Nơi mà Nhiếp Minh Quyết nói là "về" cũng không biết là ở đâu, chỉ biết là từ chỗ đốn củi kia đi một đoạn là tới chân núi, từ chân núi nhìn lên cao là hằng hà sa số bậc thang dẫn lên trên, không biết núi kia cao bao nhiêu, có thể là cao đến tận trời nên bị mây che không thấy đỉnh.
Trong Lúc Lam Hi Thần còn đang tự hỏi nơi này là Thái Sơn hay Côn Luân Sơn thì Nhiếp Minh Quyết chỉnh lại giỏ củi sau lưng, quay qua nói với A Dứu "Ngươi mau biến nhỏ lại đi".
Con vật lắc đầu, Nhiếp Minh Quyết nói "Ngươi không biến nhỏ, để mọi người thấy được sẽ đuổi ngươi đi, có muốn không?".
Lam Hi Thần có hơi ngạc nhiên, Nhiếp Minh Quyết đang dùng giọng điệu nghiêm túc đấy hả? Bình thường chỉ cần hắn nói một tiếng không được, nhất định đã nổi trận lôi đình rồi.
Hay là hắn có gì đó sợ con sóc này nhỉ?
A Dứu chớp mắt suy nghĩ, sau đó lắc lắc người liền biến thành một con sóc nhỏ bằng một cái gàu múc nước, béo ú tròn trĩnh.
Thì ra con gia hỏa này còn có thể biến nhỏ! Lam Hi Thần tự nhiên sinh ra một tia thất vọng.
Bản thân đội lốt hồ tiên mà lại đi thua một con sóc, ngay cả chiều cao tối thiểu cũng không bằng nó!
A Dứu nhìn Nhiếp Minh Quyết, chỉ chỉ vào Lam Hi Thần, lại giơ giơ hai tay lên giống như một đứa trẻ đòi ẵm.
Nhiếp Minh Quyết xua tay "Nó đang bị thương, không giống ngươi.
Ngươi tự đi đi, bình thường ngươi vẫn đi được đấy thôi".
A Dứu chống nạnh, chuyển ánh mắt nheo lại như hai lưỡi dao nhìn Lam Hi Thần, rồi hậm hực nhảy lên mấy bậc thang.
Lam Hi Thần thật sự muốn bật cười, con vật này thật là, lại còn biết tị nạnh nữa cơ? Thiết nghĩ ngày thường Nhiếp Minh Quyết nhất định đối xử tốt với nó, nên nó mới có thái độ như vậy.
Bọn họ đi trên những bậc thang đá, từng bậc từng bậc nối nhau lên cao.
Ước chừng đi tới bậc ba trăm hai mươi sáu thì bọn họ bắt đầu chìm vào lớp mây mờ xung quanh, giống y như tiên cảnh ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, chỉ khác ở chỗ, nơi đây tiên khí ngút ngàn, nhiều hơn ở nhà y gấp trăm lần.
Đôi khi còn có mấy con hạc vỗ cánh bay ngang qua.
Lam Hi Thần nằm trên tay Nhiếp Minh Quyết, không nhịn được nhoài đầu lên nhìn xung quanh, nhân tiện đếm trong lòng từng bậc từng bậc thang.
Đã là bậc thang thứ bốn trăm bảy mươi hai mà vẫn còn rất nhiều bậc nối tiếp đi lên, không biết nơi Nhiếp Minh Quyết đến nằm ở đâu trên đỉnh núi cao bao nhiêu mà đi từ nãy giờ vẫn chưa tới.
Một hồi lâu sau, tới tận bậc thang thứ một ngàn, trước mắt hiện ra một tòa tiên môn rực rỡ.
Lam Hi Thần từ trên tay Nhiếp Minh Quyết nhướn lên, nhìn xuống phía dưới đều là một lớp mây mù vây kín.
Đây chắc không phải cửa trời là Nam Thiên Môn* đó chứ? Y vẫn chưa chết mà, còn có phúc được lên trời sao?
*Nam Thiên Môn là nơi ngăn cách giữa Thiên đình và Nhân giới.
Một luồng gió ấm áp bay phớt qua, khiến cho người ta cảm thấy tràn trề sinh lực.
Lam Hi Thần nhận thấy có một cổng lớn với hai cột trụ hai bên uống cong như hình cánh cung, trên đầu cổng có treo một tấm bảng bằng vàng, khắc ba chữ lớn bằng đá thạch anh: Bích Du Cung.
Nhiếp Minh Quyết đột nhiên đẩy Lam Hi Thần ra sau lưng, nằm gọn trong cái giỏ, khẽ nói "Nằm ở đây trước!" rồi chầm chậm đi.
Lam Hi Thần chẳng kịp hiểu gì, nhưng nghĩ hẳn là có chuyện gì đó nên cũng ngoan ngoãn nằm im xuống không dám nhúc nhích, mãi mới nghe có tiếng chổi đang quét lá xào xạt.
"Này! Cái con sóc chết tiệt nhà ngươi, ta vừa mới quét xong, ngươi chạy lung tung khiến ta phải quét lại rồi nè.
Có tin ta lột da ngươi không?".
Đó là âm thanh của một thiếu niên.
Lam Hi Thần ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về hướng giọng nói, lúc này mới phát hiện bên trái cửa tiên phủ cách đó hai mươi bậc thang là một thiếu niên tầm mười bảy mười tám ba tuổi, mặt mũi cũng trong sáng lanh lợi.
Thiếu niên đó khoác một chiếc y bào rộng thùng thình càng làm nổi bật thân mình nhỏ nhắn, ôm trong lòng một cây chổi còn cao hơn mình, chống nạnh dựa vào bên cửa, trừng mắt hậm hực nhìn A Dứu.
Thiếu niên thấy Nhiếp Minh Quyết liền cao giọng hỏi "Ngươi về rồi sao? Hôm nay về trễ đấy!".
Lam Hi Thần giương mắt nhìn thiếu niên, người này sao lại vô lễ như vậy? Nhiếp Minh Quyết lớn hơn cậu ta đó, vậy mà có thể gọi thẳng tên họ hắn như vậy.
Lạ thay Nhiếp Minh Quyết không tỏ thái độ nổi giận, chỉ chỉnh lại cái giỏ sau lưng đi tới gần thiếu niên kia.
Lam Hi Thần chưa biết tình hình ra sao nên cố tình nằm rụp xuống không để bị nhìn thấy, nghe Nhiếp Minh Quyết ngập ngừng hỏi "Tự San tiên đồng, mọi người đâu rồi, sao trong tiên phủ lại vắng hoe thế?".
Ồ, hóa ra thiếu niên này là một tiểu tiên đồng! Vậy thì cái cung Bích Du này chắc chắn là nơi ở của một vị thần tiên nào đó.
Lam Hi Thần trong lòng suy tính, y nhất định phải tìm cơ hội gặp người ấy, xin người ấy giúp mình trở lại hình người.
Tự San tiên đồng bực bội nói "Ngươi hỏi chuyện này làm gì? Mọi người đều có chuyện để làm, tất nhiên đâu có ai không mà ngồi đó cho ngươi thấy mặt".
Nhiếp Minh Quyết khẽ thở phào, nói "Không có ai thì may quá! Tự San tiên đồng, ngươi có dược cầm máu không?".
Tự San hỏi ngược lại "Dược cầm máu? Ngươi bị ngốc à? Nơi này là thánh địa tiên phủ, người ở đây kém lắm cũng là một tiểu tiên như cầm chổi quét nhà như ta, cho dù có bị thương cũng tự làm lành được, cần tới dược làm gì? Mà ngươi như vậy, cũng có thể bị thương sao?".
Nhiếp Minh Quyết nói "Không phải ta".
Đoạn gỡ một bên quai của giỏ để nó nghiêng về một phía, sau đó chỉ vào Lam Hi Thần đang nằm trong giỏ, nói "Là con vật này bị thương".
Tự San thấy hắn trong chiếc giỏ đầy những khúc củi lớn lại có chứa một con hồ ly, hai mắt trợn lên thiếu điều rớt ra ngoài "Nè Nhiếp Minh Quyết, con hồ ly này từ đâu ra vậy?".
Nhiếp Minh Quyết trầm ngâm "Ta nhặt được nó ở bìa rừng chỗ giáo chủ thường lệnh tới đó lấy củi".
Tự San trợn mắt "Bìa rừng? Nơi đó là bờ tây của biển Thông Thiên, mà đối diện bờ tây sáu trăm dặm là địa phận Bách Quỷ giới của Quỷ tộc.
Nó chắc không phải là thuộc Quỷ tộc đó chứ?".
Nhiếp Minh Quyết lắc đầu "Ta không biết, nhưng có lẽ không phải.
Nó ra dấu nói cho ta biết là bị sóng đánh dạt tới đây".
Tự San "Ồ" lên một tiếng, đưa tay muốn vuốt ve lên cái trán của Lam Hi Thần.
Y theo bản năng né ra, cậu ta thêu mi "Ơ kìa, con hồ ly này thật lạ! Ta chỉ muốn sờ một chút thôi cũng không được sao?".
Nhiếp Minh Quyết nói "Tự San tiên đồng đừng nổi giận, con hồ ly này chắc là hoảng sợ không dám gần người lạ, huống hồ, nó đang bị thương".
Tự San "Xì" một tiếng nói "Đến cả hồ ly cũng không chịu cho ta sờ, ta đâu có phải người xấu?" rồi vuốt cằm nhìn Lam Hi Thần, nói "Bị thương cũng khá nặng đấy, nhất là vết thương ở chân".
Đoạn, ngần ngại cầm cái chân bị thương của y lên, tỏ vẻ quan tâm hỏi "Thế nhà ngươi làm cái gì mà bị thương khắp người thế kia? Trông cứ như mới chui ra từ cái hang đá nào ấy!".
Lam Hi Thần vốn muốn nói trừ cái chỗ ở chân ra, mấy vết thương còn lại đều không phải ta trước khi tới đây mà có.
Nghĩ đến đây, y nhìn qua A Dứu, con vật giống như kẻ bị hạch tội muốn đùn đẩy, trừng mắt nhìn y.
Tự San bỗng nhiên vỗ đầu A Dứu một tiếng "bốp" rõ to, chỉ chỉ ngón tay vào trán nó mà mắng "Nó nhìn ngươi đấy, chắc chắn là ngươi làm nó bị thương! Ta đã nói mà, cái thứ hoang dã suốt ngày chỉ biết đục khoét phá phách như ngươi thì có hiền lành gì? Tên Nhiếp Minh Quyết này đúng là sai lầm mới cứu ngươi, để cho ngươi bám lấy hắn như cái của nợ".
A Dứu nhíu mày, nhe răng, phồng má trông cũng rất hung dữ, thế nhưng nó chỉ dám nhìn chứ không dám làm gì Tự San.
Cậu ta hươ cây chổi trên tay định đánh, A Dứu liền chạy biến nấp sau chân Nhiếp Minh Quyết.
Nhiếp Minh Quyết lắc đầu, Tự San thì tỏ vẻ không vui "Thường nói muốn biết nhân phẩm một người ra sao thì phải nhìn cách trẻ con hoặc vật nuôi xung quanh có biểu hiện gì với người đó.
Ngươi xem, ngươi là một hung thi mà đám con vật lại đeo ngươi như vậy, chắc chắn lúc còn sống ở Nhân giới ngươi cũng được người ta yêu thích, chả bù cho một tiên đồng như ta, ngay cả một con hồ ly bị thương cũng sợ sệt.
Bộ ta hung dữ lắm sao?".
Lam Hi Thần thầm nghĩ "Ngươi hung dữ hay không thì ta không biết, nhưng Nhiếp Minh Quyết được yêu thích thì đó là đương nhiên".
Tuy hắn bề ngoài cực kỳ đáng sợ nhưng mà tiếp xúc nhiều mới thấy, hắn thực sự không giống vẻ bề ngoài.
Nhiếp Minh Quyết thấp giọng nói một chữ "Không".
Cả Lam Hi Thần và Tự San đều nhìn hắn, thần tình hắn bất động, nhưng mà có thể nhìn ra sự chán chường và thất vọng.
"Không một ai thích ta, đệ đệ của ta cũng vậy, kể cả.....".
Hắn ngưng lại câu sau, Tự San tò mò "Kể cả ai ?".
Nhiếp Minh Quyết nói "Thôi bỏ đi, ta chỉ vô tình nghĩ đến thôi.
Tự San tiên đồng, ngươi thật sự không có dược cầm máu sao?".
Tự San ôm trán như suy ngẫm cái gì đó trọng đại lắm, sau đó reo lên "Dược thì không có, nhưng ta chợt nhớ phía sau tiên phủ này có một vườn cây thuốc, lá của nó có thể cầm được máu.
À mà khoan, giáo chủ đã biết ngươi đem tiểu hồ ly này về chưa?".
Nhiếp Minh Quyết lắc đầu "Ta vừa về đến thì đã gặp ngay ngươi ngoài cửa, vẫn chưa nhìn thấy ông ấy".
Tự San nói "Cũng tốt.
Giáo chủ không thích nhìn thấy mấy con vật ở xung quanh người.
Lần trước ngươi chỉ tình cờ cứu cái con sóc này khiến nó đi theo ngươi quanh quẩn ở pháp đài, giáo chủ đã rất không hài lòng rồi, bây giờ ngươi còn đem một tiểu hồ ly về, không biết thái độ ông ấy sẽ thế nào nữa.
Thôi, ngươi trước tiên đem nó vào phòng bếp tránh đi trước, ta đi hái ít lá cây kia sẽ đem tới sau".
Nhiếp Minh Quyết nói "Vậy làm phiền ngươi".
Đợi khi Tự San rời đi, Nhiếp Minh Quyết không đẩy cửa lớn của Bích Du cung đi vào mà đi men theo bức tường bên phải dẫn ra lối sau của Tiên phủ.