Tôn Ngộ Không hơi giật mình, rụt cổ lùi lại một bước, cười gượng "Lệnh sư, chỉ là biết chút ít thôi, còn có mấy cái vẫn chưa biết mà".
Thông Thiên giáo chủ cũng không đối hắn lưu tâm quá cái đó hành động, hướng dưới đài nói mấy câu với chúng đệ tử, sau đó giải tán buổi lễ.
Các môn đồ đồng bái lạy rồi lần lượt kéo nhau rời khỏi, riêng Vô Đương Thánh Mẫu cùng Tôn Ngộ Không xin được phép ở lại Bích Du cung, hầu chuyện sư tôn mình ít ngày.
Từ dạo ấy Lam Hi Thần không cần phải suốt ngày lủi thủi trong góc bếp kia nữa.
Có đôi khi đi dạo tring khuôn viên Bích Du cung, có khi Nhiếp Minh Quyết sẽ dẫn theo y xuống núi đốn củi, nói chung so với trước đó thì cuộc sống không đến mức nhàm chán.
Những ngày yên bình cứ thế trôi qua, Lam Hi Thần gần như đã quên mất bản thân có mục đích gì, mỗi lần có ý tìm Thông Thiên giáo chỉ nhờ giúp mình biến lại hình người để y có thể về Nhân giới, mà Nhiếp Minh Quyết sẽ vô tình để sẵn một bát đầy ắp trứng luộc khiến cho y quên ngay ý định.
Thành thật mà nói, cứ như là Nhiếp Minh Quyết có sở trường với món trứng luộc, mỗi lần ăn là mỗi lần có hương vị khác nhau.
Tỉ như có lúc hắn sẽ đem luộc trứng cùng cam thảo, có khi là vỏ trái cây, làm cho Lam Hi Thần không bao giờ thấy ngán.
Lam Hi Thần tưởng an ổn là vậy, nhưng đó là đối với chính y, còn Nhiếp Minh Quyết thì không.
Với cái cách luyện hỏa khí kia, chẳng biết hắn luyện kiểu gì mà ròng rã gần một tháng vẫn không luyện xong.
Dường như ngày trước hắn giỏi bao nhiêu, hiện tại liền tệ bấy nhiêu.
Mà nguyên nhân nghe nói là tâm hắn rất động.
Muốn điều khiển hỏa khí, tâm nhất định phải vững, không được có một tia bụi ý niệm, Nhiếp Minh Quyết xưa nay không phải kiểu tu đạo nhập thiền.
Nhiếp thị không phải môn tu, hắn lại là càng không thích môn tu này.
Cho nên số lần Thông Thiên giáo chủ gọi hắn lên giáo huấn cũng bằng với số trứng mà Lam Hi Thần ăn mỗi ngày.
Cũng có lúc y dự định giúp hắn, nhưng nghĩ đến chính mình hiện tại còn đang nan giải, y cũng đành chịu.
Vào một buổi sáng tinh sương, Thông Thiên giáo chủ đang ngồi ở giáo đài trò chuyện với hai đồ đệ, luôn tiện kêu Nhiếp Minh Quyết trong thời gian này nếu có gì khúc mắc có thể thỉnh giáo Vô Đương Thánh Mẫu hoặc Tôn Ngộ Không.
Lam Hi Thần nằm một bên, chỉ thấy Nhiếp Minh Quyết vâng vâng dạ dạ, chẳng hiểu trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ngựa hí vang rền, sau đó là tiếng gõ cửa, Thông Thiên giáo chủ bèn sai Tự San ra xem xét.
Một lát sau, Tự San trở vào, thưa "Kính bẩm giáo chủ, là Chân Võ Đại Đế* dẫn theo ba vị hạ tướng, ngoài ra còn hộ tống Diên Ân Thiên Nữ đến".
*Còn gọi là Huyền Thiên Thượng Đế, thần cai quản phương Bắc trong tinh tượng.
Vô Đương Thánh Mẫu hơi cau mày "Chân Võ Đại Đế? Hắn đột nhiên tới đây là có chuyện gì, lại còn dẫn theo cả Diên Ân Thiên Nữ?".
Tự San lắc đầu "Thưa, tiểu đồng không biết, cũng không dám hỏi nhiều chỉ vội vào báo cho giáo chủ hay tin".
Thông Thiên giáo chủ nói "Ngộ Không, ngươi tạm lánh đi".
Tôn Ngộ Không tặc lưỡi "Lệnh sư không cần lo, chuyện lão Tôn là đồ đệ của thầy, sớm muộn gì tất cả rồi cũng biết.
Vả lại hiện tại lão Tôn là người của Phật môn, bọn họ sẽ không làm khó thầy đâu".
Thông Thiên giáo chủ trầm ngâm một chốc rồi nói với Tự San "Mời bọn họ vào", sau đó quay qua nói với Nhiếp Minh Quyết "Ngươi gọi người đem trà cam thảo đến".
Nhiếp Minh Quyết lĩnh mệnh lui xuống, Lam Hi Thần cũng đứng dậy định đi theo, hắn liền nhích mũi chân đẩy đẩy y quay lại, nói "Ngươi nằm im ở đó đi.
A Dứu đang ở dưới bếp".
Lam Hi Thần nghe nhắc tới con sóc kia liền chán nản, bất đắc dĩ quay lại nằm xuống.
Nhiếp Minh Quyết vừa rời đi, Tự San đã dẫn bốn, năm người tiến vào.
Đi đầu là một nam nhân râu dài tới ngực, thân mặc chiến giáp vàng óng, đầu đội mũ giáo, theo sau là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.
Tất nhiên, chỉ là xinh đẹp và là xinh đẹp hơn so với những nữ tử trong Tu Chân giới mà Lam Hi Thần từng gặp qua, không thể xem là vừa nhìn liền thích như Bắc Đường Lạc Vi, càng không thể sánh bằng tuyệt đại giai nhân như Đông Phương Trường Nguyệt.
Nếu phải nói trên khuôn mặt kia có chỗ nào đặc biệt nhất, vậy thì đó chính là cặp mắt trong veo, sáng lấp lánh của nàng ta.
Nhìn cứ như những vì sao giữa bầu trời đêm sâu thẳm nằm dưới đôi hàng lông mày lá liễu vẫn dài và cong vút, dưới đuôi mắt bên trái có một nốt ruồi màu đỏ sậm, nhìn cứ như một viên chu sa căng đầy.
Nàng ta vận bộ trang phục có thêu một hình hoa sen kéo dài từ trước ngực tới tận vạt dưới màu xanh lam, à không, nói chính xác hơn là màu ngọc bích.
Xanh lam và ngọc bích na ná nhau, bằng mắt thường và ở khoảng cách gần đôi khi sẽ bị lầm lẫn giữa hai màu này.
Tuy nhiên Lam Hi Thần từ nhỏ mặc lam y so với bạch y còn nhiều hơn hạt lúa trên ruộng, nên vừa nhìn liền phân biệt được.
Nữ nhân đó trên mặt đượm đầy nét dịu dàng nhưng không kém phần khí chất.
Bên dưới hai cây trâm thất bảo đối xứng hai bên búi tóc là hai sợi tua có treo một viên minh châu màu ngọc bích cùng màu với chiếc váy, ngoài ra đầu của hai chiếc trâm còn chạm khắc hình hồ điệp tung cánh.
Nhìn rất thanh tao, mộc mạc.
Theo sau nữa là ba nam tử một cầm cung, một cầm trường thương và một đeo song kiếm sau lưng.
Lam Hi Thần còn đang tự hỏi những người này là ai thì nam nhân mặc chiếc giáp vàng đã hướng Thông Thiên giáo chủ cung tay, nói "Gặp qua Linh Bảo Thiên tôn".
Ba nam tử phía sau cũng cung tay chào, riêng nữ nhân kia thì nhún người, cất giọng trong trẻo "Thỉnh an Linh Bảo Thiên Tôn".
Thông Thiên giáo chủ phất tay biến ra năm cái bồ đoàn phía dưới giáo đài, nói "Bản tọa hữu lễ! Mời ngồi!".
Nam nhân mặc chiến giâp vàng nhìn lên, mắt thấy Tôn Ngộ Không liền tỏ vẻ ngạc nhiên "Đại Thánh? Sao ngươi lại có mặt ở đây?".
Tôn Ngộ Không lúc này đã bắt chéo chân, nhún vai cười khanh khách "Lão Tôn sau khi thành Phật, muốn đi đâu mà chẳng được?.".
Chân Võ Đại Đế tỏ ý nghi hoặc, Tôn Ngộ Không cũng không để ông ta hỏi tiếp, mở miệng hỏi ngược lại "Thế chẳng hay Đế quân sao hôm nay lại có nhã hứng tới Bích Du cung làm gì?".
Chân Võ Đại Đế nói "Bản quân nhận lệnh tôn sư là Cửu Thiên Huyền Nữ, dẫn theo ba đồ đệ đi tuần sát Bách Quỷ giới, vừa hay gặp được Diên Ân Thiên Nữ trên đường tới chỗ của Nam Cực Tiên Ông để chuyển lời của Diêu Trì nương nương mời dự hội Bàn Đào sắp tới.
Nàng trong lúc đằng vân bị một tên của Quỷ tộc ám tiễn phải rơi xuống Bách Quỷ giới, suýt chút nữa bị đám súc sinh của Quỷ tộc làm hại.
May mà bản quân trông thấy, sai ba đồ đệ xuống cứu giúp.
Chỉ là không ngờ bọn người Quỷ tộc ngay cả một quỷ nhân cũng không thể xem thường, tu vi thật cao, ba đồ đệ của bản quân tuy nhục thân không bị thương nhưng khí tức đều tổn hại, trong thời gian ngắn không thể trở về Nguyên Hòa cung, lại cần phải hộ tống Diên Ân Thiên Nữ an toàn quay về Thượng Dương cung của Diêu Trì Kim Mẫu.
Nhất thời nan giải nên phải đến nơi này, hy vọng Linh Bảo Thiên Tôn có thể rộng lòng, cho chúng ta ở đây ít ngày".
Thông Thiên giáo chủ hơi nhíu mày "Người của Quỷ tộc lợi hại đến thế sao? Coi bộ Hãn Thanh Thương đang bí mật huấn luyện một đội quân, chuẩn bị cho trận đại loạn sắp tới".
Lúc này vừa hay Nhiếp Minh Quyết dẫn người bưng trà lên.
Bởi vì người đó hai tay đều bưng khay, hắn liền thay người đó mời trà.
Lúc đưa tới chỗ Diên Ân Thiên Nữ, Nhiếp Minh Quyết sựng lại mấy giây.
Lam Hi Thần khó hiểu.
Còn nàng kia, từ lúc bước vào vẫn luôn cúi đầu, lúc này chừng như phát giác có điều bất thường mới ngẩn mặt lên, thấy Nhiếp Minh Quyết đang nhìn mình liền cau mày không vui.
Thông Thiên giáo chủ ho khan một tiếng, gọi "Minh Quyết".
Nhiếp Minh Quyết hơi giật mình, đưa trà cho Diên Ân Thiên Nữ, nói "Xin thứ tội, là đạo đồ thất lễ".
Nàng ta trên mặt tuy rằng trở lại bình thường, nhưng trong ánh mắt hiện rõ một sự không vui.
Nhiếp Minh Quyết đãi trà xong xuôi liền trở về phía sau Thông Thiên giáo chủ, không biết có phải hay không, Lam Hi Thần nghe thấy hắn khẽ thở dài một tiếng.
Tôn Ngộ Không phi thân xuống giáo đài, xem xét ba người kia xong liền chống hông, nói "Có mấy cái tôm tép mà cũng không đánh xong sao? Ba đồ đệ này của ngươi thật là làm mất mặt uy danh của Nguyên Hòa cung quá đó Chân Võ Đại Đế à.
Xem nào, cỡ này thì tu luyện cũng chừng trăm năm, so với....à, so với lão Tôn năm đó thật là quá kém cỏi rồi".
Chân Võ Đại Đế cười như không cười "Ta mới thu nhận cách đây trăm năm, đương nhiên sẽ không thể lợi hại bằng Đại Thánh ngươi năm đó, đợi khi quay về, bản quân nhất định sẽ bồi dưỡng thêm".
Tôn Ngộ Không quay qua hướng Diên Ân Thiên Nữ, tặc lưỡi "Bọn họ thì không nói, ngươi thì khác.
Là một thần tiên mà để cho bọn súc sinh kia ám tiễn thì ta thật hết cách.
Ngươi được bao nhiêu tu vi? Lão Tôn thật không hiểu nổi, sao bà già trồng đào đó lại xem ngươi như Long Kiết công chúa được chứ? Nhìn kỹ lại thì ngươi có giống nàng ta ở điểm nào đâu?".
Diên Ân Thiên Nữ cười gượng "Long Kiết công chúa là do đích thân Ngọc Đế và Vương Mẫu sinh ra, ta làm sao có thể sánh bằng nàng ấy chứ? Xin Đại Thánh đừng chê cười tiểu nữ".
"Đích thân sinh ra", vậy là nàng ta không phải con gái của Ngọc Đế và Vương Mẫu sao? Lam Hi Thần thật sự tò mò về thân phận của nàng Diên Ân Thiên Nữ này.
Lúc này bên dưới, nam tử lưng đeo song kiếm lên tiếng "Đại Thánh, chúng ta tuy là mới theo Chân Võ Đại Đế tu luyện, nhưng đều là gian nan dày công mà thành.
So với Đại Thánh đúng là không thể bằng, nhưng Đại Thánh cũng đâu thể nói là tệ hại như vậy được? Dám hỏi Đại Thánh năm xưa tu luyện bao lâu mới có được bản lĩnh đến tận Linh Tiêu Bảo Điện hành sự?".
Chân Võ Đại Đế gạt phắt "Bửu Di, không được vô lễ!".
Nam tử tên Bửu Di đó nghe tiếng quát, lập tức cúi đầu nhưng trên mặt đều đầy nét không vui.
Lam Hi Thần cảm khái, kẻ này tài cán không biết thế nào, nhưng một bộ nóng nảy này thật là giống với người nào đó quá đi mất!
Trong một thoáng, y vô tình nhìn thấy Nhiếp Minh Quyết thần tình lộ ra vẻ thất thần chưa từng có.
Ánh mắt của hắn.....đang nhìn về phía Diên Ân Thiên Nữ.
Không phải chứ? Sao hắn lại nhìn nàng ta làm gì? Chẳng lẽ là thích?
Thông Thiên giáo chủ khẽ đưa mắt liếc qua, Tôn Ngộ Không tiếp nhận ánh mắt sau đó nhìn Bửu Di mà vỗ đùi, cười "Ngươi muốn biết sao?".
Bửu Di thấy Chân Võ Đại Đế đang liếc mình, ngoài miệng không dám hé răng, nhưng trên mặt viết rõ một chữ "Đúng".
Tôn Ngộ Không giơ bảy ngón tay lên, liên tục duỗi ra gập lại như đang trêu đùa với trẻ con.
Nam tử cầm trường thương không khỏi có chút xem thường "Hóa ra Đại Thánh lại mất bảy trăm năm để tu luyện, còn hơn cả ba người bọn ta cộng lại nữa cơ đấy! Thế mà làm ta tưởng ngươi cao siêu lắm".
Chân Võ Đại Đế thấy Tôn Ngộ Không nói thế, liền tưởng là thật, không khỏi có một chút hãnh diện vì đồ đệ, liền nói "Vậy lời ban nãy của Đại Thánh bình xét ba môn đồ của ta có phải là hơi....".
Tôn Ngộ Không cắt ngang "Ta nói khi nào là bảy trăm năm?".
Bửu Di nói "Nhưng ngươi đã giơ bảy ngón tay?".
Tôn Ngộ Không nói "Ta đúng là giơ ba ngón tay, nhưng không nói cụ thể nha! Các ngươi còn chưa hỏi đã tự khẳng định.
Thật là xốc nổi quá rồi! Đồ nhi nói có phải không, thưa lệnh sư?".
Thông Thiên giáo chủ không quản Chân Võ Đại Đế cùng những người kia vẻ mặt kinh ngạc tột độ, chỉ hướng Tôn Ngộ Không nói "Con khỉ nhà ngươi, lại muốn phô trương nữa rồi sao?".
Nam tử cầm cung nãy giờ vẫn nghiêm mặt, bấy giờ hai mày gắt gao nhíu lại, lên tiếng "Vậy dám hỏi Đại Thánh, ngày xưa ngươi dùng bao nhiêu để thành?".
Tôn Ngộ Không dửng dưng đáp "Chỉ có bảy năm thôi".
Nam tử cầm trường thương không tin "Đại Thánh đang nói đùa sao? Ai cũng biết ngươi tinh thông 72 phép, mà những phép đó phải mất ít nhất năm trăm năm mới thành.
Ngươi nói ngươi chỉ học bảy năm, hình như là hơi quá lố rồi!".
Tôn Ngộ Không nói "Quá lố hay không, dùng thực lực chứng minh là được rồi.
Huống chi người đời có câu "Kẻ có tài học một năm cũng thấy ngắn, kẻ vô tài học trăm năm lại thấy nó dài như một vạn năm thôi".
Nam tử cầm trường thương lẩm bẩm "Thật khó tin!".
Tôn Ngộ Không nói "Nếu các ngươi không tin, chúng ta hãy so tài đi?".
Nam tử cầm trường thương nói "Ngươi và ba người bọn ta tu vi chênh lệch, so tài chẳng khác nào là đoán trước bọn ta thua?".
Tôn Ngộ Không nói "Ngươi vẫn chưa ra trận đã lùi bước, thật là kém cỏi! Tính cách như thế này, giả như ngày sau Lục giới đại loạn, người của Thần tộc mà không có những đại tướng đầu lĩnh như Cửu Thiên Huyền Nữ, Chân Võ Đại Đế hay Nhị Lang chân quân thì Ngọc đế kia còn có thể trông cậy vào các ngươi sao?".
Bị nói khích như vậy, Bửu Di cùng nam tử cầm trường thương kia đưa mắt nhìn nhau lúng túng, chỉ có nam tử cầm cung bước ra, quả quyết nói "Được.
Ta sẽ đấu với Đại Thánh".
Tôn Ngộ Không cười "Ngươi cũng lớn gan đấy! Thế mới xem là có cốt cách nhà tướng".
Nam nhân đeo cung nói "Mời Đại Thánh".
Tôn Ngộ Không nói "Không cần mời, lão Tôn sẽ không xuất chiêu trước để tránh mang tiếng lấy mạnh hiếp yếu.
Nhưng mà như thế này, đã không lấy mạnh hiếp yếu, vậy chúng ta không cần đấu pháp mà hãy đấu cái khác đi".
Nghe Tôn Ngộ Không nói vậy, Chân Võ Đại Đế sắc mặt dãn ra tựa như nhẹ nhõm.
Tất nhiên ông ta phải nhẹ nhõm, bởi nếu đấu pháp thì chắc chắn ba đồ đệ của mình sẽ thua, đấu cái khác nói không chừng còn có thể vào phút chót chuyển bại thành thắng.
Vì vậy liền cười, hỏi "Thế Đại Thánh muốn đấu cái gì?".
Tôn Ngộ Không vuốt vuốt mu bàn tay, chỉ vào bộ cung trên người nam tử đó "Đấu xạ thủ".
Vô Đương Thánh Mẫu hơi ngạc nhiên "Thi bắn cung? Này có phần quá đơn giản rồi".
Chân Võ Đại Đế tặc lưỡi "Đại Thánh có chắc muốn đấu xạ không? Đây là đại đồ đệ Thạch Trình của ta, tuy phép thần thông có thể không bằng Đại Thánh, nhưng hắn có biệt tài xạ thủ siêu phàm đến cả Nhị Lang chân quân cũng không bằng, hơn nữa bộ cung kia.....".
Tôn Ngộ Không xua tay cắt ngang "Lão Tôn tất nhiên biết, không phải giới thiệu dài dòng".
Chân Võ Đại Đế không vui, liếc mắt nhìn qua Thạch Trình.
Hắn ta cúi đầu rồi gỡ bộ cung trên người xuống, kéo dây cung ra, hỏi "Nếu Đại Thánh trước đã nói nhường ta, vậy ta cũng xin thất lễ.
Nhưng chẳng hay đích bắn ở đâu?".
Tôn Ngộ Không cười, chỉ tay về phía cây liễu cao lớn ở bên ngoài cửa của Bích Du cung cách đó chừng hai trăm bước chân, nói "Dùng một tên bắn đứt cành liễu, bắn xong nhất định phải đón lấy cành liễu gãy vào tay.
Không đón được hoặc không bắn trúng mục tiêu thì bị tính là thua cuộc".
Lam Hi Thần nhìn thấy cành liễu vốn mỏng manh, mềm mại, muốn bắn trúng ở khoảng cách hai trăm bước chân chẳng dễ dàng gì, đã thế sau khi bắn gãy còn phải đón lấy, lại không được phép làm rơi tín vật, do đó tuy bề ngoài là so tài bắn tên nhưng thực chất là tỷ thí về lực đạo và sự khéo léo khi bắn cung, ngoài ra còn là về năng lực điều khiển thân thủ.
Nếu không tinh thông tất thảy thì khó mà giành phần thắng.
Đề tài này của Tôn Ngộ Không, nói dễ cũng không dễ, nói khó cũng không khó.
Chính là một cái bình bình ở giữa.
Chân Võ Đại Đế nghe vậy, như suy nghĩ cái gì đó, liền hỏi đồ đệ "Thạch Trình, ngươi làm được không?".
Thạch Trình hơi nâng cao hàm, vẻ mặt rất tự đắc nói "Đệ tử nắm chắc".
Sau đó hắn lật tay rút ra một mũi tên đuôi vàng lắp lên cây cung được sơn màu đỏ, “chíu” một tiếng bắn vút về phía xa, một cành liễu lập tức lắc lư dữ dội.
Một mảng cát bụi bốc lên, Thạch Trình thúc thân bay đến, cành liễu lung lay khi nãy vừa vặn rơi xuống thì đã lọt vào tay hắn.
Hai tên môn đồ kia của Chân Võ Đại Đế đều đồng thời vỗ tay vang dội, mà sắc mặt của Chân Võ Đại Đế cũng tăng thêm mấy phần đắc ý.
Thạch Trình đó cầm cành liễu trên tay quay trở về, đưa đến trước mặt Tôn Ngộ Không, nói "Đây là phần thi của ta".
Tôn Ngộ Khônh vuốt cằm "Tạm được".
Đến Lam Hi Thần còn phải bất ngờ thì Thạch Trình vẻ mặt tất nhiên là khó coi.
Như thế mà chỉ tính là "tạm được" thôi sao?
Thạch Trình chìa bộ cung ra, ẩn nhẫn trong lời nói có chút không cam tâm "Vậy dám hỏi Đại Thánh như thế nào mới tính là tốt? Mời Đại Thánh cho tiểu thần mở rộng tầm mắt".
Tôn Ngộ Không xoa bụng, biếng nhác nói mấy câu không liên quan "Ây dà, ban nãy ăn phải trái đào to quá, bụng của lão Tôn căng đầy đến đứng không vững rồi.
Lệnh sư mau mau kêu tiểu sư đệ ra thay thế lão Tôn đi, bằng không lão Tôn sẽ bị nổ tan xác vì vừa căng bụng mà vừa lao lực mất!".
Thông Thiên giáo chủ nhíu mày, nhìn qua Nhiếp Minh Quyết.
Thạch Trình cười mỉa "Đại Thánh không đấu lại thì cứ nói thẳng, cần gì phải đùn đẩy trách nhiệm cho người khác? Vả chăng ta nghe nói Bích Du cung đã từ lâu không có đệ tử, ngươi bây giờ lại kêu Linh Bảo Thiên Tôn tìm người giúp ngươi, có phải là càng tự làm mình mất mặt không? Huống chi ban nãy còn chính miệng ngươi nói là "chúng ta" sẽ đấu?".
Tôn Ngộ Không nhún vai "Đúng là lão Tôn nói "chúng ta", nhưng không có nói "ta" và ngươi, vậy thì "chúng ta" còn có thể hiểu là ngươi và người khác bên phía ta cơ mà".
Thạch Trình cả giận "Ngươi.....".
Chân Võ Đại Đế cười "Hay cho con khỉ ngươi luồn lách.
Chẳng trách Nhị Lang chân quân lại bảo "Trong các loài, ta sợ nhất là loài khỉ" cơ đấy!".
Tôn Ngộ Không chẳng thèm để ý đến hắn, ra hiệu cho Nhiếp Minh Quyết phải bước ra, ung dung nói "Chỉ là bắn cung thôi mà, lão Tôn không nghĩ ngươi không làm được".