Thiên Tuyết có ý muốn vươn tay ra bắt tay với Trần Thuận.
Nhưng cô ta vừa vươn tay ra đã rút về.
Hai bàn tay xinh đẹp, mười ngón tay ngọc ngà đan chặt vào nhau.
Cô ta và Trần Thuận cũng chẳng quen biết gì.
Song, khi Thiên Tuyết đang do dự thì có một giọng nữ vang lên.
“Thiên Tuyết, cô đến rồi!”
Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn, lại là Từ Yên, người cùng Trần Thuận khi đó.
Có điều hai người cũng chỉ biết tên lẫn nhau, nói vài câu đơn giản thôi, chứ không coi là quen.
Thiên Tuyết cho rằng, Từ Yên cũng giống như cô ta, và cả Trần Thuận nữa, bọn họ đều tới Dược Các xin thuốc.
Nhưng bây giờ thấy tư thế này, Từ Yên không hề giống như tới xin tha thứ.
Ngược lại càng giống người của Dược Các hơn.
Nhưng dù Từ Yên có thân phận gì, Thiên Tuyết vẫn nở nụ cười, vẫy tay với Từ Yên, nói: “Đúng thế.”
Lúc này, Mạt Trần thấy Từ Yên xuất hiện, trong mắt ánh lên sự ái mộ.
Gương mặt của Từ Yên cũng không phải đẹp lộng lẫy, nhưng ngũ quan đều rất xinh đẹp, cộng thêm khí chất xuất trần và thân phận của Từ Yên, đối với đa số đệ tử của Dược Các mà nói, Từ Yên chính là nữ thần trong lòng bọn họ.
Ngày thường, Mạt Trần có rất ít cơ hội tiếp xúc với Từ Yên, bèn lập tức kích động đi lên trước rồi nói to: “Sư tỷ!”
Dù tuổi lớn hay nhỏ, các đệ tử phổ thông của Dược Các, khi gặp Từ Yên đều phải gọi là sư tỷ.
Chỉ có người như Lâm Bính Sơn, là đệ tử chân truyền của trưởng lão mới có tư cách dựa vào tuổi tác để gọi Từ Yên là sư muội.
Từ Yên gật đầu với Mạt Trần, sau đó lập tức nghênh đón Thiên Tuyết.
Mạt Trần nhìn thấy cảnh này, lập tức sửng sốt.
Sau đó thì da dầu run rẩy.
Lúc này anh ta mới nhận ra, lúc nhìn thấy Từ Yên chỉ biết kích động, nên đã quên mất lúc nãy Từ Yên đang chào hỏi với Thiên Tuyết.
Thoạt trông có vẻ hơi quen thuộc.
Mà anh ta, lúc nãy đã từ chối Thiên Tuyết ở bên ngoài.
Chuyện này…
Trên trán Mạt Trần bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Thảo nào thái độ ban nãy của Từ Yên đối với anh ta, không được coi là tốt.
Lúc này, ánh mắt của Trần Thuận cũng nhìn về phía anh ta.
Tuy vẻn vẹn là một cái liếc mắt rồi lướt qua, nhưng điều này đã làm cho Mạt Trần sợ hãi khắp người.
Đừng thấy anh ta trước đó vừa nghĩ tới Trần Thuận thì hận Trần Thuận thấu xương, nhưng sau khi Trần Thuận thật sự xuất hiện trước mặt anh ta, ngay cả việc thở mạnh thôi Mạt Trần cũng không dám.
Người này ấy à, chính là cường giả mà ngay cả Các chủ và Đại trưởng lão đều không địch nổi.
Chắc chắn là cường giả Thần Cảnh Đỉnh phong.
Giết chết anh ta, ngay cả động ngón tay cũng không cần, chỉ với khí thế đã hoàn toàn đè chết anh ta rồi.
Còn may Trần Thuận chỉ liếc anh ta một cái rồi dời mắt đi.
“Thiên Tuyết.”
Trần Thuận cũng kêu lên, lên tiếng chào Thiên Tuyết.
Lúc này, hắn đã lấy được mọi dược liệu cần thiết từ Dược Các rồi.
Cũng đã giải trừ món nợ thần hồn cho Từ Yên.
Tuy Dược Các và Trần Thuận đã xóa bỏ ân oán khi trước, nhưng dù sao Trần Thuận cũng đã giết chết Tam trưởng lão, lại luyện hóa Tứ trưởng lão thành ma bộc của mình.
Sau đó còn tới Dược Các đánh bại các chủ Dược Các Hạ Hầu Vân và Đại trưởng lão Dung Thanh Từ, khiến cho Dược Các phải cúi đầu, làm mất mặt Dược Các.
Tuy rằng mọi chuyện đều có nhân quả.
Nhưng lập tức làm cho người của Dược Các thay đổi thái độ, coi Trần Thuận như thượng khách thì không thể nào.
Trần Thuận cũng không có lòng ở lại Dược Các lâu, hắn còn phải đi tới các gia tộc lánh đời khác để thu nợ.
Dược Các phái Từ Yên tiễn Trần Thuận đi.
Nhóm người Hạ Hầu Vân và Dung Thanh Từ không gác mặt mũi lại được.
Nhưng Từ Yên là hậu bối, lại là người cùng lứa với Trần Thuận thì dễ dàng hơn.
Ít nhất có thể thông qua Từ Yên để thả tín hiệu với Trần Thuận, sau này Dược Các không muốn làm kẻ địch với Trần Thuận.
Đây cũng là một nguyên nhân mà sau khi Từ Yên nhìn thấy Thiên Tuyết lại rất nhiệt tình.
Theo lẽ thường thì Thiên Tuyết tới xin thuốc, Từ Yên sẽ chào hỏi, nói với người của Dược Các đừng làm khó cô ta, cho cô ta đan dược, nhưng tuyệt đối không nhiệt tình như thế.
“Hai người là người của Dược Các sao?”
Thiên Tuyết chớp mắt, cặp lông mi dài run run, khẽ hỏi.
Ánh mắt mang theo sự chờ mong, nhất là khi nhìn về Trần Thuận.
“Tôi là người của Dược Các.” Từ Yên lập tức nói.
Sau đó thì nhìn Trần Thuận, dừng một chút rồi nói: “Anh ấy, là bạn của Dược Các.”
Trong mắt Trần Thuận thoáng hiện sự ngạc nhiên, không ngờ Từ Yên sẽ giới thiệu hắn như thế.
Có điều Trần Thuận cũng không phản đối cách nói này.
Thiên Tuyết nghe xong, lúc này trên mặt hiện lên sự vui mừng, vội vàng nói: “Vậy thì tốt qua.
Tôi… Tôi tới Dược Các xin thuốc, mong Yên tỷ giúp tôi.
Dù phải trả giá cao thế nào, tôi cũng sẽ nghĩ cách làm được…”
Nghe thấy một tiếng Yên tỷ đó, lại nhìn ánh mắt khiến người yêu quý của Thiên Tuyết, trong lòng Từ Yên rung động.
Tuy kết quả đều như nhau, nhưng Từ Yên đã hỏi câu này từ tận đáy lòng: “Cô cần đan dược nào, tôi sẽ cố gắng hết mình.”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Thiên Tuyết lập tức đầy sự cảm kích, lập tức nói.
“Tôi… Tôi cần Cải Tử Hoàn Sinh Đan…”
“Cải Tử Hoàn Sinh Đan?”
Sau khi nghe thấy tên đan dược, Từ Yên hơi sửng sốt, cặp mắt đẹp đẽ thoáng hiện sự ngạc nhiên.
Cải Tử Hoàn Sinh Đan, hiện tại ngay cả sư phụ của cô ta, Các chủ Dược Các Hạ Hầu Vân đều không thể luyện chế, bởi vì dược liệu quá khan hiếm, mà để luyện chế Cải Tử Hoàn Sinh Đan thì sự yêu cầu nghiêm ngặt đối với dược liệu đã gần đến mức độ biến thái.
Cần một gốc Tử Sắc Thiên Liên ba trăm năm, thì nhất định phải là ba năm năm.
Dù có lấy ra một gốc hai trăm chín mươi chín năm, chỉ thiếu một năm thôi cũng không được.
Trải qua mấy ngàn năm, rất nhiều thiên tài địa bảo trên Trái Đát đều tiêu hao sạch, rất nhiều dược liệu đã trở thành thứ quý hiếm.
Chuyện này đã khiến cho Cải Tử Hoàn Sinh Đan không thể tiếp tục luyện chế.
Có người luyện chế được, nhưng không có dược liệu để luyện.
Đây cũng là vì sao khi Từ Yên nhìn thấy Trần Thuận có thể lấy ra Tiểu Hoàn Dương Đan còn hiệu quả hơn Cải Tử Hoàn Sinh Đan thì đã kinh sợ như thế, và cũng là nguyên nhân nhất định phải có được đơn thuốc trong tay.
Có điều, bây giờ Từ Yên chỉ dám len lén nhìn Trần Thuận.
Muốn lấy đơn thuốc Cải Tử Hoàn Sinh Đan từ trong tay Thiên Tuyết thì chắc là không thể rồi.
Cướp đoạt ư, khả năng này gần như bằng không.
Còn để Trần Thuận chủ động giao cho Dược Các, vậy đúng là mơ giữa ban ngày.
Nhu cầu này của Thiên Tuyết, lập tức làm khó Từ Yên.
Cải Tử Hoàn Sinh Đan, với sự hiểu biết của cô ta thì cả Dược Các chỉ có vẻn vẹn hai viên.
Hai viên thuốc Cải Tử Hoàn Sinh Đan này, với quyền hạn của cô ta cũng không sử dụng được.
Chỉ có Các chủ và Đại trưởng lão mới có quyền hạn trực tiếp sử dụng.
Dù là Nhị trưởng lão, nếu muốn sử dụng Cải Tử Hoàn Sinh Đan thì cũng phải xin Các chủ và Đại trưởng lão mới được.
“Thiên Tuyết, thật sự xin lỗi cô, hiện tại không thể nào luyện chế Cải Tử Hoàn Sinh Đan, nhanh nhất cũng phải chờ hai mươi năm nữa, khi một vài dược liệu đạt tới niên hạn thấp nhất mà đơn thuốc quy định mới có thể luyện chế được.”
Gương mặt xinh đẹp của Từ Yên đỏ lên.
Hơi xấu hổ.
Ban nãy còn nói sẽ dùng hết sức mình, chẳng mấy chốc đã tự vả mặt mình thế rồi.
“Ơ?”
Thiên Tuyết nghe xong, gương mặt xinh đẹp đầy tuyệt vọng.
Cô ta…
Một mình cô ta, nghĩ đủ mọi cách tránh né nhóm người kẻ thù đó, đi tới Viêm Hạ chính là để cầu xin Cải Tử Hoàn Sinh Đan của Dược Các mang về, cứu mạng ông nội bị trọng thương.
Nhưng bây giờ lại không có Cải Tử Hoàn Sinh Đan?
Vậy ông nội phải làm sao đây?
Nghĩ tới đây, khóe mắt Thiên Tuyết lập tức mờ sương, ầng ậng nước.
Dù sao cô ta cũng chỉ là một cô gái mới hai ngươi, tuy đã trưởng thành, nhưng dưới sự bảo vệ hết lòng của Shakun , tuy sinh ra và lớn lên ở nơi hỗn loạn như khu Tam Giác thì tâm tư vẫn đơn thuần.
Thấy tình cảnh này, sắc mặt Từ Yên càng xấu hổ hơn.
Cắn răng, Từ Yên lại nhìn Trần Thuận.
Trần Thuận có rất nhiều Tiểu Hoàn Dương Đan.
Nhìn thấy ánh mắt của Từ Yên, Trần Thuận đương nhiên hiểu cô ta có ý gì.
Đồng thời biết rằng, hóa ra Dược Các để ý đơn thuốc Tiểu Hoàn Dương Đan của hắn như thế là vì lí do này.
Trần Thuận không hề do dự, vươn tay vào trong hư không nắm một cái, lập tức một cái chai nhỏ xuất hiện trong tay Trần Thuận.
Trên thân chai bỗng nhiên hiện lên bốn chữ “Tiểu Hoàn Dương Đan”.
“Thiên Tuyết, trong chai này có ba viên Tiểu Hoàn Dương Đan, hiệu quả của viên đan dược này không kém Cải Tử Hoàn Sinh Đan gì đó.
Chỉ cần người chưa chết, vẫn còn thở, viên đan dược này chắc chắn cứu được.”
Trần Thuận đưa Tiểu Hoàn Dương Đan cho Thiên Tuyết và giải thích.