Edit+beta: Cá Cơm.
Sáng sớm, một tia nắng mặt trời chiếu vào trong nhà, Ngụy Vô Tiện mở mắt, nhìn không gian quen thuộc mà xa lạ có chút ngây ngốc, nhất thời không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ.
Hắn nằm mơ, một giấc mơ rất dài, trong mơ có cái gì? Hắn nghĩ không ra, chỉ nhớ rõ có một người mặc áo trắng kêu hắn "Ngụy Anh...." "Ngụy Anh...".
Khiến trong lòng hắn từng đợt quặn đau.
Ngụy Anh là ai? Hắn cảm thấy trong lòng rất khó chịu, người mặc áo trắng kia là ai? Vì cái gì nghĩ đến hắn liền đau lòng.
Hắn chớp chớp có chút mê man rốt cuộc đâu mới là mộng? Là hiện tai bây giờ hay là thứ hắn không nhớ rõ kia?
Hắn thở dài xoay người, bước xuống giường, quyết định không so đo với sự tình trong mộng, rửa mặt, liền ra cửa, bên ngoài ánh mặt trời xán lạn.
Hắn là học sinh năm hai Trường đại học Vân Mộng, sải bước lên xe đạp hai chân dùng sức, rất nhanh liền xông ra ngoài.
Người trẻ tuổi luôn là vậy, luôn thích tốc độ và tình cảm mãnh liệt.
Trong cái tiểu khu cũ, có rất nhiều người giống hắn, trẻ tuổi, không có tiền mỗi ngày lại phải bận rộn, trong tay cầm bữa sáng đơn giản, sải bước chân vội vàng, người già nhàn nhã cũng rất nhiều.
Họ đều là những người già đã về hưu, con cái đều đã lớn rồi rời đi, họ ở nơi này nửa đời người đối với nơi này cảm tình rất lớn, có chút lưu luyến không muốn rời đi.
Ngụy Vô Tiện cũng xem như người trẻ tuổi bận rộn nhất ở đây nhưng lại rất nhàn nhã, không phải hắn không vội, mà là hắn không muốn mình trở thành người máy không có cảm tình, mỗi ngày đều phải dựa theo trình tự tuần hoàn lặp đi, lặp lại.
Hắn tích có náo nhiệt, thích cuộc sống sinh hoạt có tình người, thích nhìn bốn mùa luân phiên, nhân gian ấm lạnh, chỉ cần không có khóa học cũng không phải đi làm công hắn liền chạy đến tiểu khu, đi theo các bác trai, bác gái luyện Thái Cực, hoặc là vây lại xem các bác trong tiểu khu đánh cờ tướng, xem bọn họ chỉ vì một nước cờ mà tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng nhưng chốc lát lại vui tươi hớn hở hẹn nhau buổi tối đi uống rượu.
Hắn cảm thấy đây mới là sinh hoạt.
Hắn thích có pháo hoa hơi thở có nhân tình vị sinh hoạt, thích nhìn bốn mùa luân phiên, nhân gian ấm lạnh, không có khóa cũng không cần đi làm công thời điểm hắn liền thích chạy đến trong tiểu khu đi theo bác trai bác gái nhóm luyện luyện Thái Cực, hoặc là vây xem đại gia nhóm hạ cờ tướng, xem bọn họ bởi vì một nước cờ tranh mặt đỏ tai hồng, trong chốc lát lại vui tươi hớn hở ước hẹn buổi tối uống rượu, hắn cảm thấy đây mới là sinh hoạt.
Cùng chào hỏi mấy nhóm bác trai, bác gái đi tập thể dục buổi sáng về, hắn quải xe một cái liền hòa vào dòng xe cộ như nước chảy buổi sáng sớm.
Hôm nay, trên đường vẫn như cũ, kẹt xe, hắn lách qua những kẽ hở trong dòng xe cộ tựa như con cá tự do tự tại.
Phía trước là đèn đỏ, hắn ngừng bên cạnh một chiếc xe sáng bóng, thân xe đen nhánh, đường cong mượt mà, tuy là hắn không hiểu về xe nhưng cũng đủ biết xe này giá trị xa xỉ, theo bản năng hắn nhích sang bên cạnh cách một khoảng không, vẫn là nên an toàn tránh xa một chút, nhỡ đâu bị va chạm, hắn bồi thường không nổi.
Hắn không có tiền, cha mẹ đều qua đời từ khi còn nhỏ, được chú Giang người không có quan hệ huyết thống nhận nuôi, sau khi trưởng thành liền dọn ra ngoài tự lực cánh sinh, cố gắng hết sức nuôi sống bản thân.
"Này, tiểu tử, dựa vào xe ta gần như vậy làm gì? Cọ xước, ngươi đủ tiền đền sao?" Phụ xe bên cạnh tay lái chính ló đầu ra kiêu căng, ngạo mạn mà kêu lớn.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta lập tức đi ngay." Ngụy Vô Tiện cười hì hì xin lỗi
Vừa đúng lúc đèn xanh, hắn đã lên xe đi rồi.
Phía sau, cửa sổ của một siêu xe chậm rãi hạ xuống, một đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt, có chút đờ đần nhìn ra bên ngoài, nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn, nhìn rất lâu, cuối cùng đóng cửa sổ lại, tựa như có chút đau đầu nhắm mắt tựa lưng vào ghế, nói với tài xế phía trước "đi thôi".
Vừa rồi là cảm giác gì? Trong lòng có chút cuộn đau, người vừa mới phát ra âm thanh kia là ai? Vì cái gì khi vừa nghe thấy âm thanh kia sẽ kích động như vậy.
Lam Vong Cơ hôm trước vừa mới về nước, hôm nay buổi sáng y tỉnh dậy có điểm mê man, y đêm qua y nằm mơ một giấc mơ, giấc mơ rất dài, rất dài, trong mơ có ai y đều không nhớ rõ, y chỉ nhớ có người mặc một bộ hắc y dùng âm thanh vui sướng, nghịch ngợm kêu "Lam Trạm, Lam nhị ca ca....." Một lần lại một lần, gọi y đến nỗi trái tim đều đau đớn.
Lam Trạm là ai? Lam nhị ca ca là ai? Tuy rằng y ở nhà đứng thứ hai nhưng không có ai dám kêu y là Nhị ca ca, là ai xuất hiện trong mộng của y, một lần lại một lần? Y vì sao lại cảm thấy đau lòng? Đó là mộng sao? hay hiện tại này mới là mộng"
Y cảm thấy bản thân có thể là ảnh hưởng của lệch múi giờ.
Trên đường đi tới công ty đường tắc rất nghiêm trọng, y cũng khong nhàn rỗi, vẫn luôn ở trong xe xử lý những văn kiện quan trọng, bỗng nhiên y nghe được âm thanh vui sướng trong mộng kia đối với ai đó nói "Thực xin lỗi" tuy rừng đối phương nói truyện không dễ nghe nhưng người nọ vẫn như cũ dùng thanh âm trong trẻo nói truyện, hắn bỗng cảm thấy tim đập liên hồi, vô cùng muốn cùng người trong mộng của y nói truyện, vì thế y hạ cửa sổ xe, lại không nhìn thấy người mình muốn gặp, y xuất thần nhìn chằm chằm bóng dáng cưỡi xe đạp kia.
Người nọ bóng dáng rất quen thuộc, chính là hắn sao? Y xác định chắc chắn y cùng hắn không quen biết, bởi vì y mười mấy tuổi đã đi nước ngoài, ở trong nước cũng không có bạn bè.
Suy nghĩ trong chốc lát không có kết quả, cũng đành phải từ bỏ, đóng lại của sổ xe, y có chút đau đầu, đằng sau xe y bởi vì không có cách nào chen lên phía trước nên họ ấn loa ầm ĩ làm người khác bực bội, nhắm mắt lại bảo tài xế lái xe, y còn phải đến công ty dự cuộc họp, y mới tiếm nhận công ty trong nước, có rất nhiều yêu cầu cần y xử lý.
Ngụy Vô Tiện chạy tới phòng học, thấy Ôn Ninh vẫy tay với hắn, hắn đi tới đem cặp sách đặt ở trên bàn ngồi xuống vị trí bên cạnh, nhìn vị trí người ngồi trên nâng cằm ý hỏi: "Hắn lại tìm ngươi gây phiền toái?"
Ôn Ninh thẹn thùng lắc đầu: "Không có, từ lần trước ngươi thay ta ra mặt, bọn họ liền không đến tìm ta nữa."
Ngụy Vô Tiện trầm mặc một hồi, vẫn là dặn dò nói: " Đừng đắc ý, Ôn Triều kia, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu"
Ôn Ninh gật đầu, nhìn phía Ôn Triều phía trước dường như rất là chán ghét.
Ôn Ninh cùng Ôn Triều không phải là người một nhà mà chỉ là cùng họ, Ôn Triều từ nhỏ đã bị sủng thành tiểu bá vương, Ôn Ninh từ nhỏ bệnh tật ốm yếu lại không có cha mẹ, cùng chị gái là Ôn Tình sống nương tựa lẫn nhau, sau khi Ôn Tình đi nước ngoài du học, Ôn Ninh càng bơ vơ không nơi nương tựa, Ôn Triều là tên chuyên chọn quả hồng mềm bắt nạt, luôn khi dễ cậu, sai sử cậu bắt làm giúp bài tập, muốn Ôn Ninh giúp hắn đi mua đồ, còn luôn đòi tiền, tiền tiêu vặt của cậu sơm đã bị Ôn Triều lấy đi hết rồi, Ôn Triều thường xuyên uy hiếp cậu, không được nói với người nhà, nếu cậu nói với người nhà, liền đánh cậu.
Ôn Ninh nhát gan, sợ phiền phức không dám nói, cho nên vẫn luôn nén giận.
Thời điểm cha mẹ qua đời cậu 8 tuổi, chị gái Ôn Tình 18 tuổi, cha mẹ để lại cho bọn họ cũng đủ di sản, chị gái Ôn Tình vỗn dĩ không muốn xuất ngoại, nhưng cậu đủ hiểu chuyện cậu biết muốn đến nước ngoài đào tạo chuyên sâu vẫn luôn là ước mơ của chị.
Ôn Ninh 15 tuổi đảm bảo với chị rằng sẽ có thể chiếu cố tốt cho chính mình, Ôn Tình mới chịu đi du học.
Tuy rằng, hiện tại Ôn Tình đã trở lại, nhưng Ôn Ninh cũng không nói với chị, cậu không muốn chị gái thêm phiền não, cậu nghĩ, nhịn một chút thì tốt rồi, chờ đến khi tốt nghiệp đại học, Ôn Triều sẽ không còn lí do để bắt nạn cậu.
Ôn Ninh cùng Ngụy Vô Tiện học cùng chuyện ngành nhưng không thân, có một lần Ôn Triều lại đem Ôn Ninh tới một cái hẻm nhỏ đòi tiền cậu, nhưng Ôn Ninh thật sự không có tiền, Ôn Triều liền mang theo một đám côn đồ tới đánh cậu, là Ngụy Vô Tiện đi ngang qua giúp cậu giải vây nhưng hai người bọn họ chung quy vẫn không thắng được nhiều người, thời điểm hai người đang bị vây đánh, cảnh sát tới, đem bọn họ về cục, hỏi rõ tình huống, đem Ôn Triều ra giáo huấn một trận, thả hai bộn họ đi, mà Ôn Triều vẫn phải lưu lại tiếp thu giáo huấn, kì thật mọi người đều biết Ôn Triều sẽ không bị giữ lại lâu bởi vì cha mẹ hắn sẽ tới bảo lãnh cho hắn.
Tuy rằng Ôn Ninh cùng Ngụy Vô Tiện cũng đều bị thương, nhưng Ôn Ninh vẫn cảm thấy hả giận, đồng thời lại cảm thấy thật có lỗi với Ngụy Vô Tiện, là cậu liên lụy Ngụy Vô Tiện, sau này cậu mới biết được Ngụy Vô Tiện đi cứu cậu biết trước đánh không lại được với bọn chúng liền báo cảnh sát trước, trong lòng cậu thực sự cảm kích Ngụy Vô Tiện.
Từ trong ngăn bàn móc ra một hộp sữa bò đưa qua: "Lại không ăn cơm sáng?"
Ngụy Vô Tiện không tiếp cười hì hì nói: " Ngươi không cần lúc nào cũng đem cơm sáng cho ta ăn, thân thể nhỏ của ngươi còn không bằng ta đâu, vẫn là giữ lại bổ sung dinh dưỡng đi!"
Ôn Ninh cố chấp đẩy cho hắn: "Ta đã ăn rồi, còn nhiều nên mang tới."
Ngụy Vô Tiện đành phải tiếp nhận tới nói: "Vậy cảm ơn."
Ôn Ninh lắc đầu, lại đột nhiên nhớ tới cái gì hỏi: "Ngày mai đi Lam gia Tàng Âm các tham quan ngươi đi sao?"
"Tốn tiền không?" Ngụy Vô Tiện cắn ống hút mơ hồ không rõ hỏi.
"Chắc là không cần đi!"
"Vậy thì, cơ hội khó được sao lại không đi, khó lắm Lam lão đầu hào phóng như vậy, không thể để mất mặt mũi người ta."
Giữa trưa Giang Trừng tới tìm hắn ăn cơm lại nói về việc đi tham quan, vài người tụi tập lại một chỗ bàn điểm hẹn, Ngụy Vô Tiện rất nhanh liền ăn xong rồi, đứng lên bưng lên khay thức ăn nói: "Ta đây đi trước."
"Lại đi làm công?" Giang Trừng có chút buồn bực
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu: "Đúng rồi, làm sao vậy?"
"Như thế nào ta lại cảm giác ngươi so với lãnh đạo quốc gia còn khó định ngày gặp hơn?"
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ Giang Trừng vai: "Chờ ta thành lãnh đạo quốc gia, việc đầu tiên chính là hẹn ngày gặp ngươi, nhưng mà hiện tại lấp đầu cái bùng vẫn là quan trọng hơn"
"Xí" Giang Trừng ghét bỏ bĩu môi lẩm bẩm nói: "Có phúc không hưởng, chính là cả đời lao lực."
Ngụy Vô Tiện không để ý đến hắn, lập tức đi rồi, hắn biết Giang Trừng chính là khẩu xà tâm phật, trong lòng là đau lòng hắn quá mệt mỏi, hắn đều biết, nhưng là hắn không phải Giang gia người, không thể giống như Giang Trừng yên tâm thoải mái hưởng thụ những Giang gia cho, nó sẽ làm hắn cảm thấy không dám ngẩng đầu.
Buổi tối Ngụy Vô Tiện mơ thấy giấc mộng kìa quái kia, trong mộng bạch y nam tử vẫn như cũ không thấy rõ mặt, thanh âm ôn nhuận như ngọc đối hắn nói: "Ngụy anh, trở về đi, ta đang đợi ngươi!"
"Ngươi là ai?" Hắn nghe được bản thân mình trong mộng hỏi.
Người nọ không có trả lời xoay người đi rồi, hắn vươn tay lên liền tỉnh lại, trong phòng một mảnh hắc ám, hắn mò tìm điện thoại ở đầu giường nhấn mở, hiện tại là một giờ sáng, hắn không có buồn ngủ xuống giường đi đến ban công ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, hôm nay thời tiết buổi tốt thật đẹp, hiếm khi nhìn thấy được những ngôi sao, hắn trong lòng rất khổ sở mỗi lần mơ thấy giấc mộng này liền sẽ khổ sở muốn khóc, hắn vươn tay lên bầu trời đêm nhẹ giọng hỏi: "Ngươi là ai?" Tựa như trong mơ.
Tại nơi khác trong thành phố Lam Vong Cơ cũng dựa vào ban công nhìn không trung, y cũng là bị tỉnh mộng, trong giấc mơ y lại gặp được vị hắc y kia, nhìn không rõ mặt, chỉ là nghe thanh âm vui sướng đối y nói: "Lam Trạm, Lam nhị ca ca, mau tới tìm ta nha!"
"Ngươi là ai? Ngươi ở nơi nào?" y nghe thấy chính mình hỏi, nhưng người nọ vẫn chỉ nhìn y cười hì hì không nói lời nào, cuối cùng xoay người đi rồi lưu lại một câu "Nhất định phải tới tìm ta nha!" Rồi không thấy tăm hơi.
Tim Lam Vong Cơ bỗng nhiên rất đau nhìn bầu trời đêm nơi thành thị tự mình lẩm bẩm: "Ngươi ở nơi nào?"
Lời của tác giả: Nội dùng không thiết lập quá nhiều, xin đừng so sánh với nguyên tác, ta không có đối chiếu nguyên tác để viết, chỉ lấy nguyên tác làm khởi đầu, muốn viết cài gì thì viết, văn áng này chỉ là để thỏa mạn sự cao hứng, mọi người không cần phải để ý chi tiết vấn đề.
Lời của con editer: đứa con đầu lòng mọi người xinh chỉ giáo nhiều hơn, có vấn đề gì cứ nói cho cá biết để còn sửa và hoàn thiện hơn nhóe ????????????.