưng phấn bừng bừng dựng khởi. Khiến y trang hắn nơi đó cấp thành tiểu lều.

「 Ta…… Ta không biết……」 Lý Thư Bạch hoảng sợ vội vàng rút chân về, hấp tấp liều mạng thối lui về sau, lắp bắp giải thích:「 Ta…… Ta … cái này đi……」

Y nói không nên lời, bối rối ngượng ngùng, lại cố tỏ vẻ xem thường việc trước mặt, bước liền bước, cũng không liêu, hấp tấp lẩn trốn, đã muốn thối lui gần tới bên lan can ngoài thư phòng, bối rối một hồi tay chân thừa thải, luống cuống đụng phải mấy bồn hoa lan dưỡng trên lan can, nhất thời một chuỗi binh lách cách bàng đồng loạt vang lên, Lý Thư Bạch đứng không nổi, té ngã trên mặt đất.

「 Lại đây.」 Thượng Quan Thiên Trảm khởi tiếu dung, hướng về Lý Thư Bạch thấp giọng quát khẽ.

Hắn hiện dục hỏa thiêu đốt, cần tìm người phát tiết, mà người này, đương nhiên không phải Phượng Hương hay Nhu Thủy. Hắn là tình trường trung lão thủ, chỉ có thể đối với đối tượng đặc biệt mới có thể gây nên hứng thù cùng kích tích mênh mông mà tình huống này rốt cục có ý nghĩa gì, tự hắn so với ai khác đều rõ ràng minh bạch hơn.

Lý Thư Bạch chật vật đứng lên,ý muốn hướng về Tiền thính tiếp tục chạy trốn, thình lình sau lưng bị một cỗ đại lực dũng lôi lại, y không tự chủ được thối lui, liều mạng giãy dụa muốn tránh cũng không tránh được, đằng sau vang lên thanh âm nhu mì tràn đầy kinh hoảng ủy khuất của Phượng Hương và Nhu Thủy:「 Gia, ngươi đã nói tối nay muốn tỷ muội chúng ta bồi người a, Gia, ngươi như thế nào có thể như vậy đâu……」

Nhưng nói chưa xong, nhuyễn thanh nhu mềm đáng yêu liền biến mất.

Lý Thư Bạch lòng khẩn trương, thầm nghĩ hai vị cô nương này thật là, các người nếu muốn hắn, thì cố gắng mở miệng a. Tuy không có kinh nghiệm, nhưng y thập phần minh bạch, chỉ cần bị Thượng Quan Thiên Trảm tóm được, chắc chắn không còn đường thoát.

Hơn nữa y võ công không có, đành đem hết thảy hy vọng ký thác gửi gắm lên Phượng Hương Nhu Thủy, hy vọng các nàng có thể ở thời điểm then chốt chặn cơn sóng dữ.

「 Các ngươi lui đi, sau có thời gian, ta sẽ tìm các ngươi.」 Thượng Quan Thiên Trảm vô tình hạ mệnh, nhất thời khiến Phượng Hương Nhu Thủy trước sau anh anh cất tiếng khóc.


Hắn nay đã không còn kiên nhẫn, túm chặt Lý Thư Bạch thu vào lòng, rồi nhanh như cắt xuất chưởng phong, tống xuất Phượng Hương Nhu Thủy cùng y trang tảo thượng trên người các nàng ra ngoài:「 Đi mau, các người đã biết tính ta, đừng để ta nói lần hai.」

Hai nàng trong nháy mắt ánh lên vẻ không cam lòng cùng thần thái oán hận sâu sắc, nhưng nửa điểm biện pháp nghĩ chẳng ra, đành ủy khuất ôm y trang, chật vật giúp đỡ lẫn nhau líu nhíu dìu dắt nhau ra ngoài.

Lý Thư Bạch bị Thượng Quan Thiên Trảm ôm, giãy dũa tìm đường thoát mắt lơ đãng thoáng nhìn hai mạt bóng người lảo đảo ra khỏi phòng, phút chốc, y đình chỉ mọi động tác, bi thương xâm nhập cốt tủy lặng lẽ tàn phá, chiếm cứ toàn bộ thân xác tinh thần y.

Cứ thuận theo đi, hẳn là vậy đi, mình so với hai kỹ nữ kia căn bản không khác biệt đi, đều là công cụ tiết dục của Thiên Trảm, khi hắn muốn liền yếu hô chi tức đến, yếu khi không muốn đành phải huy chi tức đi. Ai sẽ vì bọn họ – những công cụ tiết dụ lãng phí hao tốn nhu tình, nam nhân khắp thiên hạ sẽ không, Thiên Trảm hộ càng không.

Không, không nên tái gọi hắn Thiên Trảm, hắn nay đã là Gia, là chủ nhân cao cao tại thượng của mình.

Vì cái gì…… Vì cái gì hắn lại thế với mình, sớm qua thời tuổi trẻ lông bông, từ lâu không còn dáng vẻ thiếu niên tuấn mỹ thon dài, đôi khi thoáng lướt qua gương, chính mình đều đã chán ghét gương mặt trương nhiễm mãn phong sương, khả còn hơi đà bối (~hơi còng), hẳn do hàng năm khúm núm đổi lấy, thân thể như vậy, khả thế nào còn có thể hấp dẫn hắn.

Nếu vậy, hắn vì cái gì chấp nhất muốn mình, là vì…… Trả thù?

Lý Thư Bạch tự giễu nở nụ cười, hẳn vậy, chỉ có thể là lý do này, nan bất thành y dám vọng tưởng Thượng Quan Thiên Trảm yêu thương y? Cỡ nào nực cười. Cỡ nào đáng buồn, phương thức trả thù này hoàn toàn hủy diệt chính mình, chiếm giữ thân thể, vũ nhục linh hồn, dụng loại phương thức tối khảng bẩn, không ngừng cường điệu khẳng định: Ngươi đã là nô tài, đã là luyến sủng, đã không còn bao giờ có thể thanh cao, không bao giờ có thể trắng noãn như tuyết.

「 Gia nếu nghĩ muốn trả thù, hà cớ chi tự mình xuất thủ.」 Hậu đình đột nhiên bị đỉnh nhập mang theo cơn đau đớn phế tâm. Lý Thư Bạch quật cường cắn bạc thần không điểm chút huyết sắc, há to mồm thở phì phò, hằng mong bình ổn đớn đau, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm nam nhân cường tráng phía trên nhìn xuống mình, tự giễu cười nói:「 Kỳ thật, lộng vài ba tên lưu manh du côn đến, cũng như nhau thôi, dẫu sao điều người muốn không phải là khiến ta triệt tâm thấu hiểu thân phận ti tiện của mình sao, muốn tận hứng nhúng chàm khối thân xác thối tha thành bẩn thối tha đến không tưởng hay sao? Bất quá chỉ vì mục đích giản đơn, há cớ chi phải yếu chính gia ra tay, thật sự quá khó khăn đi.」

「 Đây là ngươi khiêu khích ta?」 Thượng Quan Thiên Trảm nét mặt tái giận, động tác luận động dưới thân một khắc không đình trệ, nhưng tâm tư lại thư sướng hân hoan, Lý Thư Bạch tóm lại vẫn có phả ứng, y đối mình là có phản ứng, không phải như ngày ấy, hoàn toàn chỉ là hạt tử nhân, là rối gỗ.

Hắn trừu sáp càng thêm hăng say, giống như coi lời Lý Thư Bạch là tối liệt xuân dược, một bên ở bên tai đối phương không ngừng nỉ non:「 Đúng vậy, ta muốn tự mình xuất trận, không muốn đưa ngươi phóng cho bọn hắn dạy dỗ, ta thế nào có thể yên tâm đâu.」

Đau nhức khôn cùng đánh úp, Lý Thư Bạch liều mạng ẩn nhẫn, y không chịu yếu thế phát ra âm thanh *** mĩ, không lâu sau, tầm mắt dần dần mơ hồ. Hoảng hốt, Thượng Quan Thiên Trảm ôm lấy đầu y, hạ xuống nụ hôn sâu, nhưng ý thức y tại giờ khắc này đã hoàn toàn lâm vào mê muội, nên sau khi tỉnh dậy, cố định cho rằng mình chỉ là nằm mơ.

Ở Long tôn hoàng triều, dân gian nam nữ phong tình không mấy nghiêm khắc, một nam một nữ lưỡng tình tương duyệt, nguyệt thượng đầu cành tình nhân hẹn ước, thường sẽ không lợi dụng hôn ước, làm ra cái loại hình động hạ lưu du thực du thủ, cho nên dù đại quan quý nhân, hay sĩ tử dân chúng ở kỹ viện hoặc xóm cô đầu, đều sẽ không đi hôn môi nam nhân hay nữ nhân bán rẻ tiếng cười, bọn họ chỉ xem những người này như công cụ tiết dục, sao có thể có thể dùng hành động hôn môi để minh chứng cho tình yêu say đắm dùng trên khối thân thể ti tiện đâu?

Cùng lúc đó, tại căn phòng khác ở Phong Vãn đình, truyền đến tiếng thì thào mắng nhiếc:「 A, tức chết ta, Thượng Quan Thiên Trảm chết tiệt, hắn…… Hắn thế nhưng không cần ta, lại đi yếu một lão nam nhân, ta…… Ta khi chưa luyện thành Thiên Hương Mị công, hắn một ngày có thể muốn ta hai lần, nay ta luyện thành, hắn chỉ cần đề thương tiến cảng, không phải do hắn, thế nhưng hắn lại cố tình khiến ta thất bại trong gang tấc, ta không cam lòng, a a a…… Ta không cam lòng a……」

Này phiên khắc cốt ghi tâm hẳn nên hô to mắng lớn khả mới biểu hiện ra uy lực của nó, nhưng đáng thương nữ nhân này vẫn còn đang ngụ trong Phong Vãn đình, căn bản không dám lớn tiếng chọc người kia nghi ngờ, đành phải đè nén xuống khả chỉ mình mình nghe thấy tiết mắng, đến cuối, nàng bộc phát công tâm bị nội thương, suýt nữa phun ra bụm máu.

Cũng khó trách, mắt thấy miếng thịt béo gần trong gang tấc, lại không nhanh không chậm bị người cướp, mà lại bị một lão nam nhân cướp đi, càng khiến nàng uất hận, hỏi sao có thể cam tâm a


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận