Edit + beta: Cá cơm
Lam Vong Cơ gật đầu đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, Ngụy Vô Tiện theo ở phía sau, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đem hộp đàn mở ra bày trước mặt hắn, còn đem cây sao đặt bên cạnh gắn bó làm bạn.
Ngụy Vô Tiện tâm tình có chút kích động, đi qua định vươn tay nắm lấy nhưng đến giữa chừng lại buông ra, buông ra rồi lại nắm lấy, lặp lại vài lần cuối cùng hạ quyết tâm, vươn tay chạm vào cổ cầm cùng cây sáo trong phút chốc cảm xúc kích động trong lòng ngàn vạn lần không có từ nào để cảm khái, hắn lại sờ đàn cổ khổ sở trong lòng phát ra không thể vãn hồi, hốc mắt đỏ hoe.
"Muốn thử nó hay không?" Lam Vong Cơ lên tiếng.
"Ân?" Ngụy Vô Tiện hoàn hồn, nhìn cây sao trong tay, hiểu ý mà Lam Vong Cơ nói liền vui sướng hỏi: "Ta có thể chứ?"
Lam Vong Cơ gật gật đầu, Ngụy Vô Tiện kích động hít một hơi thật sâu cầm lấy cây sáo đặt nhẹ lên môi nhẹ nhàng mà thổi một khúc nhạc, tiếng sáo thanh thúy du dương, Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại thổi ra một đoạn giai điệu, là đoạn giai điệu mà hắn nghe được ở trong mộng, mỗi lần nằm mơ hắn đều mơ thấy giai điệu này, đàn cùng sáo hợp tấu thập phần du dương.
Lam Vong Cơ giật mình mà nhìn hắn, nỗi lòng phức tạp, tuy y nói hắn thử xem nhưng cũng không ôm quá nhiều hy vọng......!
Ngụy Vô Tiện mở mắt ra liền nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lam Vong Cơ, làm cho hắn cảm thấy rất kìa quái, từ quen biết đến giờ y chưa từng làm ra bộ mặt như vậy, Lam Vong Cơ là người không dễ dàng làm lộ biểu tình ra ngoài mặt, có thể làm y lộ ra vẻ mặt đó nhất định không phải tầm thường.
"Làm sao vậy?" Hắn buông cây sáo hỏi.
"Ngươi thổi cây sáo này kêu." Lam Vong Cơ hoãn thanh nói
"A?" Lần này đến lượt Ngụy Vô Tiện giật mình ngạc nhiên.
"Chưa từng có ai thổi cho nó kêu được" Lam Vong Cơ giải thích nói: "Cây sáo này tên Trần Tình, cây đàn cổ gọi là Vong Cơ cầm, đương nhiên tên của nó không xuất phát từ tên của ta, tên của nó đến từ thời Tống, có một cầm sư tên Lưu Chí Phương từng sáng tác ra một khúc nhạc, khúc nhạc này tên là《 Âu lộ vong cơ 》, hàm nghĩa muốn chỉ là ẩn cư sống cuộc sống ảm đạm."
Lam Vong Cơ nhìn hắn lắng nghe nghiêm túc tiếp tục nói: "Vong Cơ cầm là quà cha ta tặng cho ta vào sinh nhật năm 10 tuổi, y nói với ta đây là bảo bối của tổ tiên nhà chúng ta truyền lại, khi truyền lại luôn là sáo đi đôi với đàn, nhưng đều phát không ra thanh âm, nhưng năm ta đầy tháng vô tình gảy vang Vong Cơ cầm, cho nên đặt ta tên là Vong Cơ, cây đàn này liền thuộc về ta mà cây sáo luôn ở bên cạnh cùng tùy tiện mà cho ta.
Ta thử rất nhiều phương pháp nhưng cây sáo vẫn không kêu, cha nói đàn này cùng sáo có linh tính sẽ nhận chủ, tìm được rồi nó chủ nhân tự nhiên sẽ vang lên tiếng."
Ngụy Vô Tiện có chút giật mình mà mở to hai mắt nhìn, có chút không thể tin được, đây là cái gì, chuyện huyền huyễn xưa sao?
"Ngươi có tin vào kiếp trước, kiếp này không?" Lam Vong Cơ nghiêm túc mà nhìn hắn.
Ngụy Vô Tiện sửng sốt chốc lát, hiểu được, cười nói: "Không nói ta có tin hay không, nhưng ta mặc kệ kiếp trước cũng được kiếp này cũng thế, ta chính là ta."
Nói xong hắn đối diện với Lam Vong Cơ còn đang ngây ngốc, mỉm cười khom người nói: "Hôm nay thật cảm ơn Lam tiên sinh tiếp đãi, nếu có cơ hội ta nhất định sẽ cảm ơn, tạm biệt!" Nói xong người đi ra ngoài.
Lam Vong Cơ ngây ngốc mà nhìn bóng hắn rời đi thật lâu thật lẫu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, tiểu gia hỏa này làm y càng ngày càng mong muốn, y trong lòng nghĩ.
Từ lầu hai xuống dưới liền nhìn thấy Giang Trừng đang đứng trong đại sảnh nhìn đông nhìn tây như muốn tìm cái gì, Ngụy Vô Tiện bước nhanh đi tới chụp lấy vai hắn: "Nhìn cái gì đó?"
Giang Trừng quay đầu nhìn hắn đến khoa trương giữ chặt hắn tay, nhìn đến đôi mắt nóng lên như muốn khóc: "A Tiện mày rốt cuộc đã trở lại, tao còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại mày."
Ngụy Vô Tiện nhìn màn biểu diễn khoa trương của hắn, ghét bỏ đẩy ra hắn tay: "Mày có thể bình thường chút được không?"
Giang Trừng ngược lại với bộ cợt nhả của hắn ôm lấy cánh tay kéo ra ngoài: "Vừa rồi đi đâu vậy? ngoảnh đi ngoảnh lại liền không thấy đâu, mọi người muốn đi ăn cơm, liền thấy thiếu mày, nhanh lên nhanh lên......"
Lam Vong Cơ đứng chướng nghỉ của cầu thang tầng hai nhìn hai ngươi phía dưới lôi lôi kéo kéo, trong lòng dấy lên một cảm giác ghét bỏ, ghen tuông, y nhấp môi nhìn người trẻ tuổi xấp xỉ cùng tuổi Ngụy Vô Tiện, không có chỗ nào là vừa mắt.
Muốn đánh hắn một trận, phải làm sao bây giờ?
Từ lần gặp ở "Tàng âm các" đó, Lam Vong Cơ vẫn luôn nhớ rõ bạn nhỏ đó.
Chỉ là không biết có cách nào để liên hệ với hăn, y chưa bao giờ có giống như bây giờ, hận bản thân ít nói, nếu y có thể giỏi ăn nói giống người khác, hoa ngôn xảo ngữ nói không chừng đã sớm có được số điện thoại của đối phương.
Lại nhớ ngày hôm đó ở "Tàng âm các" người trẻ tuổi đó lôi Ngụy Vô Tiện đi, cử chỉ thân mật, quan hệ nhất định không tồi, mỗi khi nhớ tới y đều có cảm giác muốn đánh người.
Chỉ biết rằng hắn có thể là học sinh của Vân Mộng, nhưng Vân Mộng lớn như vậy, nhiều người như vậy, đi chỗ nào tìm chứ? Lam Vong Cơ ảo não!
Trong lúc y đang ảo não nghĩ, chú của y Lam Khải Nhân, hiệu trưởng đại học Vân Mộng, muốn y đi tới trường làm tọa đàm cho học sinh năm hai, y lập tức gật đầu đáp ứng, nghĩ thầm, đang lo lắng không có lý do chính đáng, việc này được, chỉ cần đi Vân Mộng liền có cơ hội gặp được, tuy rằng tỷ lệ phần trăm ít ỏi nhưng tóm lại chỉ cần có cơ hội gặp được là được.
Lam Khải Nhân có điểm nghi hoặc, dễ dàng như vậy? Đứa cháu trai này của hắn luôn không dễ ở chung, hắn hôm nay tới cũng chỉ muốn thứ một chút, cũng không ôm nhiều hi vọng, không nghĩ tới hôm nay dễ nói chuyện như vậy?
Lam Khải Nhân sờ cằm, nhìn nhìn bầu trời xác định hết thảy bình thường, mặt trời không mọc đằng tây chứ, trong lòng khẳng định cháu trai hắn nhất định đã gặp được chuyện tốt nên hôm nay tâm tình không tồi, mặc kệ chuyện gì xảy ra tâm trạng của hắn hôm nay cũng không tồi.
Sáng sớm Giang Trừng đã bị Ngụy Vô Tiện gọi dạy, hắn tối hôm qua thức đêm chơi game, buổi sáng hắn đang ngủ ngon đã bị Ngụy Vô Tiện kéo ra khỏi ổ chăn như đòi mạng, hỏa khí xông lên não đi đằng sau Ngụy Vô Tiện trừng đôi mắt vì thức đêm mà đã đỏ ngầu xấu tới dọa người, giống như con tê giác chỉ thiếu lỗ mũi phun ra hơi trắng.
"Ai nha, ta không hiểu, ngươi rõ ràng là một sinh viên khoa âm nhạc như thế nào lại chạy tới khoa quản lý khinh doanh" Giang Trừng bất mãn lẩm bẩm nói, hắn cũng chỉ dám đối với Ngụy Vô Tiện ngầm oán giận thôi.
"Muốn kiếm nhiều tiền đi!" Ngụy Vô Tiện thuận miệng đáp.
"Tiền, lại tiền, trong mắt mày chỉ có tiền thôi sao."
Ngụy Vô Tiện vui vẻ: "Đúng vậy, tao là một người bình thường, mày là một tiên nhân không biết gian khổ thế gian, từ nhỏ tới lớn ăn xung mặc sướng......!Vậy nên mày vứt hộ tao ly trà sữa đi......"
"Ai ai ai, tao mới uống có một ngụm, ném đi lãng phí, tao vẫn nên là cố gắng uống hết đi!" Giang Trừng bày ra vẻ mặt khó xử, ngoài miệng nói không ngừng, nhưng lại hút đến rất thống khoái.
Ngụy Vô Tiện ném cho hắn một động tác khinh bỉ.
Lúc trước thời điểm tuyển sinh hắn cũng nên chọn cái gì, đăng kí khoa nhạc cụ dân tộc, học thổi sáo.
Sau lại hối hận, liền muốn quay sang học quản lý kinh tế.
Haizz! Hắn ở trong lòng thở dài, yêu thích cái gì đó quả là không so được với cơm ăn, vẫn là việc này thực tế hơn, đi ra ngoài tìm một công việc tốt.
Ngụy Vô Tiện hút xong ngụm trà sữa cuối cùng, ném một đường cong parabol xinh đẹp vào thùng rác cách đó không xa, lặng lẽ đứng lên: "Đi rồi, tiên nhân."
Giang Trừng tình nguyện mà đứng lên, lẩm bẩm nói: "Tao còn muốn về nhà chơi game, đi nghe buổi tọa đàm đỏ đi đó, chỉ làm gia tăng thêm tổn thương cho bản thân."
Ngụy Vô Tiện kéo hắn một phen: "Mày muốn năm này phải học lại à?"
Giang Trừng lắc đầu, việc kia quả thực chính là ác mộng.
"Vậy liền đi nghe cho tốt!" Ngụy Vô Tiện đẩy hắn một phen: "Đi thôi, nghe nói người tới rất lợi hại, là cái gì mà Lam gia nhị công tử, tuổi còn trẻ đã đỗ học viện DBA ở nước ngoài, về nước liền tiếp nhận công ty, cũng xử lý gọn gàng, ngăn nắp những việc mà thế hệ trước không thể khắc phục, khiến cho công ty phát triển không dấu hiệu ngừng."
"Thế thì đã làm sao?" Giang Trừng không hứng thú đần độn mà nói: "Nhìn người ưu tú như vậy, chỉ khiến lũ học tra chúng ta càng ngày càng học tra."
Nhìn cái đức hạnh "bùn nhão không trát được tường" này vủa hắn Ngụy Vô Tiện cũng không có hứng khuyên bảo, ai có chí nấy, hắn chưa bao giờ đi cưỡng cầu người khác, huống chi Giang Trừng căn bản không cần hắn khuyên bảo, cứ cho là hắn cái gì cũng có thể học, nhưng gia nghiệp nhà hắn cũng đủ để chống đỡ nửa đời sau của hai người như hắn.
Sinh ra đã ở điểm xuất phát cao hơn người khác, thật đáng hâm mộ, hắn cũng chưa bao giờ oán trời trách đất, hắn có thể dựa vào chính mình sống thật tốt.
Vào giảng đường, trong phòng đã đầy người ngồi, Giang Trừng ách một tiếng: "Sao lại nhiều người như vậy?"
Ngụy Vô Tiện nhún nhún vai tỏ vẻ không ngoài dự đoán: "Đây là hiệu ứng của người nổi tiếng!"
Hai người đi tới hàng ghế cuối cùng, ngồi nơi nào Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy không sao cả hắn ở nơi nào cũng có thể nghe, chỉ là Giang Trừng không được, hắn muốn chơi di động, muốn ngủ còn sợ bị phát hiện, mỗi lần đều ngồi hàng cuối cùng như vậy sẽ không dễ dàng bị phát hiện.
Ngồi xuống không trong chốc lát, chuông đi vào lớp liền vang lên, trong tiếng chuông có người đẩy cửa đi vào, phòng học bỗng an tĩnh lại.
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn người tới, có chút hơi kinh ngạc rồi sau đó nháy mắt lại bình thường trở lại, họ Lam, là người Lam gia, lại tuổi trẻ như vậy còn không phải là Lam nhị công tử sao, hắn cười cười, tự cười bản thân trẻ con.
Lam Vong Cơ tiến vào ở phòng học nhìn quét một vòng, thế nhưng lại nhìn thấy được bạn nhỏ của y, bạn nhỏ nhìn thấy y cũng có chút giật mình.
Lam Vong Cơ thật cao hứng, vốn dĩ chỉ tính toán muốn thử một lần thế mà bạn nhỏ của y thật sự tới tham gia khóa học của y, quả thật là có công mài sắt có ngày lên kim, đến khi đạt được lại chẳng thấy tốn công.
Lam Vong Cơ lặng lẽ sửa sang lại quần áo chỉnh tề, đi lên bục giảng bắt đầu toạ đàm.
Ngụy Vô Tiện chỉ là kinh ngạc một chút một lúc liền hoàn toàn không thèm để ý, tuy rằng trong lòng luôn cảm giác người này không giống người khác, nhưng rốt cuộc vẫn không thân hơn nữa y là người Lam gia, khoảng cách bọn họ chênh lẹch quá lớn, hắn cũng không muốn trèo cao.
Buổi tọa đàm kết thúc, Lam Vong Cơ giảng thật xuất sắc, nhưng vẫn luôn chú ý tới bạn nhỏ, bạn nhỏ của y cũng nghe thật sự nghiêm túc, việc này làm cho y rất có cảm giác thành tựu.
Lam Vong Cơ giảng thật sự thực xuất sắc, Ngụy Vô Tiện đều nghe đến mê mẩn, thật sự rất bội phục y, nhưng bội phục cũng chỉ là bội phục, chuông tan học vang lên, hắn nhìn đồng hồ, đã tới thời gian hắn phải đi làm thêm.
Hắn đẩy đẩy Giang Trừng bên cạnh ngủ đến nỗi nước miếng chảy dòng dòng, Giang Trừng mê mê hoặc hoặc mà mở mắt ra "Xong rồi?"
"Ân" Ngụy Vô Tiện gật gật đầu "Đi thôi"
Sau đó khoác lên balo, kéo Giang Trừng không hề lưu luyến mà rời đi.
Lam Vong Cơ vốn đang muốn tan học về sẽ giữ hắn lại, kết quả bạn nhỏ kia vừa tan học liền không ngừng một khắc đã đi rồi, mà y lại bị một đám người trẻ tuổi vây quanh hỏi chuyện.
Y ở trong lòng thở dài, làm y nhớ tới bạn nhỏ của y, nhân tâm như vậy, tốt xấu gì cũng được coi như là một nửa bạn bè đi! Thế mà một chút tiếp đón cũng không có, thật là làm y không khỏi không phiền não!
___________________
Tác giả có lời muốn nói: Truyện có xuất phát từ một đoản văn của một tác giả, có hơi kéo dài và cải biên, ai có xem qua nguyên bản xin đừng kinh nghi, hãy bình tĩnh, bình tĩnh.
- -------
Các bạn đi qua tô màu ngôi sao giúp mình nhé:))) có gì cứ chỉ bảo nhiệt tình nha cho cá còn biết để sửa nha.