Lam Hi Thần bị nói như thế, nửa xấu hổ nửa không muốn so đo với em gái họ, cười như không cười liếc nhìn nàng một cái.
Không sai vào đâu được, đây chính là ái nữ và là đứa con duy nhất của Lam Uẩn Thanh cùng Vinh vương, họ Kỷ gọi Phương Hoa, phong hiệu Minh Châu quận chúa.
Lúc nhỏ, có một lần tế tổ, Lam Uẩn Thanh lần đầu dắt nàng về chơi còn ở lại mấy ngày, nhưng sau đó không hợp tính với Lam Vong Cơ, về sau Lam Uẩn Thanh không về nàng cũng không chủ động liên lạc.
Kỷ Phương Hoa bị cái liếc này của Lam Hi Thần làm cho không được tự nhiên, vì để vớt vác lại mặt mũi bèn lôi kéo Ngụy Vô Tiện hùa theo “Nè đồ lưu manh, ngươi cho rằng ta nói có đúng không?”.
Ngụy Vô Tiện suýt nữa há hốc mồm.
Mặt mũi hắn nếu nói dọa người hắn còn tạm thời không tính toán, khi nào nhìn ra vẻ lưu manh? Hiển nhiên, hắn cũng không có vì cách gọi này biến thành lý do bực bội, mà là vì hắn với Lam Hi Thần chung một phe, cho nên rất sảng khoái đáp gọn "Không!".
Kỷ Phương Hoa ".....".
Ngọa tào! Nàng hôm nay là ra đường quên coi ngày rồi phải không?
Lam Hi Thần biết nếu để Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói thêm câu nào nữa, vị biểu muội tính tình háo thắng thích tranh đua này của kiểu gì cũng bốc lửa tại chỗ, bởi vậy mới chen vào hóa giải xấu hổ cho nàng "Biểu muội lâu rồi không gặp, ngươi hảo chứ?".
Kỷ Phương Hoa quét mắt nhìn y, khinh thường bĩu môi "Hảo! Đương nhiên rất hảo! Nếu không hảo, bây giờ sẽ không ra chào ngươi để gϊếŧ thời gian!".
Lam Hi Thần nghe ngữ điệu này, cảm thấy có lẽ nàng đã chịu dừng cuộc công kích, nơi này lại là Vương phủ nhà chồng của biểu cô, y thật không muốn để Ngụy Vô Tiện vì đấu võ mồm với nàng ta mà đắc tội với người ở đây, miễn cho về sau quan hệ Lam - Kỷ biến xấu.
Đúng lúc có nữ tỳ khác đến truyền lời, nói là yến tiệc sắp bắt đầu, Lam Uẩn Thanh gọi bọn họ tới đại sảnh nhập tiệc.
Dường như đoạn đường từ hoa viên tới đại sảnh quá ư là dài, hoặc là tiếng bước chân mấy người chuyển động quá là tĩnh lặng nhàm chán, mà Kỷ Phương Hoa an tĩnh không được bao lâu lại nhịn không được nhắm đầu mâu vào ngay Lam Hi Thần “Hi Thần biểu ca, ngươi thật sự không lo lắng đến đây dự tiệc sẽ không mất mặt à?”.
Lam Hi Thần mắt nhìn đường mà đi, nghe lời này phảng phất như không nghe thấy.
Y làm lơ ngược lại khiến cho Kỷ Phương Hoa càng thêm không kiêng nể gì, phe phẩy quạt nhỏ, cười hì hì, nói “Cũng phải, nếu sợ mất mặt thì đã không đi”.
Thanh âm nàng ta vừa kéo dài vừa ngân nga "Dù sao bản lĩnh mê hoặc đàn ông ấy à, không phải ai cũng làm được, nói không chừng cũng là nhờ di truyền....”.
Lam Hi Thần dời mắt, lạnh lùng nhìn Kỷ Phương Hoa.
Nàng dám lấy “di truyền” đến đâm chọt, cũng là có nguyên do.
Mẫu thân Lam Hi Thần là Thượng Quan thị xuất thân bí ẩn, tuy nhiên lại là mỹ nhân đứng đầu bảng thế gia tiên tử năm đó, tài nghệ cũng không phải chỉ biết ở trong khuê phòng ca múa may vá, mà một mỹ nhân như vậy lại đi kết oán với Lam gia đại tộc cao quý.
Chẳng những kết oán khiến một phen Lam gia khốn đốn, nghiêm trọng hơn là khiến cho Lam tông chủ lúc đó như uống phải bùa mê thuốc lú, đối đầu với các trưởng bối muốn lấy mạng Thượng Quan thị đã đành, si mê người gϊếŧ cha mình lại còn sống chết cưới cho bằng được Thượng Quan thị, bất chấp thanh danh tai tiếng của nàng triệt để hủy hoại tương lai của mình.
Kể từ đó, trên dưới Lam gia có thể có hảo cảm với Thượng Quan thị mới kì quái.
Dù là về sau Lam tông chủ đã âm thầm nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần rằng Thượng Quan thị là một vị cô nương tốt, cơ mà người của Lam gia lại càng ngày càng phản cảm, nhận định Thượng Quan thị là dựa vào mỹ mạo mê hoặc Lam tông chủ đến thần hồn điên đảo, mới một lòng nói đỡ cho nàng.
Khiến cho nhi tử của kẻ thù chính tay mình gϊếŧ một lòng si mê, quyết tâm cưới cùng bảo vệ cho tới hơi thở cuối cùng, trên đời này chỉ sợ ngoại lệ duy nhất một mình Thượng Quan thị dung mạo kinh diễm một thời là làm được.
Cây cao chịu gió lớn, năm đó Thượng Quan thị ở trong nhóm quý nữ có bao nhiêu hào quang xuất sắc, về sau người chế giễu nàng lại càng nhiều.
Kỷ Phương Hoa là thế hệ sau đồng lứa với Lam Hi Thần, có thể biết chuyện của thế hệ trước, hiển nhiên không phải tự nhiên mà nghĩ ra.
Lam Hi Thần vốn không muốn cùng một cô nương so đo, nhưng làm nhục tiên mẫu thì tính tình y tốt đến mức nào cũng không thể nhịn được.
Kỷ Phương Hoa ngoái đầu nhìn biểu tình của y, che miệng cười rộ lên “Sao nào, có người tâm thần chột dạ hả?”.
Nàng cũng không tin trước mặt nhiều người như vậy mà Lam Hi Thần dám đánh nàng? Mà bàn về cãi nhau, nàng ta cũng không thua ai.
Lam Hi Thần ánh mắt lành lạnh nhìn Kỷ Phương Hoa, cũng không có ý định xắn tay áo đánh người, chỉ đơn giản cười nhẹ "Biểu muội nói lời này không sợ biểu cô tức giận sao? Ngàu hôm qua biểu cô về thăm nhà, có nói là hy vọng được làm thay mẫu thân ta quan tâm huynh đệ bọn ta.
Ngươi nếu cho rằng mẫu thân ta di truyền cho ta bản lĩnh mê hoặc đàn ông, chẳng khác nào đang nói biểu cô cũng không khác mẫu tử bọn ta, ngươi và biểu cô cũng giống như vậy a!".
Kỷ Phương Hoa đứng khựng lại, hung hăng quay người trừng y đến muốn rơi cả mắt xuống đất, một chữ vì tức giận lại đâm ra nghẹn đến ú ớ trong miệng.
Cảnh tượng này chọc Ngụy Vô Tiện thiếu chút là phá lên cười, đồng thời nhìn Lam Hi Thần vô cùng khích lệ tán đồng.
Thế mà hại hắn còn đang lo huynh trưởng vốn tính tình yếu đuối, dù tức giận cũng không biết làm sao để phản bác.
Thật ra Ngụy Vô Tiện nghiêng về Lam Hi Thần một phần, còn lại là vì đối với Kỷ Phương Hoa miệng lưỡi khiếm nhã không thể nhịn được nữa.
Mà cái loại miệng lưỡi khiếm nhã này, so với bọn người thích lấn ngôn át khẩu người khác như Giang Trừng, Lam Cảnh Nghi, Đàm Triết hay Bắc Đường Lạc chính là tiện miệng thiếu ăn đánh nhiều hơn.
Giữa người với người dù có tranh chấp thế nào, thì bất kính với phụ mẫu của đối phương cũng quá đáng lắm rồi.
Đây là đạo lý làm người, đặt tới bên ngoài cũng là như thế.
Bây giờ thì hay rồi, Lam Hi Thần không làm tiểu bạch thỏ, hắn cũng đúng lúc lại ngứa cả miệng, chậm rãi nói “Mất mặt? Chột dạ? Minh Châu quận chúa có biết, hiện tại chột dạ chính là mẫu thân ngươi hay không? Huynh trưởng nếu như không đi, mất mặt cũng là mẫu thân ngươi a!”.
Kỷ Phương Hoa sửng sốt “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”.
Ngụy Vô Tiện vươn tay, ngón tay trắng nõn thon dài như ngó hành chỉ chỉ gương mặt Kỷ Phương Hoa “Ngươi có tin nếu như hiện tại bọn ta lên tiếng, quay đầu biểu cô sẽ lập tức cấm túc ngươi không?”.
Kỷ Phương Hoa không khỏi rụt người về sau, nhìn hắn đầy ngờ vực.
Tuy nàng không biết rõ vì sao hắc y nam nhân trước mặt lại vô cùng tự tin nói như thế, nhưng nàng ta đương nhiên không ngốc.
Biết lần này ba xe ngựa Lam gia đến Vinh Vương phủ là để làm chỗ dựa cho mẫu thân ở nhà chồng, nếu như bây giờ đám người này thật sự muốn náo, dù có là ái nữ đi nữa mẫu thân chắc chắn vẫn sẽ lột da của nàng.
Ngụy Vô Tiện xem xét biểu tình nữ nhân, không chút thủ hạ miệng lưỡi nói tiếp “Ngươi thậm chí có tin lát nữa vào tiệc, ta nói ngươi quá ồn ào muốn ngươi cút về khuê phòng, biểu cô sẽ không nói một chữ "Không" hay không?”.
Lần này Kỷ Phương Hoa vì thể diện mà tự tin mười phần "Ta mới không tin ngươi có bản lĩnh đó!".
Điều này sao có thể được?
Mẫu thân ngỏ ý mời cho đám người bọn họ tới, tuy nói là vì lợi ích của mẫu thân nhưng nàng mới là huyết nhục dính trên da thịt mẫu thân, huyết nhục không thể nào quan trọng hơn lợi ích, mẫu thân làm sao lại bởi vì một câu của nam nhân này mà bảo nàng rời tiệc được? Như thế thanh danh của nàng ở kinh thành này còn biết dùng ở đâu nữa?
Ngụy Vô Tiện chép miệng “Vậy liền đánh cược một ván đi”.
Kỷ Phương Hoa cố gắng chống đỡ “Đánh cược gì?”.
Ngụy Vô Tiện xoa cằm “Cược mẫu thân ngươi có thể làm như vậy hay không.
Nếu như nàng không nghe ta, vậy coi như ngươi thắng, mà ngược lại chính là ngươi thua”.
Kỷ Phương Hoa khóe môi giật giật “Thắng thua tính như thế nào?”.
Ngụy Vô Tiện không sao cả cười cười “Nếu ngươi thắng, điều kiện tùy ngươi ra.
Nhưng nếu ngươi thua......!Cũng đơn giản thôi, ở ngay trước mặt mọi người quỳ gối dập đầu hướng huynh trưởng xin lỗi, nói ngươi ăn nhiều phân, miệng quá hôi.
Như thế nào, có dám đánh cược không?”.
Bình thường, Ngụy Vô Tiện dù không thích mấy cũng sẽ không đến mức đẩy một cô nương đến chỗ mất trắng mặt mũi trước nhiều người như vậy, lần này muốn Kỷ Phương Hoa đánh cược một vố mà cái giá quá đắt, đủ thấy hắn đối với nàng cực kỳ chướng mắt.
Ánh mắt Kỷ Phương Hoa sáng lên, trực tiếp xem nhẹ thua sẽ như thế nào “Thắng điều kiện thật sự tùy ta ra?”.
Mẫu thân với nàng chính là máu mủ, làm sao có thể vì một kẻ ất ơ nào đó gọi nàng qua rồi lại đuổi về?
Trong suy nghĩ của Kỷ Phương Hoa, đây tuyệt đối là chuyện không thể nào, cho nên thua sẽ như thế nào thật sự hoàn toàn không cần để ý.
Ngụy Vô Tiện gật đầu “Tùy ngươi ra”.
Kỷ Phương Hoa lấy làm đắc ý “Vậy nếu ta thắng, ta muốn các ngươi ở trước đám đông tự vả mặt cho đến khi chảy máu mới thôi!”.
Ngụy Vô Tiện nhìn Kỷ Phương Hoa một lát, bỗng nhiên cười.
Nói cho cùng vẫn chỉ là một cô nương quen ăn sung mặc sướng thôi, lúc ghen ghét đem ra so thể diện để thỏa lòng hư vinh, trong đầu chung quy không có nhiều hơn.
Kỷ Phương Hoa nhướng mày “Không nỡ? Ngươi vừa mới còn nói điều kiện tùy tiện ta ra.....”.
Ngụy Vô Tiện thống khoái gật đầu "Được".
Kỷ Phương Hoa hưng phấn hẳn lên “Ngươi không được đổi ý!”.
Ngụy Vô Tiện mỉm cười, hỏi " Ta chắc chắn sẽ không đổi ý, vậy còn ngươi?".
Bất kể có phải là cô nương hay không, đều nên vì bản thân mình không lựa lời mà phải nhận trừng phạt.
Kỷ Phương Hoa không chút do dự nói “Ta tất nhiên cũng sẽ không đổi ý”.
Nàng càng nghĩ càng hưng phấn, đặc biệt hứng phấn nhất là cảnh tượng Lam Hi Thần mặt mày đầy thương tích đã tới ngay trước mắt rồi.
Nữ tỳ bên cạnh Kỷ Phương Hoa luôn cảm thấy không ổn, nhịn không được khuyên nhủ “Quận chúa, vẫn không cá cược thì hơn......”.
Kỷ Phương Hoa trợn mắt lườm nàng ta một cái “Không cần ngươi quan tâm!”.
Ngụy Vô Tiện tấm tắc “Vậy liền quyết định”.
Kỷ Phương Hoa duỗi ra một cái tay “Ha ha, ngươi cùng với Hi Thần biểu ca nên chuẩn bị thuốc bôi kỹ càng đi, đừng đến lúc đó lại không có gì đắp lên chống đỡ vết thương trên mặt”.
Ngụy Vô Tiện cong cong môi, vươn tay cùng Kỷ Phương Hoa đập tay giao kèo.
Nàng ta câu môi cười "Trò này vui như thế, thật đáng tiếc là không có Vong Cơ biểu ca ở đây, bằng không ta cũng muốn hắn phải banh con mắt ra nhìn xem, huynh trưởng mà hắn tự tin là đẹp hơn ta đến cùng cũng có ngày hôm nay".
Ngụy Vô Tiện xoa xoa khuỷu tay "Không cần Lam Trạm, cần ta thôi cũng đủ vui rồi".
Kỷ Phương Hoa khinh khỉnh nhìn hắn "Ngươi? Ngươi thì có liên quan gì đến hắn?".
Ngụy Vô Tiện rất ung dung đáp "Ta là đạo lữ của hắn!".
Kỷ Phương Hoa ý cười tắt lịm, trân trối nhìn Ngụy Vô Tiện rồi lại nhìn qua Lam Hi Thần đòi giải thích.
Lam Hi Thần cũng không ngại giấu "Biểu muội, ngươi chính là nên gọi hắn một tiếng "nhị biểu tẩu"".
Kỷ Phương Hoa đứng ngây ra như tượng, một lúc sau mới lấy lại tinh thần cười khinh hai tiếng, sau đó ném ra một câu "Chẳng trách! Đều cùng một loại đáng ghét như nhau".
Bọn họ đi thêm một đỗi nữa là đến đại sảnh, đợi Kỷ Phương Hoa khí thế ngất ngưỡng đi vào rồi, Lam Hi Thần cố ý giữ Ngụy Vô Tiện đi chậm hơn, nói nhỏ "Nói thực, ta cũng thấy không ổn".
Y không phải sợ mặt mình bị xấu, y là e ngại Ngụy Vô Tiện lúc đi lành lặn lúc về nát mặt, Lam Vong Cơ còn không xách kiếm tới chém tanh bành cái Vương phủ này?
Ngụy Vô Tiện tặc lưỡi trấn an "Huynh trưởng, ngươi lo cái gì chứ? Dù sao ta cũng từng là Di Lăng lão tổ, không có gì không dám làm, không có gì làm rồi mà không chắc chắn nha! Cơ mà.....hai huynh đệ ngươi gây thù kết oán gì với nàng ta vậy? Vị biểu muội này không phải phân cao thấp dung mạo với ngươi thì cũng là kỳ thị Lam Trạm a!".
Lam Hi Thần thở dài một hơi.
Chuyện này nói ra, nguyên nhân chắc là bắt nguồn từ lần đầu Kỷ Phương Hoa theo mẹ về Lam gia dự lễ tế tổ.
Những hậu bối đồng lứa nhau lúc đó ngoại trừ Lam Hi Thần hiền lành không phô trương, Lam Vĩnh Thuận ngày bình thường rất điệu thấp, Lam Nhu Thủy lúc nào cũng thích cầm kiếm giương cung khiến mấy tiểu nữ hài chỉ dám nhìn ở xa chứ không dám tới gần, duy chỉ có Kỷ Phương Hoa nhỏ tuổi nhất lại là một người hoạt bát thích nói.
Điều này cũng không kỳ quái.
Lam Uẩn Thanh tuy là thứ nữ, nhưng gả đi làm chính thê cũng chỉ có một người con duy nhất, Vinh vương nhiều năm không có nạp tiểu thiếp hay thông phòng để sinh thêm con nối dõi, Kỷ Phương Hoa từ nhỏ là lớn lên trong bình mật.
Lớn lên trong bình mật nhưng Kỷ Phương Hoa với Lam Vong Cơ lại luôn không hợp nhau.
Kỷ Phương tính tình luôn có phong thái nũng nịu ẻo lả của một thiếu nữ mới lớn, Lam Vong Cơ lãnh đạm ngược lại chỉ cảm thấy mạnh mẽ đầy khí chất như mẫu thân Thượng Quan thị hay biểu tỷ Lam Nhu Thủy mới khiến hắn vừa mắt.
Trong năm hậu bối trực hệ của Lam gia lúc đó thì hai người chênh tuổi khá gần, Lam Vong Cơ chỉ lớn hơn Kỷ Phương Hoa bảy, tám tuổi.
Nếu nói từ nhỏ bởi vì tuổi tác gần nhau mà ganh đua lẫn nhau thì rất bình thường, nhưng lý do hai người gây căng lại là bởi vì Thanh Đàm hội cách lễ tế tổ kia hai ngày.
Trong Thanh Đàm hội đó, một nhóm thế gia đề nghị mở một cuộc thi nhỏ để các quý tử cùng quý nữ nhà mình có cơ hội ra mặt, mỗi người tham gia sẽ dùng một nhánh hồng mai ném vào trong một chiếc lọ gỗ đặt ở khoảng nhất định, ai có thể ném nhánh mai vào lọ mà không làm đổ cũng như có tư thế ném đẹp nhất chính là người chiến thắng.
Tuy rằng chỉ là một trò tiêu khiển tạo chút không khí, thế nhưng tâm lý của trẻ con đây chính là một cuộc thi đặt ra vinh dự đầu đời, thành ra nhiều tiểu anh nhi đặt rất nặng kết quả thắng thua.
Vòng đầu tiên, mọi người ai cũng ném vào lọ, nhưng để lọ không bị xiêu đổ thì chỉ hơn năm mươi người chỉ đạt được ba mươi lăm người.
Sang đến vòng thứ hai, ném đạt, lọ không xiêu đổ mà yêu cầu tư thế đẹp, lại chỉ có mười hai người.
Ở vòng thứ hai, so giữa tư thế đẹp nhất chỉ còn vỏn vẹn tám người.
Cho đến khi trận ném mai kia đi đến vòng cuối, tham gia chỉ còn hai người Lam Hi Thần và Kỷ Phương Hoa.
Y lúc đó cũng không có xem trọng kết quả này, đối với y, thắng hay thua chung quy trong mắt thế gia chỉ là trò tiêu khiển, ngày sau quản gia tộc có tốt hay không, lập được công trạng gì mới là quan trọng.
Khác với y, Kỷ Phương Hoa đặt rất nhiều tâm tư ở vòng cuối cùng, nàng thậm chí đã tự tin ở mức tuyệt đối.
Ai ngờ, quay đầu kết quả chiến thắng lại rơi vào người Lam Hi Thần.
Kỷ Phương Hoa so với Lam Hi Thần tuy nhỏ hơn mười tuổi, nhưng đánh bại hy vọng nàng tự nhiên không thoải mái, hết lần này tới lần khác khi đó Kỷ Phương Hoa mềm cứng không ăn, ngoài miệng chưa từng tha người.
Lam Vong Cơ đối với việc này cực kỳ khó chịu, mỗi lần gặp Kỷ Phương Hoa khóc lóc lải nhải liền mặt nặng mặt nhẹ xuất ngôn, có một lần tranh cãi liền nói một câu mạnh miệng “Ai bảo ngươi không đẹp bằng huynh trưởng ta!”.
Có lẽ chính là một câu nói ấy khiến cho Kỷ Phương Hoa hoàn toàn trở mặt, về sau gặp Lam Hi Thần đã là cạnh khóe từng li từng tí, nhưng mỗi lần cùng Lam Vong Cơ đụng nhau thì ngay cả mặt ngoài giả vờ hòa thuận đều chẳng muốn duy trì.
Đã trải qua rất nhiều năm, vậy mà xích mích không đáng giữa bọn họ chỉ vì một cái danh hiệu nho nhỏ mà ngày càng sâu đậm, thật khiến người ta thấy đau đầu.
Yến hội thiết đãi ở đại sảnh, phân nam nữ hai bàn.
Toàn bộ trong ngoài đã được trang hoàng lộng lẫy, đèn đuốc sáng rực, khắp nơi đều là tiếng ca hát, tiếng cười nói vui vẻ, thẳng đến đêm khuya, các vương công quý tộc trước nói chuyện trau đổi với Lam Khải Nhân, chủ yếu là khoa trương tiền bạc mở học đường rồi mời lão đến dạy riêng cho con cái nhà mình, sau ở trong tiệc ăn uống linh đình, hơi rượu đương nồng.
Lam Khải Nhân đối với cái đám nhà giàu này thái độ bắt đầu coi thường, không muốn phí sức lại không thể từ chối thẳng mặt, thành ra đột nhiên trở nên bộ dáng kiệm lời.
Lam Hi Thần đi vào đã là lúc người người thấm rượu, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung hết lên trên người y, bọn họ quên cả gảy đàn ca hát, quên cả uống rượu, chỉ khẽ nhếch miệng, mắt nhìn y đến cả chớp cũng không chớp một cái.
Tựa hồ xem Lam Hi Thần giống như là một cái bình hoa, điều này làm y rất mất tự nhiên.
Kỷ Phương Hoa thấy người đã ngồi xuống, nhìn qua mẫu thân chính mình, đỏ mắt nói “Mẫu thân, ngươi xem Hi Thần biểu ca lần đầu tới đây, cư nhiên lại khiến mấy vị quý nhân muốn nhớ mãi không quên”.
Đáy mắt Lam Uẩn Thanh chợt lóe lên không vui rồi biến mất, thản nhiên nói “Biểu ca này của ngươi dung mạo xuất chúng, này thì có tính là gì đâu?”.
Ngụy Vô Tiện uống một ngụm rượu, âm thầm lắc đầu.
Tính tình Kỷ Phương Hoa rốt cuộc vẫn là của cô nương nông cạn, nào hiểu được Lam Uẩn Thanh sắc mặt hoà nhã, bên trong không vui nhưng cũng không muốn nữ nhi nói những lời này.
Kỷ Phương Hoa ăn cái đinh mềm, ngượng ngùng im ngay.
Mặt khác, Lam Hi Thần có chút khẩn trương, lần thứ bị nhiều người nhìn như vậy khen lấy khen để, nịnh nịnh nọt nọt khiến y tột cùng khó chịu.
Lúc trước ở Hội Bàn Đào còn có Nhiếp Minh Quyết khiến y an tâm một chút.
Bây giờ không có hắn, y quả thực là muốn đứng lên đi về ngay.
Lam Uẩn Thanh ý thức được bây giờ không phải là thời điểm giáo huấn nữ nhi, Kỷ Phương Hoa sống chết đang muốn khuấy động bầu không khí, Ngụy Vô Tiện liền thản nhiên nói “Biểu cô, ta có mấy lời muốn nói”.
Lam Uẩn Thanh có chút ngoài ý muốn, cười, nói “Nhị chất tức muốn nói gì?”.
Ngụy Vô Tiện quét Kỷ Phương Hoa một chút, gọn gàng dứt khoát nói “Đến Vương phủ dự tiệc, ta không muốn ở chung một chỗ với biểu muội, biểu cô bảo nàng ấy trở về khuê phòng đi”.
Lần này Lam Uẩn Thanh kinh ngạc không còn che giấu, rất nhanh nhìn hướng Ngụy Vô Tiện “Nhị chất tức với Phương Hoa vừa gặp đã giận dỗi nhau?”.
Người của đích phòng thật đúng là có khả năng, trước không hiểu ra sao chèn ép nàng, hiện tại lại ầm ỹ với nhi nữ của nàng giữa đám đông, hẳn là muốn đắc tội hết người của thứ phòng mới hài lòng?
Lam Khải Nhân không hiểu đầu đuôi, hơi nghiêm giọng nhắc "Ngụy Vô Tiện, không được nói năng không biết điều".
Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu biện minh "Thúc phụ, người không biết điều không phải là ta đâu!".
Kỷ Phương Hoa che quạt cười khúc khích.
Nàng còn tưởng rằng Ngụy Vô Tiện sẽ miệng lưỡi dẻo quẹo thế nào để mẫu thân đuổi nàng đi cơ, ầm ỹ nửa ngày hóa ra chỉ đơn giản thô bạo thế thôi sao!
Trời ạ, Ngụy Vô Tiện điên rồi à, hay là nói nàng ta cho rằng mẫu thân cũng ngốc?
Lam Hi Thần lặng lẽ thở dài.
Trước kia chỉ cảm thấy đệ tức tâm cao khí ngạo, cũng không cảm thấy hắn ta ngốc mà.
Lam Uẩn Thanh trước mặt bao nhiêu người đành phải hòa giải thay nhi nữ “Nhị chất tức, nếu như cãi nhau không thoải mái thì âm thầm nói với biểu cô, đều là biểu huynh muội một nhà cả.......”.
Ngụy Vô Tiện đặt chén trà lên trên bàn, kéo Lam Hi Thần đứng lên “Biểu muội không đi, vậy thì ta đưa huynh trưởng đi.
Ai bảo vừa rồi nàng làm khó hai người bọn ta.
Thúc phụ, chúng ta xin phép về trước.
Các vị, cáo từ nha!”.
Thấy hắn không chút do dự kéo người đi ra ngoài, Lam Uẩn Thanh trong lòng hoảng hốt, vội nói “Nhị chất tức dừng bước, ta đây sẽ sai người đưa Phương Hoa trở về ngay”.