Từ ngày đó về sau Lam Vong Cơ giống như mở ra một thế giới mới ở trên người Ngụy Vô Tiện thăm dò, phát huy hoàn toàn triệt để, tinh thần vĩ đại: "Mỗi ngày chính là mỗi ngày".
Nghỉ lễ Quốc khánh Lam Vong Cơ mang Ngụy Vô Tiện đi thăm ba mẹ ở nước ngoài, đó là một nơi âm áp lãng mạn.
Ba mẹ Lam Vong Cơ tư tưởng hiện đại nên cũng không gây khó xử cho Ngụy Vô Tiện, ngược lại còn cực kì thích hắn muốn bọn họ về nước làm thủ tục chờ qua tết vào kì nghỉ đông sẽ tổ chức hôn lễ.
Vào ngày về nước Lam Vong Cơ liền lấy lí do vô cùng đúng lí hợp tình đó là thực thi mệnh lệnh của phụ mẫu nhà mình mà lôi kéo Ngụy Vô Tiện đến Cục Dân Chính.
Nhìn cuốn sổ màu đỏ trong tay Ngụy Vô Tiện có chút ngốc lăng, cũng quá nhanh đi!
Không chờ hắn tự đánh mình ông trời đã đánh cho hắn một cái thật đau, cư nhiên Ngụy Vô Tiện mới hai mươi tuổi đã hoàn toàn trở thành người có gia đình.
Ngày hôm sau khi trở về Ngụy Vô Tiện bị bệnh, nửa đêm bỗng dưng bắt đầu buồn nôn, đến sáng ngày hôm sau cơm sáng vừa ăn vào tới miệng liền nôn hết ra ngoài, Lam Vong Cơ muốn đưa hắn đi bệnh viện, Ngụy Vô Tiện ỉu xìu mà xua tay: "Không cần, có lẽ là không hợp thời tiết, nghỉ một lát là được."
Lam Vong Cơ bị hắn chọc cười: " Chứng không hợp thời tiết này của em cũng quá muộn đi, từ nước ngoài về đến nhà rồi mới không hợp?"
Cho đến khi ăn trưa bệnh trang của Ngụy Vô Tiện cũng không thấy đỡ, Lam Vong Cơ nóng nảy kiên quyết kéo hắn đi bệnh viện, bác sĩ kiểm tra vẫn là Ôn Tình, để kiểm tra kĩ càng tìm ra nguyên nhân, Ôn Tình sắp xếp cho hắn kiểm tra những quy trình bình thường.
Trong chờ kết quả, Lam Vong Cơ nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn mà đau lòng nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ôn nhu nói: "Ngủ một lát đi, được không? Lát nữa có kết quả anh gọi em."
Lăn lộn cả nửa ngày Ngụy Vô Tiện cũng thật sự mệt mỏi gật đầu thuận thế nằm tới rồi xoay người nằm lên trên giường đầu gối lên đùi của Lam Vong Cơ, y nhẹ nhàng xoa lưng hắn, chỉ chốc lát sau hắn đã ngủ rồi.
Lúc tỉnh lại ngoài trời đã tối sầm, hắn có chút nghi hoặc Lam Vong Cơ sao lại không đánh thức hắn.
Vừa nhấc mắt, tỉnh dậy thấy Lam Vong Cơ ngồi ở mép giường còn có Ôn Tình đang đứng vẻ mặt hoảng sợ, hai người này làm sao vậy?
Lam Vong Cơ vẻ mặt kích động mà nhìn hắn, ánh mắt Ôn Tình càng dọa người hơn, cô nhìn hắn giống như nhìn chuột bạch trong phòng thí nghiệm vậy, mang theo một cỗ cảm xúc nóng lòng muốn thử lại có chút biểu tình hưng phấn kích động được bằng lời.
Ngụy Vô Tiện âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, sợ hãi hỏi: "Thân thể của em xảy ra vấn đề gì sao?"
Lam Vong Cơ khó nén kích động gật đầu xong lại nhìn thấy bộ dáng bị dọa sợ của hắn mà vội vã lắc đầu.
Ngụy Vô Tiện càng hồ đồ, Ôn Tình ở một bên xem mà không nhịn được xen mồm vào nói: "Ngụy tiên sinh, cậu mang thai."
"A?" Lần này đổi lại đến lượt Ngụy Vô Tiện không biết phải làm sao.
"Nhưng ta là nam a?"
Ôn Tình gật đầu.
Ngụy Vô Tiện hoàn toàn kinh sợ.
Lam Vong Cơ nhìn thấy bộ dáng không thể tin nổi của hắn, vội vàng kéo hắn ôm vào lồng ngực ở bên tai hắn mà nhẹ giọng trấn an: "Đừng sợ, nếu em không muốn......!Chúng ta liền......!Không cần, anh tôn trọng lựa chọn của em." Y gian nan nói.
Ngụy Vô Tiện nghe ra trong lời nói của y không thoải mái, nhoẻn miệng cười rồi ôm lấy y cũng nhẹ giọng hỏi: "Nhị ca ca muốn sao?"
Vừa rồi hắn cũng chỉ là giật mình một chút cũng không sợ hãi, chỉ là không thể tin được, sống trên đời hao mươi năm, nam nhân sinh con đây là chuyện không có khả năng, nhất thời thế giới quan bị đảo loạn khiến cho hắn khó có thể chấp nhận được.
Lam Vong Cơ thật cẩn thận kéo ra hắn khỏi ngực mình: "Anh tôn trọng lựa chọn của em"
Nhìn y cẩn thận sợ dọa đến mình Ngụy Vô Tiện phụt cười: "Nhị ca ca thích liền lưu lại đi." Hắn không thường kêu Nhị ca ca, mỗi lần kêu như vậy đều có thể chọc trúng tâm của Lam Vong Cơ, khiến y càng ngày càng yêu thương hắn.
Lam Vong Cơ ánh mắt sáng ngời, nhìn hắn, khóe miệng không tự giác được cong lên, gật đàu thật mạnh: "Cảm ơn, bảo bối."
Ngụy Vô Tiện trong lòng như trút được gánh nặng, hắn cũng không phải người cổ hủ, nhưng mà không có con là một khuyết điểm của cuộc sống, hắn cũng muốn cho Nhị ca ca của hắn có thể hưởng thụ cảm giác làm cha mẹ, người Lam gia đều đối tốt với hắn như vậy, hắn luôn cảm thấy hắn thiếu họ, việc này tốt, liền dùng hài tử hồi đáp bọn họ đi.
Ôn Tình an ủi hắn: "Kỳ thật không cần khẩn trương, tuy rằng trong nước việc này hiếm thấy nhưng cũng không phải là không có, ta ở nước ngoài cũng có tiếp xúc qua mấy trường hợp ngoại lệ nam nhân có thể sinh con, chỉ cần chú ý sẽ không có việc gì."
Lam Vong Cơ lại hỏi: "Như vậy có gây ảnh hưởng tới người lớn không?"
Ôn Tình nhịn không được mà cười nhìn y khẩn trương: "Sẽ không, nam nhân cùng nữ nhân mang thai giống nhau, chỉ là thai vị bất đồng, cho nên thời gian mang thai nhất định phải càng thêm chú ý, chỉ cần chú ý kĩ một chút sẽ không có vấn đề gì."
Ôn Tình nói cho họ biết một số thực đơn bổ sung dinh dưỡng cùng với những điểm cần phải chú ý trong thời gian mang thai cho Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện nhìn Ôn Tình, Ôn Tình lại nhìn hắn, ôn hòa nói: "Yên tâm đi Ngụy tiên sinh, ta sẽ thay các ngươi bảo mật, từ nay về sau ta sẽ toàn quyền phụ trách, sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt của ngài."
Ngụy Vô Tiện cuối cùng yên tâm, tuy rằng hắn không sợ nhưng hắn cũng không muốn chuyện này là xôn xao dư luận, hắn chỉ muốn một nhà bình bình đạm đạm là tốt rồi.
Sau đó hắn trở thành đối tượng được cả nhà bảo hộ cha mẹ Lam Vong Cơ nghe tin hắn mang thài liền từ nước ngoài trở về, mỗi ngày dều tìm đủ mọi cách bồi bổ cho hắn.
Bên này hắn vừa mới nôn ra, mẹ Lam lập tức đã mang lên cho hắn một chén tổ yến thanh đạm.
Ngụy Vô Tiện không quá thoải mái nhưng vẫn tiếp nhận cái chén bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Mẹ, thật sự không cần làm nhiều như vậy, con ăn xong sẽ lại nôn ra, lãng phí."
Mẹ Lam là một người tính tình ôn nhu, nói chuyện cũng ôn ôn nhu nhu: "Đứa nhỏ ngốc sao lại lãng phí, mẹ nghe bác sĩ nói, con vốn dĩ liền thân thể đơn bạc, đứa nhỏ này nhiều năm lăn lộn bên ngoài như vậ, con lai không chịu bồi bổ, làm sao có thể chịu được cơ chứ."
Lại vỗ về tay hắn an ủi nói: "Yên tâm đi, nếu con có thể ăn thêm một chút, có dưỡng mười người như con cũng sẽ không thành vấn đề.
Đúng không Vong Cơ?"
Lam Vong Cơ cũng ở bên cạnh lo lắng phụ họa: "Không cần phải sợ lãng phí, nhất định phải ăn nhiều, em quá gầy."
Hắn ăn nhiều nôn ra cũng nhiều, ăn xong đều nôn ra hết, nôn xong sẽ lại đói, lăn qua lăn lại.
Chờ tới tháng thứ ba, cuối cùng cũng không còn nôn nữa mà đặc biệt thích ăn, một ngày có thể ăn được vài bữa cơm, hơn nữa còn luôn kêu đói.
Hôm nay Ngụy Vô Tiện vô cùng ưu tư mà vuốt bụng nhỏ mềm mại của mình oan thán vốn dĩ bản thân cũng có chút cơ bụng, xong lại nhìn chằm chằm chiếc bánh kem Lam Vong Cơ mới mua cho hắn, dạ dày dấy lên một trận ngo ngoe rục rịch.
Nuốt nước miếng căm hận nghĩ đều do bánh kem ăn quá ngon, đặt ở nơi này chính là mê hoặc người.
Lại nuốt một ngụm nước miếng lúng túng nghĩ, hay là ăn một miếng đi, thật sự quá muốn ăn, đói quá a, vậy thì ăn một miếng, chỉ một miếng......!
Loại người tham ăn này trước nay đều không đáng tin, trong chốc lát cái bánh kem đã không còn gì, buông cái muỗng xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ buồn bực nghĩ "Nhị ca ca đi ra ngoài đã lâu như vậy sao còn chưa trở về."
Buổi chiều, Lam Vong Cơ tới trường đón cậu đi học về, đưa cậu đi mua bánh kem, bảo cậu đợi ở tiệm bánh một lát rồi đi ra ngoài, thần thần bí bí không biết đang làm cái gì.
Liếm liếm cái muỗng mấy lần, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng xuất hiện ở cửa tiệm bánh, vẫn là bộ dáng tuấn mỹ, cao lãnh, vài cô gái trong cửa tiệm đều không màng tới bánh kem, tầm mắt đều dính trên người của Lam Vong Cơ thẹn thùng mà nhìn.
Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ thực sự không vui, đó là của hắn, của hắn.
Lam Vong Cơ mắt nhìn thẳng lập tức đi đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, nhìn miệng hắn chu ra, sắc mặt nghiêm túc cũng lới lỏng ra chớp mắt đã biến thành người ôn hòa duỗi tay xoa bóp mặt hắn: "Làm sao vậy?"
"Không vui, phải ăn thật nhiều bánh kem mới có thể tốt lên được." Ngụy Vô Tiện thở phì phì vỗ rớt tay y.
Lam Vong Cơ sủng nịch cười đem hắn kéo vào trong lòng ngực: "Được, sẽ mua."
"Vậy anh, vừa rồi đi làm gì? Sao lại lâu như vậy, làm em đói bụng chờ." Ngụy Vô Tiện ngượng ngùng làm trò, trước mặt nhiều người như vậy hắn ra vẻ nghiêm túc, đẩy y ra hỏi.
Lam Vong Cơ cho hắn đứng vững sau đó đứng ở trước mặt hắn quỳ một gối xuống đất trong tay mở một cái hộp thâm tình nói: "A tiện, gả cho anh đi!"
Ngụy Vô Tiện bị động tác của y làm cho sửng sốt, nghe lời y nói mà mặt đỏ lên, vội vàng kéo y đứng lên, nhưng Lam Vong Cơ nhất định không chịu đứng lên.
Mọi người trong tiệm bánh kem không khỏi ồn ào mà hô "Đồng ý đi, đồng ý đi." Thậm trí hắn còn nhìn thấy rất nhiều ánh mắt của những cặp yêu nhau nhìn bọn họ mà hâm mộ, còn có cả những ánh mắt tiếc nưới của mấy cô gái trong tiệm.
Đỏ mặt gật đầu, có thể không đồng ý sao, giấy kết hôn cũng đã lãnh, con cũng có tồi hắn có thể chạy sao?
Lam Vong Cơ vô cùng hạnh phúc lấy nhẫn trong hộp đeo lên tay hắn, đứng lên ôm lấy hắn, hôn một cái trên mặt hắn, xung quanh đều vang lên tiếng vỗ tay.
Ngụy Vô Tiện mặt đỏ muốn bốc hỏa, lôi Lam Vong Cơ chạy.
Lên xe Ngụy Vô Tiện nhịn không được hỏi: "Sao lại muốn mua nhẫn?"
Lam Vong Cơ quay đầu hôn hắn nói: "Anh muốn cho em hưởng thụ tất cả các quá trình trong tình yêu."
Ngụy Vô Tiện thực cảm động, mím môi nói: "Không cần, chỉ cần anh đối tốt với em là được."
Lam Vong Cơ nhìn hắn nghiêm túc nói: "Bảo bối, gả cho anh đi, được không? Anh sẽ cho em hạnh phúc"
Ngụy Vô Tiện: "Chúng ta không phải đã kết hôn rồi sao?"
"Việc này không giống nhau, anh muốn trước khi sinh con tổ chức cho em một hôn lễ long trọng, đồng ý với anh, được không."
Có thể không đồng ý sao? Ngụy Vô Tiện hốc mắt đỏ lên mà gật đầu.
Nơi tổ chức hôn lễ là nơi ba mẹ Lam Vong Cơ chọn, là một nơi thời tiết không nóng không lạnh càng thích hợp Ngụy Vô Tiện dưỡng thai.
Địa điểm hôn lễ bố trí trên bãi biển tư nhân của Lam gia, bờ cát trắng mềm mại, hoa hồng vờn quanh.
Ôn Tình đi tới, nhìn Ngụy Vô Tiện chân thành nói: "Ta vừa mới nhìn thấy A Ninh ở bên ngoài, cũng đã biết một chút sự tình, thật sự cảm ơn ngươi, khiến cho A Ninh trở nên dũng cảm."
Ngụy Vô Tiện có chút nghi hoặc: "Ngươi là Ôn Ninh......"
"Chị gái."
Ngụy Vô Tiện bừng tỉnh chẳng trách hắn luôn thấy Ôn Tình trông rất quen, cười nói: "Ta cũng không giúp được gì nhiều, là tự cậu ấy bước ra ngoài."
Lúc này cưa bị đẩy phanh ra Giang Trừng vội vã đi vào: "Mau mau, đã đến giờ, nên đi ra ngoài."
Hành lang hoa dồng trải dài Lam Vong Cơ mặc tây trang màu trắng đứng cuối con đường chờ hắn.
Giang Phong Miên là người phụ trách thay ba mẹ ruột Ngụy Vô Tiện đưa hắn đến bên cạnh Lam Vong Cơ.
Âm nhạc nổi lên, Giang Phong Miên nâng cánh tay của Ngụy Vô Tiện, bước một đường đưa hắn tới bên cạnh Lam Vong Cơ, cầm Ngụy Vô Tiện giao vào tay Lam Vong Cơ trịnh trọng mà nói: "A Tiện giao cho con rồi, nhất định phải chăm sóc tốt cho nó"
Lam Vong Cơ cũng trịnh trọng gật đầu: "Xin yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em ấy."
Giang Phong Miên bước xuống đài, mục sư bắt đầu tuyên đọc lời thề.
Lam Vong Cơ mỉm cười nhìn Ngụy Vô Tiện nói: "Ta nguyện ý!"
Ngụy Vô Tiện cũng thâm tình nhìn y trịnh trọng tuyên thệ: "Ta nguyện ý!"
Thanh thanh vọng vọng, đời đời kiếp kiếp, bất luận ngươi ở nơi nào, ta đều sẽ tìm được ngươi.
_Chính văn hoàn_.