Hai đứa nhỏ chạy thật nhanh xuống núi, một chút cũng không quay đầu lại.
Mặt trời ngả vàng, chiếu xuống Vân Thâm Bất Tri Xứ, tiên cảnh nghìn năm cứ thế hiện lên trước mắt hắn.
Thực ra gian tĩnh thất này có vị trí rất tốt để ngắm nhìn phong cảnh, chỉ tiếc tiên cảnh nghìn năm đã bị Ôn Thị phá huỷ phân nửa, đến nay đang dần phục hồi, nếu không nhất định sẽ còn đẹp hơn nữa.Nguỵ Vô Tiện chính là không sợ trời, không sợ đất, càng không sợ Lam Gia, chính là mở cửa xem bên ngoài một chút.
Hai tiểu hài tử ban nãy hình như đến đây là để chăm thỏ.
Hắn nhớ hình như Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm nuôi sủng vật, hai tiểu bạch thỏ này nhất định là hai tiểu bạch thỏ năm ấy hắn cưỡng ép người nọ nhận nuôi.
Người nọ gương mặt ghét bỏ như vậy, không ngờ lại sai người nuôi đến nỗi thỏ béo ra một vòng."Nguỵ Công Tử, chắc ngươi đã đói rồi" Lam Hi Thần đứng phía trước cổng tĩnh thất, ánh mắt nghi hoặc nhìn người trong sân đang ôm hai tiểu bạch thỏ, thì ra hắn đoán không sai, năm ấy hai tiểu bạch thỏ này là do Nguỵ Công Tử cho Vong Cơ nuôi."Trạch Vu Quân" Nguỵ Vô Tiện thản nhiên xoay người lại, khoé môi cũng nở ra một nụ cười có chút ngượng ngùng."Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm nuôi sủng vật, năm ấy để giữ lại chúng, Vong Cơ cũng tốn không ít công sức.Lam Hi Thần khẽ mỉm cười, bản thân cũng tiêu sái bước đến bên bàn đá trước hiên nhà bày biện chút đồ ăn, đồ ăn nóng hổi, lại thơm phức, Nguỵ Vô Tiện phỏng đoán đây chính là đồ ăn ở dưới núi, lúc trước hắn cùng Giang Trừng, Nhiếp Hoài Tang không ăn quen đồ ăn ở Cô Tô, thường hay trốn xuống núi dùng bữa no nê rồi mới quay về.Nguỵ Vô Tiện lấy đũa gắp một miếng, vẫn là hương vị ấy, chỉ là cảm xúc đã khác xưa.Ba tháng dưới loạn tán cương, cuối cùng đã giết chết vị thiếu niên dương quang sán lạn ấy, thứ còn lại chỉ là một Di Lăng Lão Tổ người người căm hận mà thôi.[ Vài lời của tác giả: các bạn có thể đoán xem một chút, kết cục cuối cùng của quyển này sẽ là như thế nào, mình đợi các bạn ở phần bình luận phía dưới nhé].