Nguỵ Vô Tiện hắn liền cứ như vậy nằm ngốc trên dường, bản thân hắn suy nghĩ về những chuyện tiếp theo nên phải làm như thế nào, phải làm sao thì mới có thể đem Lam Trạm quay trở về, có lẽ đây là một vấn đề vô cùng nan giải.
Hắn chợt đổi ý, bản thân hắn sẽ không đến Loạn Tán Cương nữa, hắn sẽ lên đường tìm vị tiên nhân đã sống vài trăm năm là Bão Sơn Tản Nhân để cầu cứu.
Nếu như hắn chỉ có cách biến người nọ thành hung thi người nọ mới có thể tỉnh lại, thì chắc chắn vị tiên nhân này sẽ có cách dùng hồn phách của hắn cứu hắn trở lại khỏi quỷ môn quan.
Nhất định là như vậy.Nguỵ Vô Tiện trời sáng liền nhanh chóng rời khỏi quán trọ, cưỡi lừa mà đi, người trên đường nhìn hắn bằng một ánh mắt vô cùng kì quái.
Hắn không biết Bão Sơn Tản Nhân sẽ sống ở đâu, hắn cũng chưa từng được gặp bà, nhưng hắn chợt nghĩ chỉ cần hắn có lòng, ông trời nhất định sẽ không bạc hắn.Nhân gian rộng lớn như vậy, hắn cứ đi mãi, cứ đi mãi, rốt cuộc cũng có một ngày hắn tìm thấy Bão Sơn Tản Nhân, đem Lam Trạm của hắn quay về.~~~Hành trình đi tìm nơi cư ngụ của Bão Sơn Tản Nhân chưa bao giờ là dễ dàng, Nguỵ Vô Tiện hắn đi liền một mạch là mười năm nhưng chưa hề có dấu hiệu sẽ tìm được bà.
Mỗi một tấc đất, mỗi một ngọn núi, mỗi một con sông, mỗi một dòng suối hắn đều đã đi qua.
Hắn hàng phục thật nhiều yêu thú lợi hại, mười năm trôi qua, hắn đi đường cũng không còn nghe thấy người ta bàn tán về Di Lăng Lão Tổ nhiều như trước, Nguỵ Vô Tiện hắn dừng chân lại ở một quán trà Vân Mộng, chợt cảm thấy bản thân đã rất lâu chưa trở về rồi, không biết Vân Mộng đã được Giang Trừng xây dựng ra sao.Nguỵ Vô Tiện vẫn mang mặt nạ bạc, trên tay còn dắt theo một con lừa hoa, đúng, đây chính là Tiểu Bình Quả của hắn, cùng hắn mười năm trời nay đi kiếm một người.Đường phố tấp nập thật nhiều người vui đùa, bỗng nhiên từ đâu tới hắn liền nghe thấy tiếng chó sủa thật to."Gầu.....gầu....gầu...""Tiên Tử, Tiên Tử, ngươi đừng chạy loạn,.....Tiên Tử".