Trong mắt mọi người, hắn không phải là một nam nhân dễ gần gũi.
Bên cạnh nhiều người ca ngợi hắn, cũng có người rất để tâm đến cách nói chuyện với Nhiếp tông chủ, vì sợ sai một từ liền có thể biến họ trở thành vật hy sinh cho thanh đao Bá Hạ, cứ như thể Nhiếp Minh Quyết là một hoàng đế đầy uy vũ.
Lam Hi Thần không phải là một người hay đánh giá người khác.
Y biết Nhiếp Minh Quyết thích giữ khoảng cách, nhưng điều đó không có nghĩa hắn là một người đáng sợ, trên thực tế thì hoàn toàn ngược lại.
Lam Hi Thần rất ngưỡng mộ Nhiếp Minh Quyết, về mọi mặt.
Hắn là một dũng tướng oai hùng, một người ca ca chu đáo bên dưới vẻ ngoài đáng sợ đó, và là một vị tông chủ tài giỏi.
Đôi khi, Lam Hi Thần cũng thầm ao ước được như vậy.
Lam Hi Thần lên tiếng "Ngươi làm nó thế nào?" .
Nhiếp Minh Quyết cau mày hỏi "Cái gì?".
Y e dè "Là một tông chủ...Dẫn dắt gia tộc khi ngươi còn quá trẻ.
Ta rất thắc mắc, Minh Quyết huynh, ngươi làm như thế nào?".
Một cái nhún vai bất cần "Khi có việc xảy ra, ngươi sẽ tự ngộ ra thôi.
Dường như bây giờ, ngươi không cần đến bất kỳ lời khuyên nào đâu"
Khi có việc xảy ra.
Tất nhiên hắn sẽ nói như thế.
Hắn đã phải ngồi vào vị trí đó khi còn quá trẻ.
Không nghi ngờ gì nữa, y thậm chí không có thời gian để suy nghĩ phải làm gì.
Lam Hi Thần khẽ nói "Đôi khi...ta ước mình có thể lãnh đạo gia tộc tốt như ngươi.Ta muốn chứng minh với mọi người rằng ta có thể làm được".
Nhiếp Minh Quyết nói "Mọi người điều tin rằng ngươi có thể làm được".
Nhiếp Minh Quyết nói đúng, mặc dù điều ấy có ý nghĩa rất nhỏ đối với Lam Hi Thần.
Hay đúng hơn, nó có ý nghĩa gì khác, nhưng y bị phân tâm.
Y lớn lên với những kỳ vọng của mọi người luôn được nhắc nhở, đến nỗi tất cả dường như đã quá tầm thường.
Tuy nhiên, khi y nghĩ mình là gia chủ của Cô Tô Lam thị, mọi thứ dần mờ đi và biến thành một điều gì đó khác lạ, hay một người nào đó.
Lam Hi Thần nói rất nhỏ, một phần mong ước Nhiếp Minh Quyết sẽ không nghe thấy y đang nói gì "Ta nghĩ rằng hầu hết tất cả những gì ta muốn chứng minh là với bản thân của mình".
Nhiếp Minh Quyết có vẻ ngạc nhiên "Bản thân ngươi?".
Một hình ảnh xuất hiện trong đầu Lam Hi Thần, và y cố đẩy nó đi trong khi nhỏ giọng nói "Ta không thể giống phụ thân".
Thật đau lòng khi nói ra những từ đó.
Y không ghét cha mình, y thực sự không như vậy.
Y chỉ ước mình sẽ nghe được phụ thân thốt ra một lời yêu thương với mình và đệ đệ.
Lam Hi Thần không ghét cha mình, nói đúng hơn chỉ là không muốn giống như ông.
Thỉnh thoảng sau này, y lại cảm thấy đó là sự khác biệt giữa y và Vong Cơ.
Nhiếp Minh Quyết yên lặng hồi lâu.
Hắn tra đao vào vỏ, nhìn chằm chằm vào Lam Hi Thần suốt quãng đường khi họ bước vào một thị trấn gần đó.
Đêm nay là Thất Tịch, người ta sẽ không ngủ suốt đêm vì những điều cần phải làm theo dân gian.
Đường phố vào đêm rực sáng đèn, tiếng cười nói rôm rả phát ra từ khắp mọi ngóc ngách.
Hai người sóng bước, và Lam Hi Thần ước mình cần tìm một chủ đề để nói chuyện trước khi hai người chia tay.
Lam Hi Thần lên tiếng, giống như cách để lấp đầy khoảng yên lặng giữa họ "Ta nghĩ rằng bản thân luôn luôn ghen tị với ngươi và phụ thân ngươi ".
Y không cần phải nhìn sang bên cạnh cũng đủ biết người kia đang cau mày.
Nhiếp Minh Quyết đặt câu hỏi "Tại sao?".
Lam Hi Thần liếc xuống đất, khẽ khàng nói "Ta đã nhìn thấy cách ngươi ngưỡng mộ ông ấy và ta muốn được cảm nhận điều giống như vậy".
Nhiếp Minh Quyết nói "Ngươi có thúc phụ, không phải sao?".
Lam Hi Thần gượng cười, có lẽ vậy.
Bất kể thực tế Lam Khải Nhân không phải thân sinh, nhưng ông vẫn luôn quan tâm tới hai huynh đệ y.
Lam Hi Thần nói "Thúc phụ đã làm hết sức mình để nuôi lớn ta và Vong Cơ.
Thật sự, ta biết ơn ông ấy từ tận đáy lòng.
Nhưng...!thật trẻ con khi ta mong ước đó lại là từ phụ thân mình hơn".
Y không biết tại sao mình lại nói những lời này với Nhiếp Minh Quyết.
Nó trái với quy tắc của Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Gây gánh nặng cho người khác một cách không cần thiết.
Giọng nói của Nhiếp Minh Quyết đột nhiên thoải mái "Không.
Thực ra, ta cũng có một ao ước như ngươi.
Ta đã luôn muốn biết mẫu thân ta trông như thế nào?".
Lam Hi Thần ngước nhìn hắn.
Có rất ít tin tức về người vợ đầu tiên của Nhiếp lão tông chủ quá cố.
Người ta chỉ nói rằng bà đã qua đời khi Nhiếp Minh Quyết vẫn còn là một đứa bé.
Phụ thân hắn tái hôn ngay sau đó mặc dù người vợ mới hiếm khi được nhìn thấy trong bất kỳ buổi yến tiệc nào.
Khuôn mặt Nhiếp Minh Quyết không có tí cảm xúc nào, như thể đó là một điều bình thường "Bà ấy đã qua đời ngay khi sinh ta ra, ở trong rừng trên đường về thăm nhà.
Phụ thân cũng hiếm khi nói về bà".
Lam Hi Thần bối rối nói "Ta xin lỗi, ta không cố ý nhắc đến chuyện buồn của ngươi".
Nhiếp Minh Quyết nhún vai, nói tiếp "Không sao.
Dù là mẫu thân của Hoài Tang cũng rất ít khi quan tâm đến gia tộc, với Hoài Tang lại càng ít hơn".
Lam Hi Thần nói "Đệ ấy có ngươi làm chỗ dựa".
Nhiếp Minh Quyết nói "Nhưng hiện tại, điều đó không đủ phát huy năng lực của nó".
Đôi mắt Lam Hi Thần dịu lại.
Một năm trước, Nhiếp Hoài Tang bắt đầu học tập tại Cô Tô dưới sự ép bức nghiêm ngặt của Nhiếp Minh Quyết.
Cậu bé đáng thương dường như phải vật lộn với mọi thứ và chỉ vượt qua mức trung bình.
Đáng buồn thay, điều này không đủ đối với ca ca hắn và sắp tới, Hoài Tang sẽ phải quay lại.
Bất cứ khi nào nhìn thấy cậu ấy trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Hi Thần luôn cố gắng dành chút thời gian cho chàng trai trẻ, bên cạnh những lời khuyên mà y có thể đưa ra.
Lam Hi Thần nói "Hãy cho đệ ấy thời gian, Minh Quyết huynh, rồi đệ ấy sẽ tìm thấy năng lực của mình".
Nhiếp Minh Quyết cau mày "Nó không thể cứ là một đứa trẻ, nó cần trưởng thành".
Cả hai đều không thực sự biết thế nào khi là một đứa trẻ.
Hoài Tang chỉ mới 14 tuổi.
Lam Hi Thần nghĩ rằng thật công bằng khi để cậu ấy tận hưởng những gì thời thơ ấu mà y từng bỏ qua.
Y khẽ thở dài và quay lên nhìn bầu trời đêm.
Nhiều ngôi sao nằm cạnh nhau đã tạo nên hình thù kỳ lạ, y cố gắng xếp những ngôi sao lại với nhau, để tạo thành một bức tranh mà y có thể nhận ra.
Nhưng chẳng có gì, vẫn đơn giản chỉ là bầu trời đêm.
"Đi theo ta".
Nhiếp Minh Quyết chợt lên tiếng, dẫn y đi về phía gốc cây cổ thụ lớn, nói "Đợi ở đây một lát" rồi quay đi để lại y đứng đó một mình.
Lam Hi Thần ngơ ngác không hiểu chuyện gì, một lát sau Nhiếp Minh Quyết xuất hiện, trên tay cầm một gói vải nhỏ.
Chờ đến hắn mở ra, Lam Hi Thần không giấu nổi kinh ngạc thốt lên "Bánh quế hoa".
Vừa nhìn y đã nhận ra.
Lúc nhỏ khi đến thăm mẫu thân, bà sẽ làm một đĩa bánh cho hai huynh đệ cùng ăn, đến khi bà mất đi, Vong Cơ rất thèm món đó, không chịu ăn uống gì, lúc đó cả hai vẫn chưa luyện Tích Cốc nên y rất sợ đệ đệ sẽ bị chết đói.
Thế là nhiều lần lén vào bếp âm thầm học làm.
Tuy nói quân tử không động vào bếp núc nhưng vì đệ đệ y sẵn sàng phá lệ.
Lần đầu tiên làm ra, dĩ nhiên đĩa bánh sẽ không hoàn hảo.
Bánh thì nhão nhẹt, dính kẹo lại, đã vậy lại còn quá mức nhạt nhẽo.
Từ cách nhìn vào mắt Vong Cơ, y biết đệ đệ đang cười ngặt nghẽo.
Y định mang đĩa bánh đổ đi nhưng Vong Cơ liền giữ lại, cố ăn kỳ hết.
Hành động đó giống như một sự cổ vũ to lớn đối với Lam Hi Thần.
Vậy là cứ mỗi khi rảnh rỗi, y lại lén xuống bếp làm bánh cho đệ đệ.
Tuy không ngon như mẫu thân từng làm, có khi quá ngọt, có khi quá nhạt, cũng có khi hoa sắc trên bánh bị bở nhưng cũng không đến nỗi nào, và Lam Vong Cơ không bao giờ chê, lần nào cũng ăn kỳ hết.
Sau đó, dĩ nhiên y cũng từ từ làm ra được mấy cái bánh đúng nghĩa, có khi còn làm thêm được mấy món bánh mới.
Có một ngày, Lam Vong Cơ theo y xuống bếp, không biết có phải vì thấy y vào bếp thổi lửa nhào bột quá cực khổ hay không mà kể từ đó liền không đòi ăn nữa, nên đã lâu lắm rồi y mới thấy món bánh này.
Nhiếp Minh Quyết vừa nói vừa cầm một miếng bánh đưa lên miệng Lam Hi Thần "Hôm nay là Thất Tịch.
Người ta nói đêm Thất Tịch, ăn Bánh Quế hoa sẽ cảm nhận được hạnh phúc.
Nào, ngươi ăn đi, xem có như lời đồn không?".
Lam Hi Thần vô cùng bối rối, muốn tự mình cầm ăn, nhưng thấy nụ cười trên mặt Nhiếp Minh Quyết, y không nỡ từ chối, khẽ mở miệng cắn miếng bánh.
Hương vị rất ngon, bánh làm sẵn quả thật rất khác so với bánh do mình làm.
Lam Hi Thần hài lòng mỉm cười, nói: "Quả thực là vậy!".
Cô Tô Lam thị lại mở lớp dạy học, môn sinh đến từ các thế gia rất nhiều, trong đó vẫn là sự có mặt của Nhiếp Hoài Tang.
Bên cạnh đó còn có các môn sinh khá là "đặc biệt".
Vân Mộng Giang thị năm nay gửi hai môn sinh là công tử độc nhất của Giang thị - Giang Trừng và một người nữa là thủ đồ của Giang tông chủ - Ngụy Vô Tiện.
Tất cả đều học chung một lớp với Lam Vong Cơ, dĩ nhiên vẫn do Lam Khải Nhân dạy học.
Lam Khải Nhân đối với việc này có chút không vừa ý.
Nhất là Ngụy Vô Tiện bởi tính cách quá ư nghịch ngợm của cậu ta.
Vào lúc đó Kỳ Sơn Ôn thị đang vào thế mạnh, gia chủ Ôn Nhược Hàn có mưu đồ thôn tính huyền môn thế gia.
Ngũ đại thế gia đứng đầu là Lan Lăng Kim thị, Thanh Hà Nhiếp thị, Cô Tô Lam thị, Vân Mộng Giang thị và Kỳ Sơn Ôn thị lại là Tiên đốc nhưng Ôn thị lại vô cùng thị uy, hầu như 4 thế gia còn lại đều im hơi lặng tiếng khiến cho lòng người hoang mang.
Sau đó Lam Hi Thần nhận được tin tức Thủy Hành Uyên tác quái ở Thải Y trấn, liền cùng bọn Vong Cơ xuống trấn một chuyến.
Bất quá sự việc không đơn giản liền một lúc có thể giải quyết.
Lúc trở về, y nhận thấy Vong Cơ mắt đăm đăm nhìn mấy sọt sơn trà bán hai bên sông, liền đoán biết đệ đệ muốn ăn nên muốn hỏi mua một sọt, bất quá Lam Vong Cơ lại bảo "Không cần".
Y khẽ cười thầm, hẳn là do quá để tâm tới thể diện với Ngụy công tử rồi.
Trong mắt y, Lam Vong Cơ, không, hầu như gồm cả những người nhỏ tuổi hơn lúc nào cũng là những đứa trẻ, vậy nên y rất bao dung với họ.
Đối với việc Ngụy Vô Tiện luôn trêu chọc đệ đệ, y rất vui, vì ít ra cũng có người chịu chơi đùa cùng Vong Cơ rồi.
Tuy y và Nhiếp Minh Quyết là bạn từ nhỏ, cả hai lúc đó thường gặp nhau chơi đùa nhưng không có nghĩa cả hai đứa đệ đệ cũng như vậy.
Nhiếp Hoài Tang nhỏ hơn Lam Vong Cơ 1 tuổi, tính tình nhút nhát mà Lam Vong Cơ từ nhỏ đã băng lãnh khó gần nên hai đứa bé chưa bao giờ nói chuyện với nhau, càng đừng nói tới chơi đùa.
Nhắc đến Nhiếp Minh Quyết, vài ngày nữa y cùng thúc phụ đến Thanh Hà nghị sự, nhưng phải mất thêm vài ngày nữa, vì một số nguyên do mà đoàn người Lam gia đến Thanh Hà muộn hơn so với dự định.
Bất Tịnh Thế, đúng như cái tên, ngay từ xa đã nghe thấy tiếng luyện tập giòn giã của các môn sinh.
Nhiếp Minh Quyết là người anh dũng hào sảng, phẩm tính chính trực mạnh mẽ, vài thế gia mong muốn con mình sau này sẽ hưởng được phần nhiều tính tốt ấy nên thay vì gửi đến Cô Tô đầy rẫy những gia quy nghiêm ngặt hay Vân Mộng thích sự tự do muốn gì làm nấy, càng không thể với cao mà đưa đến Lan Lăng vốn nổi tiếng giàu có hiển hách kia thì đa phần đều được đưa tới Thanh Hà, giao cho Nhiếp Minh Quyết quản thúc.
Nếu không tính đến Kỳ Sơn Ôn thị đang lộng hành, thì Thanh Hà Nhiếp thị chính là thế gia xứng đáng đứng đầu huyền môn dưới sự dẫn dắt của Nhiếp Minh Quyết, so với sự xa hoa rỗng tuếch của Kim thị quả thật không đáng so sánh, nhưng xét về cách đào tạo thì có thể nói ngay cả Cô Tô Lam thị cũng không bằng.
Bất quá, Nhiếp Minh Quyết là người không thích tranh đoạt, có nghe người ngoài bàn tán ca ngợi ra sao hắn cũng chỉ bỏ ngoài tai xem như chẳng có gì, mà đó lại là điều khiến người ta tôn kính hắn.
Lam Hi Thần cùng thúc phụ được một hạ nhân mời đến đại sảnh ngồi, trong khi chờ Nhiếp Minh Quyết xử lí vài việc.
Đợi ước chừng một khắc, Nhiếp Minh Quyết mới bước vào.
Nhiếp Minh Quyết thi lễ "Lam tiên sinh".
Lam Khải Nhân đáp lễ "Nhiếp tông chủ hữu lễ", khá hài lòng với vị tông chủ này.
Dầu sao cũng từng là môn sinh do lão dạy dỗ một thời gian, giờ đây cũng đã là một vị gia chủ mà vẫn giữ tôn kính với lão, không khó hiểu sao lão lại hài lòng.
Lam Hi Thần thi lễ "Nhiếp tông chủ".
Nhiếp Minh Quyết đỡ tay y, hai bàn tay chạm vào nhau, cả hai nhìn người kia, Lam Hi Thần cảm thấy giống như có một luồng điện chạy trong người.
Lam Khải Nhân thấy có chút không đúng, khẽ ho một tiếng, kéo hai người trở lại thực tại.
Nhiếp Minh Quyết nói "Lam Tiên sinh, mời ngồi".
Nhiếp Minh Quyết lấy lại phong thái gia chủ, Lam Khải Nhân vuốt râu ngồi vào chỗ, Lam Hi Thần ngồi kế bên lão.
Nhiếp Minh Quyết kêu người dâng trà, lại hỏi "Sao Lam tiên sinh đến muộn vậy ?"
Lam Khải Nhân nói "Nhiếp tông chủ thứ lỗi, chẳng qua hôm trước Ôn thị dẫn người đến làm loạn, ta phải xử lí một phen ".
Nhiếp Minh Quyết cau mày, ẩn ẩn cái tức giận bên trong hỏi "Lại là Ôn Húc nữa sao ?".
Lam Khải Nhân gật đầu.
Nhiếp Minh Quyết như lửa giận bùng phát nói "Ôn Húc chết tiệt và đám Ôn thị kia, đến bao giờ mới thôi làm loạn đây chứ ?".
Vấn đề nghị sự hôm nay vốn liên quan đến Kỳ Sơn Ôn thị.
Ôn Nhược Hàn dường như ngày càng bộc lộ rõ ý định thao túng của hắn.
Đã cho hai đứa con trai của gã đi gây sự khắp nơi để phô trương thanh thế.
Rắc rối nhất là ở Cô Tô Lam thị, cứ cách vài tháng là Ôn Húc lại dẫn theo một số người đến thị uy, Lam Khải Nhân đã phải rất đau đầu đối phó, chỉ đến khi Lam Hi Thần xuất hiện nói vài câu, gã mới chịu rút đi.
Lam Khải Nhân nhấp một ngụm trà, lo ngại nói "Ôn thị ngày càng lộng hành, xem ra không lâu nữa sẽ bắt đầu ra tay, điều ta sợ e rằng sẽ xuất hiện".
Nhiếp Minh Quyết gật đầu "Nhiếp mỗ cũng cảm thấy như tiên sinh nghĩ.
Gần đây, nghe nói Ôn Nhược Hàn đang chế tạo ra thứ gì đó rất lợi hại, chỉ sợ sau này hắn sẽ dùng nó áp chế chúng ta, Hi...!Trạch Vu Quân, ngươi nghĩ thế nào ?".
Nhiếp Minh Quyết đã quen với việc gọi Hi Thần bằng tên tự như cách xưng hô thông thường, lại chợt nhớ đến trước mặt còn có Lam Khải Nhân, cảm thấy không tiện liền vội sửa lại.
Lam Hi Thần nói "Ta cảm thấy, nếu bây giờ Ôn thị đã tự mình tách ra, mưu đồ thao túng.
Chúng ta cũng không nên chỉ ngồi không, có lẽ ta nên liên thủ các thế gia lại, những mong có cơ may sẽ đấu lại Ôn thị".
Lam Khải Nhân tán đồng "Ta cũng cảm thấy nên như vậy".
Nhiếp Minh Quyết dường như trúng ý, hào hứng nói "Đây là một ý kiến hay.
Vậy chúng ta nên liên thủ với các đại thế gia còn lại.
Hai nhà Nhiếp, Lam chúng ta coi như đã ấn định.
Bất quá còn lại là Giang thị và Kim thị".
Lam Khải Nhân ngập ngừng "Về phía Vân Mộng Giang thị, Giang tông chủ có lẽ sẽ đồng ý.
Nhưng Lan Lăng Kim thị thì e...".
Lam Hi Thần và Nhiếp Minh Quyết đều biết Lam Khải Nhân đang muốn nói tới điều gì.
Gia chủ Lan Lăng Kim thị, Kim Quang Thiện là một người nổi tiếng trong tu chân giới bởi mức độ ăn chơi trác táng.
Vốn dĩ Kim thị sẽ là tiên môn sáng giá nhất nếu không phải do Kim Quang Thiện lãnh đạo.
Hắn chỉ biết ngày ngày đi hết tửu lâu này đến kĩ phường nọ hưởng lạc, thậm chí còn nghe nói gã đã có cả tá con rơi bên ngoài nhưng không nhận về đứa nào bởi phu nhân gã quá ư là dữ dằn, hơn nữa đã có một đứa con trai là Kim Tử Hiên rồi, thử hỏi ông ta còn cần đứa con nào nữa, cho dù là con gái.
Không chỉ vậy, mỗi khi có hung thi hay quái thú xuất hiện, người ta chỉ có thể đi tìm sự giúp đỡ từ Nhiếp thị, Lam thị hay Giang thị bởi Kim Quang Thiện không phải là kẻ thích làm việc thiện, ai muốn nhờ tới Kim gia đều phải chịu chi phí rất rát cổ.
Lúc này Ôn thị làm loạn, chỉ sợ Kim Quang Thiện còn muốn đem hết vàng bạc ra mua chuộc cho yên thân chứ nói gì đến việc liên thủ chống chọi.
Vừa tiêu tốn kinh phí vừa mất nhiều nhân sĩ vì trận đấu không cân sức là chuyện không phải tác phong của Kim Quang Thiện.
Ba người luận bàn chính sự hồi lâu, liền đã vào lúc xế chiều, Nhiếp Minh Quyết thỉnh Lam Khải Nhân đi thực thiện* nghỉ ngơi trước, sau mới cùng Lam Hi Thần đàm luận.
*Thực thiện :dùng bữa.
Nhiếp Minh Quyết nói "Hi Thần, việc học Hoài Tang thế nào rồi ? Làn này sẽ qua môn chứ ?".
Hắn nhấp một ngụm rượu, nhìn Lam Hi Thần.
Hai người vừa cùng dùng thiện xong, đang ngồi ở tiểu đình sau hậu viện.
Lam Hi Thần cố gắng lựa lời, để tránh làm cho Nhiếp Minh Quyết lửa giận bộc phát.
Nhưng bất quá là phí công "Tình hình...!cũng không mấy khả quan lắm".
Nhiếp Minh Quyết co nắm đấm, gằn từng chữ "Hắn vẫn tệ hại như vậy?".
Đao mang sau lưng hắn cũng vì cơn giận này mà chấn động.
Lam Hi Thần vội xoa dịu "Minh Quyết huynh, ngươi không nên quá áp đặt đệ ấy, từ từ rồi đệ ấy sẽ bộc lộ được tài năng thôi".
Nhiếp Minh Quyết cười một tiếng mỉa mai "Tài năng ? Nó thì có tài năng gì ngaoif mấy trò săn chim bắt cá, một chút môn học của Lam gia còn học không xông, nói gì đến đao phổ trong nhà ?".
Lam Hi Thần cười khổ nói "Đệ ấy rốt cuộc vẫn còn trẻ ".
Nhiếp Minh Quyết im lặng, nhắm mắt định thần, giọng lãnh tĩnh "Hắn không thể cứ là trẻ con mãi.
Hắn cần phải sớm trưởng thành và mạnh mẽ, về mọi thứ.
Hắn cần đủ năng lực để có thể thay ta gánh vác gia tộc sau này".
Lam Hi Thần ngạc nhiên nhìn hắn.
Thay hắn gánh vác gia tộc, nghĩa là sẽ trở thành gia chủ đời tiếp theo.
Nhưng không phải gia chủ đời tiếp theo sẽ là con của Nhiếp Minh Quyết sao ? Nhiếp Hoài Tang dù gì cũng chỉ là thứ xuất, căn bản không có đến khả năng kế nhiệm.
Hoặc là....
Nhiếp Minh Quyết nhàn nhạt, trong giọng nói mang theo chút lo lắng "Nhỡ trong lúc thảo phạt Ôn thị, ta có mệnh hệ nào, hắn sẽ thay ta...."
Lam Hi Thần vội cắt ngang "Ngươi sẽ không xảy ra chuyện".
Lam Hi Thần không biết tại sao lại nói lời như vậy.
Nhiếp Minh Quyết trân mắt nhìn y.
Một cảm xúc khó miêu tả hiện lên trong mắt hai người.
Nhận thấy mình hơi thất thố, y khẽ ho một tiếng, hạ tầm mắt nói "Dù sao vẫn chưa đến lúc nổ ra cuộc chiến, ngươi không nên nói những lời không hay như thế ".
Nhiếp Minh Quyết khẽ mỉm cười, và trái tim y như bị bỏ qua vài nhịp.
Hắn rất hiếm khi cười, từ lúc nhỏ đã như vậy, nhưng mỗi khi cười liền rất ấm áp.
Hắn đặt tay lên vai y, nhẹ nhàng nói :
"Hi Thần, dù sao vẫn đa tạ ngươi đã quan tâm.
À phải rồi, sau này Hoài Tang còn phải ở Vân Thâm lâu dài, nhờ ngươi chiếu cố nó".
Lam Hi Thần cười khổ, gật đầu.
Trong lòng thương xót Nhiếp Hoài Tang vô hạn.
Vân Thâm Bất Tri Xứ có một điều cấm: Không được suy nghĩ nhiều.
Không được để cảm xúc của mình khiến bản thân bị phân tâm khỏi những điều quan trọng nhất.
Không được để những cảm xúc trần tục che mờ đôi mắt và phải tự thuyết phục rằng đó không phải là hạnh phúc thật sự.
Nhưng Vong Cơ lại không thể che giấu sự chú ý ngày càng tăng với Ngụy công tử.
Không ai có thể nhìn thấy điều đó, ngay cả chính Lam Vong Cơ, và dĩ nhiên chỉ có Lam Hi Thần hiểu rõ.
Y chỉ hy vọng đệ đệ sẽ đi đúng hướng.
Sẽ ổn thôi.
Đệ đệ sẽ không phạm sai lầm như chính phụ thân mình ngày trước.
Những chuỗi ngày yên bình không trôi qua chậm chạp, như người ta vẫn nói, trước một cơn bão tố luôn là những ngày gió lặng.
Hòa bình không kéo dài.
Những gì tưởng như vô nghĩa sau một cuộc thi bắn cung lại trở thành một chất xúc tác cho sự càn quét của Ôn thị sau này.
Đêm len lỏi qua những đám mây; bầu trời tụ thành một màu đen kịt ngay khi mặt trời bắt đầu lặn.
Mọi âm thanh tắt dần, chỉ có bọn côn trùng thỉnh thoảng kêu rít vài tiếng thay vào đó như là một sự báo hiệu cho tất cả mọi người biết đã đến lúc kết thúc một ngày dài vất vả.
Mọi người đã nghỉ ngơi, sẵn sàng cho một ngày mới.
Lam Hi Thần ngồi trong phòng, chăm chú đọc lá thư Nhiếp Minh Quyết gửi cho y vào chiều nay.
Bên cạnh những lời hỏi thăm chính là lời cảnh báo y nên cẩn thẩn vì số vụ tấn công ngày càng tăng mà Ôn thị gây ra, mỗi vụ đều rất tàn bạo và nguy hiểm hơn so với trước đây.
Tất cả đều biết tính khí của Ôn Nhược Hàn, không lạ gì khi mọi thứ còn chưa bắt đầu liền đã bị dập tắt.
Sẽ
không lâu cho đến khi Ôn thị hoàn toàn nhấn chìm cả tu chân giới dưới chân.
Họ cần làm điều gì đó trước khi chuyện này xảy ra.
Lam Hi Thần cầm bút và chấm mực, dự định sẽ viết thư phản hồi.
Ngay trước khi đầu bút của y chạm vào tờ giấy, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
Giọng người hạ nhân run rẩy "Trạch Vu Quân.
Trưởng tử của Ôn Nhược Hàn đến đây rồi ".
Lam Hi Thần gần như đánh rơi cây bút trên tay.
Ôn Húc sao ? Tại sao hắn lại đến vào lúc này?
Y không muốn nghĩ ra lý do gì vào lúc này, lấy lại bình tĩnh mà đứng dậy mở cửa, đối mặt với cái nhăn nhó trên khuôn mặt của người trước mắt.
Lam Hi Thần hỏi "Thúc phụ đâu rồi?" .
Hạ nhân nói "Lam tiên sinh đã đi gặp Ôn Húc, còn có cả Thanh Hành Quân nữa, họ đang ở ngoài sân trước".
Trong suốt cuộc đời mình, Lam Hi Thần đã mong muốn sẽ thấy phụ thân bước ra ngoài, nhưng không phải như thế này.
Y khẽ nghiến chặt hàm và cầm lấy bội kiếm trên tay, theo môn sinh ra ngoài.
Để không báo động đến bất kỳ ai, y cố giữ cho bước chân bình tĩnh và vững vàng, nhưng trái tim y lại suýt rơi khỏi lồng ngực khi thấy phụ thân đứng trước mặt Ôn Húc, thúc phụ và cả Vong Cơ cũng đã ở đó, xung quanh là các đệ tử của Cô Tô Lam thị với khuôn mặt đầy khó chịu.
Ôn Húc mang theo vô số đệ tử bên người.
Bọn đó xem người trong Lam thị như thể họ chỉ là tội phạm cần bị cầm tù.
Lam Hi Thần chú ý cách nhũng kẻ đó đặt tay lên chuôi kiếm, sẵn sàng vung ra bất cứ lúc nào.
Y cố trấn tĩnh cảm xúc và tiếp cận họ.
Lam Hi Thần nhẹ nhàng nói, tầm mắt chạm vào cái nhìn lạnh lùng của nam nhân lớn tuổi hơn y "Ôn đại công tử, xin thứ lỗi vì đã không tiếp đãi ngươi sớm hơn" .
Ôn Húc mang dáng người cao lớn, cao như Nhiếp Minh Quyết.
Một chiều cao đủ để hắn có thể nhìn xuống hầu hết tất cả mọi người như thể họ chẳng là gì ngoài những con thỏ bé tí dưới chân mãnh hổ.
Mặc dù Lam Hi Thần không nghi ngờ rằng hắn vẫn sẽ nhìn như thế bất kể chiều cao của mình.
So với Ôn Triều, đệ đệ hắn, Ôn Húc thừa hưởng được vẻ ngoài dễ nhìn như phụ thân bọn hắn - Ôn Nhược Hàn.
Tuy nhiên đôi mắt Ôn Húc luôn có nét sắc lạnh ẩn chứa khiến nụ cười của hắn không bao giờ là một sự niềm nở mà thay vào đó như một lời đe dọa, làm người ta cảm thấy mệt mỏi cùng hoảng sợ.
Hắn không phải một kẻ dễ gần, sự băng lãnh của hắn đối lập rất lớn với Lam Vong Cơ.
Lúc nhỏ đã như vậy, bây giờ cũng như vậy.
Nhiều người ước họ không bao giờ để mắt tới hắn ta, hay đúng hơn là với hầu hết gia tộc Ôn thị.
Lam Hi Thần bình thản hỏi "Có vấn đề gì mà phiền Ôn đại công tử phải đêm khuya tới đây vậy?".
Ôn Húc nhìn y, không nói gì.
Gã chắc vẫn còn đang ghim hận vụ việc Ôn Triều em gã bị thua dưới tay y, Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện ở cuộc săn núi Bất Dạ lần trước.
Điều đó làm cho Ôn thị mất thể diện.
Ôn Húc lạnh giọng nói "Có rất nhiều lời đồn nói rằng Lam gia đang ảnh hưởng đến Ôn thị bọn ta, hôm nay bổn công tử đến đây để làm rõ".
Xung quanh y, y có thể cảm nhận các môn sinh đang run lên vì giận dữ trước giọng điệu cao ngạo của Ôn Húc.
Tất cả bọn họ đang đứng trên một sợi chỉ mỏng.
Thanh Hành Quân chợt lên tiếng, giơ tay về phía Lam Hi Thần ra hiệu y nên cẩn trọng "Ta đảm bảo với ngươi, Ôn công tử, chúng ta không hề gây ảnh hưởng đến Ôn thị các người".
Đôi mắt Ôn Húc nheo lại, liếc xéo nói "Gia tộc của các ngươi ẩn giấu dưới cái vỏ bọc khiêm nhường nhưng sự khiêm nhường của các ngươi đúng là không tin tưởng được".
Khi gã nói lên câu ấy, ánh mắt gã liếc qua Lam thị Song Bích, mang ý nghĩa chết chóc khi dừng lại trên người Lam Vong Cơ.
Lam Hi Thần chỉ có thể nhăn mặt, khẽ nhìn sang đệ đệ.
Cả hai đều đạt thành tích xuất sắc, chỉ xếp sau Ngụy Vô Tiện trong lần bắn cung mà Ôn thị vừa tổ chức và y nghe được tin đồn rằng điều đó khiến Ôn Nhược Hàn tức giận cũng như làm Ôn Triều ghim thù, nhưng y không nghĩ rằng....!y không nghĩ rằng bọn hắn sẽ sử dụng thứ gì đó để trả thù.
Từng lời gã gằn ra mỗi lúc một cuồng nộ, thật khó nghe khi nó phát ra trong Vân Thâm Bất Tri Xứ vốn yên tĩnh này "Quá xuất sắc sẽ sinh ra kiêu ngạo, như vậy thì không được dung thứ! Làm sao bọn ta chắc chắn được các ngươi không có âm mưu nào chống lại chúng ta?".
Hoàng hôn đã biến mất.
Buổi tối yên tĩnh sớm đã không còn.
Thay vào đó là sự xáo trộn, lo sợ, giận dữ.
Lam Hi Thần cố bình tĩnh bước tới.
"Ôn đại công tử, thật xin lỗi nếu chúng ta đã xúc phạm đến tiên môn của ngươi.
Nhưng đó không phải là ý định của bọn ta, nếu như....".
Lam Vong Cơ lạnh lùng thốt lên "Huynh trưởng, không cần xin lỗi".
Lam thị cấm cắt ngang lời người khác, nhưng giờ phút này Lam Vong Cơ sẵn sàng phạm quy, đủ cho thấy cậu ấy đang giận đến mức nào.
Câu nói vừa thốt ra đã đem lại sự tức giận không nhỏ khi Ôn Húc di chuyển lại gần Lam Vong Cơ, giơ tay lên khỏi không trung.
Lam Hi Thần vẫn đứng tại chỗ, không chớp mắt, trái tim chợt đập nhanh vì lo lắng.
Nhưng cái tát không xảy ra.
Phụ thân đứng trước mặt Vong Cơ, nắm lấy cổ tay Ôn Húc.
Từ chỗ y đứng, có thể nhìn thấy tay gã lắc lắc, cố vùng vẫy kéo ra, nhưng sự kìm kẹp của Thanh Hành Quân không chùn xuống.
Cơn thịnh nộ tràn ngập khuôn mặt Ôn Húc.
Tay gã cố vùng lần nữa, lần này Thanh Hành Quân mới buông ra.
Ôn Húc gầm lên "Thanh Hành Quân, ngươi không để tâm đến bản thân và gia tộc hay sao, dám trước mặt người của Ôn gia động thủ với ta?".
Giống như một ngọn lửa sắp phun trào, khuôn mặt của gã vô cùng méo mó, cơn thịnh nộ khiến khuôn mặt ngày càng đáng sợ hơn với mỗi lời gã thốt ra, Lam Hi Thần cảm thấy y không thể thở nổi và dán chặt mắt vào phụ thân, người vẫn bình tĩnh đến lạ thường.
Ôn Húc vừa nói vừa quay sang lườm xung quanh "Làm thế nào bọn ta tin các người không có âm mưu gì? Không có gì tốt đẹp đến từ nơi này".
Gã đột ngột chĩa kiếm về phía Thanh Hành Quân, Lam Hi Thần gần như cứng người khi nghe gã quát lớn như một mệnh lệnh "Đốt nơi này ngay lập tức! Ta ra lệnh Cô Tô Lam thị phải đốt Tàng Thư Các, dọn dẹp để nơi này chào đón sự hiện diện của Thái dương Ôn thị ".