Nguỵ Vô Tiện bản thân không còn kim đan, không còn cách nào ngự kiếm phi hành, chỉ đành tự dùng chân mình bước đi.
Nhưng hắn chợt nghĩ, có lẽ hắn nên mua một vật cưỡi.
Hắn nhớ lại khi còn bé, nương thì ngồi trên con lừa hoa, hắn thì được cha cõng trên vai, một nhà ba người cười nói vô cùng vui vẻ.Ừ, vậy thì hắn sẽ chọn lừa hoa vậy.Nghĩ liền làm, hắn liền vô quán lựa lấy một con lừa hoa trông có vẻ thông minh, chọn làm vật cưỡi.
Chủ quán chỉ thấy người đeo mặt nạ bạc này kì kì quái quái, vật cưỡi không phải chọn ngựa rất tốt sao, đúng là chỉ có tên điên mới chọn lừa.Nguỵ Vô Tiện liền cảm thấy không có gì hết, bản thân chính là leo lên con lừa hoa chầm chậm bước đi.Hắn mặc lừa nhỏ tuỳ ý bước đi, bởi vì căn bản hắn cũng không biết mình nên đến nơi đâu để tìm Lam Trạm cả, có lẽ nên đi những nơi hai người đã từng tới, tìm kiếm một chút hy vọng hão huyền.Nơi đầu tiên hắn chọn chính là Thành Bất Dạ Thiên, nơi mà người nọ lấy thân mình đỡ cho hắn một kiếm.Đường đến Thành Bất Dạ Thiên có đi ngang qua một ngọn núi tên là Đại Phạn, Nguỵ Vô Tiện dừng lại ở dưới chân núi nghỉ ngơi một chút, bờ suối trong vắt có thể thấy đáy, hắn lại gần uống chút nước mát.
Gỡ tấm mặt nạ bạc trên mặt hắn ra quả thực là thoải mái vô cùng, hắn cột lừa nhỏ vào gốc cây để nó thoả thích gặm cỏ, bản thân liền tìm kiếm chút trái cây dại xung quanh."Lừa nhỏ, mày cũng khôn thật, cỏ thường liền không thèm ăn" Nguỵ Vô Tiện quay lại gốc gây, trên tay ôm theo mấy trái táo vô cùng tươi ngon, nhìn lừa nhỏ của mình lựa linh thảo mà ăn liền vô cùng hưng phấn.
Thì ra nó cũng không ngu lắm.
Lừa nhỏ kêu một tiếng, mũi hít hít táo trên tay Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện liền vô cùng rộng rãi mà đem chia cho nó một trái táo của mình cho lừa nhỏ, lừa nhỏ liền ăn vô cùng vui vẻ.Nguỵ Vô Tiện liền xoa đầu nó: "Mày thích ăn táo như vậy, tao gọi mày là Tiêu Bình Quả nhé"Lừa nhỏ liền kêu một tiếng như tỏ vẻ đồng ý, như kiểu nó vô cùng thích cái tên này vậy."Nào, đi thôi, đi tìm Lam Trạm thôi".