Giấc mơ nọ thật đẹp biết bao nhiêu, trong giấc mơ ấy, hắn mới chỉ là một Nguỵ Vô Tiện mười lăm mười sáu tuổi, đang cùng Giang Trừng cùng các sư đệ chơi đùa ở hồ sen vô cùng vui vẻ, A Tỷ thì ngồi trên thuyền hái đài sen, tiếng cười rộn rã của mọi người đều tràn ngập tâm trí hắn, một chút hắn cũng không muốn tỉnh dậy, giấc mộng tan biết, hắn vẫn phải trở về hiện thực, một hiện thực tràn đầy đau thương.
"A Tỷ"Nguỵ Anh nói rồi chạy nhanh như gió đến phòng ngủ cũ của A Tỷ, vừa mở cửa ra hắn đã cảm nhận được một mùi thơm thoang thoảng trong không khí, là canh xương hầm củ sen của A Tỷ.
A Tỷ ngồi ở bàn, gương mặt vẫn là nét hiền lành như xưa, duy chỉ có đôi mắt không dấu khỏi đau thương, khoé môi nàng nở một nụ cười thật tươi với hắn.
"A Tiện, nhanh ăn kẻo muội"Giang Yếm Ly nhẹ nhàng nói, trên bàn bày hai chén canh củ sen hầm nóng hổi, đứa trẻ mập mạp còn đang say ngủ trong nôiĐây là lần đầu tiên Nguỵ Vô Tiện hắn được nhìn thấy đứa cháu này của mình, nhìn A Tỷ chỉ còn một mình, hắn lại càng thêm tự trách bản thân thêm ngàn vạn lần.
Vì hắn, vì hắn không thể khống chế Ôn Ninh mà gây ra chuyện tày trời, hốc mắt hắn hoen đỏ cả rồi, cổ họng cũng nghẹn đắng chẳng thể nói lên lời, chỉ đứng ngây ngốc ngoài cửa phòng, đứng ngây ngốc như vậy mà thôi.
Giang Trừng bước vào sau liền không nhịn được mà đẩy người nọ một cái vào trong phòng: "Còn không mau vào tạ tội với A Tỷ"Nguỵ Vô Tiện bước từng bước đến bên bàn, nước mắt cũng chảy ra rồi, hắn đột nhiên quỳ xuống trước mặt sư tỷ Giang Yếm Ly.
"A Tỷ, đệ sai rồi""A Tiện, ta tin đệ không cố ý, hơn nữa, mọi chuyện cũng qua rồi, ba chúng ta vẫn còn ở đây cùng nhau, như vậy là tốt rồi"Giang Yếm Ly nhìn đệ đệ như vậy cũng không kìm được nước mắt, tâm trí thoáng chốc lướt qua hình ảnh phu quân mình trước ngực trống rỗng, chàng yêu thích sạch sẽ như vậy, nhưng khi chết lại thật khổ, bảo nàng không đau lòng, chính là nói dối.
.