Nhiếp Minh Quyết quay qua nhìn y, nhưng lại nhíu mày không nói.
Lam Vong Cơ thì vỗ nhẹ lên bàn tay y, ra hiệu y không nên xen vào thì tốt hơn.
Nhưng Lam Hi Thần không nỡ nhìn một đứa trẻ tội nghiệp vừa mới chịu qua cảnh gia đình tử biệt, tộc nhân ly tán, còn chưa kịp xây dựng cuộc đời một cách đúng đắn mà đã phải gánh chịu án tử thì thật là tàn nhẫn quá, cho nên dựa theo những gì mà y nhìn thấy được, cảm nhận được nói ra "Tuy rằng Quang Tông công chúa theo cha mẹ làm loạn, nhưng chưa chắc ý của nó cũng giống Quỷ quân cùng Quỷ hậu.
Đế quân có nhớ không? Lúc nó bắt tiểu tiên làm con tin, vốn dĩ có thể giêt ngay nhưng mà lại không làm; lúc Quỷ hậu thúc giục, nó còn khuyên cô ta nên dừng lại để không tiếp tục phạm sai lầm.
Chẳng qua nó cũng chỉ nôn nóng muốn cứu cha mẹ mình mà thôi.
Đây là tính người, là hiếu tử.
Tiểu tiên không cho rằng nó giống như chúng quỷ ngu tri vô giác mà cũng có chỗ giống con người, nếu chúng ta có thể uốn nắn nó, biết đâu chừng sẽ dạy được nó nên người, không thị uy mà cũng khiến nó phục".
Dương Tiễn nói "Băng Di tinh quân thật nhẹ dạ cả tin! Ngươi có biết giảo hoạt nhất là hồ ly mà ranh ma nhất là sói không? Nếu như từ đầu đến giờ đều là nó đang diễn kịch thì sao? Bây giờ mà không gϊếŧ, sau này lớn rồi nó phản kháng làm loạn, kéo binh xuống trần gian gϊếŧ cả nhà ngươi báo thù cho cha mẹ nó, ta xem lúc đó ngươi có kịp nghĩ tới hai chữ "hối hận" hay không".
Lam Hi Thần nhất thời không tìm ra được lời lẽ phản kháng, nhưng thật sự không muốn thấy tiểu nha đầu kia chết, chỉ có giương mắt nhìn Nhiếp Minh Quyết nài nỉ.
Cũng khổ cho hắn, nếu thiên theo ý của Lam Hi Thần thì chưa kịp nhìn tới hậu hoạn về sau đã khiến y càng bị dòm ngó, nếu thiên theo ý của Dương Tiễn thì vừa mang phải cái danh tàn nhẫn vừa khiến Lam Hi Thần thất vọng.
Giữa lúng khó xử, may nhờ có Tôn Ngộ Không giúp giảy vây "Đế quân, lão Tôn có ý này: Băng Di tinh quân cho rằng tiểu nha đầu có nhân tính, còn Nhị Lang chân quân thì e ngại bản tính thuần sói của nó, bây giờ còn quá sớm để kết luận.
Hay là chúng ta cứ tạm thời giam giữ nó trước rồi thử điều giáo trong vòng mười ngày, nếu nó quy phục thì sẽ theo ý của tinh quân, còn ngược lại thì xử theo chân cũng không muộn".
Lam Hi Thần vui mừng tiếp lời "Cách này của Đại Thánh hay lắm! Đế quân, có được không?".
Nhiếp Minh Quyết trước tiên đáp lại bằng một cái thở dài, rồi vung tay biến thành một cái lồng sắt giam sói con vào trong, nói "Ý của Đại Thánh đề ra, vậy tạm thời giao nó cho Đại Thánh quan sát mới công bằng.
Đại Thánh mang theo nó cùng Kim Bát Vu rời đi được rồi".
Tôn Ngộ Không có vẻ miễn cưỡng xách cái lồng lên, sói con tuy bị thương nặng nhưng vẫn gắng gượng dùng chân tách mấy thanh sắt ra mở lối thoát, Dương Tiễn thấy thế liền cười nhạt "Bị thương nặng thế kia mà vẫn còn cứng đầu lắm, ta xem chừng vài ngày nữa lại tốn công gϊếŧ một mạng rồi".
Lam Hi Thần bất mãn nói "Còn chưa bắt đầu ngày thứ nhất, chân quân nói sớm không sợ bước không qua à?".
Đông Phương Trường Nhật vừa lệnh cho phía vương muội của hắn áp giải Quỷ quân về Địa ngục xong, liền quay sang túm lấy Lam Hi Thần, vui vẻ nói "Hoán Hoán, mọi chuyện đã xong, bây giờ theo bản quân về nào".
Lam Hi Thần há hốc mồm, ráng níu cánh tay Lam Vong Cơ để trụ lại, lắp bắp hỏi "Theo.....theo làm gì?.....Tại sao tiểu tiên lại phải theo Ma quân chứ?".
Đông Phương Trường Nhật còn chưa trả lời thì Nhiếp Minh Quyết đi tới, gạt phăng cánh tay của hắn ra, ôm vai Lam Hi Thần kéo về, cười với ánh mắt không hề thân thiện "Đông Phương Ma quân, chắc ngươi lầm rồi, hắn phải theo bản quân về mới đúng, ngươi vẫn việc xử lý mớ hỗn độn ở đây cùng với hai vị nguyên soái của Thần tộc kia mà".
Đông Phương Trường Nhật khom người kéo cánh tay Lam Hi Thần lại, nhất quyết không chịu thua "Mấy việc vặt này hai người họ thừa sức làm, Ma tộc của bản quân chỉ quản những việc chính đáng, và Hoán Hoán là một trong số đó".
Nhiếp Minh Quyết kéo ngược Lam Hi Thần về, khóe môi cong lên, khảy khảy Hỗn Nguyên kiếm, đáp trả đầy thách thức "Vậy hả? Nhưng rất tiếc, muốn đem người bên cạnh bản quân đi, không phải chuyện ngươi nói là làm được đâu".
Đông Phương Trường Nhật xuất ra một thanh kiếm khác hoàn toàn lúc nãy, cắm phập xuống đất, nhấn mạnh từng chữ một "Thế thì bản quân sẽ là người đầu tiên phá lệ".
Lam Hi Thần thấy cả hai đều bén mùi sát khí liền rặn cười, nói "Cái này....!chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện được không?".
Cả hai vẫn còn trừng mắt găm nhau, đồng đáp "Không!".
Lam Hi Thần lúng túng "Đông Phương Ma quân à, thực sự tiểu tiên không thể đi theo ngươi được đâu".
Đông Phương Trường Nhật quay qua, lạnh giọng hỏi "Ngươi muốn theo hắn về?".
Lam Hi Thần tái mặt, mím môi, gật đầu liền ba cái.
Đông Phương Trường Nhật nén giận hỏi tiếp "Bản quân thực không hiểu tại sao thời gian qua hắn xử tệ với ngươi, mà ngươi vẫn còn muốn đi theo làm thủ hạ.
Hoán Hoán, nếu ngươi theo bản quân, bản quân tuyệt đối sẽ là người đối tốt với nhất thế gian này".
Nhiếp Minh Quyết quay qua nhìn y, sừng sộ "Ngươi thử nói mình sẽ đi theo hắn xem".
Đông Phương Trường Nhật nói "Hắn thì có gì tốt hơn bản quân chứ? Dù sao bản quân cũng là người được cả Lục giới nể trọng".
Nhiếp Minh Quyết nói "Chắc bản quân chết rồi?".
Đông Phương Trường Nhật nói "Bản quân có thể cho ngươi tất cả mọi thứ mà ngươi muốn từ quyền lực, châu báu đến sinh mệnh".
Nhiếp Minh Quyết nói "Bản quân cho ngươi cả cái Càn Khôn này còn được, huống chi các thứ xoàng xĩnh kia?".
"Bản quân có thể khoác cho ngươi những sắc áo đẹp nhất thế gian".
"Màu hối y giống bản quân là đủ đẹp rồi, ngươi mặc hơn trăm cái cũng được".
"Hắc Dạ của bản quân sẽ chở ngươi đi khắp thế gian".
"Thủy Kỳ Lân chưa bao giờ biết mệt là gì".
"Mỗi ngày có thể làm hơn mười dĩa cá chiên cho ngươi".
"Ngươi muốn ăn bao nhiêu trứng luộc thì nói".
"Đông Phương thủ phủ mùa đông rất đẹp".
"Linh Chiếu cung hạ chí rất nên thơ".
Lam Hi Thần ở giữa, bị hai người giật qua giật lại đến đầu cũng muốn choáng váng, căn bản không nghe nổi bọn họ nói cái gì, cho đến khi chịu hết nổi liền hét "Đủ rồiiiiiii......".
Đợi hai người dừng lại động tác trân trối nhìn y, y mới giãy khỏi hai người, chỉ về phía trước, nói "Các ngươi không muốn thoát thì cũng phải cho người khác thoát chứ? Dung nham sắp tràn đến nơi rồi kìa!".
Hóa ra trong lúc hai bên giằng co, mặt trời đỏ không biết cớ gì mà rơi tõm xuống hố nham thạch, có thể là do lúc nãy Đông Phương Trường Nhật cùng Quỷ hậu giao đấu đã vô tình động chạm tới nó, nên không ai để ý nó rơi xuống từ bao giờ, chỉ biết hiện tại có một biển lửa sắp tràn tới nơi.
Vậy mà hai con người kia vẫn vô tư như không có gì, còn nói:
"Thế thì càng tốt, chúng ta cứ mượn biển lửa kia làm đấu trường luôn đi".
"Hừ! Đấu thì đấu, bản không ngại".
Lý Tinhn giậm chân sốt vó "Trời ơi! Đã là lúc nào rồi mà hai vị còm đòi giao chiến? Đế quân, Đông Phương Ma quân, trước tiên tìm cách ngăn biển lửa kia lại đã".
Lam Hi Thần quay lại nhìn nhóm người Lam Vong Cơ, bây giờ không có Tôn Ngộ Không trợ chiến, chỉ e lấy sức bọn họ khổng ngăn lại biển lửa dữ dội kia.
Y vội ôm chầm Nhiếp Minh Quyết từ sau lưng, hối hả nói "Bỏ đi Minh Quyết! Vong Cơ cùng những người khác sẽ không cầm cự nổi đâu.
Ngươi mau dập tắt nó rồi chúng ta mau chóng quay về thôi".
Nhiếp Minh Quyết gỡ y ra, đẩy về phía Lam Vong Cơ, nói "Kệ ta, ngươi cứ thoát khỏi đây trước.
Giáng Vân, đem huynh trưởng ngươi quay về Linh Chiếu cung trước đi".
Lam Hi Thần níu chặt tay áo hắn, kiên quyết "Không! Ta sợ lắm rồi mỗi lần ngươi kêu ta đi trước đợi thì lần sau gặp là cả một thời gian dài, ta cũng sợ sẽ xảy ra chuyện như lúc xưa, cho nên ngươi ở đâu, ta cũng ở đó".
Trải qua một phen sóng gió hai kiếp mới có thể thấu hiểu tình cảm của nhau, y tuyệt đối sẽ không làm chuyện để hai người phải chia cắt nữa.
Ai biết được lần tới bọn họ gặp lại thì chính là hoàn cảnh nào chứ?
Lam Vong Cơ đỡ lấy y, khuyên nhủ "Huynh trưởng, chúng ta cứ đi trước, đế quân là Càn Khôn chi chủ, hắn sẽ không có chuyện gì đâu".
Lam Hi Thần lắc đầu "Không! Ngươi cùng mọi người cứ đi trước đi".
Lam Vong Cơ không đồng tình "Ngươi ở lại rất nguy hiểm, nói không chừng sẽ khiến đế quân phân tâm".
Lam Hi Thần hơi bất ngờ trong lời của hắn, nhưng vẫn kiên quyết "Đừng nói nữa! Ta sẽ không đi đâu hết!".
Nhiếp Minh Quyết cầm Hỗn Nguyên kiếm phi lên, đánh với Đông Phường Trường Nhật mấy hiệp, mà mỗi một lần hai chạm nhau đều bắn ra tia lửa xoẹt xoẹt rơi xuống dung nham, khói lủaq của dung nham tản ra mù mịt, đen đặc cả một vùng đại lục.
Lam Hi Thần nhìn hai con người hổ báo đánh nhau trước mắt, nóng ruột tự hỏi "Bọn họ điên hết rồi sao? Dung nham dữ dội như vậy lại không lo hợp sức ngăn chặn, lỡ như bất cẩn rơi xuống thì phải làm thế nào? Trời ơi! Vong Cơ, ngươi mau nghĩ cách ngăn bọn họ giúp ta đi".
Lam Vong Cơ lắc đầu "Không thể ngăn được".
Lam Hi Thần tiếp tục cầu cứu Ngụy Vô Tiện "Ngụy công tử, ngươi thử nghĩ giúp ta xem".
Ngụy Vô Tiện gượng gạo cười một lúc rồi ngập ngừng nói "Cách thì cũng có, chỉ là.....huynh trưởng....".
Lam Hi Thần chắn lại khuôn mặt Lam Vong Cơ đang nghiêm nghị không cho Ngụy Vô Tiện nói, hỏi "Cách gì? Chỉ cần khiến hai người đó chịu dừng lại, để đế quân rời khỏi đây, dù có phải đem ta ném ra ngoài dung nham kia cũng được".
Ngụy Vô Tiện cười khổ, chỉ ngón tay về phía dung nham "Cách ta định nói chính là ý ngươi vừa nói đấy".
Lam Vong Cơ tức giận "Ngụy Anh!".
Ngụy Vô Tiện não nùng đáp "Ngươi xem tránh được huynh trưởng không?".
Lam Hi Thần xua tay "Kệ đi, làm như thế nào Ngụy công tử mau nói đi".
Ngụy Vô Tiện dè dặt hỏi "Huynh trưởng thật sự phải làm?".
Lam Hi Thần nói "Ừ".
Ngụy Vô Tiện nói "Thật sự?".
Lam Hi Thần nói "Trời ơi đừng hỏi nữa! Ta thực sự nóng ruột lắm rồi".
Ngụy Vô Tiện nói "Vậy....huynh trưởng mau quay lưng lại đi".
Lam Hi Thần "....".
Ngụy Vô Tiện tặc lưỡi "Thì ngươi nói nóng ruột, nhanh đi".
Lam Hi Thần đành phải vịn vào Lam Vong Cơ để đứng dậy, hồ nghi hỏi "Sao đó thế na.....Ối!".
Còn chưa kịp hỏi hết câu, cả người đã bị Ngụy Vô Tiện ở phía sau một quyền đẩy mạnh về phía dung nham, sau đó còn nghe hắn chạy theo, vô tội vạ hét lên "Chết rồi! Đế quân! Đông Phương Ma quân! Huynh trưởng vì an nguy của các ngươi mà liều mình vào biển lửa kìa! Hai ngươi mau ngăn lại hắn đi!".
Không thể không nói cách này của Ngụy Vô Tiện thật hiệu quả! Nhiếp Minh Quyết, Đông Phương Trường Nhật lập tức đình chiến lao xuống như bay.
Một người dùng kiếm chắn lại nham thạch chỉ còn cách một cánh tay nữa là ập tới, một người ôm chặt Lam Hi Thần quay nửa vòng để tấm lưng hắn đối diện với nham thạch.
May mắn làm sao, người ôm lại chính là Nhiếp Minh Quyết.
Hắn tức giận nói "Không phải đã kêu ngươi rời đi rồi sao? Vì cớ gì lại làm chuyện ngốc như vậy?".
Mặc kệ hắn đang tức giận, Lam Hi Thần rúc vào ngực hắn, thì thầm nói "Minh Quyết! Đừng đấu nữa! Chúng ta nhanh rời khỏi đây, cùng trở về đi".
Đông Phương Trường Nhật vừa trụ kiếm chắn lại dòng nham thạch vừa nghiêng nửa mặt ra sao, không còn tâm tình để quản chuyện y đang trong vòng tay đối thủ mà chỉ lo lắng hỏi "Hoán Hoán có sao không?".
Lam Hi Thần thấy hắn đang ra sức ngăn chặn dòng lửa lao tới mình, không thể không cảm kích trả lời "Tạ Ma quân cứu giúp, tiểu tiên không sao".
Nhiếp Minh Quyết dựa vào bả vai chính mình che đi nửa mặt dưới mà rũ vào tai Lam Hi Thần "Thôi được rồi! Chúng ta rời khỏi đây!".
Rồi giơ ngón tay lên miệng huýt sáo một tiếng, từ đằng xa một cái bóng xanh biên biếc chạy tới.
Là Thủy Kỳ Lân.
Hắn bế ngang Lam Hi Thần nhảy lên lưng tọa kỵ, không quên quay qua tươi cười với Đông Phương Trường Nhật "Trận đấu giữa bản quân với ngươi hãy còn dang dở, ngươi hiện tại đang chặn dòng dung nham thì cứ tiếp tục đi, bản quân đưa Hoán nhi về trước, công lao cuối cùng này bản quân sẽ không dành với Đông Phương Ma quân đâu, mà thế nào thì Tuệ Trang trưởng công chúa cũng sẽ quay lại đón ngươi, cho nên phần còn lại "nhờ" ngươi cùng nhị vị Thần tộc lo liệu.
Bản quân đi đây! Lần sau sẽ tái đấu!".
Nói xong liền thúc Thủy Kỳ Lân chạy đi.
Khói bụi dày đặc che kín chỉ thấy được lờ mờ khung cảnh, thế mà lại nghe rõ mồn một tiếng của Đông Phương Trường Nhật quát "Ngôn Huyền! Tên Chính Chương Thánh đế ngươi đứng lại cho bản quân! Bản quân sẽ đoạt lại Hoán Hoán từ tay ngươi, ngươi cứ chống mắt lên mà đợi đi".
Ở mấy âm thanh cuối cùng cơ hồ là tiếng gầm dữ dội, xem chừng hắn đang rất tức giận.
Nhiếp Minh Quyết chẳng hề quan tâm, vừa thúc tọa kỵ vừa ra lệnh "Lục vị tinh quân! Mau theo bản quân về Linh Chiếu cung".
Kim Lăng cầm Hiệp Quang giơ lên như một cây đèn, là người bay lên cao nhất để dẫn đường, nghe vậy liền kinh hô "Đế quân, đi lối này!".
Lam Hi Thần úp mặt vào ngực Nhiếp Minh Quyết, nghe tiếng gió rít mạnh cùng tiếng sóng biển vỗ ầm ầm bên tai thì biết là đã tới biển, giờ chỉ còn là trên đường về đảo Bồng Lai, thấy mọi người và nhất là Nhiếp Minh Quyết không sao, cuối cùng y cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.