"Cứu mạng....".
"Con thỏ ngốc, đứng lại ngay! Ngươi chạy không thoát ta đâu!".
Cả ngày hôm nay đều ngủ giữa chừng bị phá, mà đi vào giấc ngủ chưa bao lâu lại nằm mơ.
Giấc mơ lần này còn kinh khủng hơn lần trước, bởi vì đột nhiên Lam Hi Thần thấy chính mình trong mơ biến thành một con thỏ đang nhở nhơ tắm nắng, thế rồi "bùm" một cái từ đâu ra một con báo đen to lớn hung dữ.
Báo đen kia nhe nanh liếm mép, không nói hai lời đã vồ tới.
Lam Hi Thần theo bản năng sợ đến nhũn cả người, quên mất phải bỏ chạy.
Giữa lúc y tưởng phen này bị xé xác vô cùng thê thảm thì mộ con hổ lao đến, gầm gừ sừng sộ với báo đen.
Cả hai con đều là mãnh thú, không con nào nhịn con nào đã sấn tới đánh.
Mà không ngờ con hổ đó khỏe phết! Chỉ vồ hai đường lên mặt và bụng đã khiến con báo đen bại trận, bất mãn quay đầu bỏ đi.
Cứ tưởng con hổ kia cũng thuộc dạng "thấy chuyện bất bình ra tay tương cứu", nào ngờ Lam Hi Thần vừa nói cảm ơn xong, hổ kia vuốt móng quay lưng lại, nhe răng cười vô cùng đáng sợ "Cảm ơn suông thế thôi à?".
Lam Hi Thần chớp mắt, ngẩn ra hỏi "Nếu không thì phải như thế nào?".
Hổ kia đi tới, giơ một chân trước bắt lấy cái tai thỏ dài của y đưa tới bên miệng nó, nói "Ta đây đang đói mà còn phải đánh đấm để cứu ngươi, một lời cảm ơn có thể xong sao? Tất nhiên là ngươi phải lấy thân báo đáp cái bụng đói của ta, để cho ta ăn thịt ngươi rồi".
Dứt lời liền ngậm cái tai thỏ vào miệng, nhăn nhăn cuộn cuộn, hàm hồ bình phẩm "Thật là non mịn! Thịt của ngươi chắc cũng ngon lắm nhỉ? Đến đây để ta ăn nào!".
Lam Hi Thần phát hoảng, la toáng lên một tiếng, dùng toàn bộ sức lực ở chân đá vào mặt con hổ, vừa rút được cái tai về đã chạy trối chết.
Hổ kia khônh ngờ còn đáng sợ hơn báo đen lúc nãy, nhanh chóng đuổi theo sát nút dẫn đến tình huống y vừa chạy vừa hét.
Cuối cùng Lam Hi Thần bị dồn vào một khe đá, run rẩy quay lại nhìn nó, nó đắc chí cười chầm chậm bước tới, đem cái đầu to lớn của nó cúi xuống chạm vào cái đầu thỏ của y.
Khoảng cách gần đến không thể gần hơn.
Khi ấy Lam Hi Thần còn chưa kịp ngạc nhiên sao cái mặt con hổ lại giống.....!Nhiếp Minh Quyết đến vậy thì nó đã nhe răng cười với thần sắc khủng bố, nói "Đã bảo rồi, ngươi chạy không thoát đâu con thỏ ngốc.
Sớm hay muộn rồi ta cũng ăn ngươi sạch sẽ.
Ngươi vốn dĩ sinh ra là để ta ăn thịt mà! Nào nào, để cắn miếng thịt cái nào!".
Nói xong mặc cho Lam Hi Thần có bao nhiêu run rẩy, cái miệng kia há to ra, từ trên cao đốp xuống....
"Cứu mạng....A.....ui.....".
"Làm cái gì mà la hét thế? Điếc cả tai bản quân rồi!".
Lại là mơ nữa sao?
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Lam Hi Thần sau khi ngồi bật dậy, nhìn đến người đứng cạnh giường đang mặc lại áo choàng, đồng thời đem cái nhìn cau có dán lên người y.
Hình như có gì đó sai sai!
Chờ đã!
"Sao lại thế này?".
Lam Hi Thần vừa hỏi Nhiếp Minh Quyết vừa vặn vẹo giãy dụa.
Cả người y bị quấn trong chăn, hơn nữa bên ngoài chăn còn bị một sợi khốn tiên các cột chặt, đem y xác thực trở thành cái bánh cuốn sống trên giường.
Nhiếp Minh Quyết nghiêng đầu nhìn qua, dửng dưng đáp "Còn không phải do ngươi cả đêm ngủ nằm nháo như tôm sống lăn dầu, lăn qua lăn lại thì thôi, quá đáng còn đạp cả chăn xuống.
Bản quân phải cột luôn ngươi lại, vừa khỏi để ngươi mộng du, vừa làm ngươi nằm yên tới bây giờ.
Ngươi không xin lỗi thì đành, còn dám hỏi tội bản quân?".
Nghe hắn nói, nhớ tới tật xấu của mình, Lam Hi Thần tuy rằng trong lòng xấu hổ muốn chết, nhưng vẫn cố chữa thẹn "Ai bảo đế quân bắt tiểu tiên làm mát giường để tự mình phá hỏng giấc ngủ? Cái này là thói quen lúc ngủ, cũng đâu phải tiểu tiên cố ý làm thế?".
Nhiếp Minh Quyết hậm hực "Lẩm bẩm cái quái gì? Ngươi xem, ngươi hại bản quân cả đêm không ngủ được, bây giờ thần trí không minh mẫn thì một lát nữa làm sao tiếp chuyện Yêu quân?".
Lam Hi Thần chớp mắt vài cái, sau đó giật mình "Yêu quân? Đế quân nói Yêu quân sẽ tới đây?".
Nhiếp Minh Quyết hừ một tiếng, nói "Phải thì sao? Bản quân muốn hỏi hắn về chuyện Hũ Cửu Lê và hai con quỷ thú hôm trước.
À, không chỉ Yêu quân mà tất cả những người trong quân doanh đều sẽ tới nghị sự.
Nếu một lát nữa bản quân xuất hiện với bộ dạng bần thần như thế này thì còn đâu oai danh nữa? Một khi bản quân bị chê cười thì tội này ngươi gánh nổi không?".
Lam Hi Thần luống cuống "Đế quân, tiểu tiên biết sai rồi, đế quân mau mở chăn ra giúp tiểu tiên được không? Lỡ một lát nữa tiểu tiên vắng mặt, hoặc là có người phát hiện tiểu tiên nằm trong đây thì thật là không hay chút nào cả".
Nhiếp Minh Quyết phất tay "Mặc ngươi! Bản quân không quan tâm" rồi đi một mạch ra ngoài chính gian.
Lam Hi Thần lóng ngóng, khó khăn lâm mới nhích được xuống giường trong chiếc chăn dày cộm, lại còn xuống được rồi lại không thể đi mà chỉ có thể....!nhảy từng bước như thỏ mà theo sau.
Nom y không khác gì một cái bánh cuốn biết dựng đầu đứng thẳng rồi nhảy nhót.
Mặc dù trong lòng ức lắm, nhưng phải tự nhủ: vì thanh danh, vì thanh danh, vì thanh danh, nhịn xuống!
Kết quả đuổi ra tới chính gian, thấy Nhiếp Minh Quyết ung dung ngồi trên vị trí chủ tọa chờ đợi những người sắp đến, Lam Hi Thần chật vật ló đầu qua góc chăn, nóng mắt nói "Tiểu tiên biết lỗi rồi, đế quân là người rộng lượng xin bỏ qua cho lần này, làm ơn cởi trói cho tiểu tiên đi mà!".
Nhiếp Minh Quyết chống tay xoa xoa huyệt thái dương, tỏ vẻ bất cần quan tâm "Đây là hậu quả cho việc ngươi chọc giận bản quân".
Lam Hi Thần mếu máo "Nhưng tiểu tiên đã xin lỗi rồi, đế quân còn chưa chịu tha thứ?".
Nhiếp Minh Quyết nói "Tâm trạng bản quân đang không tốt, ngươi tốt nhất nên im lặng lui vào trong, đừng để bản quân phạt nặng càng thêm nặng.
Có nói gì thì cũng vô ích thôi".
Lam Hi Thần nói “Thế tiểu tiên phải làm sao thì đế quân mới có tâm trạng tốt?”.
Nhiếp Minh Quyết nói "Đó là việc của ngươi!".
Lam Hi Thần nói "Đế quân, tiểu tiên thật sự không biết! Nếu đế quân nói, là cách gì tiểu tiên cũng sẽ làm".
Nhiếp Minh Quyết nói "Thật?".
Lam Hi Thần nói "Tiểu tiên không dám xảo ngôn".
Nhiếp Minh Quyết nói "Bản quân nhớ mấy hôm trước ở Hoa Quả Sơn, ngươi còn tự hào khoe khoang mình ngộ ra chân lý mới.
Sao hả? Mới có mấy hôm đã quên rồi?".
Lam Hi Thần ngơ ngác một lúc mới kịp hiểu lời hắn, lại nhớ má phúng phính chắc nịch khẳng định, hôm trước thử kỳ thật cũng hiệu quả cho nên khốn khổ thương lượng “Vậy....vậy nếu tiểu tiên dùng hành động xin lỗi xong, đế quân phải mở trói đấy nhé, cũng đừng nói với người thứ ba.
Nếu không mặt mũi tiểu tiên còn biết để vào đâu nữa?”.
Nhiếp Minh Quyết nhướn mày “Quân vô hí ngôn, khỏi phải lo”.
Lam Hi Thần chần chừ, lại nhắc "Nhất định không được nói với người thứ ba!".
Nhiếp Minh Quyết nhướn mày "Bản quân thân ở trên cao, còn thất hứa như phường tiểu nhân làm gì?".
Đành vậy!
Lam Hi Thần nhảy lại gần tọa ỷ, nhắm tịt mắt, lưỡng lự cúi xuống tỳ môi một cái lên má phải của hắn.
Xong xuôi, còn đang định nhắc hắn cởi trói thì hắn lãnh đạm buông một câu "Nửa vời! Không thành tâm!".
Lam Hi Thần choáng váng "Sao lại không thành tâm ạ?".
Nhiếp Minh Quyết chỉ vào bên má còn lại "Ngươi chỉ mới hoàn thành một nửa, còn bên này bỏ phế à?".
Lam Hi Thần lúng túng "Nhưng má phúng phính không có nói phải hôn cả hai bên.
Lần trước chỉ ta, nó cũng hôn có một bên......".
Nhiếp Minh Quyết thêu mi cắt ngang "Cái gì? Ngươi "được" kẻ khác thị phạm trước, chứ không phải tự ngộ ra à?".
Lam Hi Thần thành thật nói "Đế quân, trên đời này phải thấy qua rồi mới đúc kết hiểu biết, nếu không thì chỉ có thần thánh thôi, tiểu tiên là người phàm mà".
Nhiếp Minh Quyết nhìn đi chỗ khác, lẩm bẩm "Đám khỉ đó gần con người nhiều lại không tốt, phải chăng ta nên nói Đại vương chúng cho cả bọn đi học ở chùa Đại Lôi Âm một khóa để biết cư xử có chừng mực?".
Lam Hi Thần thấy hắn bâng quơ, nhìn ngoài kia nắng đã chiếu vào phân nửa, gấp rút gọi "Đế quân, hay là đế quân cởi trói cho tiểu tiên trước đi?".
Nhiếp Minh Quyết hắng giọng một tiếng, tỏ vẻ thản nhiên "Không bộc lộ tốt lời xin lỗi, bản quân như cũ phạt ngươi mang bộ dáng đó cho đến khi ngươi biết thành tâm hơn".
Lam Hi Thần trong đầu muốn bốc hỏa, rủa thầm sợi khốn tiên các xuất hiện trên đời làm chi không biết, một mặt hết đường đành phải chật vật di chuyển sang bên trái, ai ngờ chân vấp phải mũi chân kẻ nào đó, suýt chút nữa nằm sấp trên đất lại hóa thành nửa ngồi nửa nằm trên chân người nọ, mặt vừa vặn đối diện với má trái của hắn.
Hắn thế mà lại không cự tuyệt? Thôi kệ, thời gian gấp rút, thoát khỏi cái chăn khóa này trước rồi tính! Thế là qua loa tỳ môi lên má trái của hắn, chủ ý muốn cho mau cho rồi.
Nhiếp Minh Quyết chẳng hiểu bị trúng tà hay gì, như thế còn không hài lòng, mà cứ cho hắn nhìn rõ chủ ý của Lam Hi Thần nhưng vẫn cứ muốn gây khó dễ "Như vậy cũng không được".
Thấy y hoang mang chực khóc, hắn lắc đầu nói "Biết không, làm như ngươi cùng lắm chỉ gọi là "tiếp xúc", không phải là "hôn" đâu.
Con khỉ nhỏ kia dạy sai ngươi rồi!".
Lam Hi Thần chớp mắt, không phải cứ ịn môi chạm lên má là hôn rồi sao? Rõ ràng Ngụy Vô Tiện thường làm như vậy Đành vậy, tôi buông đao xuống, nhắm tịt mắt, hung hăng cắn 1 cái lên mặt hắn, cứ cắn cho đến khi hằn vết răng, hắn đau đến nỗi rít một hơi thật sâu Lam Vong Cơ, lần trước má phúng phính cũng làm như vậy, y cũng làm như vậy, mà sao bây giờ Nhiếp Minh Quyết lại bảo không phải? Chẳng lẽ hôn còn có hình thức khác?
Trong lúc đầu óc còn đang trống rỗng, sau gáy bị một bàn tay áp lên, đem mặt của Lam Hi Thần di chuyển một tấc, thế rồi Nhiếp Minh Quyết cúi xuống, đem chính bờ môi hắn tỳ lên má của y.
À! Không chỉ môi, còn có cả mũi.
Sao lại phải dùng cả hai lỗ mũi chạm vào? Chạm thôi không đủ, còn phải hít....!hít....!mấy cái.
Thiếu nước hít luôn cả thịt vào trong hai cái khoang kia.
Lam Hi Thần sững sờ.
Trên người hắn toát ra mùi chiên đàn hương quen thuộc như ngày nào, còn kèm theo một chút hơi nóng, mà bờ môi ấy nóng rực giống như hai con tôm nướng được lửa, thế nhưng lại còn mềm hơn cả tôm nướng.
Nhiếp Minh Quyết tỳ môi tỳ mũi một lúc lâu mới buông ra, chìa ngón tay vuốt ve chỗ thịt đỏ ửng, cường điệu nói “Thế này mới gọi là hôn, biết chưa?”.
Lam Hi Thần như trẻ con đêm ngủ thấy ma, lập tức khủng hoảng gật đầu, môi mấp máy định hỏi hắn cởi trói được chưa, hắn lại thản nhiên cướp lời "Bản quân biết ngươi định cảm ơn đã dạy cho ngươi bài học mới, nhưng thôi khỏi đi, ngươi là thần tử của bản quân, dạy ngươi mấy việc cỏn con này là lẽ thường".
Ngay sau đó lại cong khóe môi bảo "Bản quân đã thị phạm xong rồi đó, bây giờ đến lượt ngươi".