Bây giờ việc quan trọng nhất là tìm được một nơi tránh mưa, vết thương của Kim Lăng cần phải được chữa trị càng sớm càng tốt.
Tư Truy ôm Kim Lăng tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy một hang động ẩm ướt nhưng an toàn.
Y cẩn thận đặt Kim Lăng nằm lên đầu gối mình, tạm dừng một lát rồi mới nói: "Kim công tử, đắc tội."
Dứt lời, y nhẹ nhàng cởi quần áo Kim Lăng ra, lật người hắn lại, chỉ thấy trên tấm lưng bóng loáng trắng nõn có vài vết cào sâu tới mức thấy được cả xương cốt, đã có dấu hiệu thối rữa và chuyển thành màu đen.
Lam Tư Truy lấy một vài bình sứ nhỏ trong túi, mở ra dùng ngón tay chấm chút thuốc mỡ rồi cẩn thận bôi lên miệng vết thương của Kim Lăng.
Kim Lăng như bị đánh thức bởi cơn đau, muốn né tránh, hai mắt nhắm chặt không ngừng giãy giụa.
Tư Truy sợ hắn lộn xộn đụng đến miệng vết thương, vội ôm hắn chặt hơn, dịu dàng nói: "Đừng cử động, Kim Lăng.
Ta ở đây, đừng sợ."
Thanh âm này dường như có tác dụng, Kim Lăng quả thực bất động, nằm yên trong lòng y.
Sau khi bôi thuốc, Tư Truy xé vạt áo sạch sẽ của mình ra, băng bó vết thương của Kim Lăng thật cẩn thận rồi mặc lại quần áo cho hắn.
Tư Truy sợ hắn nằm không thoải mái, liền ôm hắn dậy, để hắn dựa vai mình, cũng tránh cho hắn di chuyển đụng đến vết thương.
Điều y hy vọng nhất bây giờ là Ôn Ninh và Cảnh Nghi có thể đến càng sớm càng tốt.
Kim Lăng nhắm chặt hai mắt, đầu dựa vào cổ Tư Truy, cả người ướt đẫm nước mưa khẽ run lên.
"Đừng......!Đừng đi......" Hắn bỗng nhiên lẩm bẩm, có chút hoảng loạn: "Đừng bỏ rơi ta!"
Tư Truy rũ mắt xuống, gương mặt lộ vẻ lo lắng, tự hỏi có phải hắn mơ thấy cha mẹ hắn nên mới trở nên đau khổ như vậy hay không?
Giọng Kim Lăng dần dần to hơn, như thể có thứ gì bức bách hắn, làm hắn càng lúc càng kích động.
Tư Truy cảm thấy có điều gì đó không ổn liền gọi: "Kim công tử? Kim công tử? Kim Lăng!"
Kim Lăng đột ngột mở mắt, trán không ngừng tuôn mồ hôi nhỏ giọt, thở phì phò dồn dập, chật vật rời khỏi vòng tay Tư Truy, nhìn y một lúc lâu, đột nhiên nắm lấy cổ áo y, giọng nghèn nghẹn hỏi: "......Lam Tư Truy?"
Tư Truy nói: "Là ta."
Kim Lăng nói: "......!Lam Tư Truy......"
Tư Truy kinh ngạc: "Kim công tử?"
Hai mắt Kim Lăng đỏ bừng, chu sa giữa trán càng thêm chói mắt, bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Lam Tư Truy! Ngươi dựa vào cái gì? Tại sao?"
Tư Truy thấy hắn vừa mới tỉnh đã vô lễ như thế, cũng mất đi vẻ ôn hòa thường ngày, nhíu mày nói: "Kim Lăng, ngươi đang nói cái gì vậy?"
"Lam Nguyện! Tại sao ngươi lại...? Tại sao!"
"Kim Lăng, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy?"
Kim Lăng bỗng nhiên đỏ bừng mặt, hung tợn trừng mắt nhìn y, khàn giọng nói: "Vì sao? Vì sao ngươi có thể che chở Ôn Ninh, có thể bảo vệ Lam Cảnh Nghi? Bảo hộ bọn họ như lẽ đương nhiên vậy? Ta hỏi ngươi! Tại sao!"
Tại sao? Không chịu đứng về phía ta dù chỉ một lần......
Tư Truy sửng sốt.
"Lam Nguyện......!Lam Tư Truy......" Giọng Kim Lăng dần dần yếu đi, dáng vẻ như sắp bất tỉnh, ho khan dữ dội vài tiếng, rồi lại ngất đi trong vòng tay Tư Truy lần nữa, nhiệt độ cơ thể không bình thường chút nào.
Tư Truy cúi người, áp trán mình lên trán hắn mới phát hiện hắn đã sốt cao.
Bộ dạng Kim Lăng lúc này rất khác so với trước đây, hắn luôn mang vẻ mặt kiêu ngạo, giờ phút này bị thương bỗng nhiên có chút yếu ớt, vẻ khắc nghiệt trên khuôn mặt đẹp trai vốn có cũng biến mất.
Tư Truy nhìn đến ngẩn người.
So với lần trước, thời gian Kim Lăng hôn mê nhiều hơn hai ngày.
Lúc hắn tỉnh dậy thì phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, trên người cũng đã được thay quần áo sạch sẽ.
Chẳng qua không phải là y phục kim tinh tuyết lãng của Kim gia, mà là giáo phục trắng tinh sạch sẽ của Cô Tô Lam thị.
Như vậy bây giờ hắn đang ở Vân Thâm Bất Tri Xứ sao?
Mà suy đoán của hắn cũng được xác nhận nhanh chóng, Cảnh Nghi đẩy cửa vào, tay nâng một chén thuốc, thấy hắn đã tỉnh lại thì ngạc nhiên nói: "Kim công tử, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi, ta còn tưởng rằng ngài nằm thoải mái quá không muốn dậy luôn ấy chứ."
Kim Lăng tức giận trừng hắn một cái, hỏi: "Lam Cảnh Nghi, tại sao ta lại ở đây?"
Cảnh Nghi cũng trợn mắt nhìn hắn xem thường, nói: "Đương nhiên là chúng ta mang ngươi trở về rồi, con người ngươi á, lúc nào cũng đem lại phiền toái cho chúng ta hết."
Theo miêu tả của Lam Cảnh Nghi, lúc Cảnh Nghi và Ôn Ninh tìm được hắn và Tư Truy, hai người bọn họ đang ôm nhau trốn trong sơn động ẩm ướt.
Mặt hắn đỏ ửng bất thường, có lẽ là vì phát sốt, cả người được áo ngoài của Lam Tư Truy bao bọc, còn nằm co ro trong lòng Lam Tư Truy, dáng vẻ lúc ngất xỉu trông thật là thiên chân vô tà.
Hơn nữa, hắn là do Lam Tư Truy tự mình ôm về, bất kể là nam tu hay nữ tu của Lam gia đều nhìn thấy, râu của lão tiền bối Lam Khải Nhân cũng vểnh lên vì tức giận.
Hàm Quang Quân và Trạch Vu Quân đều không có phản ứng gì, ngược lại là ánh mắt Ngụy tiền bối sáng cả lên, lộ ra vẻ tán thưởng.
Kim Lăng nghĩ cảnh đó, gương mặt liền đỏ lên.
"Quần áo của ta......"
Cảnh Nghi nhún vai: "Đương nhiên cũng là Tư Truy thay giúp ngươi rồi, bằng không ngươi cho rằng chúng ta muốn giúp ngươi à? Còn Tiên Tử của ngươi nữa, giống như là đổi chủ rồi á, cả ngày bám lấy Tư Truy không rời......!Còn......"
"Đừng nói nữa!" Kim Lăng bịt tai lại, không còn mặt mũi nào để nghe tiếp, xoay người lao ra khỏi cửa.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Lam Cảnh Nghi, bưng chén thuốc ngẩn ngơ đứng ở đó.
Kim Lăng vùi đầu chạy tới một bãi cỏ xanh, thấy một ổ thỏ trắng tròn như tuyết.
Còn Tiên Tử của hắn đang thảnh thơi lăn lộn giữa bầy thỏ, thấy hắn tới, vội chạy tới bấu vạt áo hắn.
Kim Lăng ngồi xổm xuống ôm lấy nó, trong lòng buồn bực.
"Kim công tử, ngươi đang làm gì vậy?" Giọng nói quen thuộc đến cực điểm từ phía sau truyền đến, mang theo ý cười tràn đầy.
Kim Lăng "vụt" một cái đứng bật dậy, trừng mắt nhìn bạch y thiếu niên trước mặt.
"Lam Tư Truy......"
Tiên Tử cũng đi qua cọ cọ vạt áo Tư Truy.
Tư Truy cười vuốt ve nó, lại nói: "Thương thế của Kim công tử có tốt hơn chút nào chưa?"
Kim Lăng né tránh ánh mắt y, nhỏ giọng nói: "Khá......!Tốt hơn nhiều rồi." Hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng hỏi: "Cữu cữu của ta đâu rồi?"
Hắn xảy ra chuyện đã qua nhiều ngày như vậy, Giang Trừng không thể không tới tìm hắn.
Tư Truy nói: "Giang tông chủ đúng là đã tới một lần, nhưng mà......"
Kim Lăng nói: "Nhưng mà sao?"
Tư Truy khó xử nói: "Nhưng sau khi ngài biết ngươi không sao, vốn muốn đem ngươi về, kết quả lại bị Ngụy tiền bối cùng Hàm Quang Quân chọc giận bỏ đi rồi, thật ra chủ yếu đều là Ngụy tiền bối......"
Kim Lăng nghĩ thầm chắc chắn có chuyện không ổn, ngập ngừng hỏi: "Cữu cữu ta...!có để lại lời nào không?"
Tư Truy mỉm cười nói: "Cái này thì có, ngài ấy dặn ngươi sau khi trở về sẽ đánh gãy chân ngươi."
Kim Lăng: "......"
Tư Truy nói: "Chỉ sợ là Kim công tử cũng không nguyện ý trở về như vậy, nơi đó lại không có thứ mà Kim công tử cảm thấy hứng thú."
Kim Lăng cứng rắn nói: "Ai nói không có, ta cảm thấy hứng thú với nhiều thứ lắm!"
Tư Truy nhướng mày, à một tiếng, đến gần vài bước, tò mò hỏi: "Thứ mà Kim công tử cảm thấy hứng thú, ngoại trừ đi săn đêm ra thì còn gì nữa? Không phải là người trong lòng chứ?"
Kim Lăng lui về phía sau hai bước, khuôn mặt đỏ lên, nói: "Người trong lòng thì sao? Ta có thì sao, ai cần ngươi lo!"
Lam Tư Truy đứng chắp tay sau lưng, cúi người xuống và nghiêng đầu cười nói: "Đương nhiên không cần ta quan tâm.
Chẳng qua người trong lòng của Kim công tử chưa bao giờ ở Lan Lăng và Vân Mộng, trở về thì gặp ai nào?"
Sau khi trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, tờ giấy giấu trong ngực áo Kim Lăng bị y vô tình nhìn thấy và mở ra.
Tờ giấy đã bị ướt nước mưa, dù mực đã lem vài chỗ, nhưng y vẫn có thể nhận ra đó là nét chữ của Kim Lăng.
Lại nhìn tờ giấy viết đi viết lại mấy dòng Tư quân bất khả Truy kín cả mặt giấy.
Ngoài ra còn có mấy chữ Lam Tư Truy, Lam Nguyện được viết nguệch ngoạc.
Kim Lăng sững sờ, lại nghe y hỏi: "Kim công tử, ngươi nói xem, nếu là tư quân, có thể truy không?"
Kim Lăng nghĩ thầm làm sao mà y biết được, rồi chợt nghĩ tới tờ giấy giấu trong ngực áo mình.
Cũng đúng, là Lam Tư Truy thay quần áo cho mình, làm sao mà y có thể không biết cho được.
Lam Tư Truy mỉm cười gọi hắn: "A Lăng."
Kim Lăng đột nhiên rùng mình một cái, đỏ bừng từ mặt tới mang tai, lắp bắp nói: "Ai...!ai cho ngươi gọi ta như vậy!"
Tư Truy cười nhẹ hai tiếng: "A Lăng, nếu ngươi có điều gì thắc mắc, ta sẵn sàng giải đáp."
Kim Lăng ngơ ngác nhìn y chậm rãi cởi mạt ngạch vân mây xuống, tóc mái bị gió nhẹ nhàng thổi bay, khuôn mặt tuấn nhã đến cực điểm.
Trái tim Kim Lăng bỗng nhiên hẫng hai nhịp, nhìn y cười cười bước đến trước mặt mình, từ từ nâng mạt ngạch lên che hai mắt hắn.
"A Lăng, tư quân bất khả truy?"
Kim Lăng muốn lắc đầu, nhưng đôi môi lại bị ôn nhu ngậm lấy, cả người hắn cứng đờ.
Tư Truy chỉ nhẹ nhàng cắn môi dưới của hắn một chút, ngay sau đó liền rời ra.
Tư Truy cười cười, gương mặt vừa đẹp trai vừa dịu dàng, cúi người ôm chặt hắn, ghé sát tai hắn.
Nhẹ giọng nói: "Khả truy."
Hết chương 3
Mừng Giáng sinh bằng mẩu truyện ngắn về OTP mình cưng nhất trong dàn Ma đạo.
Mong sẽ được gặp nhiều đồng râm giống mình.
Merry Christmas, 24/12/2022..