“Đón dâu?”.
Ngụy Vô Tiện là một người thích náo nhiệt, nghe vậy lập tức nhấc cửa màn xe lên.
Một cơn gió từ cửa sổ thổi tới, trong nháy mắt mang đi một tia phiền muộn bên trong toa xe.
Ngoài xe người người nhốn nháo, phi thường náo nhiệt.
Rất nhanh tiếng pháo nổ từ đằng xa truyền đến, trong đám người vang lên tiếng la hết vui vẻ của hài đồng.
Nhìn điệu bộ này, hẳn là công tử nhà giàu phú quý nào đó thành thân.
Thấy phía trước đi không thông, xe ngựa nhất thời lại không tiện quay đầu, xa phu dứt khoát kéo xe ngựa chạy tới ven đường chờ đội ngũ cùng đám người xem náo nhiệt đi qua.
Ngụy Vô Tiện chống cằm ghé vào bên cửa sổ xe, hiếu kỳ nói “Không biết là nhà ai đang làm hỉ sự nhỉ?”.
Lam Hi Thần hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ hai lần, cười nhạt, bất đắc dĩ nói "Ngươi cũng là người từng trải, có gì đâu mà phải tò mò?".
Ngụy Vô Tiện lắc đầu "Nhìn người khác thành thân, so với khi chính mình thành thân, mắt nhìn rất là khác nhau".
Đội ngũ đón dâu từ xa mà đến chậm rãi đi tới, tiếng kèn trống vui mừng vang đến không khí càng thêm nhiệt liệt.
Trên tuấn mã đầu buộc lụa đỏ phía trước đội ngũ ngồi tân lang quan, theo đội ngũ càng ngày càng gần, trong xe huynh đệ hai người đều nghe được bốn phía vang lên tiếng thán phục.
Nhưng khi bóng dáng tân lang quan ngày càng rõ, người ta không thể không chú ý nhất chính là nét mặt của hắn đang cực kỳ u ám, khác với lẽ thường đáng ra phải cười đến híp cả mắt mới phải!
Giữa lúc mọi người đang sinh nghi, thì lẫn từ trong đám đông xem đoàn rước dâu một thiếu niên chen chúc chạy ra, áng trước con ngựa của tân lang quan, luôn miệng kêu gào "An công tử, tỷ tỷ của ta sắp không xong rồi! Ngươi hãy tới nhìn nàng ấy lần cuối! Hãy tới nhìn nàng ấy lần cuối!.....".
Nhóm đưa dâu rất nhanh có người kéo thiếu niên kia lui xa, mặc cho thiếu niên ra sức kêu gào, sắc mặt của tân lang quan mỗi lúc một đen, cho đến khi hắn quay lưng nhìn chiếc kiệu hoa một cái rồi thúc ngựa chạy khỏi hàng ngũ rước dâu, mọi người mới lấy lại phản ứng tá hỏa một phen.
"Chuyện gì? Chuyện gì? Sao tân lang lại bỏ kiệu cưới chạy đi mất?".
"Ngươi không biết à? Vị tân lang đó là công tử của An Quốc công phủ, còn tân nương trong kiệu là thiên kim tiểu thư của phủ Đại tướng quân, hai người này là thanh mai trúc mã cũng sớm có hôn ước.
Nhưng dạo trước công tử An Quốc công phủ té sông, tình cờ được một thôn nữ cứu, vậy là không biết như thế nào hai người sinh tình muốn cưới nàng ta làm thê.
An Quốc công kịch liệt phản đối vì hôn ước với phủ Đại tướng quân, công tử nhà bọn họ vì quá yêu thôn nữ kia, cũng không chịu để nàng ta làm thiếp mà đêm hôm dẫn nhau đi nhảy sông.
Có điều bọn họ mạng lớn nên không chết, ngược lại hôm nay đại hỷ mà lại thành ra thế kia".
“Chậc chậc, nói vậy thì công tử An Quốc Công phủ thật đa tình!”.
“Cái này có gì kỳ quái? Nếu không đa tình sao có thể khiến một tiểu nương tử chưa gả tự tử theo đâu”.
“Lời này của ngươi sai rồi, một tiểu nương tử nhà bình thường có thể cùng công tử Quốc Công phủ tư định chung thân, dù là công tử này sinh một mặt sẹo mụn, cũng có khả năng cùng nhau tuẫn tình đó.
Chỉ tội cho tân nương còn ngồi trong kiệu thôi.
Rõ là thanh mai trúc mã lại còn định sẵn hôn ước, như thế nào đùng một cái lại bị một nữ nhân khác chen vào phá hỏng đại sự một đời?”.
"Đây gọi là người ở lâu không bằng người tới đúng lúc a! Thanh mai trúc mã thì đã sao? Ở cùng nhau quá lâu, cái gì cũng hiểu biết hết rồi thì làm sao thú vị bằng người mới?".
Ngữ khí của mọi người có hưng phấn có chế nhạo, nghị luận chính là chuyện đoạn thời gian trước vị công tử An Quốc Công phủ kia huyên náo xôn xao cùng dân nữ tự tử gì đó.
Xem ra đây chính là bát quái lớn, nghe nói còn kinh động đến Hoàng đế nữa cơ.
Lam Hi Thần cùng Ngụy Vô Tiện hai người ngồi trong xe ngựa, thoáng chốc đã có thể cảm thấy ngọn lửa bát quái hừng hực thiêu đốt của kinh thành trăm họ sắp đốt tới trong xe rồi.
Nhưng mà.....!
Trong đầu Lam Hi Thần có chút để tâm một trong số những lời đám người bên ngoài bàn tán, đột nhien nảy sinh tâm tư bất an.
Người ở lâu thật sự sẽ không bằng người tới đúng lúc.
Tân lang quan kia ngay trong đại hôn với thanh mai trúc mã tân nương tử của mình, có thể không chút lưu tình vì nữ nhân khác mà rời đi, ngay cả bái đường còn không thèm quan tâm đã thực hiện hay chưa.
Y và Nhiếp Minh Quyết cũng là thanh mai trúc mã, bọn y hai người sắp thành thân, còn có việc hắn đêm hôm trước rất tự nhiên rời khỏi phòng mình mà xem như không có gì.
Liệu có khi.....!
Vừa nghĩ đến chuyện phía sau, Lam Hi Thần lập tức phủ nhận.
Không! Nhất định là không! Tuyệt đối chính là không!
Hai người đang tình cảm rất tốt, chỉ còn hai ngày nữa là đại hôn, hắn đêm hôm trước rời đi nhất định là đại sự.
Mỗi cây mỗi lá, mỗi người một hoàn cảnh, mà hoàn cảnh của y nhất định sẽ không giống tân nương tử đáng thương kia đâu!
Thấy thần sắc Lam Hi Thần khác thường, Ngụy Vô Tiện một cái tay chạm vào đầu vai đối phương, vội hỏi “Huynh trưởng sao vậy?”.
Hắn không biết tâm tư y đang chìm vào bất an khác mà cho rằng cũng chỉ là một chuyến đến Vinh vương phủ, ngay cả khi có trường hợp xấu xảy ra đều đã do hắn giải quyết hết rồi, y có cần phải ám ảnh tới mức đó không?
Lam Hi Thần bị hắn làm giật mình, nháy mắt liền khôi phục bình tĩnh, lắc đầu trấn an hắn mà cũng như trấn an chính mình “Không có việc gì”.
Ngụy Vô Tiện sắc mặt biến đổi, không khỏi nhìn về phía Lam Hi Thần, thấy mặt y biểu tình phức tạp thậm chí ngay cả ánh mắt đều thu về, lúc này không yên lòng liền bảo xa phu nhân lúc đám đông tản ra mau đánh xe.
Hai người qua đám đông thật vất vả trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, tất nhiên là phải đến Tây viện của Lam Diệp giải thích lý do trở về nhanh như vậy một phen, đương nhiên, bọn họ không vội khai ra bí mật của vương phủ cũng như hành vi đồi bại của lão Vinh vương kia trước mặt Lam Diệp, dù gì lão nhân gia ngài đã lớn tuổi, thêm chuyện sẽ thêm lo.
Lam Vong Cơ giống như trải qua một đêm trằn trọc, không chú tâm liền nghe nhầm từ Lam Hi Thần thành Ngụy Vô Tiện nổi bệnh sởi, đau lòng không thôi, rất nhanh lôi kéo hắn vừa đi vừa mềm giọng quở trách.
Lam Hi Thần đứng ở trên đường mòn đá xanh, nhìn đôi nam tử dần dần đi xa, trong lòng dâng lên nhè nhẹ hâm mộ.
Tuy nói Nhiếp Minh Quyết đối với y vô cùng thâm tình, nhưng khác với kiếp trước của hắn dù là bằng hữu hay nghĩa huynh, hiện tại hắn đều vì ra lệnh hoặc đã tính toán không để y xảy ra chuyện mà hiếm khi nào nói lời quan tâm, ngay cả hành động cũng không có trực tiếp tỉ mỉ.
Đúng lúc này, đệ đệ cùng đệ tức bỗng nhiên quay đầu, vẫy vẫy tay với Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần sững sờ, mím môi nở nụ cười.
Hâm mộ thì hâm mộ, y lại không có thời gian đa sầu đa cảm.
Lam Hi Thần ngay cả theo hai đệ đệ đi thảo luận cũng không, trực tiếp đi Hàn thất tìm Nhiếp Minh Quyết.
Trong đầu tính toán một trăm lời biện giải kèm theo một trăm câu chất vấn đối mặt với hắn.
Ngoài sở liệu, trong Hàn thất không có bóng người, chăn đệm không có hơi ấm lại không lộn xộn, ngay cả con hạc giấy ngày hôm qua Lam Hi Thần gửi về cũng do không có người đọc nên không tan biến.
Đây chính là nói Nhiếp Minh Quyết cả ngày hôm qua đều không về?
Lam Hi Thần lảo đảo ghé người vào kệ tủ gần đó, một tay chống hông một tay bóp nát con hạc giấy, gian nan hít từng ngụm khí lạnh để làm dịu lửa giận, cơ hồ cảm giác cả người thoáng chốc nữa thôi sẽ núi lửa phun trào.
Y rõ ràng cái gì cũng chưa làm phật lòng hắn, hắn cư nhiên chọc y muốn phát điên?
Được rồi, chuyện này thế nào cũng phải làm cho ra nhẽ, bằng không cục tức này y không có cách nào nuốt xuống, thậm chí tình nguyện ăn nó thay cơm.
Mang theo hỏa khí hừng hực, Lam Hi Thần quyết tâm một đường tới thẳng đảo Bồng Lai.
Tuy nói hằng ngày Nhiếp Minh Quyết đều đi giúp đỡ Tống Lam, mà từ đêm hôm trước cho đến hết ngày hôm quá có lẽ hắn một là vẫn còn ở ở Thiên Đình còn hai là ở Linh Chiếu cung giải quyết một chuyện vớ vẩn nào đó.
Nếu như ở Linh Chiếu cung không có người, vậy thì rõ ràng nhất chính là ở Thiên Đình.
Mặt khác, Lam Hi Thần chọn đi Linh Chiếu cung trước một phần là vì y muốn nhân cơ hội đến Tuân Vi động của Dương Mi lão tổ thăm nha đầu nghịch ngợm kia một chút.
Ít nhất trước đó Dương Mi lão tổ nói Hãn Lương Ngọc chỉ cần giao cho ông nuôi một thời gian, còn y thì vẫn có thể đến thăm nàng tùy lúc.
Cũng phải xem tình hình của sói con bé nhỏ trước rồi mới xét tới lỗi của tên vô sỉ nào đó.
Nhưng đáp lại niềm mong chờ cũng là niềm an ủi duy nhất của Lam Hi Thần lúc này chính là một câu lạnh lùng của Dương Mi lão tổ "Đứa nhỏ cứng đầu này cần thời gian để được thuần dưỡng tốt nhất, ngươi trở về đi trước, đừng làm phiền bản tổ giáo huấn nó".
Lam Hi Thần ngây người, không hiểu được đứa nhỏ như thế nào mà bị gọi là cứng đầu.
Y nuôi dạy Hãn Lương Ngọc dù trong khoảng thời gian ngắn, nhưng chưa từng thấy nàng có hành động bất kính không nghe lời, nào có cần gì phải giáo huấn thêm nữa? Quan trọng nhất, ngay cả nhìn mặt nàng một cái cũng không được?
Sau đó nhân cơ hội túm được một con hạc đã thành tiểu tiên, Lam Hi Thần từ trong miệng nó hằng ngày bay vòng vòng trên đỉnh tuế sơn mới biết được, sau khi Hãn Lương Ngọc bị bắt đến Tuân Vi động thì không chịu nghe lời Dương Mi lão tổ tu luyện, nói cách của ông dạy không giống Nhiếp Minh Quyết cho nên nhất định không học theo, đúng là muốn chống đối.
Mới đầu Dương Mi lão tổ cũng không sốt ruột, dù sao đã sống tới bây giờ nên bản tính con người ra sao ông nắm rất rõ, phàm là tiểu hài tử thích ăn cái gì thích chơi cái gì thì đều sai tâm phúc dâng lên trước mắt Hãn Lương Ngọc, tin rằng sẽ dụ hoặc được nàng.
Nhưng mà thật kỳ quái, Hãn Lương Ngọc là đứa nhỏ tính tình vừa nóng nảy vừa quật cường, giống như một miếng sắt đao thương bất nhập, dù đến chết cũng không mở miệng hay nhúc nhích một ngón tay.
Chỉ là uống nước suối chứ không ăn, ngày ngày ôm tiểu bạch vật mà trước kia Lam Hi Thần cứu được chứ không động tới một món đồ chơi đáng giá hàng trăm năm tu luyện, quyết tâm phải về Linh Chiếu cung.
Dương Mi lão tổ không muốn Nhiếp Minh Quyết tới làm ồn ào nên liền thừa cơ khoe ra uy nghi của chính mình, muốn răn dạy dưỡng nữ của hắn một phen, chèn ép khí thế.
Nhưng Nhiếp Minh Quyết lại không đến, ông ta đang ngập tràn uy thế nhưng lại không có chỗ thể diễn, nghĩ Nhiếp Minh Quyết e ngại mình cho nên liền chuyển giận thành vui.
Nhưng ai biết được đứa nhỏ kia lại ầm ĩ làm cho ông đau đầu không chịu nổi, cho dù ông cố gắng nhẫn nại cũng không được.
Chỉ vì Hãn Lương Ngọc nói đúng một câu "Ta muốn quay về Linh Chiếu cung, ta muốn quay về với dưỡng phụ và dưỡng mẫu của ta".
Dương Mi lão tổ chán nản nói "Ở đâu cũng như nhau.
Hai người đó bận rộn, cũng không đủ năng lực để dạy ngươi".
Hãn Lương Ngọc ấm ức nói "Không phải.
Linh Chiếu cung khác nơi này, dưỡng phụ dưỡng mẫu không có nghiêm khắc với ta.
Nếu không trở về với họ, ta sẽ thà rằng hóa đá cũng không làm theo lời ông".
Dương Mi lão tổ tức giận nói "Tốt lắm, cho dù ngươi hóa đá, bản tổ một câu không cho phép, dưỡng phụ ngươi cũng không dám bất kính đem ngươi trở về".
Hãn Lương Ngọc thôi không khóc lóc cũng thôi nhốn nháo, nhưng lại tự biến mình giống như tượng đá, không thèm để Dương Mi lão tổ vào mắt, bởi vì nàng từng nhớ Nhiếp Minh Quyết dạy rằng: thế gian ấy à, không êm đềm như ngươi nghĩ.
Ngươi muốn không bị bắt nạt thì phải khiến người đó tức đến không còn máu để hộc.
Đợi đến khi Dương Mi lão tổ biết được suy nghĩ này liền khiến ông triệt để phẫn nộ.
Quả nhiên cái mầm non đáng giá này đã bị dạy thành một bộ ngang ngược, giống hệt như dưỡng phụ của nó.
Lam Hi Thần sau khi biết chân tướng, trong lòng vốn đã tức giận Nhiếp Minh Quyết mà nay lửa giận càng thêm tăng.
Giờ thì y đã biết tại sao Dương Mi lão tổ cho rằng sói con bé nhỏ là cứng đầu cần phải giáo huấn.
Rõ ràng bình thường y dạy nàng rất tốt, không để mắt giao cho hắn liền sinh chuyện.
Nhiếp Minh Quyết thì hay rồi, sau khi để lại hậu quả liền bỏ mặc không lo, chỉ lo đi ưu tiên đám người ở Thiên Đình.
Thiên Đình.
Thiên Đình thật sự có ảnh hưởng lớn đến như vậy sao? Hay là nên nói, bởi vì người nào đó ở Thiên Đình cực kỳ có ảnh hưởng?
Y trải qua một đêm kinh hoàng ở Vinh vương phủ, còn chưa có đợi được hắn dang tay ra cho một cái ôm an ủi, vậy mà sớm bị hắn chọc tức?
Tâm tình càng lúc càng biến xấu, xấu đến mức y chưa từng trải qua lần nào như thế, đầu óc vì một mớ suy nghĩ hỗn loạn mà trở nên đau, tim cũng vì bất an lẫn kích động mà đau không kém, cảm giác đau từ tiềm thức tới thân xác quả thực bức y muốn nổi điên, có cảm giác cứ như y không còn là y nữa.
Nhiếp Minh Quyết tối mịt mới thấy xuất hiện ở Hàn thất.
Lam Hi Thần đang yên lặng ngồi ở trên giường rơi lệ, thấy Nhiếp Minh Quyết tiến vào, mím môi chờ hắn tới dỗ, lại chậm chạp không chờ được động tĩnh, ngược lại đón được một câu lạnh nhạt "Làm sao lại khóc nữa?".
Y vừa buồn bực vừa ấm ức, không khách khí nói cứng ngắc "Chẳng hay Chính Chương Thánh đế có biết, Thụy Mẫn công chúa dưỡng nữ của ngươi quật cường, bị đưa đến Tuân Vi động bị hóa đá, làm sao có thể sống tốt đây?".
Nhiếp Minh Quyết tuy là chấn chỉnh, khẩu khí lại có phần nhu hoãn "Vớ vẩn! Dương Mi lão tổ giữ nó bên người là để thị uy với ta, sao lại khó dễ để nàng bị hóa đá được chứ?".
Lam Hi Thần tính tình mềm như đậu hũ, rơi lệ gần như thường xuyên.
Nhiếp Minh Quyết thấy y như vậy, một chút cũng không kinh ngạc, y không nghe hắn khuyên bảo, một mực phủ nhận "Từ khi Lương Ngọc lớn lên bên cạnh ta, nàng còn không thích người lạ, cho nên với Dương Mi lão tổ nhất thời chưa ngoan ngoãn được.
Lương Ngọc mệt mỏi lắm nhưng lại quật cường không chịu thuận theo ông ấy.
Doãn lang, thỉnh ngươi cho ta đưa Lương Ngọc quay về nuôi đi".
Nhiếp Minh Quyết ngẩn người ra "Ai gia.
Tính tình quật cường như vậy không giống ngươi, lại càng không giống cha mẹ ruột của mình.
Quỷ quân và Quỷ hậu bất quá cũng chỉ là có tham vọng lớn.....".
Lam Hi Thần cắn môi nói "Do ngươi dạy nàng, đến cả đạo lý không biết trời cao đất dày cũng học theo, còn không phải là giống ngươi?".
Nói vừa xong, Nhiếp Minh Quyết thoáng trầm ngâm, không biết nên tiếp lời thế nào.
Qua rất lâu mới ôn hòa nói "Thôi được rồi, ngày mai ta liền tới gặp Dương Mi một chuyến.........Ngươi đó, đừng có hở một chút là khóc, làm người bên ngoài nhìn vào sẽ chê cười".
Lam Hi Thần nghe đến ba chữ "người bên ngoài" thì giống như mèo giẫm phải đuôi, mạnh miệng nói kháy “Người bên ngoài tốt như vậy, liền khiến cho ngươi để tâm?”.
Bất chấp hắn nhìn y với con mắt kỳ quái, ủy khuất nói tiếp “Ngươi về trễ!”.
Nhiếp Minh Quyết nhăn mày “Ta bận nhiều việc, ngươi thế nhưng từ lúc nào muốn lải nhải?”.
Lam Hi Thần hơi sững người trước thái độ của hắn, thấp giọng “Ta là suy nghĩ cho ngươi......”.
Có lẽ là do mệt mỏi, lại nhìn khuôn mặt tràn ngập ủy khuất kia, Nhiếp Minh Quyết buột miệng thốt ra “Lúc trước đám người kia đều ngăn cản ta không được lập ngươi làm Thánh hậu, cũng là nói vì tốt cho ta……”.
Hắn trước giờ phiền nhất ghét nhất chính là cứ luôn nói vì tốt cho hắn! Vì tốt cho hắn!
Lời này như một lưỡi dao sắc bén, đột nhiên cắm vào ngực Lam Hi Thần.
Y không biết lúc này sắc mặt mình có bao nhiêu trắng bệch, chỉ biết run giọng hỏi “Cho nên, ngươi hối hận phải không?”.
Mông lung trong mắt Nhiếp Minh Quyết rút đi, khôi phục vài phần rõ ràng.
Hắn vừa mới hình như nói sai rồi.
Lam Hi Thần kiên định lặp lại “Doãn lang, ngươi nói chuyện đi, có phải ngươi hối hận rồi phải không?”.
Nhiếp Minh Quyết tâm cao khí ngạo không muốn xin lỗi, mặt lạnh nói “Cái gì hối hận với không hối hận, ngươi nói gì ta không hiểu”.
Hắn đi tới bên giường, vươn tay ra sờ mặt y "Hôm nay ngươi thật kỳ lạ, có phải trong người không khỏe?".
Lam Hi Thần không kiêng nể tát tay hắn ra, đứng bật dậy lặp lại “Doãn lang, ngươi chính là hối hận!”.
Nhiếp Minh Quyết đương nhiên không ngấm được thái độ đó, lập tức cả giận “Hoán nhi, đừng có vô cớ gây rối! Có chuyện gì thì nói thẳng ra, ngươi biết trước giờ ta rất ghét cái kiểu úp mở nói kháy mà”.
Lam Hi Thần lui người cách xa hắn, hậm hực "Có cần ta phải nói thẳng ra không? Ngươi vờ vịt cũng giỏi quá còn gì! So với Hoài Tang hay Mạnh Dao lúc trước gạt ta thì có thua kém bao nhiêu....".
Nhiếp Minh Quyết đùng đùng nổi giận, đôi huỳnh kim dị nhãn lóe sáng lên những tia lửa chết chóc, hắn bắt lấy một tay y, nghiến răng "Ngươi nói cái gì?".
Lam Hi Thần vừa sợ vừa tức, nhưng tức lại chiếm phần nhièu hơn khiến y đột nhiên có dũng khí, rốt cuộc giậm chân khóc nấc lên oán trách "Còn cái gì nữa? Chỉ sợ trong nay mai khắp Lục giới sẽ đồn ầm lên chuyện ngươi với Diên Ân Thiên Nữ kia.
Đêm hôm trước ngươi bỏ ta một mình trong phòng để đi Thiên Đình, có phải là đi gặp nàng ta không? Im lặng? Phải chứ gì? Ta định không thèm chất vấn, một phần vì tôn trọng quan hệ giữa ngươi với Thiên Đình, nhưng đến bây giờ mà ngươi còn vờ vịt thì ta không nhịn nữa! Ngươi là đồ vô tâm! Ngươi một ngày một đêm đi gặp nữ nhân khác không thèm ngó ngàng tới ta, kể cả khi ta trong một đêm qua trải qua chuyện kinh khủng gì ngươi cũng chẳng buồn để ý.
Ta....ta....ta không thể nhịn được nữa......".
Dừng một chút để lấy hơi, y dùng tay còn lại gạt nước mắt, sau đó túm cổ áo hắn, vừa nấc vừa nhấn mạnh từng chữ "Nhiếp Minh Quyết! Ngôn Huyền! Chính Chương Thánh đế, ngươi đừng tưởng ta là con nít không biết gì.
Nếu bây giờ ngươi cò không cho ta một lời giải thích rõ ràng, ta.......ta liền đi đốt Linh Chiếu Cung lẫn Thiên Đình! Cho các ngươi không có nhà để ở!".