Edit+beta: Cá cơm.
Lam Vong Cơ ở cách vách cũng mở thấy giấc mộng giống hắn, lần này cuối cùng y cũng có thể nhìn thấy rõ mặt của người nọ, là Ngụy Vô Tiện, tuy rằng không khỏi ngạc nhiên nhưng trong âm thầm lại cảm thấy may mắn, may mắn bản thân không sai, may mắn rằng người trong mộng thực sự là hắn.
Ngụy Vô Tiên trong mộng của y luôn là tươi cười, thích đùa giỡn y, y ở trong mông luôn làm ra bộ dáng lạnh như băng nhưng may mắn Ngụy Vô Tiện vẫn luôn thích bám lấy y, không rời không bỏ mà bồi y.
TỪ khi nào y đối với vị thiếu niên này sinh ra cảm giác thích? Là khi đi thanh trừ thủy túy ở Thải Y Trấn hắn đứng ở đầu thuyền kêu to "Lam Trạm, Lam Trạm mau nhìn ta, nhìn ta" thiếu niên tự ánh dương làm lung lay trái tim y? Hay là khi trong động Huyền Vũ y cõng hắn bị thương chăm sóc hắn? Hay là thời điểm hắn đưa y đôi thỏ con? Hay là......!Tóm lại thiếu niên ấy tựa như ánh nắng tương dương tùy ý, tùy tiện phóng khoáng lặng lẽ mà đi vào tâm y, làm y nhớ mãi không quên.
Người kia cùng hắn hoàn toàn tương nghịch, là y chưa từng nghĩ có thể cùng hắn chung đôi, hắn phóng khoáng, không kềm chế, hắn lương thiên chính nghĩa, hắn thông minh tài trí tất cả đều được thể hiện ra bên ngoài bằng nhiều cách khác nhau vô cùng tự nhiên, khiến cho người khác không thể lí giải được mà muốn ở bên cạnh hắn.
Y thật may mắn có thể hiểu được tâm tính lương thiện cùng nhiệt huyết của hắn.
Nhưng cũng đau lòng hắn bị người khác hiểu lầm, không có ai đứng ra giải thích giúp hắn.
Y muốn bảo hộ hắn, không muốn hắn bị người khác mắng chửi, không muốn người khác lợi dụng làm hắn bị tổn thương, nhưng y vẫn không bảo vệ được hắn, để hắn nhận hết những hiểm ác của thế nhân.
Hắn trí nhớ của hắn luôn không tốt, chỉ nhớ người khác tốt với hắn mà lại quên hắn đối với người khác tốt như thế nào.
Bách PHương Sơn vây săn hôn trộm hắn, huyết tẩy Bất Dạ Thiên không đứng chung một chỗ với hắn, y hối hận, sau này biết được hắn chết rất thương tâm lại vô cùng tuyệt vọng, rất muốn rất muốn cho hắn biết y yêu hắn, y yêu hắn còn hơn sinh mạng của bản thân
Lam Vong Cơ từ trong mộng bừng tỉnh, biết được tất cả, một lần nữa tìm được người mình yêu mà kích động, khó khắn nén lại tâm tình vui sương của mình y lặng lẽ xuống giường bước ra ngoài mốn vào phòng Ngụy Vô Tiện, muốn lập tức được nhìn thấy người mình yêu.
Nhưng lại nghe thấy âm thanh nức nở truyền từ trong phòng truyền ra, y vội vàng đẩy của đi vào, mở đèn ngủ đầu giường.
Ánh đèn nhàn nhạt chiếu lên gương mặt đầy nước mắt của Ngụy Vô Tiện, hắn nhìn thấy Lam Vong Cơ theo bản năng mà vươn tay kêu lên: "Nhị ca ca" giống như bộ dáng ở trong mộng mà y nhìn không biết bao nhiêu lần.
Lam Vong Cơ nóng lòng chạy đến ôm hắn: Anh ở đây, đừng sợ, anh ở bên cạnh em." Vô cùng tự nhiên.
(chính thức đổi cách sưng hô nha:))))
Ngày hôm sau, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ trải qua một ngày vô cùng xấu hổ, nhưng thật ra chỉ có một mình Ngụy Vô Tiện xấu hổ, Lam Vong Cơ nhìn qua thì không có chỗ nào là khác thường chỉ là đối với hắn càng tốt hơn, không muốn hắn chịu áp lực.
Ngụy Vô Tiện nhấp môi không cho phép mình suy nghĩ linh tinh tự an ủi bản thân: "Bình thường nhưng vậy không phải tốt sao? Ai mà chả vậy chứ đột nhiên nhớ kí ức kiếp trước, bị nhét vào đầu một đống kí ức xa lạ, đều sẽ cảm thấy xấu hổ, như vậy không phải tốt sao? Dù sao cũng phải thích nghi"
Nhưng mỗi lần nhớ tới ánh mắt Lam Vong Cơ dành ch hắn, đối với hắn vô cùng tốt, so với trước kia còn tốt hơn, hắn lại khó chịu, suy cho cùng chỉ là tốt với hắn của kiếp trước.
Khó chịu xong lại buồn bực, mặc kệ là hắn kiếp trước hay là hắn của kiếp này, không phải đều là hắn dao? Tự mình ăn dấm của mình "Haizz..." hắn thở dài đem mớ suy nghĩ rối loạn trong đầu ném ra ngoài, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng.
Buổi tối về đến nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi hương, Ngụy Vô Tiện nhéo nhéo cái mũi, nhớ tới lư hương kia, vì thế chạy tới ghé vào bàn trà nhìn chằm chằm, lư hương vẫn như cũ hương khói nhè nhẹ lượn lờ, hương khí mê người.
"Không nghĩ tới có thể đốt lâu như vậy." Hắn lẩm bẩm.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng từ sau lưng ôm lấy hắn, hắn hoảng sợ chạy nhanh thoát khỏi cái ôm của y, lắp bắp nói: "Em, em, em đi nấu cơm." Nói xong liền chạy.
Đóng cửa phòng bếp lại, lấy hai tay bưng kín khuôn mặt đã sớm đỏ như trái cà tự mắng mình "Không có tiền đồ." Nhưng vẫn như cũ không đón nhận tâm ý của y, người Lam Vong Cơ thích có thể là mình của kiếp trước.
Ăn cơm tối xong hắn viện đại cái cớ chạy về phòng khóa cửa lại hồi tưởng kí ức kiếp trước, ở trong mộng hắn của kiếp trước không cùng Lam Vong Cơ ở bên nhau, mà là chết sớm, kiếp trước của mình kết thúc như vậy sao? Vậy Lam Vong Cơ cũng quá đáng thương, hắn mơ mơ màng màng nghĩ mà ngủ thiếp đi
Sau đó hắn lại nằm mơ, nhận ra đây là mình của kiếp trước, hắn nìn thấy bản thân trong một căn phòng trống trải cũ nát, bên trong rối loạn đồ đạc bị vứt lung tung dưới đất, trên mặt đất có một viên trận quỷ dị vẽ bằng máu tươi, có một người vẻ mặt đáng sợ nằm ở giữa trận, giống như đã chết, hiến xá cấm thuật, trong đầu nảy ra bốn chữ này, hắn chưa từng nhìn thấy nhưng vẫn biết, cái này cũng có thể là do kí ức kiếp trước đi.
Hắn đang muốn lại gần, người nọ lại mở to mắt, tuy rằng nhìn không rõ ngương mặt vỗ có của hắn, nhưng hắn biết người tỉnh lại này là hắn, hắn chết mười mấy năm được người khác hiến xá cho sống lại.
Sau đó lại có những thước phim bay qua trước mắt hắn thoát ẩn thoát hiện.
Người nọ rửa đi lớp hóa trang dọa người trên mặt, lộ ra ngương mặt có phần tương đối giống với hăn, làm hắn nhịn không được mà cảm khái tạo hóa trêu người.
Đại Phạn Sơn, Lam Vong Cơ chỉ bằng một khúc nhạc ngắn mà nhận ra hắn, đem hắn mang về Lam gia Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn quên rất nhiều chuyện, cũng bao gồm cả việc Lam Vong Cơ đối tốt với hắn.
Hắn lại bắt đầu tìm đủ mọi cách để trêu chọc Lam Vong Cơ muốn y đổi mình đi, sau đó hắn cùng Lam Vong Cơ nắm tay phá giải vụ án phân thây người, cũng hóa giải sự việc dẫn đến trận huyết tẩy năm đó, y thay hắn rửa sách oan khuất kiếp trước, cũng báo thù cho chủ nhân của thân xác hiến xá cho hắn, xem đến đây Nguỵ Vô Tiện không nhịn được mà hít một ngụm khí.
Hai người tình cảm càng ngày càng tốt, lại có Lam Hi Thần một phen chỉ điểm, giúp hắn cuois cùng có thể hiểu rõ tâm tư của Lam Vong Cơ, sau đó hai người hạnh phúc ở bên nhau.
Lại nhìn thấy hình ảnh hai người là việc kia...!khụ...., mặt Ngụy Vô Tiện không tự chủ được mà đỏ ửng, hắn kiếp trước quá lớn mật, cũng không biết xấu hổ.
Lần này tình dậy hắn lại thật bình tĩnh, có lẽ là bởi có một kết cục tốt, có lẽ là bởi vì ngày hôm qua cũng đã tiếp nhận trước được một nữa kí ức, không quá cả kinh.
Tóm lại buổi sáng hôm sau, sau khi tỉnh lại hắn đột nhiên nhớ tới một vẫn đề vì thế mà lộc cộc chạy đi tìm Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ còn chưa dậy, hắn đẩy đẩy y, cũng không tự tiện vào phòng y mà không thỏa đáng.
Lam Vong Cơ mở mắt ra nhìn hắn đầu óc còn có chút mơ hồ, ngẩng đầu hôn lên mặt hắn một cái, tiếng nói khàn khàn hỏi: "Làm sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện đỏ mặt, né tránh y, hắn không có da mặt dày như kiếp trước ấp úng hỏi: "Anh, anh có phải mơ thấy kiếp trước lúc em sống lại?"
Lam Vong Cơ tỉnh táo lại, ngồi dậy gật đầu: "Anh hôm trước đã mơ thấy."
Ngụy Vô Tiện thân thể cứng đờ, những lời như sấm nổ bên tai cũng như bị tạt một châu nước lạnh, khiến hắn trấn kinh, hắn chớp chớp mắt tâm tình phức tạp mà trở về phòng mình, không biết là cảm thấy thẹn thùng hay là cảm xúc khác.
Hắn có chút bàng hoàng, có chút thất thố, nếu Lam Vong Cơ cũng mơ thấy sự tình sau khi hắn sống lại ở kiếp trước, như vậy có thể chứng minh một việc Lam Vong Cơ vì kiếp trước nên mới thích hắn, nên mới đới tốt với hắn.
Nội tâm giãy giụa, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Lam Vong Cơ cảm thấy gần đây bạn nhỏ có điểm kì quái, nhớ tới trước kia y không hề đặt áp lực với tình cảm của mình, toàn tâm toàn ý muốn hắn sống tốt, nhưng bạn nhỏ bây giờ lại càng ngày càng xa cách y, thậm chí là trốn tránh y, không cùng y cùng nhau về nhà, cũng không cùng y ăn cơm chung, luôn lấy cớ sắp phải thi, luôn không thấy bóng dáng đâu, cũng không cho y cùng làm việc chung với hắn.
Lam Vong Cơ có chút buồn bực, đây là làm sao vậy, y làm sai cái gì sao? Y nghĩ đi nghĩ lại, không có a!
Về đến nhà, trong nhà tối đen như mực, bạn nhỏ của y lại không có ở nhà, dạo này hắn luôn về khuya, sau khi về nhà cũng chui luôn vào phòng, càng không cho y vào.
Từ khi bạn nhỏ đến ở cùng y, y có chút không quen với không khí lạnh như băng này, Lam Vong Cơ bất đắc dĩ thở dài, nghĩ thầm, ngày mai phải đi công tác, chờ tới khi đi cồng tác về nhất định phải cùng bạn nhỏ nói chuyện rõ ràng.
Nhưng tới khi y đi công tác về, bạn nhỏ của y không thấy nữa, đồ vật trong nhà cũng bị dọn đi, gọi điện thoại không bắt máy, nhắn tin không trả lời.
Thư kí nói với y, bạn nhỏ đã sơm viết đơn từ chức đã không đi làm vài ngày rồi.
"Vì sao không nói cho ta?"Nhiệt độ xung quanh Lam Vong Cơ thấp xuống lạnh tới mức đông cứng cả người.
Thư kí nơm nớp lo sợ mà nói: "Ngụy tiên sinh không muốn nói cho ngài biết."
Lam Vong Cơ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm chờ anh tìm được em xem anh xử lý em như thế nào.
"Này" Giang Trừng kề miệng vào tai hắn kêu to.
Ngụy Vô Tiện lấy lại tinh thần nhíu mày nhìn hắn nói: "Làm gì? Dọa chết người."
"Mày còn biết sợ " Giang Trừng chỉ trích: "Mày đã nhìn điện thoại di động hơn nữa tiếng đồng hồ rồi, bên trong có cái gì? Cho tao xem" nói xong liên dơ tay ra đoạt.
Ngụy Vô Tiện hất bay tay hắn, hắn nhân lúc Lam Vong Cơ đi công tác nén dọn đi rồi không biết Lam Vong Cơ đã trở về chưa, trở về rồi có phải sẽ tức giận không, nhất định sẽ tức giận, Ngụy Vô Tiện nhìn chiếc điện thoại đã bị tắt máy mấy ngày, hắn trộm lúc Lam Vong Cơ đi công tác nhờ Giang Trừng đăng kí giúp hắn kí túc xá, sau đó dọn tới, hắn thật sự khó chịu.
Hắn không muốn làm thế thân, thế thân của chính mình cũng không được.
Chỉ cần nhớ tới Lam Vong Cơ vì kiếp trước mới thích hắn, hắn sẽ khó chịu.
Chuông tan học vang lên, tiết tự học buổi tối kết thúc.
"Mau đi thôi." Giang Trừng khoác lên vai chiếc balo kéo hắn.
Ngụy Vô Tiện gật đầu đi sau lưng hắn.
Mới vừa đi tới cửa, Giang Trừng lại kéo hắn lại: "Người kia là Lam Vong Cơ sao? Sao y lại ở đây?"
Ngụy Vô Tiện hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lại, Lam Vong Cơ mặc một thân thường phục đứng ở đầu hành lang chờ hắn, Ngụy Vô Tiện tim đập vô cùng nhanh, vội vàng xoay người đi hướng ngược lại.
Ai ngờ Lam Vong Cơ đã sớm để ý hắn, đôi chân dài sải bước một hai bước đã túm được hắn, giữ chặt cánh tay của hắn, thấp giọng nói: "Chúng ta nói chuyện."
Bốn phía đều là học sinh vừa tan học, Lam Vong Cơ lại là người quá thu hút ánh mắt, Ngụy Vô Tiện không muốn cùng y lôi lôi kéo kéo, thấp giọng nói: "Buông em ra, chúng ta đi ra ngoài nói.".